TruyenHHH.com

Dong Nhan Van Vong Tien Ta La Ho Ly Cua De Quan

Dạo gần đây cảm giác trướng bụng, ăn không tiêu của Ngụy Vô Tiện không những không thuyên giảm còn có dấu hiệu tăng thêm, cộng thêm hắn dạo này mê ngủ, ăn không có khẩu vị khiến Lam Vong Cơ lo lắng. Chẳng rõ hắn ăn trúng cái gì, y bắt mạch lại tìm không ra bệnh. Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện nằm trên giường mê mệt ngủ, cả tai và đuôi đều mọc ra hết. Y xoa hai lỗ tai đang cụp xuống của hắn làm hắn hơi hé mắt.

- Trước ăn, sau đi nhờ huynh trưởng xem mạch - Giọng y nhẹ nhàng vỗ vào màn nhĩ hắn.

Ngụy Vô Tiện còn mơ ngủ, giọng khàn khàn:

- Không có bệnh. Chỉ lười thôi.

Y không cho hắn khước từ, xốc người hắn dậy chuẩn bị thay y phục. Ngụy Vô Tiện vốn dĩ muốn tránh né nhưng lực quá yếu không làm lại y. Hắn ỉu xìu ngồi vào bàn ăn, một khắc ngáp 3,4 cái nước mắt cũng chảy ra trông có vẻ rất tội nghiệp. Lam Vong Cơ bưng cháo ra thấy cảnh này thì hơi đau lòng. Y để cháo lên bàn, hơi bất đắc dĩ hỏi:

- Sao lại khóc?

Ngụy Vô Tiện lắc đầu:

- Không phải khóc đâu, mỗi lần ngáp nhiều là chảy nước mắt vậy á.

Cả hai dùng xong bữa ăn thì đi phủ Thiên Quân, nhưng đuôi và tai của Ngụy Vô Tiện đã đi cả 1 đoạn đường dài vẫn chưa thu lại. Trước khi đến phủ y nhắc hắn thu lại thì hắn tròn mắt nhìn y hỏi:

- Ta có thả đuôi và tai ra ngoài á?

Ngụy Vô Tiện dường như lúc này mới phát hiện bản thân mọc đuôi và tai. Hắn nhắm mắt thu lại, khi mở mắt ra, y thinh.

Hắn lại nhắm mắt, vận công, mở mắt ra, y chang.

Tiếp tục một lần nữa, mở mắt ra, y như cũ.

Ngụy Vô Tiện hốt hoảng nhìn Lam Vong Cơ nói:

- Lam Trạm, có phải ta bị ngươi làm hỏng luôn rồi không? Ta không thu đuôi và tai lại được.

Lam Vong Cơ cầm tay hắn bắt mạch, y cũng hoảng luôn, công lực của hắn không tìm thấy nữa.

- Còn trở về nguyên thân được không? - Y hỏi.

- Để ta thử.

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt, "bùm" một tiếng, một con Cửu vĩ Hồ nằm giữa đống quần áo lộn xộn. Lam Vong Cơ nhặt quần áo cho vào túi rồi bế con Hồ ly lên ôm vào ngực, bay đi.

Lam Hi Thần cầm tay Hồ ly bắt mạch, biểu tình từ đâm chiêu đến kì quặc khó hiểu. Sau một hồi huynh ấy bỏ tay Hồ lại vào chăn, nhìn Lam Vong Cơ nói:

- Mạch tượng của Vô Tiện rất bình thường, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì có chút kì lạ. Nhưng mạch này ta chưa gặp qua, ta đề nghị nên để y sư trong phủ đến xem thử.

Lam Vong Cơ nhìn con Hồ ly đã không chịu nổi mà ngủ thiếp trên giường, y gật đầu đồng ý. Y sư trong phủ đến lại moi móng Hồ ra ngoài bắt mạch lần nữa, nhưng chung quy cũng chỉ cảm thấy mạch tượng của Ngụy Vô Tiện kì lạ chứ không biết rốt cuộc là kì lạ chỗ nào.

Y sư lại hướng Thiên Quân và Đế Quân bày cách:

- Hay là ta đi Thanh Khâu mời y sư ở đó lên xem sao? Dù sao đây cũng là một con Hồ ly.

Vừa nghe tới Thanh Khâu, Lam Vong Cơ liền lập tức nhíu mày, Lam Hi Thần ở một bên vỗ vai y:

- Xem bệnh quan trọng.

Lam Hi Thần cho người đi Thanh Khâu mời y sư.

Ngụy Vô Tiện ngủ không lâu lắm thì tỉnh lại. Hắn có thể hoá nhân dạng nhưng không thể thu đuôi và tai lại được. Lam Vong Cơ phất tay, hỗ trợ Ngụy Vô Tiện thu lại, rốt cuộc cũng thành công. Hắn ngồi trước gương hơi ngáp một chút, Lam Vong Cơ vấn tóc cho hắn.

- Huynh trưởng nói ta bị làm sao thế?

- Vẫn chưa tìm ra bệnh - Y đáp.

Ngụy Vô Tiện thông qua hình phản chiếu trong gương nhìn thấy 2 đầu mày của y đang nhăn tít lại. Hắn phì cười:

- Lam Trạm, làm sao vậy? Ta chưa tìm ra bệnh chứ đâu phải bệnh sắp chết, ngươi cái bộ dạng này khiến ta nghi ngờ nhân sinh a.

- Là ta không tốt - Y nói.

- Không không, ngươi đã rất tốt rồi. Chuyện thân thể không tốt chỉ là ngoài ý muốn.

Sắc mặt của Ngụy Vô Tiện dạo này hơi nhợt nhạt. Nên cả khi đã vấn tóc xong vẫn không có cảm giác nghịch ngợm như trước.

Lam Vong Cơ đồng ý để y sư Thanh Khâu chẩn mạch nhưng phương cách chẩn mạch lại thay đổi một chút. Ngụy Vô Tiện ngồi trong giường đã buông mành, phía ngoài giường đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có đệm kê tay, hắn đặt cổ tay lên đệm, y sư ngồi bên bàn chẩn mạch, muốn hỏi gì thì sẽ hỏi Lam Vong Cơ. Cả quá trình y sư không hề biết người trong mành là ai.

- Chán ăn, hay mê man ngủ, trướng bụng khó tiêu. Mất hết pháp lực. Thần xin đưa ra kết luận vị đây đang mang thai. Thai nhi cũng gần 2 tháng rồi.

Một câu kết của y sư lại khiến tất cả người có mặt trong phòng lúc bấy giờ Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện và Lam Hi Thần đều lâm vào trầm mặc. Thứ phá vỡ sự im lặng này là một cái đập tay xuống ván giường của Ngụy Vô Tiện, hắn đứng lên quát:

- Ông đây rõ ràng là một con Hồ đực thì mang thai kiểu gì?

Y sư cũng bị cái đập này làm cho giật mình:

- Ngài cũng biết mình là Hồ vậy ngài lại không biết Cửu vĩ Hồ dù là đực hay cái cũng có thể thụ thai sinh con?

Ngụy Vô Tiện:

- Ta không biết.

Y sư: "..."

Lam Vong Cơ lúc này mới lấy lại giọng nói của mình, y nhìn y sư, nghiêm mặt hỏi:

- Ngươi chắc chắn?

Y sư:

- Thần chắc chắn. Lý do vị đây mất hết pháp lực có lẽ là do việc lúc nhỏ cốt thần từng bị bẽ gãy một lần, sau này lớn lên nội đan trong một thời gian dài không thể hoàn chỉnh gây tổn hại lớn đến cơ thể. Nên hiện tại cơ thể đều đem nội lực bảo hộ thai nhi, như là bảo hộ cốt thần vậy.

Lam Hi Thần đứng một bên đến khi hiểu hết tình huống thì miệng liền không khép lại được. Mép sắp nhếch hết lên 2 mang tai:

- Đa tạ y sư. Hiện tại ngươi cùng ta ra ngoài, thời gian tới thai phu cần chú ý cái gì, cần bồi bổ cái gì ông đều giúp ta chép ra giấy hết một lượt...

Lam Hi Thần vừa nói, vừa "lùa" y sư ra khỏi phòng. Trong phòng còn lại Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, lại lâm vào trầm mặc, nhưng trầm mặc lần này có thêm chút ái muội khó nói.

======================================

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com