TruyenHHH.com

Dong Phuong Bat Bai Dich Nhan The Chi Lo Edit

Thời điểm Sở Đông Thanh tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy thế giới xung quanh thay đổi, bốn phía chồng chất thi thể. Hắn cảm thấy ngực rất khó chịu, hít thở một chút liền đau đớn không thôi, phản ứng đầu tiên của hắn chính là mình đang nằm mơ. Vì thế, Sở Đông Thanh hung hăng cắn mình một ngụm, rất tốt, rất tốt, Sở Đông Thanh cảm thấy trong lòng cảm thấy trong lòng càng thêm buồn bực, rất đau. Điều này đại biểu cho đây không phải là mộng. Phản ứng thứ hai của Sở Đông Thanh là nghĩ đến một từ ngữ cẩu thuyết nhưng rất lưu truyền – xuyên không.

Sở Đông Thanh cắn răng, cẩn thận hồi tưởng trước đó mình đã làm gì, rồi lại nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình. Sở Đông Thanh thầm chửi mẹ nó, nếu hắn không nhầm, thì đây là phim truyền hình [Tiếu Ngạo Giang Hồ], sau khi Lệnh Hồ Xung sử dụng Độc Cô Cửu Kiếm, bị đám người của Nhạc Bất Quần bỏ lại khách điếm. Mà hắn chính là Lệnh Hồ Xung do hao tổn nguyên khí quá nhiều mà té xỉu, chính là, tmd, trong nguyên tác không phải nói Lệnh Hồ Xung chỉ là té xỉu thôi sao? Vậy bây giờ là đang sảy ra chuyện gì!!

Sở Đông Thanh nhìn tình cảnh chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết trước mắt mình, tận lực kiềm chế cảm xúc của bản thân, bất kể thế nào, hắn cũng không muốn chết ở nơi này, đã như vậy, hắn liền nghĩ hết thảy biện pháp để sống sót. Một người khi đã tìm thấy mục tiêu sống thì không ai có thể ngăn cản được, Sở Đông Thanh lập tức từ trạng thái tuyệt vọng hồi phục lại. Hắn kiểm tra một chút cơ thể Lệnh Hồ Xung, sau đó bi ai phát hiện, ngay cả một lượng bạc cũng không có, không còn cách nào, hắn đành nhịn xuống chán ghét, đi điều tra hết các thi thể hắc y nhân xung quanh, đáng tiếc hắn đem mấy thi thể này sờ từ trên xuống dưới mấy lượt cũng chỉ phát hiện mấy lượng bạc vụn, nhiêu đây bạc rõ ràng không đủ để hắn sử dụng, Sở Đông Thanh âm thầm tự hỏi hắn phải đi nơi nào?

Hoa Sơn, hắn không thể trở về, Tung Sơn, hắn không thể trêu vào Tả Lãnh Thiền, Võ Đang, hẳn không thể thu nạp một đệ tử bị trục xuất khỏi sư môn. Đến cuối cùng, Sở Đông Thanh gần như tuyệt vọng, không bằng hắn trực tiếp đến Hằng Sơn, cấu kết với Nghi Lâm để sống cho hết đời này, bất quá, ý tưởng này vừa mới hiện lên đả bị hắn phỉ nhổ, cái khác hắn có thể chấp nhận, duy chỉ có hôn nhân, cha mẹ hắn đời này coi trọng nhất chính là hôn nhân.

Sở Đông Thanh không biết số bạc này có thể sử dụng được bao lâu, hắn chỉnh lí đầu tóc, quần áo một chút, chịu đựng cơn đau ở ngực, bắt đầu hành trình phiêu bạc vô định.

Hắc Mộc Nhai

Đông Phương Bất Bại vận hồng y, ngồi ngay ngắn trước gương trang điểm, xuyên qua gương nhìn nam tử trên mặt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, khàn khàn nói: "Liên đệ gần đây có nhiều việc bận lắm sao?"

Dương Liên Đình nghĩ đến gương mặt đầy son phấn, quần áo hồng sắc đầy tục khí của Đông Phương Bất Bại liền cảm thấy một cổ chán ghét xông lên đầu, nhưng vì tiền đồ của bản thân, gã đành nịnh nọt hướng Đông Phương Bất Bại cười cười: "Ân, gần đây trong giáo có nhiều việc bận, ta sợ nhân thủ không đủ, chuẩn bị đi Dương Châu tuyển thêm một vài người."

Nhận được câu trả lời nằm trong dự liệu, Đông Phương Bất Bại đắng chát nói: "Đã như vậy, Liên đệ cứ đi, nếu như bạc không đủ, ngươi đến phòng thu chi lấy." Dương Liên Đình chiếm được đáp án mình mong muốn, một khắc cũng không muốn lưu lại, xoay người nhanh chóng rời đi, bỏ lại Đông Phương Bất Bại một mình đối mặt với gương ngẩn người. Dương Châu sao? Lần này chỉ sợ mang về không ít mỹ nữ như hoa. Đông Phương Bất Bại nhìn gương mặt được trang điểm như gà bới của mình trong gương, cuối đầu thở dài. Chính mình sợ cũng không tiếp thu được loại người bất nam bất nữ như vậy, huống chi Dương Liên Đình! Ngón tay thon dài cầm lê hoa khắc sơ bên cạnh, chậm rãi cài lên mái tóc đen nhánh.

Dương Châu

Sở Đông Thanh một đường đánh bậy đánh bạ, đi theo thương đội đến Dương Châu. Nhìn cảnh phồn hoa trước mắt, kẻ đến người đi, nội tâm Sở Đông Thanh cũng hiện lên không khí vui mừng. Ít nhất chuyến đi này của hắn không uổng công, tốt xấu gì cũng nhìn thấy thành Dương Châu cổ kính. Đội trưởng thương đội hướng Sở Đông Thanh ôm quyền: "Tiểu huynh đệ, kế tiếp chúng ta còn có việc, chỉ có thể đưa ngươi đến đây." Sở Đông Thanh cảm kích cười: "Đừng nói vậy, ta ngược lại phải đa tạ các vị, bằng không ta làm sao đến được đây." Đầu lĩnh thương đội hào sảng cười: "Không ngại, như vậy, tiểu huynh đệ, tái kiến." Nói xong y cùng những người trong thương đội rời đi.

Kể từ đó, Sở Đông Thanh rơi vào trạng thái lẻ loi một mình, đi dạo trên đường cũng không phải không thú vị, Sở Đông Thanh một đường đi đi dừng dừng dạo chơi, thời điểm đi qua mấy quầy hàng sẽ tò mò dừng lại hỏi mấy câu, cũng không mua, mấy chủ sạp lúc đầu còn rất nhiệt tình, về sau hận không thể lấy chổi đuổi hắn đi.

Dương Liên Đình cùng đám thủ hạ cảm thấy mỹ mãn từ trong thanh lâu đi ra, trước khi đi cũng không quên ở cửa sờ soạn mấy cô nương một trận, mấy cô nương chiêu khách kiều tiếu liên tục. Đợi đến khi Dương Liên Đình cảm thấy thỏa mãn, mới nhớ tới lí do hắn xin Đông Phương Bất Bại xuống núi, vội vàng gọi mấy thủ hạ còn đang trêu chọc cô nương đi bắt mấy tên tiểu tử nhỏ tuổi cường tráng đem lên núi.

Vì vậy, Sở Đông Thanh đang thảnh thơi đi dạo trên phố, đội nhiên bị một đám người bao vây, mạc danh kỳ diệu bị trói lại. Sở Đông Thanh nhìn xung quanh thấy vài nam tử cũng bị trói cùng hắn không sai biệt lắm, trong lúc nhất thời chả hiểu ra sao. Đúng lúc này, một nam tử thô to đi lại, nhìn đám người Sở Đông Thanh một cái rồi hô to: "Mang đi".

Ngay sau đó, Sở Đông Thanh bị xô đẩy, thất tha thất thểu đi đến nơi mà hắn chẳng biết là địa phương nào.

Đến khi đi ngang qua một rừng cây nhỏ, phân đội bắt đầu nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên Sở Đông Thanh gặp mặt những người trong chốn võ lâm, nhất thời cảm thấy rối loạn. Bây giờ hắn bình tâm nghĩ lại mới nhớ kỳ thật chính mình cũng có võ công, hơn nữa nếu như nội dung vở kịch không có sai lầm, võ công của hắn trong này phải nói là nhất nhì, xưng là tuyệt thế cao thủ cũng không sai. Bất quá hắn cũng không phải là Lệnh Hồ Xung, sử dụng võ công có chút miễn cưỡng, Sở Đông Thanh cũng không dám tùy tiện hành động, việc cấp bách, đi bước nào tốt bước ấy.

Sở Đông Thanh thấy nam tử kia nói cái gì đó với thủ hạ, sau đó ba bốn người liền đi đến phía bọn họ. Sở Đông Thanh âm thầm phòng bị, không biết mấy người này đi tới là muốn làm gì.

Nam nhân cao gầy hướng bọn họ, âm thanh lại tiêm vừa mịn nói: "Lát nữa mang các ngươi lên Hắc Mộc Nhai, có cơ hội làm việc cho Nhật Nguyệt Thần Giáo là vinh hạnh của các ngươi." , dừng một chút, nam nhân cao giọng nói tiếp: "Sau khi lên Hắc Mộc Nhai, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, các ngươi trong lòng phải tự hiểu, các ngươi là tự nguyện lên núi, không phải là chúng ta cưỡng chế các ngươi đi, điểm ấy các ngươi phải nhớ kỹ a!"

Một người tính tình nóng nảy ngay tại chỗ phát hỏa: "Dựa vào cái gì không cho chúng ta nói, Nhật Nguyệt Thần Giáo thiếu người là chuyện của các ngươi, liên quan gì đến lão tử, lão tử phải về nhà!" hắn vừa dứt lời, vài nam tử cùng bị bắt tới cũng phụ họa theo.

"Về nhà, ta hiện tại liền cho ngươi về nhà" Nam nhân thô kêch không nói hai lời liền cầm đao đâm tới bụng nam tử vừa nói, máu tươi tung tóe, tất cả mọi người đều bị dọa sợ.

"Như thế nào?" nam nhân vung đao lên: "Còn ai muốn về nhà a? Sao lại không nói chuyện?" Nhìn thấy không còn người nào dám làm càng, nam nhân mới hài lòng cười. Một nam tử cao gầy chạy đến cung kính nói: "Dương tổng quản anh minh, xem ai còn dám kêu la!"

Hắc Mộc Nhai? Dương tổng quản? Sở Đông Thanh không cách nào không liên tưởng đến chiều hướng xấu, hắn muốn đi đến rất nhiều môn phái, mặc dù không tìm được nơi nào phù hợp, nhưng hắn không muốn đi Nhật Nguyệt Thần Giáo a!!! Bất quá, Sở Đông Thanh nghĩ lại, đi Nhật Nguyệt Thần Giáo chưa hẳn là chuyện xấu, tốt xấu gì mỗi tháng cũng có tiền lương tiền thưởng, hơn nữa đã xuyên qua [Tiếu Ngạo Giang Hồ], nói thế nào cũng nên gặp Đông Phương Bất Bại trong truyền thuyết.

Đoàn người của Dương Liên Đình nghỉ ngơi một chút liền tiếp tục lên đường, lần này hắn xuống núi thu hoạch không nhỏ, mấy ngày nữa hắn sẽ cho người đưa mỹ nữ vơ vét được lên núi. Dương Châu quả nhiên là danh bất hư truyền, mấy mỹ nữ kia tư vị so với mấy người trên núi hắn vơ được tốt hơn nhiều. Nghĩ đến đây, Dương Liên Đình lại nhớ tới Đông Phương Bất Bại, về phía Đông Phương Bất Bại, tuy rằng hắn cũng nghĩ tới ở trên giường hống Đông Phương Bất Bại vui vẻ, nhưng chỉ cần Đông Phương Bất Bại thân thể không trọn vẹn, hắn liền cứng không nổi. Bất quá lần này trở về, phải mất một thời gian ngắn nữa hắn mới tìm được cớ để xuống núi tiêu dao.

Trời nắng chan chan, Sở Đông Thanh càng chạy càng cảm thấy cả người ướt đẫm. Nhóm người Dương Liên Đình giống như đã sớm quen với hoàn cảnh nơi này, chẳng những không dừng lại nghỉ ngơi, ngược lại còn tăng tốc độ. Sở Đông Thanh cắn răng, nhịn xuống cảm giác nóng rực, lúc này hắn cảm thấy thật may mắn thân thể này có luyện võ, ngoại trừ đổ mồ hôi có chút khó chịu, cái khác đều tốt, thể lực cũng không hao tổn quá nhiều, trái lại, đám người cùng bị bắt kia đều đã muốn hư thoát.

Cũng may lộ trình còn lại cũng không xa, thời điểm Sở Đông Thanh đến Hắc Mộc Nhai, trong nháy mắt quên hết mệt nhọc, ngược lai mơ hồ muốn ở lại Hắc Mộc Nhai, hắn nhớ rõ nguyên tác viết về Hắc Mộc Nhai 'Cách Tây Bắc bốn mươi dặm, núi đá đỏ thẳm như máu, một mảnh trường ghếnh, nước chảy xiết, đó chính là danh tinh tinh than, hiện tại chân chính ở Hắc Mộc Nhai, Sở Đông Thanh không thể không một lần nữa đánh giá lại thế giới này, tuy đã xem miêu tả trong sách, nhưng cảnh vật tráng lệ này lại đang tồn tại chân chân thật thật trước mặt hắn, đây là thế giới mà người thắng làm vua, người thua làm giặc. Hắn không biết mình có thể trở lại thế giới củ hay không, nhưng ở thế giới này, chết liền đã chết thật, cái gì cũng không thừa.

Trong đội ngũ có người nhìn thấy Sở Đông Thanh đứng sững không chịu đi, liền đánh hắn một cái, nhướng mày, nghiêm nghị: "Còn không mau đi, thất thần cái gì?" Sở Đông Thanh giả bộ khúm núm ứng tiếng, lập tức đi theo đoàn người.

Suốt đoạn đường này, Sở Đông Thanh không ngừng nhìn trộm cảnh sắc xung quanh, cảm thấy thoải mái hơn trước nhiều, càng gần đỉnh núi không khí càng trở nên mát mẻ hơn. Cuối cùng cũng đến đỉnh núi, Dương Liên Đình lần nữa ra lệnh cưỡng chế bọn họ không được phép nói nhiều, sau đó cho thuộc hạ lui xuống, dẫn những người này đi vào trong điện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com