TruyenHHH.com

Dong Nhan Van Vong Tien Ta La Ho Ly Cua De Quan

Bụng của Ngụy Vô Tiện càng ngày càng lớn, hiện tại đứng lên, ngồi xuống hay bước đi đều phải đỡ eo. Dạo này thời gian ngủ của hắn cũng đặc biệt nhiều, lúc tỉnh táo không ăn thì chính là được Lam Vong Cơ dìu đi dạo. Hàm Quang Đế phủ có một cái hoa viên cực kì to, giữa hoa viên là một hồ nước lớn, màu nước giống màu mắt của Lam Vong Cơ là lưu ly cực nhạt, nước trong hồ rất lạnh, lạnh như tính khí của y.

Mỗi lần đi dạo, Lam Vong Cơ chỉ cần đỡ hắn dạo quanh hồ 1 vòng thì hắn đã mệt đến thở hơi lên. Cạnh hồ có bày một bộ bàn đá, dạo xong hồ Ngụy Vô Tiện có thể ngồi nhắm nháp trà bánh.

- Hôm nay nhìn ngươi có tinh thần hẳn đó Vô Tiện.

Thần Nguyệt cầm theo giỏ hoa đi vào, nàng đặt giỏ hoa lên bàn rồi ngồi xuống.

- Là do Lam Trạm lôi ta đi. Ta thật sự chỉ muốn ở trong hơi ấm của chăn thôi.

Lam Vong Cơ vẫn mãi mê nắn cái bụng tròn vo của hắn, mặc hắn than vãn.

- Đế Quân làm vậy là rất đúng. Ngươi phải vận động nhiều vào, khí huyết lưu thông sau này sinh con mới thuận.

Lam Vong Cơ hết xoa bụng thò chuyển sang xoa thắt lưng cho Ngụy Vô Tiện. Bàn tay y tuy cách một lớp vải rồi mà chạm vào vẫn truyền cho da thịt hắn cảm giác lành lạnh. Lực đạo y xoa rất vừa phải, đau nhức do mang cái bụng lớn của Ngụy Vô Tiện cũng nhờ tài nghệ xoa bóp của y mà giảm đi không ít.

Bên này, Thần Nguyệt nhấp ngụm trà rồi bảo:

- Ta đến chỗ Hoa Thần, bà ấy cho ta số hoa này. Ta phải mau tranh thủ dệt thành áo cho tiểu hài tử. Tiểu hài tử mặc áo dệt từ hoa này trên người sẽ mang mùi hương đặc trưng, yêu ma quỷ quái cấp thấp sẽ không dám lại gần.

- Đa tạ - Lam Vong Cơ nói.

- Đa tạ Nguyệt tỷ tỷ - Ngụy Vô Tiện cũng nói.

Thần Nguyệt nghe Ngụy Vô Tiện gọi như thế cười đến rạng rỡ. Nhưng nụ cười của nàng trong chốc lát lại vụt tắt. Nàng nhớ một người.

- Nếu con của ta có thể bình an trưởng thành, chắc cũng đã bằng tuổi của Vô Tiện rồi.

Nói xong không đợi ai phản ứng nàng liền xách giỏ hoa mỉm cười rời đi.

Lam Vong Cơ nhìn theo bóng dáng buồn buồn của Thần Nguyệt, lại nhìn qua Hồ ly nhà mình, trong lòng sinh ra một ý nghĩ.

- Lam Trạm, chẳng phải nói bảo bối 6-7 tháng sẽ biết động đậy, huơ chân múa tay gì gì đó sao? Sao Hồ ly con lại an tĩnh thế? Ta chưa bao giờ cảm thấy nó động đậy gì.

Lam Vong Cơ phủ bàn tay mình lên bụng hắn, nhẹ nhàng dùng linh lực xem xét tình trạng của vật nhỏ. Sau khi xem xét xong y bỏ tay ra, phán với Ngụy Vô Tiện:

- Nó lười động.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Y xét thấy tình trạng thân thể của vật nhỏ vô cùng bình thường, nói rõ ra là nó vô cùng khỏe mạnh. Vậy vì sao mà nó không động đậy? Chỉ có thể là do nó lười thôi. Tiểu tử này có thể lười từ lúc ở trong bụng, xem ra tính linh rất cao. Mà sao có thể không cao được, đứa trẻ này là con của ai chứ.

- Không xong rồi Lam Trạm, nhóc con này chưa chào đời đã lười rồi. Có khi nào ta sinh ra một tiểu muộn tao giống ngươi không?

Lam Vong Cơ liếc hắn:

- Giống ta có gì không tốt?

Ngụy Vô Tiện nghe hỏi liền đứng bật dậy làm tim Lam Vong Cơ treo lên cuống họng:

- Ngươi cẩn thận.

Ngụy Vô Tiện chỉ vào Lam Vong Cơ, nửa ngày mới nói được một câu:

- Đế Quân à... Hôm nay ngươi biết tự luyến rồi à?

---------------------------------------------

- Nhận Vô Tiện làm con nuôi? - Phượng Hoàng ngạc nhiên hỏi lại Lam Vong Cơ.

- Đúng - Y đáp.

Phượng Hoàng cầm ấm trà rót đầy chung, uống ực một phát hết, lại rót thêm một chung nữa, ực một phát nữa. Đặt chung xuống, mới bình tĩnh nói tiếp:

- Làm sao đột nhiên Đế Quân lại có suy nghĩ này?

Lam Vong Cơ:

- Thứ nhất, ta nhìn thấy Thần Nguyệt đại thần rất thích Ngụy Anh. Thứ hai, nếu Ngụy Anh dùng thân phận là nghĩa tử của Phượng Hoàng thượng cổ và Thần Nguyệt đại thần, hắn có thể danh chính ngôn thuận mà trở thành Đế Hậu của Thiên Tộc không cần phải giấu giếm như hiện tại.

Phượng Hoàng gật đầu tán thưởng Lam Vong Cơ:

- Ngươi không hổ danh là bá chủ của tam giới. Suy nghĩ chu toàn.

Lam Vong Cơ đứng dậy, suy tư không nói. Việc làm Đế Hậu nhưng phải giữ kín như bưng của Ngụy Vô Tiện đối với hắn là một thiệt thòi, còn đối với y là một cái đinh ghim thẳng vào tim, vì thiệt thòi mà hắn phải gánh chịu lại do chính thân phận đặc thù của y mang đến. Từ ngày tính chuyện thành thân y chưa bao giờ thôi nghĩ đến việc làm sao để cả tam giới này biết y đã có gia thất, làm sao để cả tam giới này biết Ngụy Vô Tiện chính là Đế Hậu mà Lam Vong Cơ cưới về.

- Ta cũng rất thích tên nhóc Vô Tiện này. Việc này ta sẽ nói chuyện với Thần Nguyệt xem nàng nghĩ thế nào.

Lam Vong Cơ chấp tay cúi đầu hành lễ:

- Đa tạ Phượng Hoàng đã suy xét.

Phượng Hoàng lắc đầu:

- Phải là ta đa tạ Đế Quân, là ngươi đã trao cho ta cơ hội một lần nữa được làm cha.

--------------------------------------------

Lúc Lam Vong Cơ vén mành lên giường thì Ngụy Vô Tiện đã trưng cái bụng to tròn lên ngủ mất hút. Y cúi đầu cắn lên môi dưới của hắn, không những cắn mà còn kéo ra, ngậm lấy.

- A....

Ngụy Vô Tiện bỗng giật mình la lên.

- Làm đau ngươi sao? - Y hỏi.

Rõ ràng y đâu có dùng bao nhiêu lực, không đủ để đánh thức hắn nữa mà.

- Lam Trạm, nó... nó... động rồi.

Lam Vong Cơ mới đầu là ngẩn tò te, sau như ngộ ra chân lý, xốc trung y của hắn lên, tay áp vào cái bụng trơn bóng. Ngay lúc này thì tay y bị thúc cho một cú, Ngụy Vô Tiện cũng đồng thời la lên.

Đã beta

==============================

Mình Hoàn xong "Hôn lễ" rồi nên từ hôm nay sẽ tập trung vào bộ này cho đến khi hoàn nhé cả nhà.

Trước giờ mình gõ truyện bằng Google Chrome của laptop nhưng mới mấy hôm trước mình không thể đăng nhập tài khoản vào được :((((

Đến nay vẫn không thể đăng nhập Wattpad bằng Chrome, hiện giờ mình đang dùng Cốc Cốc. Mình cũng không chắc là đến thời điểm nào Cốc Cốc cũng sẽ không vào được. Cho nên mong các bạn sẽ theo dõi Hắc Y Nam Tử Blog để khi nào mình gặp sự cố sẽ thông báo lên đó cho các bạn được biết.

Bắt đầu từ giờ, mình sẽ dọn nhà lần lần lên Hắc Y Nam Tử Blog. Nhà Hắc Y Nam Tử ở Wattpad vẫn hoạt động bình thường, chứ mình không bỏ nhà nhe. Mình sẽ để 2 nhà hoạt động song song.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com