Dong Nhan Van Song Huyen Tqtp Phu Ngung Ngoan Khang
"Thiên địa tuần hoàn, có hưng có thịnh. Từ ba năm về trước, vị trí địa sư đã bị bỏ trống. Hôm nay mây quang nắng ấm, thiên thời địa lợi. Trời đất đồng lòng, thuận phong Minh Thẩm thần lên làm địa sư. Danh gọi Địa sư Thẩm. Ngụ tại điện địa sư. Tiếp chỉ!"Tiếng của Linh Văn trong hình hài nam nhân vang lên giữa điện thần võ tĩnh lặng. Minh Thẩm nhận lấy trục cuốn mực còn chưa khô trong tay Linh Văn chân quân, sau đó cúi người hành lễ. Linh Văn lại quay người, tiếp lấy trục cuốn thứ hai trong tay Tạ Liên. Hắng giọng lấy nghiêm. "Phong sư Thanh Huyền, là con của gió, là mây của trời. Phi thăng lần này không thể lường trước. Chuyện cũ đã qua, giờ không còn nhắc đến. Hôm nay trăng thanh thu mát, gió lành ban phúc. Chỉ đích danh ngươi, trở thành phong sư. Danh gọi Phong sư Thanh Huyền. Ngụ tại điện phong sư. Tiếp chỉ!"Tiến lên vài bước rồi nhận lấy trục cuốn trước mặt. Sư Thanh Huyền cúi người, trong đầu lại chỉ toàn là những suy nghĩ mông lung. Y như một con rối vô hồn, ngồi ngay ngắn chờ đến hết buổi họp mặt tại điện thần võ hôm ấy. Da đầu căng đến áp lực, mãi đến khi ra khỏi đó mới bình tâm lại được đôi chút. Và cũng bởi sự buông lỏng này, Sư Thanh Huyền mới kịp chú ý đến mọi thứ xung quanh. Tiên kinh đã được xây dựng lại, cố gắng dựa theo hình ảnh trước đây mà làm cho giống. Càng giống càng tốt, bởi có lẽ những vị thần quan đã gắn bó với nơi này ngàn năm thực không dễ thích nghi với địa điểm xa lạ khác. Nhưng dù đã cố xây như trước thì cũng có một vài điểm khác biệt. Điện Phong sư đương nhiên cũng đã làm lại, dáng vẻ chẳng còn mấy phần giống với năm xưa. Căn bản là không một ai nghĩ Sư Thanh Huyền sẽ phi thăng một lần nữa, trở thành phong sư như vậy cả. Đang phiêu phiêu thả hồn vào cảnh vật, giọng nói quen thuộc của Tạ Liên vang lên như muốn kéo hết thảy suy nghĩ mông lung của y trở về. "Phong sư đại nhân!"Sư Thanh Huyền quay đầu nở một nụ cười mệt nhọc:"Thái tử điện hạ. Ta tìm huynh mãi. Tình hình Dự Thực như thế nào rồi?"Tạ Liên thở dài. "Ta vốn định mang theo hắn về Tiên Kinh rồi bàn chuyện xử lý. Cuối cùng là bị Tam Lang mang đi trước.""Ồ."Sư Thanh Huyền cảm thán, sau đó cũng nhìn quanh người Tạ Liên một hồi. "Huynh có bị thương ở đâu không?"Tạ Liên đưa tay lên. "Này hả? Bị cứa một phát ở cánh tay.""Rồi đó. Hoa Thành có biết không?"Người kia thành thành thật thật mà gật đầu. "Có. Đệ ấy bảo bị thương nhất định phải nói lại một tiếng để đệ ấy bớt lo mà."Tạ Liên nói xong liền nghe thấy tiếng lẩm bẩm. "Đau đấy.""Hả? Ta không thấy đau.Sư Thanh Huyền cười gượng, có chút tần ngần hướng vị huynh đệ của mình mà giải thích:"Ha ha. Ta nói Dự Thực." "..."Im lặng hồi lâu, Tạ Liên vỗ vai y."Nghỉ ngơi đi. Sáng mai chúng ta làm nhiệm vụ."Sư Thanh Huyền gật đầu đồng ý, nhưng trước tiên phải ghé qua điện ngũ sư đã. Điện võ thần là nơi họp và tổ chức tiệc trên Tiên Kinh. Là những hội nghị chung mà thần quan nào trên Thượng thiên đình cũng phải đến. Còn điện ngũ sư thì khác. Nơi này chỉ dành cho cuộc họp của ngũ sư. Về thiên tai, mùa màng. Về khí hậu ở nhân giới. Cũng sẽ nhúng tay vào những chuyện trị quỷ, giúp quốc thái dân an. Từ ba năm về trước, vị trí phong, thủy, địa sư đồng loạt bị bỏ trống. Vũ sư và Lôi sư thi thoảng mới gặp mặt, điện ngũ sư dường như chẳng còn được mấy lần ghé thăm. Sở dĩ lôi sư ít xuất hiện, phần lớn là do tính cách. Người ta gọi hắn là Lôi sư Khiêm.Người này giống như Quyền Nhất Chân vậy. Ai thông linh cũng không thèm màng tới. Cả năm có mặt chắc cũng chỉ vào dịp trung thu, kéo đến ít sấm cho thêm không khí náo nhiệt. Suốt buổi lễ có khi chẳng vào gặp mặt ai. Tiệc hết lại liền chạy đi. Trừ việc hàng tháng có đến điện ngũ sư một, hai lần. Còn lại lôi sư gần như không xuất hiện ở Tiên Kinh. Hầu hết là lấy lí do đi làm nhiệm vụ. Cũng vì vậy, ngoài bốn vị thần quan còn lại trong ngũ sư, cũng chỉ có thêm một vài thần văn, thần võ khác là biết được mặt hắn. Mọi người đều cảm thấy hết sức tò mò.Bước vào điện ngũ sư thân thuộc, Sư Thanh Huyền nhìn về phía chiếc bàn tròn ở giữa gian điện. Có năm chiếc ghế gỗ được đặt quanh đó. Theo như trong trí nhớ của Sư Thanh Huyền, vị trí ở chính giữa kia là của Vũ Sư Hoàng. Bên phải vị trí đó là của Lôi sư Khiêm. Ngay kế tiếp là chỗ ngồi của y, Phong sư Thanh Huyền. Bên cạnh Sư Thanh Huyền là Sư Vô Độ. Chỗ ngồi cuối cùng, ngồi bên tay trái của Vũ sư là Địa sư Nghi. Nhớ về những năm tháng trước, khi mọi thứ còn bình yên. Thường thì sẽ chỉ có bốn người ngồi ở đó. Sư Thanh Huyền là người khuấy động không khí. Nhưng những chuyện y bày ra lúc nào cũng bị Sư Vô Độ cùng với "Minh Nghi" gạt đi. Còn Vũ Sư Hoàng sẽ chỉ cười nhàn nhạt. Mỗi lần như vậy, y sẽ bò ra bàn mà phàn nàn."Một người nhạt nhẽo, một người im lặng, một người gắt gỏng. Buồn hết chỗ nói. Ước gì Lôi sư huynh ở đây. Như vậy ta sẽ nghỉ chơi, cạch mặt hết ba người. Hứ."Nhưng đều là chuyện cũ cả rồi. Chuyện cũ đã qua, vậy chuyện mới sẽ tới. Cho đến khi Sư Thanh Huyền ngồi vào chỗ của mình, Lãng Nguyên và Minh Thẩm cũng lần lượt đi vào. "Phong sư đại nhân, lúc nãy ta còn chưa hỏi xong. Lúc còn bé, thủy sư Vô Độ..."Lãng Nguyên chưa nói xong, lời đã bị Sư Thanh Huyền cướp mất. "Ca ca ta nhạt nhẽo lắm. Chuyện về huynh ấy chẳng có gì mà kể đâu."Nói xong liền thở dài. "Chi bằng nói về chuyện của mấy đứa đi."Minh Thẩm: "Chuyện của ta với hắn? Có gì đâu mà nói."Lãng Nguyên cau mày:"Sao lại không. Minh huynh, huynh có nhớ cái lần đầu tiên mà ta với huynh gặp nhau không?"Minh Thẩm trả lời, giọng nhàn nhạt. "Không nhớ.""Ồ. Huynh nhớ sao? Mau kể mau kể."Lãng Nguyên nhìn người kia, vẻ mặt đầy sự trông chờ. Minh Thẩm nhìn lại y, mày nhíu lại. Quay qua Sư Thanh Huyền cũng tìm được cái vẻ mặt nhiệt tình không kém. Cuối cùng hắn chỉ đành thở dài một tiếng."Ta lớn hơn tên này một tuổi. Phụ thân hắn là sư tôn của ta. Kèm riêng ta từ bé."Sư Thanh Huyền "ồ" một tiếng. Cả hai người này đều là công tử nhà nòi đây. Một người là con nhà giáo, hẳn là gia đình cũng rất sung túc, còn là có tiếng nữa. Không thì sẽ chẳng ai chọn phụ thân của hắn để gửi gắm con trai của mình.Người còn lại, nhà có đủ điều kiện cho con học riêng một thầy. Như vậy gia cảnh còn có thể là bình thường sao?"Một hôm nọ ta đi học quên mang bút. Sư tôn đưa ta một chiếc bút lông, trên cán còn khắc họa tiết hoa tuyết. Học được một lúc..."Lãng Nguyên nghe đến đây dường như trở lên phấn khích cực độ. Không nhịn được cái tốc độ nói rùa bò của người kia, liền nói chen vào. "Học được một lúc ta liền vào làm loạn. Bởi cái bút đó vốn là của ta."Sư Thanh Huyền gật gù. "Vậy là hai đứa quen nhau từ bé."Lãng Nguyên phấn khởi, tiếp tục kể. "Đúng vậy. Sau đó tầm vài ba năm, phụ thân đưa ta vào học chung với hắn luôn. Người thấy ta giỏi không? Xong thì hắn trở thành bạn thân của ta, rồi không lâu sau ta phi thăng. Không nghĩ là một năm sau hắn cũng sẽ lên đây, chỉ là với người như hắn thì cũng không lạ."Người này vừa nói vừa cười. Trên môi Minh Thẩm cũng nhẹ nhàng hiện lên một đường cong, rất nhanh sau đó liền biến mất. Chỉ có điều Sư Thanh Huyền đã nhanh mắt nhìn thấy. Chậc, tâm tư đã có, muốn giấu cũng chẳng được. "Ồ. Mọi người có vẻ làm quen xong hết rồi nhỉ."Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Vũ sư đại nhân bước vào, trên tay còn ôm một núi toàn là trục cuốn. Theo sau còn có một người nông dân nọ, tay cũng mang không ít sách. Nàng nói câu này dường như là chào hỏi, bởi nếu thật sự là nghi vấn, vậy cũng quá thừa thãi rồi. Khả năng lân la làm quen của Sư Thanh Huyền còn cần phải ngạc nhiên sao? "Xong hết rồi, xong hết rồi. Có gì giờ chúng ta vào việc luôn cũng được."Y chạy nhanh ra, đỡ lấy phần nào giấy tờ trong tay nàng rồi đặt xuống bàn. Vũ Sư Hoàng ngồi vào vị trí của mình. Người nông dân kia sau khi đặt chồng sách xuống bàn, liền quay người bỏ đi. "Hôm nay Lôi sư Khiêm vắng mặt, chúng ta bắt đầu vào bàn chuyện và phân chia công việc cho tuần này."Đây dường như là câu nói mà Sư Thanh Huyền cảm thấy quen thuộc nhất trong mấy trăm năm qua. Căn bản là bởi vì ngày nào Lôi sư cũng vắng mặt. Còn cuộc họp ngắn này thì tuần nào cũng phải diễn ra, chỉ trừ khi mọi người đều đi làm nhiệm vụ. "Giáp vùng biển phía Đông, dạo gần đây có rất nhiều thủy quái làm loạn."Lãng Nguyên gật gù. "Này ta biết. Trên bảng thông báo của Linh Văn điện cũng đã có, có lẽ ngày mai sẽ đi nhận nhiệm vụ."Vũ Sư Hoàng gật đầu. "Thủy quái này được nhân gian gọi là Thủy Quyến, tuy nhỏ nhưng là đám chuyên bám đuôi quỷ cấp mạnh. Hơn nữa cũng rất phiền phức, so với Bỉ Nô ở trên đất liền cũng là cùng một loại. Chỉ khác ở chỗ, Thủy Quyến là từ người ven biển, ngư dân làng chài mà thành. Dạo gần đây xuất hiện rất nhiều, ta nghi ngờ có thứ gì đó giật dây ở phía sau. Ngươi nhất định phải cẩn thận."Lãng Nguyên vui vẻ. "Không sao, nếu là cùng một loài với Bỉ Nô thì rất dễ giải quyết."Đúng vậy, đối với thần quan trên Thượng thiên đình, chỉ cần tỏa linh quang. Bỉ Nô còn hận không thể tránh xa mười dặm. Nghĩ lại cảnh trước kia mình bị lũ Bỉ Nô bám lấy, Sư Thanh Huyền không khỏi rùng mình. "Vũ sư đại nhân. Ta nghĩ ta vẫn chưa nên đi đánh quái, hạ phàm vội. Điều trước tiên cần làm phải ra trở về quản điện phong sư cùng với ước nguyện của tín đồ."Sư Thanh Huyền dù thấy khá là có lỗi với Tạ Liên vì đã hứa sẽ cùng với y đi đánh quái. Nhưng về đến điện ngũ sư, cái quá khứ ám ảnh gắn liền với bàn giấy của y rất nhanh đã trở lại. Đây mới là việc phải để ý trước tiên. "Giờ ở lại lo chuyện tín đồ cũng phải hết một tháng. Việc ở nhân giới nhờ mọi người vậy."Vũ sư đại nhân nhẹ giọng an ủi."Không có gì. Chồng này là tập hợp nguyện vọng của điện phong thủy song sư trong ba năm trở lại đây bị kẹt ở phía Linh Văn điện. Phía bên trong còn có tổng hợp lại tình hình số lượng tín đồ, đi kèm là tình hình nhang khói tại điện nhà hai người. Ngươi từ nay phải tìm cách phân chia, tách Thủy sư Vô Độ cùng Phong sư Thanh Huyền ra làm hai. Từ đó mới có thể ổn định lại tình hình."Sư Thanh Huyền mím môi, đầu khẽ gật. Lật qua lật lại vài trang của quyển sách đặt trên cùng. Sư Thanh Huyền nào có hiểu được. Cái y chú ý bây giờ là câu nói vừa rồi của Vũ Sư Hoàng."Ngươi từ nay phải tìm cách phân chia, tách Thủy sư Vô Độ cùng Phong sư Thanh Huyền ra làm hai. Từ đó mới có thể ổn định lại tình hình."Sư Thanh Huyền mím môi, đầu khẽ gật. Lật qua lật lại vài trang của quyển sách đặt trên cùng. Sư Thanh Huyền nào có hiểu được. Cái y chú ý bây giờ là câu nói vừa rồi của Vũ Sư Hoàng."Ngươi từ nay phải tìm cách phân chia, tách Thủy sư Vô Độ cùng Phong sư Thanh Huyền ra làm hai."Y quả thực không đành lòng. Trước giờ hình ảnh Thủy sư đại nhân và Phong sư nương nương vẫn luôn giống như một thể. Là một tín ngưỡng không thể tách rời. Bây giờ nói tách là tách, làm sao có thể.Sư Thanh Huyền còn đang thần người ra, Vũ Sư Hoàng đã nói tiếp. "Phía bên Địa sư đại nhân có thể hạ phàm giúp đỡ người dân cày cuốc. Thần quan mới phi thăng quả thực không có nhiều tín đồ. Ngươi bây giờ cần phải củng cố địa vị, cách nhanh nhất chính là như ta đã nói. Thời gian đầu hẳn sẽ vất vả..."Minh Thẩm mới phi thăng. Có lẽ còn phải chờ một thời gian nữa mới có thể nhang khói thịnh vượng được. Nghe Vũ Sư Hoàng nói vậy quả có lý, hắn nhanh chóng gật đầu tiếp nhận nhiệm vụ này. Thật ra Lãng Nguyên mới chỉ phi thăng một năm. Lượng tín đồ cũng chưa gọi là ổn định. Nhưng vì là thủy thần nên rất quan trọng. So với các thần quan bình thường khác cũng đã là đáng nể phục. Đi dẹp quỷ ở hạ giới sẽ càng giúp được phần nào. Còn Minh Thẩm tính đến hiện giờ chưa đủ mạnh để có thể làm những việc như vậy. Tốt hơn hết vẫn là ở lại lo việc của đền địa sư thì hơn. Sư Thanh Huyền bây giờ mới để ý đến hàng loạt những trục cuốn mới nãy được mang cùng với chồng sách đang để trước mặt mình."Vũ sư đại nhân, cái đó là gì vậy?"Nàng nhìn xuống chỗ Sư Thanh Huyền chỉ. "À. Cái này là về hỏa quỷ cấp hung nọ đang hoành hành phía Bắc. Thiết nghĩ, địa bàn cùng điện của Thủy sư Lãng Nguyên là ở phía Đông, còn lệch về phía Nam. Cái này tốt hơn hết vẫn để ta đi thôi."Ngay lúc ấy, Bùi Minh đang nằm ườn trong Minh Quang điện bỗng nhận được thông linh. "Nghe nói Vũ Sư Hoàng chuẩn bị qua phía Bắc diệt quỷ. Bùi tướng quân rảnh việc như vậy, không biết có thể hỗ trợ Vũ sư đại nhân nhà bọn ta tí không?"Giọng mỉa mai như này..."Thanh Huyền, ta nói ngươi cũng rảnh việc quá. Không bằng chính ngươi tự thân hộ tống nàng một đường?"Nói như vậy nhưng trên thực tế, chính hắn và Vũ Sư Hoàng đang trên đường làm nhiệm vụ. Chẳng qua vì nghe tin Sư Thanh Huyền phi thăng, hắn vội trở về quản tên đệ đệ của hảo bằng hữu này, vũ sư cai quản điện ngũ sư cũng phải quay về phân phó chút việc. Nếu không có thêm việc gì, chắc chắn ngày mai sẽ lại lên đường. Dù tính là vậy nhưng vì chuyện gấp gáp, ngay đêm hôm ấy Bùi tướng quân và Vũ sư đại nhân lại lên đường cùng nhau, đi về phía Bắc. Thần quan trên dưới Tiên Kinh lại được ngắm cảnh đẹp. Trăng ở phía bên kia rọi sáng cả một mảng trời. Vũ sư đại nhân lại ngồi trên lưng Hắc Ngưu, trên đầu đội nón Vũ sư, tay cầm theo kiếm Vũ Long. Dáng người thanh cao, mặt mang một vẻ nghiêm nghị. Minh Quang tướng quân đi phía trước, Minh Quang kiếm treo bên hông. Phong thái ung dung, hành động lại vô cùng quả đoán.Nói chung là hợp. Quá hợp. Thật chỉ hận không thể đưa cảnh đẹp này vào tứ đại cảnh. Dù có biến nó trở thành ngũ đại cảnh, chệch đi so với tứ đại hại. Vậy thì cũng cam lòng. "Ài. Ấn tượng quá."Sư Thanh Huyền đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy bóng lưng của hai người này cùng nhau, không khỏi cảm thán. Dù là vậy, y cũng nhận thức được tình hình hiện tại của mình chính là không nên đứng ngắm cảnh như thế này. Y phải nhanh chóng giải quyết công việc của điện phong sư. Còn phải báo với Tạ Liên về việc ngày mai không thể cùng đi hạ phàm. Sư Thanh Huyền quay người chầm chậm bước đi. Cố gắng kéo bước chân ngắn đến cực điểm. Y lúc này trông thật giống một đứa trẻ vì phạm lỗi nên không dám về nhà, bởi nó biết chờ mình ở nhà chính là hình phạt của cha mẹ. Và đúng như y "hy vọng", loạt công văn chất ra đến tận cửa điện phong sư đang sừng sững như đón chờ người con này trở về. Cứ như vậy, Sư Thanh Huyền khẽ thở dài trở về với guồng quay công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com