Dong Phuong Bat Bai Chi Sung Nhi Bat Cu
CHƯƠNG 5: Tỏ tìnhDương Tiêu dùng hai tay nâng lên gương mặt của Đông Phương, đối diện với ánh mắt của y, ánh mắt cưng chiều của hắn như muốn hút y vào bên trong:"Đông Phương, ngày hôm nay ngươi có ăn cơm thật tốt không?""Ta... ta một người ăn không được, sau này Tiêu có thể cùng ta ăn được không?" – Ánh mắt Đông Phương có chút lảng tránh, không dám nhìn thẳng Dương Tiêu, nói xong liền ngẩng đầu mong đợi nhìn hắn.Dương Tiêu vui vẻ nở nụ cười:"Hảo, sau này ta liền cùng Đông Phương bảo bối ăn cơm. Ta đã phân phó trù phòng chuẩn bị cháo, lát nữa ta đút ngươi ăn được không? Đông Phương, ngươi quá gầy, nhất định phải ăn nhiều một chút."Đông Phương khóe miệng mỉm cười nhẹ nhàng đáp ứng. Nghe đối phương gọi y là bảo bối liền cảm thấy thực hạnh phúc. Từ sau khi cha mẹ y qua đời, đã không còn có người gọi y, coi y là bảo bối. Tiêu ôn nhu như vậy y rất thích, hai tay không khỏi dùng lực ôm hắn thật chặt. Bản thân Dương Tiêu cũng chăm chú ôm y, nhìn từ đằng xa tựa như một đôi thần tiên quyến lữ, chính là hai người hỗ trợ nhau, nguyên làm uyên ương không nguyện làm tiên.Lát sau, thị nữ mang theo cháo tiến đến, phá vỡ khung cảnh xinh đẹp. Dương Tiêu đem giáo chủ đại nhân bế về phòng, đặt trên đùi mình, nhìn người trong lòng xấu hổ, cầm lấy cái chén bên cạnh, thổi nguội một thìa cháo đưa đến bên miệng Đông Phương:"Bảo bối, mau há mồm."Đông Phương gương mặt ửng đỏ há miệng ăn từng thìa từng thìa cháo Dương Tiêu đưa đến.Dương Tiêu đem giáo chủ đại nhân đã ăn no đến giường ngủ. Cởi ra áo khoác của bản thân cùng người trong lòng, ôm y vào ngực. Dương Tiêu biết rõ Đông Phương bất an, bản thân cũng đang suy nghĩ cách khiến bảo bối an tâm.Lúc này tim Đông Phương đập rộn ràng, nghĩ đến Dương Tiêu có một chút thích, chính mình liền cảm thấy trong lòng hạnh phúc dâng đầy. Nhưng là nghĩ đến bản thân không trọn vẹn, ánh mắt liền tối đi.Dương Tiêu vẫn luôn chăm chú nhìn người trong lòng, tự nhiên nhìn thấy ánh mắt buồn bã của y, ngực một trận đau, hắn liền mở miệng:"Đông Phương, nhìn ta."Đối phương liền ngẩng lên, hắn thâm tình nói:"Đông Phương, Dương Tiêu ta yêu ngươi, ta sẽ dùng cả đời yêu ngươi, cưng chiều ngươi, khi ngươi không vui ta sẽ dỗ ngươi hài lòng, khi ngươi tức giận có thể đánh ta, mắng ta. Đông Phương, đem cả đời của ngươi giao cho ta, được không? Ta muốn cùng ngươi đi qua đời này, bất li bất khí."Lúc này Đông Phương đã ngạc nhiên không nói lên lời, nước mắt không thể khống chế rơi xuống, cả người khẽ run, đột nhiên ôm lấy đối phương, vùi đầu vào trong lòng hắn, vừa nghẹn ngào vừa nói"Ta nguyện ý, nguyện ý. Ngươi không được gạt ta, không gạt ta."Dương Tiêu nhìn Đông Phương như vậy liền đau lòng, lấy tay nhẹ nhàng chạm vào tóc đối phương, không ngại một lần lại một lần trả lời,Đông Phương bởi vì tâm tình dao động quá lớn, dần dần ở trong lòng Dương Tiêu ngủ say. Dương Tiêu nhìn gương mặt còn vương lệ ngân, cúi đầu hôn lên nước mắt rơi trên mặt y. Trong lòng lập lời thề nhất định không thể để Đông Phương chịu dù chỉ một chút ủy khuất, khó chịu, thương tổn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com