[Đồng Nhân Văn Ma Đạo Tổ Sư] [Hi Trừng] Âm Thầm Thủ Hộ Người
.Chương 29.
"Giang Trừng!!! Ngươi đem nó đi ra, ngươi.... ngươi... ngươi.... Giang Trừng!!!"Ngụy Vô Tiện hai tay ôm chặt cây đại thụ, một mặt khóc thảm hề hề nhìn Giang Trừng đứng xa vài trượng.Giang Trừng vốn như thường lệ ôm Tiểu Bạch ngồi sưởi nắng trên bàn đá. Nghe được tiếng Ngụy Vô Tiện ngả ngớn từ xa đã ngay lập tức muốn đứng lên ôm Tiểu Bạch vào trong tránh hù dọa đến hắn. Ai mà ngờ được vậy mà Tiểu Bạch lại nhanh hơn hắn một bước, vùng vẫy kịch liệt mà nhảy xuống khỏi lồng ngực của hắn, bốn cái chân nhỏ chạy hướng ra đại môn.Ngụy Vô Tiện hai chân vừa đặt vào đại môn liền nhìn thấy quang cảnh như vậy, cẩu nhanh hơn chủ hào hứng mà đón khách.Mặc dù Tiểu Bạch còn nhỏ, nhưng hai cái răng nanh thoạt nhìn đã có chút sắc bén. Huống hồ nó còn đang vô cùng cao hứng, hoàn toàn đưa cả một hàm răng bén nhọn lộ ra bên ngoài, hấp ta hấp tấp chạy về phía Ngụy Vô Tiện.Như thường lệ, Ngụy Vô Tiện hắn sẽ liều sống liều chết trèo lên người Lam Vong Cơ. Hoặc như khi còn bé chính là ôm lấy Giang Trừng. Nhưng hiện tại Lam Vong Cơ không ở, mà muốn tiến đến Giang Trừng lại phải bước qua Tiểu Bạch. Hắn cũng không có nghĩ nhiều như vậy mà dùng toàn lực leo lên đại thụ, nước mắt cũng vì kinh sợ đột ngột mà chảy xuôi không ngừng.Đối với Tiểu Bạch, Ngụy Vô Tiện chính là cái người lạ. Mà Tiểu Bạch giống như cũng không cho Ngụy Vô Tiện sắc mặt tốt, phóng cả cơ thể nhỏ nhào lên người hắn, cũng chỉ cắn đến một đoạn váy dài, tuyệt nhiên không có ý định buông ra, dọa cho Ngụy Vô Tiện sợ đến cả sắc mặt trắng bệch."Giang Trừng!!! Cứu!!! Ngươi nghe hay không con mẹ nó, Giang Trừng.... ngươi.... "Giọng nói của Ngụy Vô Tiện đã nhiễm ra những tiếng nức nở rõ ràng. Giang Trừng sao lại không hiểu chuyện. Biết hắn là thật sự sợ cẩu, trước nay cũng chỉ dám dùng lời nói đến dọa hắn, nào có mang đến một con cẩu thật bao giờ. Nhưng hiện tại mắt không thấy, Giang Trừng cũng có chút miên man bất định, chỉ được đứng một chỗ liên tục kêu."Tiểu Bạch, ngươi lại đây được không? Ngoan a... "Tiểu Bạch tuy có chút hiếu động, chung quy vẫn là một con cẩu ngoan. Nghe Giang Trừng lên tiếng gọi liền từ từ nhả ra vạt áo của Ngụy Vô Tiện, phóng trở về đất. Lại sâu sắc liếc hắn một cái mới hai ba bước chạy trở lại trong lòng Giang Trừng.Cảm nhận được vật nhỏ mềm đụng vào lồng ngực, Giang Trừng thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. ....A... vẫn là một con cẩu, nghe lời như vậy, đáng yêu như vậy.Hắn ôm lấy Tiểu Bạch, lại hảo ý đưa tay che chắn nó, cũng không biết Ngụy Vô Tiện có nhìn thấy Tiểu Bạch hay không, khinh bỉ nói."Nhìn xem tiền đồ."Từ khi Tiểu Bạch an phận xuống, Ngụy Vô Tiện cũng đã kìm nén lại cảm xúc, tuy nhiên cẩu vẩn còn cách xa không đến hai trượng, hắn làm sao không sợ hãi. Đối với vài câu này của Giang Trừng vốn chẳng đâu là đâu với hắn, mặc kệ có mất mặt hay không, hắn vẫn là hai tay ôm chặt đại thụ, một mặt cầu xin hướng Giang Trừng."Hảo Giang Trừng, ta không có tiền đồ, cũng không cần tiền đồ, ngươi... phiền ngươi ôm nó thả trở vào trong có được hay không? Chúng ta hảo hảo đối ẩm.""Xì." Một tay ôm tiểu bạch cẩu, một tay đưa ra dò xét xung quanh, bước đi của hắn cũng không thể nào so với người bình thường, nhìn qua là thập phần khó khăn. Nhưng nếu so với khi hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hiện tại vẫn là thuận lợi hơn rất nhiều.Ngụy Vô Tiện nhìn bóng lưng tử y của Giang Trừng mà trong lòng chua xót. Hắn lớn lên cùng Giang Trừng, so với Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên, Ngụy Vô Tiện còn muốn hiểu rõ tính tình của Giang Trừng hơn mấy phần. Lại nghĩ đến bản thân đã gây phiền phức cho hắn liền có chút áy náy, tay chân chậm chạp bò xuống. "Thôi đi Giang Trừng, ngươi... vẫn là đừng mang nó vào trong."Nghe vậy, Giang Trừng nhíu nhíu mày, lại biết Ngụy Vô Tiện đây là đang lo lắng cho mình, cảm thấy có vài phần ấm áp len lỏi trong lòng. Hoàn cảnh hiện tại thật sự có chút... có chút giống như Vân Mộng Song Kiệt của dĩ vãng, trực tiếp quan tâm nhau, nhưng không có nói ra khỏi miệng.Cảm động là một mặt, tự cao ngạo mạn lại là một mặt khác. Dù sao Giang Trừng rất căm ghét việc người khác xem nhẹ bản thân, dù cho là Ngụy Vô Tiện, dù cho là chính hắn cũng không thể. Cho nên lời nói ra không hề dễ nghe lọt tai, trái lại còn có vài ý tứ trêu đùa."Làm sao? Hôm nay trời đổi gió? Ngươi ưu ái Tiểu Bạch vẫn là mấy năm qua không còn sợ cẩu?""...Ngươi thôi đi Giang Trừng. Ta đi tìm Giang Thiên đến giúp ngươi. Cho dù nó ở bên trong phòng sủa inh ỏi như vậy, ta bên ngoài nghe cũng không có an nhàn.""Ngươi nghĩ nàng an nhàn như ngươi sao?""Ừm... ta chính xác là nghĩ như thế.""Ngươi..."Dứt lời, hắn cũng mặc kệ Giang Trừng liền quay lưng muốn tiến ra bên ngoài tìm kiếm Giang Thiên. Toang muốn bước chân ra ngưỡng cửa, vậy mà Giang Thiên đã từ xa tiến đến, một mặt bận bịu hỏi hắn."Ngụy công tử, ngươi ổn chứ?""Ha... ổn tất nhiên ổn."Dù là lời nói khoác lác, nhưng rõ ràng trong đó vẫn còn có chút run rẩy. Mà Giang Thiên làm người nhạy bén, sao lại có thể không nghe ra. Dư quang liếc nhìn bóng dáng Giang Trừng loay hoay phía sau Ngụy Vô Tiện, nàng cũng hiểu được sự việc một hai, lắc đầu cười nhẹ, lại vén lên làn váy tiến vào bên trong, tiếp nhận lấy Tiểu Bạch trong lòng Giang Trừng.Tiểu Bạch làm như vô cùng cao hứng, nhìn thấy nàng đến liền bất chấp mà vùng vẫy, miệng cũng không nhàn rỗi mà kêu vài tiếng, chọc cho Ngụy Vô Tiện một thân run rẩy đến lợi hại."Tông chủ, ta trước mang Tiểu Bạch sang nơi của ta, thuận tiện cho ngươi cùng Ngụy công tử.""Hảo." Nàng ôm lấy Tiểu Bạch rời đi, nhất thời trong đình viện rộng lớn lại trở nên yên tĩnh. Ngụy Vô Tiện thấy Tiểu Bạch không ở, liền trở về một thân phong lưu, lại có chút ngả ngớn, hoàn toàn không nhìn ra được bóng dáng sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch khi nãy của hắn, vô cùng vui vẻ đến bên cạnh Giang Trừng, tay cũng không an phận mà choàng sang vai của hắn."Giang Trừng, sư đệ ngoan, ngươi rời đi Vân Thâm tại sao cũng không nói với ta một tiếng? Có biết ta cỡ nào lo lắng hay không?""Xì. Là thật sự lo lắng?" Giang Trừng khinh bỉ cười một tiếng, lại một thân vùng vẫy khỏi cầm cố của Ngụy Vô Tiện. Nếu như là thân xác Mạc Huyền Vũ từ trước, có thể chỉ cần Giang Trừng hắn dùng chút sức lực đã cũng có thể đá văng hắn đi xa, chớ lại nói đến việc bị hắn cầm cố ngược lại. Nhưng là hiện tại Ngụy Vô Tiện đã kết đan, dù cho là tu vi hay thân thủ đều trên Giang Trừng hắn một bậc, mà Ngụy Vô Tiện lại cố ý, khiến hắn nhất thời không thể rời đi."Bỏ tay của ngươi ra, làm trò gì vậy?""Nha... ta ôm ngươi, quàng vai ngươi cũng không được sao? Tỏ vẻ khó chịu như thế?"Giang Trừng im lặng không nói, quay đầu đi hướng khác, mặc kệ Ngụy Vô Tiện vẫn cứ một mình luyên thuyên.Thấy người kia không có chú ý đến mình, Ngụy Vô Tiện nhất thời nổi lên chút tâm tư trêu trọc. Liền dùng cả nửa trọng lực cơ thể đều dựa lên sống lưng gầy gò của hắn, nói."Hay là... ta vốn không phải là Lam đại ca đi?"Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng Ngụy Vô Tiện cảm nhận rõ ràng cơ thể của người kia cứng cả lại.A... ta mới không tin ngươi không có cảm tình với Lam đại ca. Một hồi lâu mới nghe Giang Trừng lạnh nhạt lên tiếng. "Tên điên nhà ngươi, khi không lại nhắc đến y làm gì?""Ồ? Lại không phải sao? Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, y cõng ngươi, y ôm ngươi không thấy ngươi có một câu oán trách, làm sao với ta ngươi lại có thái độ như vậy chứ?""Ngươi cũng muốn so cùng y?" Giang Trừng chỉ là đơn thuần nói ra khỏi miệng. Nhưng là ngươi nói vô tình nhưng người nghe có ý. Ngụy Vô Tiện cho rằng, Giang Trừng vậy mà đã sớm đặt Lam Hi Thần lên trên hắn một bậc, thậm chí còn cho rằng hắn không bằng y. Nhất thời có chút oan ức.Sư đệ gả rồi, đúng là như thau nước đổ đi."Hảo a, Lam đại ca lại có ai có thể so cùng đây? Đệ nhất mỹ nam, lại còn tu vi bậc nhất, ta làm sao dám cùng y so sánh. Nghĩ đến cũng không biết, sau này cô nương nào sẽ vô cùng may mắn được y nhìn trúng đây a... đời trước hẳn phải là làm nhiều việc tốt lắm."Cô nương được Lam Hi Thần nhìn trúng? Giang Trừng nhếch môi cười khổ. Hiện tại còn không phải y nhìn trúng hắn hay sao? Ngụy Vô Tiện vậy mà lại nói đúng, hắn kiếp trước hẳn phải làm nhiều việc tốt, kiếp này mới có thể may mắn được hưởng cái ôn nhu độc nhất từ y, được y đặt trên đầu quả tim, được y chăm sóc, lo lắng, yêu thương.Nếu như bản thân hắn không có quá nhiều chấp niệm... hắn cũng không có muốn phủ nhận một cái tấm chân tình này của y, mạnh mẽ đáp lại, mạnh mẽ giữ lấy. Có thể là do tâm hắn cô lạnh đã quá lâu đi, thật sự rất dễ dàng bị người ủ ấm. Mà từ trước đến, người đồng ý đến bên cạnh hắn, ô nóng lại một viên chân tâm, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một Lam Hi Thần, hỏi hắn làm sao lại không muốn độc chiếm nó đây?Nhưng là... tất cả chỉ là nếu như. Hắn mới không phải ích kỷ, hẹp hỏi, không muốn trở thành gánh nặng của y, vì hắn ý thức được, tình trạng hiện giờ của bản thân, đem ra so với một tên phế nhân chính là không hơn không kém.Cố nén lại chút ý vị chua xót, Giang Trừng tỏ ra vô cùng bình tĩnh, lời nói cũng không nghe ra có gì sai biệt."Ừm, cô nương có thể xứng với Trạch Vu Quân hẳn phải là người đức hạnh đoan chính, nhan sắc hơn người, phẩm hạnh và đạo đức lại không cần nói đến."Ngụy Vô Tiện nghe vậy nhưng triệt để mờ mịt. Nói ra nhàn nhã như vậy... bây giờ hắn cũng không nắm chắc đến năm phần, liệu Giang Trừng có cảm tình với Lam Hi Thần hay không."Giang Trừng, ngươi... ngươi không có suy nghĩ gì sao?"Một bên hỏi, một bên vòng quay phía trước Giang Trừng, trong giọng nói cũng mười phần nghiêm túc.Giang Trừng vậy mà mím môi im lặng không nói. Hành động này của Giang Trừng nhưng không để Ngụy Vô Tiện bớt lo, càng không khiến hắn cảm thấy nhàn nhã, ngược lại nhiều hơn chính là đau lòng."Ngươi, đừng suy nghĩ quá nhiều, mắt của ngươi, ta..."Ta đã sớm tìm ra biện pháp. Nhưng là lời chưa kịp ra khỏi miệng liền bị Giang Trừng lên tiếng cắt ngang, vẻ mặt của hắn giống như lâm đại dịch, gấp gáp nói."Suy nghĩ cái gì? Nghĩ ta cũng giống như ngươi là đoạn tụ hay sao? Việc của Lam Hi Thần làm gì liên quan đến ta nhiều như vậy? Khoảng thời gian trước bất quá là y tận tình chăm sóc ta, ta mới nhân nhượng như vậy, vậy mà không ngờ từ đó việc cũng để ngươi suy thành đoạn tụ."Ngụy Vô Tiện vậy mà lần đầu tiên không có ý định quy thuận theo hắn, liền đưa tay nắm chặt hai bên vai của Giang Trừng, giống như muốn kiềm chế lại tâm tình ngổn ngang của hắn."Ngươi nghe ta nói. Ngươi nên biết rõ, tâm tính ngươi thế nào, người ngoài có thể không hiểu, nhưng ta chính là hiểu đến chín phần mười. Ta biết ngươi lo sợ cái gì, ta hôm nay đến cũng là muốn nói với ngươi một việc tốt.""Việc tốt gì?""Ha... chính là ta tìm ra cách chữa trị lại mắt cho ngươi rồi."Nhất thời cảm xúc có chút không rõ, có thể là do vui mừng đột ngột khiến hắn không biết phải phản ứng ra sao.Ở trong bóng tối lâu như vậy, mở mắt nhắm mắt đều chỉ tồn tại một màu đen, lâu đến mức hắn đã sắp quên đi một số thứ vặt vãnh. Ngẫm lại, kỳ thực không nhìn thấy gì cũng có chút tốt đi. Giống như mỗi lần ở cùng Ngụy Vô Tiện, trong đầu Giang Trừng đều là hình ảnh của hắn ở kiếp trước, thiếu niên tiêu sái, hào hoa phong lưu, chứ không phải thân xác của Mạc Huyền Vũ hiện tại, nhìn thấy chỉ có nhắc nhở hắn, Ngụy Vô Tiện thật sự đã trải qua một lần sinh tử. Cũng có thể nhờ việc này, hắn mới không cần phải trực diện đối mặt với vẻ mặt thương tâm của Lam Hi Thần. Chỉ cần nhớ đến đêm đó, giọng nói của y có bao nhiêu thương tâm, hắn cũng đã đau đến chết đi sống lại.Giang Trừng làm sao lại không biết Ngụy Vô Tiện là một lòng thúc đẩy cho hắn cùng Lam Hi Thần? Nhưng việc cũng không có đơn giản như vậy, vì Ngụy Vô Tiện không biết được, hắn đã thất đi một nửa tu vi, cả đời sau cũng không thể tăng tiến. Mà Lam Hi Thần lại có hi vọng phi thăng rất cao, tuyệt đối không thể để hắn vạ lây đến con đường tu luyện của y. Lại không nói đến việc tu luyện, việc dòng dõi lại thế nào? Hắn không có trưởng bối ràng buộc nhưng Lam Hi Thần thì có. Một Lam Vong Cơ đã đủ để cả Lam gia như ngồi trên đống lửa, nếu lại thêm một Lam Hi Thần, Cô Tô Song Bích chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ? Giang Trừng hắn có thể mặc người chê cười, mặc người bàn tán, duy chỉ có Lam Hi Thần là không thể. Y tốt đẹp như vậy, làm sao có thể bị những lời bàn tán vấy bẩn đây? Cũng không biết từ khi nào, Lam Hi Thần liền trở thành vẩy ngược của Giang Trừng. Bất kỳ ai hắn cũng không cho phép phi lễ với y."Thật sao?" Hắn ngốc ngốc câu lên khóe miệng hỏi Ngụy Vô Tiện, nói không vui mừng chính là giả.Tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng có biện pháp a. Ông trời coi như cũng không triệt đi hoàn toàn con đường sống của hắn."Là thật. Chỉ cần một vài giải dược cầu kỳ một chút. Ngươi biết đến, Lam gia tàng thư nhiều, tìm vài hôm tự nhiên sẽ tìm ra. Ở Lam gia đã cho vài đệ tử đi tìm, ngày mai ta cũng sẽ đi, tìm một cái giải dược khó nhằn.""Ngày mai liền đi?" Giang Trừng vậy mà không có lập tức vui mừng, trái lại hỏi ngược về Ngụy Vô Tiện."Ừm, thảo dược này nhưng cần đúng hạn ra hoa, mỗi năm một lần, mỗi lẫn như thế cũng chỉ kéo dài không quá ba ngày. Ngày mai nhưng vừa hay là thời kỳ hoa nở. Ngươi hảo hảo ở Liên Hoa Ổ, đừng chạy loạn, để ta bớt lo một chút. Chỉ cần an phận mắt của ngươi sẽ chữa khỏi."Hắn liễm mi mắt, tuy Ngụy Vô Tiện nói như vậy nhưng hắn lại bỗng nhiên mơ hồ xuất hiện một tia bất an. Hắn không muốn lại phải lần nữa trải qua khoảng thời gian nắm được trong tay lại mất đi trong phút chốc. Năm đó chỉ vừa cảm nhận được tình thương của phụ mẫu, ngay lập tức cả hai đều vong mạng. Hiện tại hắn cùng Ngụy Vô Tiện nhưng đã giải được gút mắc mười ba năm, hắn... nhưng là cũng không mong lại lần nữa làm mất đi nó.Cuối cùng không nhịn được mà thả nhẹ ngữ điệu thốt ra, cũng không biết là đang an ủi Ngụy Vô Tiện hay an ủi bản thân hắn."Đi đường cẩn thận. Ngươi nhưng cảm thấy lộ trình gian nan liền bỏ đi, kỳ thực ta không có vấn đề gì, ngươi...""Giang Trừng!!!" Ngụy Vô Tiện hống nhẹ hắn một tiếng, lại thở dài mới nói tiếp. "Tin tưởng mọi người xung quanh ngươi, bất kỳ ai đều cũng đang mong ngươi tốt lên, có ta, Kim Lăng, Giang Thiên, còn có... Lam đại ca... việc này rất nhiều người cùng nhau bảo đảm, ngươi yên tâm, được không?"Giang Trừng hít sâu một hơi, tự ép bản thân ổn định lại tâm tình."Giang Thiên có phải muốn đi cùng ngươi?""A... ngươi không biết được kỳ thực còn có Kim Lăng."Nhắc đến Kim Lăng đúng thật là không để cho Giang Trừng bớt lo. Làm việc có chút nông nổi, tuy nhiên đều là hợp tình hợp lý. Mặc dù đi lần này hiểm nguy hắn không rõ, nhưng Kim Lăng tuổi còn nhỏ, Kim gia chỉ vừa ổn định không lâu, đi như vậy kỳ thực có chút không tốt.Nhìn Giang Trừng nhíu mày, Ngụy Vô Tiện liền hiểu ra ý. Cười cợt đập vai của Giang Trừng."Ngươi yên tâm a, ta cũng không cho tiểu tử đó đi cùng. Kim Lăng cũng đã đáp ứng ta sẽ ở lại bồi tiếp ngươi, ngươi yên tâm."Một Giang Thiên lại một Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng cũng an tâm một chút. Đôi bên tu vi không chênh lệch bao lớn, tự sẽ có cách chăm sóc lẫn nhau.Ngụy Vô Tiện lại ở một hồi hàn huyên cùng Giang Trừng, cũng trấn an hắn một chút.Kỳ thực Ngụy Vô Tiện biết rõ, Giang Trừng là lo sợ đến hoảng.Cho nên lần này, hắn cũng không có nói rõ đầu đuôi sự việc.Thảo dược là thật sự khó tìm. U Linh Thảo dược tính độc hại. Một khi rễ lìa khỏi đất liền muốn tàn đi, chỉ có thể hấp thụ huyết dương còn nóng mới có thể tiếp tục tồn tại, lại khó khăn ở việc, U Linh Thảo khi đã tiếp xúc với giọt máu đầu tiên, kể từ đó cũng chỉ có máu của người đó có thể nuôi sống nó. Mà khi mang hoa trở về càng phải sử dụng dương khí mạnh mẽ hút đi độc tính trong hoa, như vậy mới có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà đem đi điều chế thuốc. Mà có tên là U Linh Thảo, cũng vì loài hoa này nảy nở ở trên đỉnh U Linh Các, cách nơi Giang Nam hơn trăm dặm, lộ trình có thể kéo đến một ngày.Do đó lần đi này tuy nói hung hiểm cũng không phải, nhưng nói an nhàn lại càng không. Vì Ngụy Vô Tiện chính là muốn lấy máu của bản thân nuôi U Linh Thảo mang trở về. Mà lộ trình dài khó tránh khỏi tiêu hao máu quá nhiều, mang theo Giang Thiên chính là muốn nàng một đường chiếu cố hắn.Lại nói vì sao không phải Lam Vong Cơ? Chính là y đang bị tông vụ Lam gia quấn quanh người. Hơn nữa, Ngụy Vô Tiện năm lần bảy lượt bảo đảm với y, y mới dằn xuống quyết tâm muốn đi cùng với hắn."Ngụy công tử." Nhìn Ngụy Vô Tiện rời khỏi đình viện của Giang Trừng, Giang Thiên mới tiến đến hành lễ với hắn."Ừm, ngươi sắp xếp Giang gia một chút liền theo ta đi Vân Thâm thôi."Giang Thiên gật đầu đáp ứng. Lại đi sau lưng Ngụy Vô Tiện, nhẹ giọng nói."Ngụy công tử, như vậy có ổn hay không?""Cái gì ổn hay không?""Chính là... việc chúng ta lừa gạt tông chủ về độc tính của U Linh Thảo. Người cũng biết, tông chủ là cỡ nào căm hận bị lừa gạt, càng căm hận bị người tự do bài trí hắn."Ngụy Vô Tiện nghe vậy dừng lại bước chân, ánh mắt có chút đau xót. Hắn nhếch miệng cười khổ."Dù gì cũng lừa gạt hắn một lần, lại thêm một lần, bị hắn căm hận lại có làm sao đâu. Ta nhưng không sợ hắn căm hận ta, chỉ là sợ hắn sống đời sau không được an nhàn. Giang Trừng đối với ta mà nói là vô cùng quan trọng."Giang Thiên nghiêng đầu cười cợt. "Vậy ngươi có biết, Ngụy công tử, ngươi trong lòng tông chủ cũng rất quan trọng hay không?"Quan trọng đến mức khiến hắn không biết bao nhiêu lần nắm lấy tính mạng vì ngươi.Lời này nghĩ cũng chỉ dám nghĩ, nàng cũng không dám nói ra. Nàng sợ, cũng không phải sợ Giang Trừng trách mắng, mà là sợ hắn sẽ bị sự thật dồn bức. Ngụy Vô Tiện ánh mắt nhìn trên mặt hồ sen, giống như hoài niệm một chút chuyện xưa mà cười vô cùng hạnh phúc, trong miệng cũng lơ đãng thốt ra."Làm sao ta không biết chứ."Sáng hôm sau trước đại môn Vân Thâm Bất Tri Xứ, Giang Thiên đứng một bên tán gẫu cùng Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi, cố dồn lực chú ý khỏi Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện ở bên kia tình chàng ý thiếp."Lam Trạm, mấy ngày nữa ta sẽ quay lại, ngươi ở đây chăm sóc tốt bản thân, đừng lo lắng quá nhiều, bất quá chỉ vài giọt máu, Ngụy Vô Tiện ta da thịt béo dày, một ít này không ảnh hưởng quá nhiều đâu."Lam Vong Cơ chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng nhưng trong mắt là vô hạn nhu tình, khiến Ngụy Vô Tiện mỗi lần nhìn đến đều muốn sa vào trong đó, ngơ ngác mà nhìn y.Mắt thấy hai người lại muốn môi chạm môi, Lam Cảnh Nghi mới không nhịn được nữa, vờ vực ho khan hai tiếng, kéo lấy hai người trở về hiện tại."Đi đường cẩn thận." Lam Vong Cơ nói một câu, lại không nhịn được cúi xuống hôn lên mi tâm của Ngụy Vô Tiện.Cho đến khi chân đạp lên Tùy Tiện rồi, Ngụy Vô Tiện vẫn còn luyến tiếc mấy lần quay lại nhìn Lam Vong Cơ, còn vô cùng tình ý nháy mắt vài cái mới rời đi.Hai đạo thân ảnh từ từ biến mất, ba người lúc này mới quay lưng trở vào bên trong.Đỉnh núi U Linh Các quanh năm băng sơn bão tuyết lạnh giá. Cũng là ngờ được trước chuyện này, Ngụy Vô Tiện cùng Giang Thiên đều mặc lên áo choàng dày nặng, ấm áp vô cùng. Xem ra đến không đúng lúc, vậy mà vừa vặn có bão tuyết. Nhưng lộ trình đã mất một ngày, cũng không thể chờ đến sáng mai, làm sao biết được U Linh Thảo khi nào sẽ nở. Ngụy Vô Tiện hắn mới không kiên nhẫn chờ đến năm sau lại một lần nữa đến đây."Giang Thiên, xuống thôi. Ngự kiếm có phần quá nguy hiểm, chỉ có thể một đường đi lên thôi."Giang Thiên gật đầu đáp ứng. Liền cùng hắn thu lại linh kiếm, chật vật tiến lên đỉnh núi.Vậy mà đến nơi quang cảnh nhưng ngoài sự tưởng tượng của Ngụy Vô Tiện cùng Giang Thiên.U Linh Thảo không có.Không phải là không nở, chính là dựa vào gốc rễ liền biết đã bị người mạnh mẽ bứt ra.
====================================
Ây nhây lâu quá rồi nhở? Hehe t thi xong hết rồi, bắt đầu tuần sau lại cứ theo nhịp ban đầu mỗi tuần một chương để sớm hoàn bộ này luôn nha❤.
====================================
Ây nhây lâu quá rồi nhở? Hehe t thi xong hết rồi, bắt đầu tuần sau lại cứ theo nhịp ban đầu mỗi tuần một chương để sớm hoàn bộ này luôn nha❤.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com