[Đồng Nhân Văn Ma Đạo Tổ Sư] [Hi Trừng] Âm Thầm Thủ Hộ Người
.Chương 8.
"Tông chủ, người muốn đi đâu?"Giang Thiên nhìn Giang Trừng cầm kiếm vội vã đi ra ngoài liền thắc mắc hỏi. Hắn quay đầu lại nhìn nàng, đưa cho nàng một ánh mắt chất vấn."Ngươi hảo a Giang Thiên. Kim Lăng đi săn đêm, ngươi không những không báo lại với ta, còn thay nó giấu ta?"Lại nói, Giang Trừng luôn hết mực quan tâm từng nhất cử nhất động của Kim Lăng. Dặn dò Giang Thiên phải cho người giám sát bên Kim Lân Đài, chỉ cần khi Kim Lăng có động tĩnh, đặc biệt là săn đêm phải báo lại với hắn.Kim Lăng tuổi tuy không còn nhỏ nhưng tính tình vẫn là bất hảo, hành động lại có phần chủ quan. Chỉ sợ đi săn xảy ra sơ suất cũng đủ là mục tiêu cho lũ cáo già ở Kim gia đang rình rập cái ghế tông chủ.Tuy nhiên hôm nay không như mọi lần, việc Kim Lăng lại ra ngoài săn đêm, Giang Trừng được biết đến từ miệng của một tên đệ tử chứ không phải từ Giang Thiên. Vốn tên đệ tử ấy có hẹn đi săn cùng đệ tử Lam gia. Một đám thiếu niên ba nhà Giang, Lam, Kim kết thân hẹn nhau đồng hành.Không nhận được sự trả lời của Giang Thiên, Giang Trừng cũng không quan tâm liền toang bước ra ngoài. Chính ngay khi chân hắn muốn rút khỏi ngưỡng cửa mới nghe được giọng nói trầm trầm từ nàng."Tông chủ, tiểu công tử hiện tại cũng đủ lớn rồi, người không cần phải một khắc hai khắc bảo vệ như vậy, hơn nữa..."Nói đến đây, Giang Thiên liền ngập ngừng. Giang Trừng nghe vậy mà quay lại nhìn nàng."Hơn nữa làm sao? Hơn nữa hiện tại ta là một cái phế nhân đúng không?""Tông chủ, ta... ta không có ý đó." Nghe câu nói đó của Giang Trừng, Giang Thiên liền lên tiếng giải thích.Hắn thở dài, Giang Trừng hắn biết, Giang Thiên là đang lo cho tình trạng cơ thể của hắn, tay đặt tay lên vai nàng, ngữ điệu thả nhẹ, nói."Giang Thiên, ta biết ngươi không có ý đó. Nhưng ngươi yên tâm, ta hoàn toàn khỏe mạnh. Mấy ngày qua chính tay ngươi cho ta uống dược lại không biết tình trạng cơ thể ta sao?"Giang Thiên vẫn là một bộ xoắn xuýt, không phục. "Tông chủ, thứ ta nói lời quá đáng, nhưng là người cũng biết, tu vi của người hiện tại còn thua Kim tiểu công tử, người thật sự nghĩ hắn sẽ cần sự bảo vệ của người sao, chỉ sợ..."Chỉ sợ khi có chuyện, không chừng Kim Lăng sẽ còn phải quay ngược lại bảo vệ hắn. Phải đấy, Giang Trừng hắn sao lại không biết giới hạn của bản thân. Hắn không biết liệu có nên hận thể chất của hắn hiện tại hay không? Làm trước, ngó sau đều sợ sai sót, tu vi bị phế sẽ bại lộ. Nhưng cũng nhờ nó, mà hắn cảm thấy bản thân không còn nợ ai, bản thân hắn thật sự không muốn nợ bất kỳ ai. "Giang Thiên, dù gì ta cũng phải đi theo đảm bảo Kim Lăng an toàn. Dù tu vi không cao, nhưng là vẫn còn thân thủ. Ta, không thể cứ ngồi một chỗ đợi tin tức của Kim Lăng được." Kim Lăng đối với Giang Trừng chính là sinh mạng, là người thân duy nhất. Nếu như Kim Lăng xảy ra vấn đề, hắn chắc chắn sẽ sụp đổ. Giang Trừng làm người trầm tĩnh, nhưng chỉ cần là việc của Kim Lăng, hắn luôn là một bộ gấp đến hỏng. Giang Thiên muốn nói thêm gì đó lại thôi. Ý hắn đã quyết, nói thêm cũng không thay đổi được gì. Huống hồ nàng chỉ là một chủ sự, lại không có quyền ngăn cản hắn. Hay là cứ để hắn đi, còn hơn nhìn hắn đứng ngồi không yên."Tông chủ, người cẩn thận."Giang Trừng gật gù với nàng liền xoay người rời khỏi.Săn đêm lần này, Lam Hi Thần đích thân đi giám sát đám đệ tử. Y cũng không ngờ vậy mà lại có thêm những đệ tử khác từ Kim gia cùng Giang gia. "Lam tông chủ." Kim Lăng một thân ngoại bào vàng óng, họa tiết mẫu đơn, tâm tình trầm ổn cuối đầu bái lễ với Lam Hi Thần.Khi nhìn thấy Kim Lăng, Lam Hi Thần cũng ngạc nhiên không ít. Thiếu niên khi xưa đứng phía sau sự che chở, bao bọc của cữu cữu cùng tiểu thúc, chỉ sau hai năm, thần sắc lại trầm tĩnh, tính tình cũng trở nên nghiêm nghị không ít, hoàn toàn ra dáng mà một tông chi chủ phải có."Kim tông chủ."Hai người lấy cương vị là người đứng đầu một gia mà chào hỏi. Một hồi, Kim Lăng liền gia nhập cùng đám nhóc bên kia. Lam Hi Thần nghĩ thầm, dù gì đi chăng nữa, Kim Lăng tuổi vẫn không lớn, vẫn là ham vui a. Chuyến đi săn lần này hoàn toàn không có cái tai họa lớn, đơn giản chỉ có vài đi thi cùng hung thi cấp thấp, nếu không có gì, Lam Hi Thần sẽ không can thiệp, tạo điều kiện cho đám thiếu niên ấy luyện tập.Một mình y đi lặng lẽ phía sau, lâu lâu nhìn lên nhóm thiếu niên đang trò chuyện phía trước. Chính đang lơ đãng nhìn xung quanh, Lam Hi Thần lại phát hiện một bóng đen đang núp phía trên cây. Người đến hành động lén lút hiển nhiên khiến cho y nổi lên tâm tư đề phòng. Nhưng vẫn là không thể lên tiếng cho đám tiểu bối phía trước, tránh đánh rắn động cỏ."Tư Truy, ngươi cùng mọi người sang bên kia xem có dị tượng gì không, ta sẽ xem bên này, một lát sẽ đến.""Vâng tông chủ."Lam Hi Thần lên tiếng nhắc nhở, dời đi đám tiểu bối rồi mới phi thân lên cây khiến cho người kia khẽ giật mình."Người nào?"Giang Trừng trong lòng thầm oán hận một phen. Hắn không biết, chuyến săn đêm lần này vậy mà lại có Lam Hi Thần. Hắn cũng chẳng quan tâm bao nhiêu, chỉ một mực đặt tâm tư lên Kim Lăng, vậy mà khi nãy y lại di tán bọn chúng đi sang hướng khác. Hành động lén lút vốn đã khó, lại còn bị phát hiện khiến cho hắn tâm tình u ám xuống."Là ta." Giang Trừng hắn cũng lười quản, quay người lại nằm trên thân cây đợi Lam Hi Thần lên tiếng.Nghe được giọng nói của hắn, trong lòng y liền có thể đoán được người đến là ai, nhưng lời ra khỏi miệng vẫn không tránh khỏi ngập ngừng."Giang... tông chủ?"Giang Trừng cười lạnh một tiếng. "Ngươi biết ta là ai rồi, còn không mau cút đi."Nghe hắn nói vậy, Lam Hi Thần cũng không ảo não chỉ thầm cảm thán. Rõ ràng vài tuần trước còn là một dáng vẻ nhu thuận dưỡng thương ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, bây giờ lại trở thành một bộ dáng cay nghiệt. "Giang tông chủ đến chắc hẳn là vì Kim tông chủ.""Nếu không ngươi nghĩ ta đến là vì ngươi sao?"Lam Hi Thần vốn không so đo với hắn, nên câu hỏi này, y vẫn là từ chối để tâm, chỉ cười nhẹ một tiếng hỏi ngược lại hắn."Linh lực của ngươi đã ổn định chứ?"Tuy bị Giang Trừng nói trào phúng, Lam Hi Thần vẫn là một bộ quan tâm hắn khiến hắn áy náy với hành động vừa rồi. Nhưng muốn hắn nói ra câu xin lỗi? Bắt thang lên trời có khi còn dễ hơn. Hắn bật người dậy đứng đối diện Lam Hi Thần, bốn mắt nhìn nhau, một hồi hắn mới lên tiếng."Tốt lắm rồi, cảm tạ sự quan tâm của Lam tông chủ."Chính muốn phi thân xuống, vậy mà Giang Trừng lại bị trượt chân ngã khỏi cành cây. Cây này vốn không thấp, hắn chỉ sợ rơi xuống rồi, cũng phải đau đến ra nước mắt.Cái ngã này bất ngờ mà đến, Giang Trừng hắn nhất thời quên cả việc thân thủ của bản thân, theo bản năng nhắm mắt lại chờ cái tiếp đất đau đớn. Nhưng ngoài dự liệu, hắn cảm thấy trên vòng eo bị cuốn lại, một trận đảo lộn trời đất, hắn liền ngã vào nơi mềm mại hơn mong đợi.Dù gì cũng là bị ngã từ độ cao như vậy, dù cho không thương tích nhưng cũng khó tránh khỏi choáng váng một phen. Giang Trừng chớp mắt vài lần, chưa kịp định dạng rõ cảnh vật liền chỉ nghe một tiếng rên khẽ từ trên đỉnh đầu. Lúc này, như kịp nhớ ra điều gì đó, Giang Trừng hắn liền bật dậy, một mặt sầu dung nhìn người dưới thân mình."Trạch Vu Quân, ngươi... ngươi có sao không?"Lam Hi Thần thấy Giang Trừng như vậy, lại không nỡ để hắn lo lắng, lấy hai tay chống lấy nửa thân trên lên, cười nhẹ nhàng."Ta không sao."Hay rồi, năm lần bảy lượt, đều là Giang Trừng này nợ Lam Hi Thần. Nhấc lấy cơ thể khỏi y, hắn liền đứng lên đưa tay ra ngụ ý muốn đỡ y lên. Lam Hi Thần đỡ lấy tay Giang Trừng, muốn mượn sức đứng dậy, nhưng khi hai chân y vừa đứng thẳng liền trở nên bủn rủn, vô lực, thậm chí là một trận nhói đau từ xương cốt xông thẳng lên não bộ khiến y nhíu chặt mày rên khẽ, cơ thể lảo đảo như muốn ngồi xuống tại nơi này.Nhìn thấy Lam Hi Thần chật vật như vậy, Giang Trừng nhanh tay lẹ mắt kéo y dựa vào một bên vai của mình, tay còn lại vòng lấy đỡ cho y đứng vững."Ngươi làm sao?" Giang Trừng đối diện với Lam Hi Thần, lời nói tuy là khó nghe, nhưng nét mặt lại không giấu nổi lo lắng. Hắn như vậy, y cũng không dám che giấu."Ban nãy đỡ ngươi, chân có lẽ thụ thương rồi đi."Giang Trừng khẽ giật mình, sau đó để y tựa vào bên gốc cây, không nói hai lời liền ngồi xổm xuống kéo ống quần của Lam Hi Thần lên. Ngay lập tức, y liền bị hành động này của hắn làm cho kinh hoảng."Giang tông chủ, ngươi không cần như vậy.""Im miệng, ngươi là muốn tự lê về Vân Thâm Bất Tri Xứ, hay là muốn ta phải dìu ngươi cả một đoạn đường dài?"Nhìn hắn một bộ chăm chú vì mình xem thương thế, Lam Hi Thần cũng không thể nói gì mà ngoan ngoãn ngậm miệng."Trên chân ngươi chỉ trầy xước một ít, ngươi lại đau đến đi không vững, ta nghĩ cũng là gãy xương rồi." "Cũng không sao, lại dưỡng vài ngày sẽ khỏi."Giang Trừng nghe vậy liền hướng tầm mắt ai oán lên nhìn Lam Hi Thần. Cái gì mà không sao? Hay đợi mạng kề cái chết mới gọi là có việc? Bị hắn nhìn như vậy, y cũng biết lời nói của bản thân quá chủ quan, liền cười gượng hai tiếng mới nói tiếp."Thôi thì phiền Giang tông chủ tải ta một đoạn đường vậy."Đối với yêu cầu này của Lam Hi Thần, Giang Trừng cũng không có ý muốn phản bác. Dù gì, y cũng giúp hắn nhiều như vậy, thậm chí lần này bị thương còn là vì đỡ cho hắn, chỉ được gật đầu rồi hỏi."Còn đám tiểu bối kia làm sao?""Ngươi yên tâm đi, ta đã tra xét mười dặm quanh đây, không có dị tượng gì nên là vẫn không cần lo lắng, trong nhất thời sẽ không có điều gì xảy ra."Nhưng là Giang Trừng hắn vẫn là không an tâm Kim Lăng a. Lại thêm Lam Hi Thần, nếu không sớm chữa trị, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề nặng hơn. Thấy khuôn mặt chần chừ của hắn, y liền hiểu nguyên nhân, chỉ có thể lên tiếng trấn an."Kim tông chủ tu vi nổi trội nhất trong nhóm, sẽ không có việc gì."Giang Trừng không nói lời nào, nhưng lại cũng không lo lắng nhiều như vậy nữa, chỉ gật đầu rồi rút ra Tam Độc nhảy lên. Ngay khi Lam Hi Thần cũng dẫm lên Tam Độc, hai cái đại nam nhân cùng ngự trên một kiếm khó tránh khỏi chen chút. Y đứng phía sau hắn, chân có thương tích, sợ đứng không vững chỉ có thể hai tay đặt vào hai bên eo nhỏ của hắn mượn lực chống đỡ.Xuyên qua vải vóc, Giang Trừng cũng có thể cảm nhận cái nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay của Lam Hi Thần chọc cho hắn khẽ run người quay lại trừng mắt nhìn y."Tay ngươi đặt đi đâu đấy hả?"Lam Hi Thần chớp mắt, một mặt vô tội mà nhìn lại Giang Trừng. "Chân ta không đứng được, ngự lên cao chỉ sợ có thể ngã ra khỏi kiếm, khi ấy chỉ sợ lại vạ thêm phiền phức cho Giang tông chủ, vậy nên coi như cho ta mượn cái chỗ giữ thăng bằng vậy, Giang tông chủ, ngươi không cảm thấy phiền đi."Giang Trừng trong lòng chửi rủa một phen. Vẫn là đừng như vậy có được hay không? Y không biết cái tư thế này có bao nhiêu ám muội sao? Nhưng hắn vẫn là nuốt lại, nếu người này không phải là Lam Hi Thần, nếu người này không nhiều lần giúp đỡ mình, nếu người này không vì cứu mình mà bị thương thì Giang Trừng hắn không ngại một cước đạp thẳng khỏi kiếm.Vẫn là lựa chọn không để ý đến y, hắn thôi thúc linh lực bay lên cao.Đằng sau, Lam Hi Thần nghĩ thầm, vị Giang tông chủ này ngoại hình cũng quá tốt rồi đi? Eo hắn thon nhỏ như vậy, nhưng khi chạm vào vẫn có thể cảm nhận được sự rắn chắc, chân dài, ngũ quan tinh xảo nhưng tại sao vẫn là một người?Này không nói đến, Lam Hi Thần y lại không phải đệ nhất mỹ nam tu chân giới sao? Vẫn là chưa có một ai đó để y động tâm. Có lẽ hắn cũng vậy, sẽ suy nghĩ giống như y, người định mệnh trong đời này, phải là người mà cả hai đều lưỡng tình tương duyệt, chứ không vì lợi dụng hay cưỡng ép ở bất kỳ người nào. Nghỉ vẩn vơ một hồi, Giang Trừng hắn cũng đã mệt đến mồ hôi chảy ròng. Bây giờ thể chất của hắn mà nói không còn cường mạnh như trước nữa, thêm vào chỉ mới khôi phục không bao lâu, nay lại sử dụng linh lực điều khiển Tam Độc hai người ngự. Lam Hi Thần thấy trong mắt, đau trong lòng. Y cũng không biết vì sao, chỉ là khi nhìn thấy Giang Trừng hắn luôn giấu việc đau, đưa ra cái tàn bạo, y liền cũng khó chịu thay. Vì y biết cái cảm giác mà cố tỏ tâm tư rất ổn, nó thống thế nào."Giang tông chủ, hay là chúng ta tìm một quán trọ nghỉ ngơi đi. Ta không muốn bây giờ quay lại Vân Thâm, chỉ sợ kinh động đến thúc phụ.""Ừm." Giang Trừng hắn xác thực cũng có chút mệt, liền hạ xuống một trấn nhỏ tìm quán trọ nghỉ ngơi.Dù gì hiện giờ cũng qua canh ba, đường phố lại yên tĩnh vô cùng. Chỉ sợ muốn tìm một nơi để trụ lại qua đêm cũng khó. Giang Trừng chật vật đỡ Lam Hi Thần đi dọc trên đường tìm tòi qua lại. Lam Hi Thần đảo mắt sang nhìn người bên cạnh, nương vào ánh trăng mà đánh giá Giang Trừng. Miệng lại vô thức hỏi hắn."Giang tông chủ, ngươi vì sao vẫn chưa có dự định thành thân."Khựng lại một chút, hắn cũng không nhìn đến y, nhàn nhạt trả lời."Đơn giản, không ai để ta vừa ý.""Như thế nào mới vừa ý của ngươi?"Giang Trừng dừng bước hẳn, cho Lam Hi Thần một ánh mắt khó hiểu."Lam tông chủ, ngươi sao lại quan tâm đến việc riêng tư của ta như vậy? Là một nữ tu nào Lam gia có ý với ta sao?""Ha... ta chỉ là cảm thấy có chút chán, tìm đại một nguyên cớ mà nói chuyện với ngươi.""Nói liền nói, đừng hỏi đến việc tình ái, ta không có hứng."Giang Trừng hắn chính là không có hứng. Hắn tâm tình bất ổn, nhưng cơ nghiệp to lớn. Hắn biết, nếu bản thân tâm duyệt ai đó, hắn chắn chắn sẽ dùng cả đời vì người ấy, tỷ như Ngụy Vô Tiện đơn thuần chỉ là huynh đệ tri kỷ, hắn còn đợi mười ba năm, chứ đừng nói gì người mà hắn sẽ cùng nhau một đời một kiếp. Nhưng rồi mấy ai sẽ chịu được tính tình của hắn? Kim Lăng là cháu ngoại trai mà Giang Trừng nuôi như trân bảo, đôi khi còn cảm thấy khó chịu, nói tính cách hắn rất xấu. Thì liệu cô nương nào, sẽ vì hắn mà chịu đựng? Hắn không muốn đoạn tình cảm của hắn sẽ như gia phụ gia mẫu, người khổ, chỉ có con của bọn họ. Đi một hồi liền phát hiện có một ánh sáng nhỏ, Giang Trừng liền tăng nhanh bước chân, một bên đỡ Lam Hi Thần sang đấy. Cũng may đi, này còn có một tửu lâu, vừa vặn đang muốn đóng cửa."Ây khoan đã, ta muốn thuê phòng qua đêm." Giang Trừng tiến lên, gọi lại một tên tiểu nhị đang thu dọn lại bàn ghế."Thuê cái gì chứ? Có biết giờ nào rồi không? Sớm không đến, lại cứ đến ngay lúc ta đang muốn về nhà. Cứ một người tới, hai người tới, đến bây giờ ta vẫn đứng đây. Thêm một người chẳng được bao nhiêu tiền, vài đồng bạc ít ỏi ta không cần. Đi, đi."Cái thái độ gì đây? Đừng nói đến Giang Trừng, Lam Hi Thần sinh dưỡng tốt tính còn cảm thấy khó chịu. Y nghĩ, nếu hắn thật sự muốn bạo phát, y sẽ không can ngăn. Nhưng ngoài dự liệu, hắn vậy mà hít một hơi thật sâu như đang cố ẩn nhẫn rồi mới nói tiếp.Dù gì Lam Hi Thần hiện tại bất tiện đi lại, đêm lại khuya, tìm được một nơi để ở không dễ."Ta có cái bằng hữu bị thương nặng, phiền ngươi cho chúng ta trú lại qua...""Giang tông chủ, không cần phiền phức, chúng ta đi nơi khác."Nghe Giang Trừng phải hạ mình, Lam Hi Thần tâm tình liền không tốt. Không đợi hắn nói xong, y liền lên tiếng cắt ngang.Nghe được ba chữ "Giang tông chủ", tên tiểu nhị kia liền sáng mắt ra. Tiếng tăm của Giang Trừng sao ít người biết, ngoài cái độc ác, nham hiểm, hắn còn được nhiều người nghĩ là một người tiền tài giàu có, với sức của hắn, mạ lên một ngôi nhà bằng vàng cũng chẳng khó bao nhiêu. Dù gì cũng là người làm ăn, dây dưa được với người tiền tài danh vọng lớn có rất nhiều lợi thế, nếu có thể giúp ông chủ tiệm lôi kéo được, hắn lợi cũng không ít. Tiểu nhị liền thay đổi sắc mặt, cười bước đến dìu Giang Trừng cùng Lam Hi Thần vào trong, miệng liên tục lải nhải."Ây, thì ra là Giang tông chủ. Thứ lỗi cho tiểu nhân, có mắt mà không thấy thái sơn. Hai vị vào trong, ta sẽ chuẩn bị một gian phòng cho hai vị.""Tại sao không phải hai gian?" Giang Trừng hỏi. Tên tiểu nhị kia lúc này chỉ biết cười gượng."Có lỗi thật Giang tông chủ, bây giờ chỉ còn lại một gian phòng, ngươi cùng... vị bằng hữu này ủy khuất vậy, lần sau ngươi tới, tiểu nhân chắc chắn sẽ chuẩn bị gian phòng tốt nhất cho người."Như vậy, ngoài việc ở chung một gian lại có làm sao đâu? Giang Trừng hắn cùng Lam Hi Thần y cũng không phải lần đầu chung đụng giường gối, hắn cũng không bài xích gì."Được. Phải rồi, các ngươi có rượu không?""Ô nha, có nha, ta đưa các vị lên phòng rồi sẽ đi chuẩn bị rượu ngay."Qua một hồi lâu, rượu đặt trên bàn, Giang Trừng còn tinh ý dặn dò chuẩn bị thêm trà cho Lam Hi Thần. Rượu đưa vào bụng, cơ thể cũng từ từ ấm lên, đi một hồi lâu ngoài đường khó tránh khỏi lạnh, uống rượu khiến hắn liền cảm thấy ấm áp không ít."Giang tông chủ, có tâm sự gì sao?""Tâm sự? Tâm sự gì chứ?""...Ta cứ nghĩ người có sầu mới phải uống rượu?"Giang Trừng nhíu mày nhìn Lam Hi Thần, là ai cho y cái định nghĩa kỳ quặc đó thế?"Không phải có sầu mới có thể uống. Ta bất quá cơ thể bị phong thổi lạnh, uống rượu vào làm ấm một chút mà thôi.""Vậy sao? Rượu còn có tác dụng như vậy?""Ừm, vị của rượu có hơi cay nồng, ngươi uống vào trong bụng rồi sẽ cảm thấy ấm hơn một chút."Này cũng khó trách, Lam gia cấm rượu, chỉ sợ Lam Hi Thần y đến thấy cũng chưa từng nói gì đến biết nó ra sao.Nhìn y một mặt mộng bức, Giang Trừng liền cảm thấy buồn cười, rót một ly rượu mới rồi đưa sang cho y, một mặt khiêu khích."Nếu ngươi không tin có thể nếm thử.""Vân...""Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu. Ta biết ta biết. Dù gì đây cũng là ngoài địa phận của Vân Thâm rồi, ngươi uống vào cũng không tính là phạm quy đi."Xác thực là vậy. Lam Hi Thần nghĩ nghĩ một hồi liền ma xui quỷ khiến đưa tay ra tiếp nhận ly rượu."Cảm tạ Giang tông chủ."Nói rồi liền nâng ly uống vào. Rượu vào miệng, cay cay nơi đầu lưỡi khiến y muốn phun trở ra, nhưng rồi nghĩ thế quá mức vô lễ, liền nhíu chặt mày, nuốt xuống toàn bộ."Nha, ngươi thế mà thật uống hết." "Ta..."Lam Hi Thần vừa muốn nói gì đó, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một mảng đen mịch.Giang Trừng ngồi đối diện trợn to mắt kinh ngạc. Cái quỷ gì? Mới một ly thôi mà? "Lam tông chủ? Lam tông chủ?" Hắn đưa tay chìa người sang lay nhẹ y. Nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Rồi xác định người kia chỉ là ngủ, hắn liền ngồi trở lại chỗ của mình, tiếp tục uống rượu, một bên cảm thán."Người Lam gia tửu lượng cũng thật tệ, uống vào rồi còn chẳng say, một mạch ngủ luôn."Chính nghĩ vẩn vơ, Lam Hi Thần bên kia liền ngồi thẳng dậy, đôi mắt màu đen láy nhìn chằm chằm Giang Trừng, trên môi cũng không có nụ cười ôn hòa thường ngày khiến hắn giật nảy mình."Ngươi... ngươi tỉnh rồi?""Giang tông chủ..." Lam Hi Thần không trả lời mà kêu hắn."Ừm?""Giang tông chủ...""Cái gì?"Lam Hi Thần bỗng nhiên đứng lên, nhưng duyên cớ vết thương ở chân, liền bị đau mà té ngồi xuống sàn nhà. Giang Trừng thấy vậy đi qua đỡ lấy y, miệng trách cứ."Ngươi bị ngu à, không biết bản thân đang bị thương sao.""Giang tông chủ...""...Có cái gì mau nói, ngươi lại kêu ta liền cắt lưỡi ngươi." Giang Trừng bị Lam Hi Thần gọi mãi đến phiền, liền gắt giọng lên với y."Ta thay ngươi đi đòi lại công đạo!!!" Lam Hi Thần quay lại, nắm lấy tay hắn, một mặt chân thành mà nhìn hắn."Cái gì? Công đạo? Lam Hi Thần, ngươi say đúng không?" Hắn chắc chắn là y đã say. Mặc dù cái vấn đề ngủ trước say sau nó lạ thế nào, nhưng nếu là y thanh tỉnh mới không nói những câu không đầu không đuôi như vậy.Y không cười, một biểu hiện nghiêm túc lắc đầu thật mạnh mới nói. "Ta không say. Tên tiểu nhị kia vô lý. Hắn muốn lợi dụng tiền tài, quyền thế của ngươi mới cho chúng ta ở lại. Ta không cần, chúng ta đi đánh gãy chân hắn, rồi đi nơi khác trú."Giang Trừng thật sự bị câu "đánh gãy chân" của y chọc cho bật cười, câu này hắn rất lâu không nói qua, bây giờ lại được nghe từ miệng của Trạch Vu Quân trời cao trăng sáng cơ đấy."Ngươi nháo cái gì, say rồi thì về giường mà ngủ." Nói, hắn liền vươn tay muốn đỡ y lên.Lam Hi Thần vậy mà đẩy tay Giang Trừng ra, một mặt ủy khuất nhìn hắn, lớn tiếng gào lên."Đối với tiểu nhị ngươi ẩn nhẫn, đối với ta ngươi lại lớn tiếng, mỉa mai. Rõ ràng ta chăm sóc ngươi, cùng ngươi giữ bí mật, ngươi tại sao sao lại như vậy!!!!!" Giang Trừng hắn thật sự bị y làm cho kinh sợ rồi. Gào lớn như vậy làm gì? Là Lam Hi Thần y không cần mặt nữa. Hay là Vân Thâm Bất Tri Xứ không cần mặt nữa? Hắn liền ngồi lại, tay bịch miệng y, mắt hạnh trợn tròn đầy cảnh cáo."Đã qua canh ba, có để cho người khác ngủ không hả? Ngươi ồn ào cái gì."Lam Hi Thần không trả lời, hai mắt một nhắm liền ngả vào trong lồng ngực của Giang Trừng.Nhìn y nằm trong lòng mình, tiếng hít thở đều đặn, hắn liền biết là y lại ngủ rồi. Bị y nháo một hồi như vậy, cũng chẳng còn tâm trạng gì mà thưởng thức rượu, hắn đỡ y về trên giường, miệng liên tục lầm bầm."Con mẹ nó, hơn bốn ngàn gia quy đúng là không phải vô lý. Nếu Lam gia ai cũng như Lam Hi Thần, vậy thì nên tuyệt đối cấm rượu, hoàn toàn cấm rượu."
=====================================
=====================================
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com