[ Đồng nhân Vân Chi Vũ - Cung Viễn Chuỷ] MÂY TRẮNG THAY CHỈ TRỜI DỆT ÁO
🍍 Tuyết cung chủ, Chuỷ công tử bái kiến.
Tiết Đông chí đi qua để rồi bước sang tiết Tiểu Hàn, tuyết đậu trên da như cắt một lưỡi dao xuống. Cung Thượng Giác bỗng nhiên rời Cung môn đi Kinh Châu.Chuyện đi Kinh Châu được quyết định rất đột ngột. Ban đầu có thư báo về rằng mấy cửa hàng trang sức trong tay Cung Thượng Giác có vấn đề, hình như sổ sách bị gian tế làm giả hòng chiếm lợi nhuận. Hai ba ngày sau đó Giác cung đóng cửa, bên ngoài không nghe ra được tin tức gì. Sau đó Cung Thượng Giác báo lên điện Chấp Nhẫn rằng mình phải đi đến Kinh Châu dẹp loạn.Chuyện này tuy rằng mức độ nghiêm trọng không quá lớn nhưng nếu không xử lý ổn thỏa thì số cửa hàng ở những nơi khác cũng sẽ học theo làm loạn. Vậy nên Cung Thượng Giác phải đích thân ra mặt để lập uy cho những quản sự ở nơi khác.Ngày Cung Thượng Giác lên đường, Kim Huyên đã thử dò hỏi chủ tử của hắn rằng: " Công tử, ngài có đi tiễn Cung Nhị tiên sinh không?"Khi ấy Cung Viễn Chuỷ đã ra khỏi từ đường được bốn ngày rồi. Y đang ngồi ăn bánh bữa sáng, trong tay cầm cuốn Kỳ kinh bát mạch khảo đang đọc dở một nửa. Nghe vậy thì hơi đăm chiêu ra chiều suy nghĩ đắn đo: " Với tình hình bây giờ, Cung Thái Thương nhất định sẽ đi. Ta có đi hay không cũng chẳng có gì đặc biệt..."Thị nữ từ bên ngoài tiến vào mang lên một chậu nước ấm với khăn. Cung Viễn Chuỷ từ tốn rửa tay, Kim Huyên đứng bên cạnh cầm khăn chờ sẵn. Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt chủ tử, mãi một lúc sau mới dám mở miệng: " Kim Phục nói với thuộc hạ, chuyến đi này không nghiêm trọng...... Có điều, gần đây Cung Nhị tiên sinh mỗi khi ở một mình tâm trạng đều không tốt. Đáng nhẽ lúc được thả ra khỏi từ đường ngài đi gặp Giác cung chủ cũng đâu có sao. Vậy mà ngài nhất quyết không chịu đi.... Cung Thái Thương ở bên kia đã đắc ý đến độ nào rồi...."Cung Viễn Chuỷ rửa tay bằng nước thơm ủ hoa nhài xong, khẽ vẩy bớt nước xuống chậu rồi để cho Kim Huyên giúp mình lau tay. Y nhướn mày đắc ý, nhìn Kim Huyên bằng vẻ mặt tinh nghịch: " Chúng ta chỉ cần chịu đựng một chút nữa là có thể nhổ sạch rễ cỏ. Biết nhẫn nại sẽ có quả ngọt, ngươi hiểu không?"Vẻ mặt Kim Huyên sầu não ủ rũ, trong giọng nói có hơi mất kiên nhẫn: " Vậy lần này công tử có đi gặp không? Nếu sau này Giác cung chủ phạt ngài ăn ba cái bánh nếp một lúc thì ngài cũng đừng trách thuộc hạ không nhắc nhở."" Đi đi đi.....Ta đi nhìn một cái là được chứ gì?". Cung Viễn Chuỷ cuối cùng cũng bị giục đến nỗi phát cáu lên, gắt gỏng đứng dậy. Y biết tỏng Kim Phục chạy đi tìm Kim Huyên không dưới năm lần, chắc chắn cái tên đó tay chân không an phận, mắt thấy chủ nhân của mình nhất thời ủ rũ liền cuống hết lên, cũng không biết phóng con mắt nhìn cho xa thêm chút, xem thử rốt cuộc chủ nhân nhà hắn muốn đạt được nhất là gì.
Không phải một khắc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, mà là năm tháng dài lâu, cửu trùng yên an.Tuy rằng trong lòng trách cứ thế nhưng sau cùng Cung Viễn Chuỷ vẫn dẫn theo Kim Huyên đi tới đại môn tiễn người. Lần này xuất môn không lâu, Cung Thượng Giác không đem theo nhiều binh mã. Ở trước cổng đại môn có một đội quân chỉ hơn hai chục người chờ lệnh xuất phát. Cung Thượng Giác đã lên ngựa nhưng chưa ra khỏi cửa đại môn.Khi Viễn Chuỷ tới nơi, vừa lúc thấy Cung Thái Thương đứng cách caca chỉ vài bước, đang ngẩng đầu nói gì đó với Cung Thượng Giác, dáng vẻ hết sức ân cần. Tình huống không ngoài dự liệu của bản thân, trong lòng Viễn Chuỷ âm thầm cười nhạt, bước chân y dừng lại giữa dãy bậc thang dài dẫn xuống sân, cách xa bọn họ ước chừng mười thước.Cung Thượng Giác phát hiện ra đệ đệ đã xuất hiện, hắn liền không còn kiên nhẫn nghe Cung Thái Thương lải nhải nữa, ánh mắt nhìn về thiếu niên cách đó không xa, trong lòng không kiềm chế được có chút chờ mong.Nhưng Cung Viễn Chuỷ dừng lại giữa dãy bậc thang dài, không tiến thêm một bước nào nữa.Dáng vẻ của thiếu niên trước mặt chưa bao giờ xa xôi và mờ mịt đến thế. Tiểu đệ đệ thường ngày rạng rỡ như nắng sớm trước mặt hắn, bấy giờ lãnh đạm như gió thu quạnh quẽ. Vạt áo gấm màu bạc của y bất động trên nền thang đá. Đai lưng nạm ngọc khảm bạc không còn treo vỏ ốc đựng dược như thường ngày. Đuôi tóc kết sam tỉ mỉ mà đệ ấy yêu thích cũng bớt đi rất nhiều dây bạc kết chuông. Phía sau bờ vai nhỏ bé kia là những tòa nhà tráng lệ mái cong xem kẽ trùng điệp, thoạt nhìn như một tiểu vương tử và cung điện nguy nga của chính mình, từng mảnh ánh sáng lạnh lẽo cứ khớp lại với nhau thành một sắc bạc sáng nhạt nhòa. Dung mạo của người thiếu niên đó trong một buổi sáng mùa đông hiện lên lại khiến người ta vừa trộm vui vẻ trong chốc lát lại nhanh chóng chìm vào tịch mịch thương xót.Cung Viễn Chuỷ rút từ trong ngực áo ra một cái lọ nhỏ. Y đưa nó cho Kim Huyên rồi ra lệnh: " Đưa nó cho caca của ta. Đây là đan dược điều hòa kinh mạch. Buổi tối uống một viên sẽ dễ ngủ."Kim Huyên đưa tay nhận lấy rồi vội vã đi đến chỗ Cung Thượng Giác để trao vật truyền tin. Cung Thượng Giác cố ý nán lại bấy lâu, cuối cùng chỉ nhận được một lọ dược liệu kèm theo một lời hướng dẫn sử dụng, ngoài ra thì chẳng còn lời dặn dò nào nữa hết. Không giống với Cung Thái Thương, nói đông nói Tây như thể tiễn người ta đi biệt xứ luôn vậy." Viễn Chuỷ thực sự không dặn thêm gì nữa sao?" Cung Thượng Giác cố tình hỏi lại một câu, mắt vẫn còn nhìn về phía xa xa. Kim Huyên bối rối gãi đầu, ấp úng mãi: " Cung Nhị tiên sinh.....vốn dĩ mấy hôm trước Chuỷ công tử đã đồng ý với Chấp Nhẫn đi ra hậu sơn xem bệnh cho Tuyết cung chủ. Cũng không còn sớm nữa, chủ tử dặn tôi đi nhanh về nhanh..... Tiên sinh đi đường bình an!"Cung Thái Thương đứng ở một bên vẫn lịch sự giữ nụ cười. Cậu ta kín đáo quan sát mi tâm của Cung Thượng Giác thoáng cau lại tối mịt như bóng đêm. Kim Huyên sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì ba chân bốn cẳng lao về phía công tử nhà mình. Mặt trời hôm nay không xuất hiện, bốn phía không gian chẳng có chút tình ý gì. Cung Thái Thương nhìn sang Cung Viễn Chuỷ, chỉ thấy gương mặt trắng lạnh của người ta có vẻ thờ ơ, đôi mắt trong sáng long lanh hay nhìn Cung Thượng Giác giờ đây sắc lẹm lại, nửa giận nửa thương. Y thấy Kim Huyên trở về bên người mình liền quay ngoắt người trở vào trong, dáng vẻ khi giận dỗi vẫn rất là kiêu ngạo.Quả nhiên là quá đắc sủng sẽ sinh hư mà!" Viễn Chuỷ caca xem ra vẫn còn giận huynh....". Cung Thái Thương nhìn theo bóng lưng của Viễn Chuỷ mà nhàn nhạt bình phẩm một câu. Không ngờ Cung Thượng Giác không đáp lời của cậu mà quay về vẻ mặt nghiêm nghị lạnh tanh, giống như không vừa lòng về tình huống này. Hắn không nói thêm gì nữa, thúc ngựa nhanh chóng đi. Đoàn người lần lượt bước ra khỏi cửa đại môn. Chỉ còn lại Cung Thái Thương đứng ở đó quay ra nhún vai cười khanh khách với tên hầu cận: " Chỉ có vậy liền bất hòa nữa rồi!"Tên hầu cận đứng ở một bên cũng cười hùa theo chủ tử. Người ở Sơn cốc Cựu Trần này đều biết Cung Viễn Chuỷ được nuôi lớn bên cạnh Cung Nhị tiên sinh nên y đã quen với việc được nuông chiều như thế, trong nhiều năm giống như bá chủ một phương. Nhưng mà giữa hai người không phải không có khoảng cách, chỉ là rất ít người biết đến, nếu như biết rồi thì còn không sợ dễ dàng phá vỡ yêu sủng giữa đôi bên ư...Trong lòng Cung Thái Thương có một loại tự mãn đắc thế, nụ cười giả lả thường thấy hiện lên một nửa vui vẻ thực sự. Chỉ là về sau cậu ta trong hoảng hốt nhớ lại mới phát hiện, tuy rằng bước đi này cậu ta tính không sai nhưng đáng tiếc rằng đã bị người khác đi trước một bước dọn dẹp sạch sẽ uẩn khúc trong lòng Viễn Chuỷ rồi.Sau khi hoàn thành nghĩa vụ tiễn chân caca xuất môn, Cung Viễn Chuỷ dẫn theo Kim Huyên đi tới hậu sơn, nơi có ba gia tộc sát cánh bên cạnh Cung gia. Thực ra, sau khi trận chiến năm xưa kết thúc, rất nhiều bí mật theo đó hé lộ, hậu sơn cũng chẳng còn là nơi bí ẩn gì đó cần giấu kín nữa, tự nhiên các quy củ cũng ít đi. Nhưng mà các vị nhân tài của hậu sơn cũng vì trận chiến ấy mà bị thương không nhẹ, vậy nên để bọn họ yên tĩnh dưỡng thân, Cung Tử Vũ vẫn để nguyên lệnh cấm không cho người khác tùy tiện bước vào hậu sơn.Lần này Cung Viễn Chuỷ đi tới hậu sơn, thực ra không phải để dưỡng bệnh cho Tuyết cung chủ như lời Kim Huyên nói với Cung Thượng Giác.Viễn Chuỷ đã làm xong lễ trưởng thành được vài tháng rồi. Chiếu theo quy củ đời trước thì y phải ra núi sau để thực hiện thí luyện Tam Vực. Nhưng mà việc này đến nay đã chẳng còn quan trọng nữa rồi. Bí mật của hồ băng ở Tuyết cung y đã biết, cửa ải Nguyệt cung y đã hiểu ra toàn bộ, còn Hoa cung Hoa thiếu gia trọng thương đã lâu, không ra gặp mặt người.Cung Tử Vũ nói với y rằng: " Thử thách Tam Vực chỉ là trò chơi các bậc tiền bối vẽ ra cho con cháu chơi giải sầu thôi. Cốt lõi của nó nằm ở ba bộ bí kíp võ công thuộc về ba gia tộc Tuyết, Nguyệt, Hoa. Nếu đệ muốn học thì chạy ra núi sau học là được. Không học được cũng không sao, còn ta và Cung Thượng Giác ở đây, nếu đệ không hiểu chỗ nào trưởng bối đều có thể chỉ dạy."Cung Viễn Chuỷ trước nay chưa từng chấp nhận bản thân bị dưới cơ người khác. Võ công của y cao hơn thị vệ Lục Ngọc nhưng so với Kim Huyên lại kém hơn một chút. Viễn Chuỷ cũng không muốn người ta mỗi lần nhắc đến mình lại chỉ biết y giỏi dùng ám khí để đánh lén, nghe rất không quang minh chính đại. Vậy nên lựa lúc rảnh rỗi, y bèn đánh tiếng lên điện Chấp Nhẫn cho mình tới Tuyết cung một chuyến. Chí ít cũng nên luyện được Táng Tuyết tâm kinh.Lại nghe đâu , Tuyết Trùng Tử sau khi phế đi tâm pháp của mình thì hắn tiếp tục lớn lên, nhưng sức khỏe cũng theo đó yếu dần đi. Vẻ ngoài non nớt của một tiểu đồng cùng võ công cao cường tựa hồ trả lại hết cho nhân thế, hắn chỉ giữ lại cho mình một thân xác cằn cỗi theo năm tháng cùng tâm hồn lặng lẽ vùi vào băng tuyết. Vĩnh viễn không thể đào lên được nữa.Tuyết cung thanh tĩnh như chốn thiên tiên. Nhưng vài năm trước đây, chốn này cũng từng là nơi tụ họp ưa thích của các công tử nơi hậu sơn. Bây giờ ngoại trừ Nguyệt trưởng lão thường xuyên tới khám bệnh cho Tuyết Trùng Tử thì chẳng có mấy ai bước chân vào đây nữa.Khi Viễn Chuỷ bước qua cửa Tuyết cung mới phát hiện ra trong cảm giác rằng nơi này tựa hồ như không tồn tại sự sống. Tuyết liên nở rộ trên mặt nước tĩnh lặng, từ đài hoa đến cánh hoa đều hòa chung một màu với nền tuyết trắng đến nhức mắt . Lối đi nhỏ hẹp dẫn qua bằng mấy viên đá lót đường vẫn như xưa, theo thời gian không có người bước qua thậm chí tuyết cũng lười quét xuống. Bàn trà nơi mái hiên thường dùng để đun nước pha trà cũng chẳng còn hơi ấm từ bếp lò bốc lên nữa....Cung Viễn Chuỷ nhìn bông tuyết liên xinh đẹp như viên băng kết thành đậu trên mặt nước chẳng tạo ra một gợn sóng, y nhấc một bước chân bước lên lối đi nhỏ hẹp bằng đá, cẩn thận đi từng chút một cho đỡ trơn. Năm xưa y ngông cuồng tự phụ đạp nát liên băng của người ta, một phần bởi vì chê người ta cổ hủ cứng ngắc phiền phức. Nhưng mà, nhiều năm nay, thứ có thể khiến Tuyết Trùng Tử lưu tâm ở chốn quạnh quẽ tẻ nhạt này cũng chỉ có mấy bông hoa đó, quan trọng không kém với Xuất Vân Trùng Liên của Chuỷ cung chủ.Giữa núi tuyết mênh mông chỉ có một tòa nhà nhỏ đơn bạc. Một người hầu từ sau chái nhà bước ra, trên tay còn bưng một cái khay đựng thuốc. Hắn nhìn thấy Cung Viễn Chuỷ tới gần liền đứng lại cúi người chào một cái rồi nhỏ giọng nói: " Chấp Nhẫn đại nhân đã báo trước rằng ngài sẽ tới. Chủ nhân của tôi đang ở bên trong. Mời Chuỷ cung chủ đi theo tôi."Cung Viễn Chuỷ gật đầu, ánh mắt y lưu lại ở bát thuốc sánh vàng trong bát. Mùi thuốc tỏa ra rất quen thuộc, đó là mùi của thuốc giải cảm. Tuyết Trùng Tử sống ở chốn băng sơn này bao nhiêu năm đã thành quen, vậy mà giờ hắn đã yếu đến mức cần dùng thuốc giải cảm rồi?Người hầu một tay bưng thuốc, một tay đẩy cái cửa xếp ra rồi nhường chỗ cho Cung Viễn Chuỷ bước vào. Trong phòng ấm áp đến nóng rực, nhiệt độ so với ngoài trời quá mức chênh lệch. Người hầu sau khi đóng cửa chính lại thì tiến vào gian phòng bên trái. Ở góc cửa sổ đặt một chiếc ghế xếp bằng gỗ sồi có lót thảm lông trắng muốt mềm mại ấm áp. Trên ghế có một thiếu niên vóc dáng nhỏ hơn Cung Viễn Chuỷ vài phân, hai mắt nhắm nghiền bất động, mái tóc bạc tùy ý phủ trên ghế, dung mạo người ấy so với lần đầu tiên gặp mặt đã có đôi chút thay đổi. Bớt đi nhiều nét non nớt, nhiều thêm những vẻ u sầu bệnh tật.Người hầu bưng bát thuốc đặt xuống bên cạnh Tuyết Trùng Tử, khẽ khàng cất tiếng như tránh dọa sợ thiên sứ đang say giấc sẽ bị giật mình: " Chủ nhân, Chuỷ công tử bái kiến!"Rèm mi nhạt màu của tiểu thiếu niên hơi rung động. Người hầu nói xong thì lùi bước ra ngoài. Đợi đến khi cánh cửa một lần nữa đóng lại, Tuyết Trùng Tử mới chần chậm mở mắt, hai mắt trũng sâu nổi bật trên làn da trắng bệnh. Cậu ấy hơi quay đầu nhìn về phía Cung Viễn Chuỷ, cất lên một thanh âm khàn khàn: " Mấy năm không gặp, Chuỷ công tử trưởng thành nhiều rồi..."Viễn Chuỷ không bước vào gian trong, y vẫn đứng ở gian giữa nhìn vào mà nói chuyện: " Lần cuối cùng nhìn thấy ngươi là ở điện Chấp Nhẫn. Tuy rằng nhỏ hơn bây giờ một chút nhưng khí khái anh tuấn phi phàm. Không nghĩ rằng sa sút tới độ này...."Thiếu niên nói chuyện không kiêu ngạo, tuy rằng ngôn từ vẫn rất chọc ghẹo người khác. Tuyết Trùng Tử chậm nâng lên ý cười, cậu thều thào: " Ta vẫn còn tốt lắm...."So với Hoa công tử nửa sống nửa chết, Tuyết công tử vẫn còn có thể nhìn mây trôi hoa rụng qua ngày cũng không phải quá tệ. Tiểu thiếu niên từ từ chống tay ghế ngồi dậy, cậu kéo lấy một chiếc hộp gỗ tới rồi mở khoá, lấy một cuốn sách hơi cũ đưa ra, dáng vẻ yếu ớt mệt mỏi: " Bí pháp của Táng Tuyết Tâm Kinh ở đây. Công tử cầm lấy đi. Trong số tất cả những người từng học bí pháp này, Chấp Nhẫn đại nhân là người học nhanh nhất, ngài cứ đến nhờ đại nhân làm mẫu, nếu có điều chưa hiểu muốn hỏi hẵng tới làm phiền ta cũng được....."Vấn đề này quả thực không còn cách nào khác. Trước kia Cung Tử Vũ cũng đã nói qua. Tuyết Trùng Tử không tiện vận nội công nên khó mà tự tay chỉ dạy. Điểm này thiệt thòi cho Viễn Chuỷ. Dù sao người trước mặt y bây giờ mới là người đã tạo ra Táng Tuyết Tâm Kinh, cũng là người hiểu rõ võ công này nhất....Người bệnh không tiện đứng dậy. Cung Viễn Chuỷ đành tiến vào gian trong nhận lấy đồ. Tuyết Trùng Tử thu tay về đóng cái hộp gỗ đặt về chỗ cũ, trong nét mặt băng giá trời sinh không đổi hiện lên một chút ân cần: "...Nhưng mà học là một chuyện, tự mình khổ luyện thành tài lại là chuyện khác..... Hậu sơn có một hồ nước tên là Chuyển Sinh. Hồ này không nằm trong địa phận Tuyết cung nhưng vẫn do ta cai quản. Chuỷ công tử muốn thanh tĩnh có thể tới đó luyện tập. Nghe nói Giác cung chủ vừa mới xuất môn, mấy ngày tới ở tiền sơn ồn ào sẽ khó chú tâm...."Cung Viễn Chuỷ hơi nhướn mi mắt bất ngờ. Xem ra tuy rằng đôi bên cách biệt nhưng tin tức ở núi trước đều được núi sau nắm bắt rất nhanh lẹ. Y nhỏ giọng nói đa tạ. Tuyết Trùng Tử nói chuyện một chốc đã thấy mệt mỏi không muốn tiếp tục nữa. Cậu ấy lại ngả lưng dựa lên thảm lông mềm ấm, lười liếng chắp tay tỏ ý cáo từ rồi đắp chăn nhắm mắt lại, thành công hóa thành một bức tượng trưng bày. Cung Viễn Chuỷ nghi hoặc nhìn sắc mặt cậu ta, tuy rằng tái nhợt yếu ớt nhưng cũng đâu phải không có tinh thần đến mức nằm chờ chết....Đây giống như là bệnh lười thì có.Cung Viễn Chuỷ lẳng lặng nhìn lư hương bằng bạch ngọc đang tỏa ra làn khói nhẹ nhàng lượn lờ trong không khí, y nhăn mày nghiêng đầu nói: " Sau này khó tránh thường xuyên làm phiền Tuyết công tử. Lần sau đến, ta giúp ngài phối mấy đơn bổ dược nhé..."Tuyết Trùng Tử hơi cười lạnh, mắt cũng không thèm mở, nhếch mép nói: " Khỏi cần làm phiền Chuỷ công tử. Tuy rằng nghe danh Chuỷ cung chủ đệ nhất thiên hạ độc dược. Có điều, luận về dưỡng dược, ta qua lại với Nguyệt trưởng lão đã quen, thuận tiện hơn..."Cung Viễn Chuỷ nghẹn họng ngay tại chỗ. Tựa hồ bị một tiểu miêu xinh đẹp kiêu kỳ tát cho một cái khinh khỉnh. Tuyết Trùng Tử đối với Chấp Nhẫn đại nhân luôn vô cùng kính trọng nhưng với các cung chủ khác lại bình đẳng như nhau, đều thể hiện một mặt khách sáo lạnh lùng đối đãi. Còn bây giờ thì đến khách sáo cũng lười ra vẻ luôn rồi.Trong vô thức, y nhớ tới lời đại tỷ Tử Thương kể về Tuyết Trùng Tử lần đầu gặp mặt, nàng rất bất mãn nói lớn: " Thằng nhóc đó lườm ta!!!"
—————————————-
Anh Giác thiếu hơi nhỏ em mấy ngày nên cọc tính còn nhỏ em của ảnh thì vẫn còn đang mắc diễn.
Không phải một khắc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, mà là năm tháng dài lâu, cửu trùng yên an.Tuy rằng trong lòng trách cứ thế nhưng sau cùng Cung Viễn Chuỷ vẫn dẫn theo Kim Huyên đi tới đại môn tiễn người. Lần này xuất môn không lâu, Cung Thượng Giác không đem theo nhiều binh mã. Ở trước cổng đại môn có một đội quân chỉ hơn hai chục người chờ lệnh xuất phát. Cung Thượng Giác đã lên ngựa nhưng chưa ra khỏi cửa đại môn.Khi Viễn Chuỷ tới nơi, vừa lúc thấy Cung Thái Thương đứng cách caca chỉ vài bước, đang ngẩng đầu nói gì đó với Cung Thượng Giác, dáng vẻ hết sức ân cần. Tình huống không ngoài dự liệu của bản thân, trong lòng Viễn Chuỷ âm thầm cười nhạt, bước chân y dừng lại giữa dãy bậc thang dài dẫn xuống sân, cách xa bọn họ ước chừng mười thước.Cung Thượng Giác phát hiện ra đệ đệ đã xuất hiện, hắn liền không còn kiên nhẫn nghe Cung Thái Thương lải nhải nữa, ánh mắt nhìn về thiếu niên cách đó không xa, trong lòng không kiềm chế được có chút chờ mong.Nhưng Cung Viễn Chuỷ dừng lại giữa dãy bậc thang dài, không tiến thêm một bước nào nữa.Dáng vẻ của thiếu niên trước mặt chưa bao giờ xa xôi và mờ mịt đến thế. Tiểu đệ đệ thường ngày rạng rỡ như nắng sớm trước mặt hắn, bấy giờ lãnh đạm như gió thu quạnh quẽ. Vạt áo gấm màu bạc của y bất động trên nền thang đá. Đai lưng nạm ngọc khảm bạc không còn treo vỏ ốc đựng dược như thường ngày. Đuôi tóc kết sam tỉ mỉ mà đệ ấy yêu thích cũng bớt đi rất nhiều dây bạc kết chuông. Phía sau bờ vai nhỏ bé kia là những tòa nhà tráng lệ mái cong xem kẽ trùng điệp, thoạt nhìn như một tiểu vương tử và cung điện nguy nga của chính mình, từng mảnh ánh sáng lạnh lẽo cứ khớp lại với nhau thành một sắc bạc sáng nhạt nhòa. Dung mạo của người thiếu niên đó trong một buổi sáng mùa đông hiện lên lại khiến người ta vừa trộm vui vẻ trong chốc lát lại nhanh chóng chìm vào tịch mịch thương xót.Cung Viễn Chuỷ rút từ trong ngực áo ra một cái lọ nhỏ. Y đưa nó cho Kim Huyên rồi ra lệnh: " Đưa nó cho caca của ta. Đây là đan dược điều hòa kinh mạch. Buổi tối uống một viên sẽ dễ ngủ."Kim Huyên đưa tay nhận lấy rồi vội vã đi đến chỗ Cung Thượng Giác để trao vật truyền tin. Cung Thượng Giác cố ý nán lại bấy lâu, cuối cùng chỉ nhận được một lọ dược liệu kèm theo một lời hướng dẫn sử dụng, ngoài ra thì chẳng còn lời dặn dò nào nữa hết. Không giống với Cung Thái Thương, nói đông nói Tây như thể tiễn người ta đi biệt xứ luôn vậy." Viễn Chuỷ thực sự không dặn thêm gì nữa sao?" Cung Thượng Giác cố tình hỏi lại một câu, mắt vẫn còn nhìn về phía xa xa. Kim Huyên bối rối gãi đầu, ấp úng mãi: " Cung Nhị tiên sinh.....vốn dĩ mấy hôm trước Chuỷ công tử đã đồng ý với Chấp Nhẫn đi ra hậu sơn xem bệnh cho Tuyết cung chủ. Cũng không còn sớm nữa, chủ tử dặn tôi đi nhanh về nhanh..... Tiên sinh đi đường bình an!"Cung Thái Thương đứng ở một bên vẫn lịch sự giữ nụ cười. Cậu ta kín đáo quan sát mi tâm của Cung Thượng Giác thoáng cau lại tối mịt như bóng đêm. Kim Huyên sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì ba chân bốn cẳng lao về phía công tử nhà mình. Mặt trời hôm nay không xuất hiện, bốn phía không gian chẳng có chút tình ý gì. Cung Thái Thương nhìn sang Cung Viễn Chuỷ, chỉ thấy gương mặt trắng lạnh của người ta có vẻ thờ ơ, đôi mắt trong sáng long lanh hay nhìn Cung Thượng Giác giờ đây sắc lẹm lại, nửa giận nửa thương. Y thấy Kim Huyên trở về bên người mình liền quay ngoắt người trở vào trong, dáng vẻ khi giận dỗi vẫn rất là kiêu ngạo.Quả nhiên là quá đắc sủng sẽ sinh hư mà!" Viễn Chuỷ caca xem ra vẫn còn giận huynh....". Cung Thái Thương nhìn theo bóng lưng của Viễn Chuỷ mà nhàn nhạt bình phẩm một câu. Không ngờ Cung Thượng Giác không đáp lời của cậu mà quay về vẻ mặt nghiêm nghị lạnh tanh, giống như không vừa lòng về tình huống này. Hắn không nói thêm gì nữa, thúc ngựa nhanh chóng đi. Đoàn người lần lượt bước ra khỏi cửa đại môn. Chỉ còn lại Cung Thái Thương đứng ở đó quay ra nhún vai cười khanh khách với tên hầu cận: " Chỉ có vậy liền bất hòa nữa rồi!"Tên hầu cận đứng ở một bên cũng cười hùa theo chủ tử. Người ở Sơn cốc Cựu Trần này đều biết Cung Viễn Chuỷ được nuôi lớn bên cạnh Cung Nhị tiên sinh nên y đã quen với việc được nuông chiều như thế, trong nhiều năm giống như bá chủ một phương. Nhưng mà giữa hai người không phải không có khoảng cách, chỉ là rất ít người biết đến, nếu như biết rồi thì còn không sợ dễ dàng phá vỡ yêu sủng giữa đôi bên ư...Trong lòng Cung Thái Thương có một loại tự mãn đắc thế, nụ cười giả lả thường thấy hiện lên một nửa vui vẻ thực sự. Chỉ là về sau cậu ta trong hoảng hốt nhớ lại mới phát hiện, tuy rằng bước đi này cậu ta tính không sai nhưng đáng tiếc rằng đã bị người khác đi trước một bước dọn dẹp sạch sẽ uẩn khúc trong lòng Viễn Chuỷ rồi.Sau khi hoàn thành nghĩa vụ tiễn chân caca xuất môn, Cung Viễn Chuỷ dẫn theo Kim Huyên đi tới hậu sơn, nơi có ba gia tộc sát cánh bên cạnh Cung gia. Thực ra, sau khi trận chiến năm xưa kết thúc, rất nhiều bí mật theo đó hé lộ, hậu sơn cũng chẳng còn là nơi bí ẩn gì đó cần giấu kín nữa, tự nhiên các quy củ cũng ít đi. Nhưng mà các vị nhân tài của hậu sơn cũng vì trận chiến ấy mà bị thương không nhẹ, vậy nên để bọn họ yên tĩnh dưỡng thân, Cung Tử Vũ vẫn để nguyên lệnh cấm không cho người khác tùy tiện bước vào hậu sơn.Lần này Cung Viễn Chuỷ đi tới hậu sơn, thực ra không phải để dưỡng bệnh cho Tuyết cung chủ như lời Kim Huyên nói với Cung Thượng Giác.Viễn Chuỷ đã làm xong lễ trưởng thành được vài tháng rồi. Chiếu theo quy củ đời trước thì y phải ra núi sau để thực hiện thí luyện Tam Vực. Nhưng mà việc này đến nay đã chẳng còn quan trọng nữa rồi. Bí mật của hồ băng ở Tuyết cung y đã biết, cửa ải Nguyệt cung y đã hiểu ra toàn bộ, còn Hoa cung Hoa thiếu gia trọng thương đã lâu, không ra gặp mặt người.Cung Tử Vũ nói với y rằng: " Thử thách Tam Vực chỉ là trò chơi các bậc tiền bối vẽ ra cho con cháu chơi giải sầu thôi. Cốt lõi của nó nằm ở ba bộ bí kíp võ công thuộc về ba gia tộc Tuyết, Nguyệt, Hoa. Nếu đệ muốn học thì chạy ra núi sau học là được. Không học được cũng không sao, còn ta và Cung Thượng Giác ở đây, nếu đệ không hiểu chỗ nào trưởng bối đều có thể chỉ dạy."Cung Viễn Chuỷ trước nay chưa từng chấp nhận bản thân bị dưới cơ người khác. Võ công của y cao hơn thị vệ Lục Ngọc nhưng so với Kim Huyên lại kém hơn một chút. Viễn Chuỷ cũng không muốn người ta mỗi lần nhắc đến mình lại chỉ biết y giỏi dùng ám khí để đánh lén, nghe rất không quang minh chính đại. Vậy nên lựa lúc rảnh rỗi, y bèn đánh tiếng lên điện Chấp Nhẫn cho mình tới Tuyết cung một chuyến. Chí ít cũng nên luyện được Táng Tuyết tâm kinh.Lại nghe đâu , Tuyết Trùng Tử sau khi phế đi tâm pháp của mình thì hắn tiếp tục lớn lên, nhưng sức khỏe cũng theo đó yếu dần đi. Vẻ ngoài non nớt của một tiểu đồng cùng võ công cao cường tựa hồ trả lại hết cho nhân thế, hắn chỉ giữ lại cho mình một thân xác cằn cỗi theo năm tháng cùng tâm hồn lặng lẽ vùi vào băng tuyết. Vĩnh viễn không thể đào lên được nữa.Tuyết cung thanh tĩnh như chốn thiên tiên. Nhưng vài năm trước đây, chốn này cũng từng là nơi tụ họp ưa thích của các công tử nơi hậu sơn. Bây giờ ngoại trừ Nguyệt trưởng lão thường xuyên tới khám bệnh cho Tuyết Trùng Tử thì chẳng có mấy ai bước chân vào đây nữa.Khi Viễn Chuỷ bước qua cửa Tuyết cung mới phát hiện ra trong cảm giác rằng nơi này tựa hồ như không tồn tại sự sống. Tuyết liên nở rộ trên mặt nước tĩnh lặng, từ đài hoa đến cánh hoa đều hòa chung một màu với nền tuyết trắng đến nhức mắt . Lối đi nhỏ hẹp dẫn qua bằng mấy viên đá lót đường vẫn như xưa, theo thời gian không có người bước qua thậm chí tuyết cũng lười quét xuống. Bàn trà nơi mái hiên thường dùng để đun nước pha trà cũng chẳng còn hơi ấm từ bếp lò bốc lên nữa....Cung Viễn Chuỷ nhìn bông tuyết liên xinh đẹp như viên băng kết thành đậu trên mặt nước chẳng tạo ra một gợn sóng, y nhấc một bước chân bước lên lối đi nhỏ hẹp bằng đá, cẩn thận đi từng chút một cho đỡ trơn. Năm xưa y ngông cuồng tự phụ đạp nát liên băng của người ta, một phần bởi vì chê người ta cổ hủ cứng ngắc phiền phức. Nhưng mà, nhiều năm nay, thứ có thể khiến Tuyết Trùng Tử lưu tâm ở chốn quạnh quẽ tẻ nhạt này cũng chỉ có mấy bông hoa đó, quan trọng không kém với Xuất Vân Trùng Liên của Chuỷ cung chủ.Giữa núi tuyết mênh mông chỉ có một tòa nhà nhỏ đơn bạc. Một người hầu từ sau chái nhà bước ra, trên tay còn bưng một cái khay đựng thuốc. Hắn nhìn thấy Cung Viễn Chuỷ tới gần liền đứng lại cúi người chào một cái rồi nhỏ giọng nói: " Chấp Nhẫn đại nhân đã báo trước rằng ngài sẽ tới. Chủ nhân của tôi đang ở bên trong. Mời Chuỷ cung chủ đi theo tôi."Cung Viễn Chuỷ gật đầu, ánh mắt y lưu lại ở bát thuốc sánh vàng trong bát. Mùi thuốc tỏa ra rất quen thuộc, đó là mùi của thuốc giải cảm. Tuyết Trùng Tử sống ở chốn băng sơn này bao nhiêu năm đã thành quen, vậy mà giờ hắn đã yếu đến mức cần dùng thuốc giải cảm rồi?Người hầu một tay bưng thuốc, một tay đẩy cái cửa xếp ra rồi nhường chỗ cho Cung Viễn Chuỷ bước vào. Trong phòng ấm áp đến nóng rực, nhiệt độ so với ngoài trời quá mức chênh lệch. Người hầu sau khi đóng cửa chính lại thì tiến vào gian phòng bên trái. Ở góc cửa sổ đặt một chiếc ghế xếp bằng gỗ sồi có lót thảm lông trắng muốt mềm mại ấm áp. Trên ghế có một thiếu niên vóc dáng nhỏ hơn Cung Viễn Chuỷ vài phân, hai mắt nhắm nghiền bất động, mái tóc bạc tùy ý phủ trên ghế, dung mạo người ấy so với lần đầu tiên gặp mặt đã có đôi chút thay đổi. Bớt đi nhiều nét non nớt, nhiều thêm những vẻ u sầu bệnh tật.Người hầu bưng bát thuốc đặt xuống bên cạnh Tuyết Trùng Tử, khẽ khàng cất tiếng như tránh dọa sợ thiên sứ đang say giấc sẽ bị giật mình: " Chủ nhân, Chuỷ công tử bái kiến!"Rèm mi nhạt màu của tiểu thiếu niên hơi rung động. Người hầu nói xong thì lùi bước ra ngoài. Đợi đến khi cánh cửa một lần nữa đóng lại, Tuyết Trùng Tử mới chần chậm mở mắt, hai mắt trũng sâu nổi bật trên làn da trắng bệnh. Cậu ấy hơi quay đầu nhìn về phía Cung Viễn Chuỷ, cất lên một thanh âm khàn khàn: " Mấy năm không gặp, Chuỷ công tử trưởng thành nhiều rồi..."Viễn Chuỷ không bước vào gian trong, y vẫn đứng ở gian giữa nhìn vào mà nói chuyện: " Lần cuối cùng nhìn thấy ngươi là ở điện Chấp Nhẫn. Tuy rằng nhỏ hơn bây giờ một chút nhưng khí khái anh tuấn phi phàm. Không nghĩ rằng sa sút tới độ này...."Thiếu niên nói chuyện không kiêu ngạo, tuy rằng ngôn từ vẫn rất chọc ghẹo người khác. Tuyết Trùng Tử chậm nâng lên ý cười, cậu thều thào: " Ta vẫn còn tốt lắm...."So với Hoa công tử nửa sống nửa chết, Tuyết công tử vẫn còn có thể nhìn mây trôi hoa rụng qua ngày cũng không phải quá tệ. Tiểu thiếu niên từ từ chống tay ghế ngồi dậy, cậu kéo lấy một chiếc hộp gỗ tới rồi mở khoá, lấy một cuốn sách hơi cũ đưa ra, dáng vẻ yếu ớt mệt mỏi: " Bí pháp của Táng Tuyết Tâm Kinh ở đây. Công tử cầm lấy đi. Trong số tất cả những người từng học bí pháp này, Chấp Nhẫn đại nhân là người học nhanh nhất, ngài cứ đến nhờ đại nhân làm mẫu, nếu có điều chưa hiểu muốn hỏi hẵng tới làm phiền ta cũng được....."Vấn đề này quả thực không còn cách nào khác. Trước kia Cung Tử Vũ cũng đã nói qua. Tuyết Trùng Tử không tiện vận nội công nên khó mà tự tay chỉ dạy. Điểm này thiệt thòi cho Viễn Chuỷ. Dù sao người trước mặt y bây giờ mới là người đã tạo ra Táng Tuyết Tâm Kinh, cũng là người hiểu rõ võ công này nhất....Người bệnh không tiện đứng dậy. Cung Viễn Chuỷ đành tiến vào gian trong nhận lấy đồ. Tuyết Trùng Tử thu tay về đóng cái hộp gỗ đặt về chỗ cũ, trong nét mặt băng giá trời sinh không đổi hiện lên một chút ân cần: "...Nhưng mà học là một chuyện, tự mình khổ luyện thành tài lại là chuyện khác..... Hậu sơn có một hồ nước tên là Chuyển Sinh. Hồ này không nằm trong địa phận Tuyết cung nhưng vẫn do ta cai quản. Chuỷ công tử muốn thanh tĩnh có thể tới đó luyện tập. Nghe nói Giác cung chủ vừa mới xuất môn, mấy ngày tới ở tiền sơn ồn ào sẽ khó chú tâm...."Cung Viễn Chuỷ hơi nhướn mi mắt bất ngờ. Xem ra tuy rằng đôi bên cách biệt nhưng tin tức ở núi trước đều được núi sau nắm bắt rất nhanh lẹ. Y nhỏ giọng nói đa tạ. Tuyết Trùng Tử nói chuyện một chốc đã thấy mệt mỏi không muốn tiếp tục nữa. Cậu ấy lại ngả lưng dựa lên thảm lông mềm ấm, lười liếng chắp tay tỏ ý cáo từ rồi đắp chăn nhắm mắt lại, thành công hóa thành một bức tượng trưng bày. Cung Viễn Chuỷ nghi hoặc nhìn sắc mặt cậu ta, tuy rằng tái nhợt yếu ớt nhưng cũng đâu phải không có tinh thần đến mức nằm chờ chết....Đây giống như là bệnh lười thì có.Cung Viễn Chuỷ lẳng lặng nhìn lư hương bằng bạch ngọc đang tỏa ra làn khói nhẹ nhàng lượn lờ trong không khí, y nhăn mày nghiêng đầu nói: " Sau này khó tránh thường xuyên làm phiền Tuyết công tử. Lần sau đến, ta giúp ngài phối mấy đơn bổ dược nhé..."Tuyết Trùng Tử hơi cười lạnh, mắt cũng không thèm mở, nhếch mép nói: " Khỏi cần làm phiền Chuỷ công tử. Tuy rằng nghe danh Chuỷ cung chủ đệ nhất thiên hạ độc dược. Có điều, luận về dưỡng dược, ta qua lại với Nguyệt trưởng lão đã quen, thuận tiện hơn..."Cung Viễn Chuỷ nghẹn họng ngay tại chỗ. Tựa hồ bị một tiểu miêu xinh đẹp kiêu kỳ tát cho một cái khinh khỉnh. Tuyết Trùng Tử đối với Chấp Nhẫn đại nhân luôn vô cùng kính trọng nhưng với các cung chủ khác lại bình đẳng như nhau, đều thể hiện một mặt khách sáo lạnh lùng đối đãi. Còn bây giờ thì đến khách sáo cũng lười ra vẻ luôn rồi.Trong vô thức, y nhớ tới lời đại tỷ Tử Thương kể về Tuyết Trùng Tử lần đầu gặp mặt, nàng rất bất mãn nói lớn: " Thằng nhóc đó lườm ta!!!"
—————————————-
Anh Giác thiếu hơi nhỏ em mấy ngày nên cọc tính còn nhỏ em của ảnh thì vẫn còn đang mắc diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com