TruyenHHH.com

Dong Nhan Van Chi Vu Cung Vien Chuy May Trang Thay Chi Troi Det Ao

Vốn dĩ mọi người đều cho rằng Chấp Nhẫn đại nhân cho gọi Chuỷ cung chủ tới Vũ cung chép phạt cũng chỉ là chuyện của đôi ba ngày. Lại chẳng ngờ, tính đến hôm nay đã là ngày thứ mười. Gia quy vẫn luôn chép đủ, bút tích của Cung Viễn Chuỷ cũng ngày một khá lên.

Dần dần, Cung Viễn Chuỷ cũng  xem việc chép gia quy là nhiệm vụ hằng ngày. Y đến Vũ cung ngày nào, Cung Tử Vũ cũng sẽ ngồi cùng y trong căn phòng đó.  Có lúc hắn bận chuyện nội quân sẽ không chú ý mấy đến đệ đệ. Có lúc được chút rảnh rỗi sẽ ngồi đọc sách, khắc gỗ, pha trà; nhàn nhã quan sát đệ đệ ngồi bên dưới. Mỗi một bản gia quy mà Cung Viễn Chuỷ chép xong hắn đều xem rất nghiêm túc. Mỗi ngày còn có thể cho ra những nhận xét khác nhau. Một chữ xấu hắn có thể cười trừ bông đùa, một chữ đẹp hắn cũng sẽ gật đầu hài lòng.

Cung Viễn Chuỷ cảm thấy rất rõ ràng Cung Tử Vũ không phải đang giám sát y chép phạt mà là đang rèn y luyện chữ thì đúng hơn.

Cung Thượng Giác sẽ có lúc hỏi thăm về tình hình của đệ đệ ở Vũ cung. Cung Viễn Chuỷ suy nghĩ thật lâu nhưng chẳng ngẫm ra được điều gì đặc biệt. Chỉ là y nhìn thấy được hình ảnh Chấp Nhẫn đại nhân nghiêm túc làm việc mà thôi.

Một ngày nọ, Cung Viễn Chuỷ theo lệ thường lại tới Vũ cung.

Cung Tử Vũ vẫn ngồi tại nơi đó, chống cằm lên tay. Hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt thoạt nhìn không có gì khác lạ. Viễn Chuỷ không đánh tiếng làm phiền hắn mà trực tiếp đi vòng ra phía sau bình phong làm việc mình vẫn luôn làm.

Cung Tử Vũ nghe có tiếng động thì thoáng hé mắt, thấy hình ảnh quen thuộc sau tấm bình phong, cũng không nói gì, lại nhắm mắt lại.

Một canh giờ sau, Cung Viễn Chuỷ đem gia quy vừa chép xong mang lên. Cung Tử Vũ vẫn còn nhắm mắt, nhưng lần này hắn không phát giác có động tĩnh bên người mình.
Viễn Chuỷ chợt thấy lạ, y tiến lại gần Cung Tử Vũ. Nhìn sắc mặt Chấp Nhẫn nhợt nhạt, chậu than bên dưới đã tắt. Y chợt thấy hơi chột dạ, khẽ khàng kéo tay áo Chấp Nhẫn ra sờ một cái.

Nhịp thở sao lại chậm thế này?

Cung Viễn Chuỷ khẽ lay người Cung Tử Vũ, lay không được thì kéo người hắn dựng dậy, giọng nói có phần lo lắng:  " Cung Tử Vũ...huynh.....huynh nhiễm lạnh rồi?"

Cung Tử Vũ mơ màng mở mắt, mất một lúc hắn mới tỉnh táo lại. Hắn khẽ day thái dương của mình, mệt nhọc cất tiếng: " Hôm qua ra doanh trại thị vệ huấn luyện, có hơi mệt mà thôi."

Cả cái Cung môn này đều biết Cung Tử Vũ sợ lạnh. Từ khi luyện thành công Kinh Hoa Tam Thức thì nội lực tăng mạnh hơn nhiều nên không đến nỗi sợ lạnh như ngày trước. Nhưng nỗi sợ này in sâu vào tiềm thức của hắn, khó mà nhất thời bỏ được.

Mấy ngày nay, sáng nào Cung Viễn Chuỷ đến cũng thấy Cung Tử Vũ đã ngồi ở án thư làm việc. Y đúng giờ Thìn đến, Cung Tử Vũ khả năng đã dậy sớm hơn cả thế. Có lẽ giờ Mão hai khắc đã dậy rồi?

Cung Tử Vũ thấy Viễn Chuỷ bỗng nhiên nhìn mình bằng vẻ trầm tư, hắn nhếch môi cười làm lạ, ngữ khí mười phần cợt nhả:  " Sao đệ nhìn ta bằng ánh mắt lo lắng kiểu đấy? Haha.... Viễn Chuỷ đệ đệ sao lại có tấm lòng hiền lương của bậc đại phu từ bao giờ thế?"

Hai tai thiếu niên lập tức đỏ lên. Cung Viễn Chuỷ trừng mắt nhìn cái người miệng lưỡi đon đả, tay muốn xuất  cho hắn một chưởng dính vào vách nhà. Nhưng nghĩ lại thể trạng của Chấp Nhẫn hiện tại có khi không đảm đương nổi, thế là mắc nghẹn cục tức không trôi xuống được.
Cung Viễn Chuỷ nhất thời nghẹn họng, cau mày nói: " Đừng có ngả ngớn với đệ. Ta gọi người tới y quán lấy thuốc."

Đến cuối cùng thì người này vẫn là Chấp Nhẫn đứng đầu Cung môn, cũng là người duy nhất luyện thành công Kinh Hoa Tam Thức. Cung môn cần hắn, Cung Tử Vũ không thể nào lại bị ba cái cảm vặt này đánh gục được. Cung Viễn Chuỷ đứng dậy định ra ngoài, nhưng quay đi chưa được hai bước đã bị người phía sau nắm vạt áo kéo lại.
Cung Tử Vũ chống tay ngả người vào gối dựa, bả vai thả lỏng. Hắn nói: " Nhiễm chút gió lạnh, cần gì tới thuốc? Nào, tới uống với ta chén trà đi....."

Nhìn vầng trán kia đi, cuối cùng cũng lộ ra nét uể oải rồi.
Đôi mắt của Cung Tử Vũ hiền lắm, không giống phụ thân của hắn. Năm xưa hắn vì nét ôn nhã dịu dàng được thừa hưởng từ Lan phu nhân mà khiến các thị nữ say đắm không dứt. Năm tháng qua đi, sự dịu dàng đó được thu lại vào trong vỏ, cũng chỉ có ở bên cạnh người thân cận mới tùy ý thả lỏng được.

Tướng mạo của Chấp Nhẫn cao lớn nhưng gương mặt lại phúc hậu, lúc y đùa cợt còn nhìn ra chút vô tư thuở niên thiếu. Cung Viễn Chuỷ luôn cho rằng sự nuông chiều của Cung Thượng Giác đối với mình đã là dịu dàng nhất trên thế gian này, cho đến hôm nay, khi y nhìn thấy ánh mắt của Cung Tử Vũ.

Dù chỉ là thoáng qua, nhưng đối mặt với sự mềm mỏng ưu nhã kia, ai sẽ lại chống lại chứ?  Đại tỷ Cung Tử Thương luôn thiên vị hắn, có lẽ cũng bởi điều này.
Cung Viễn Chuỷ quay đầu, ngồi xuống phía đối diện.
Thị nữ bước vào đổi than, đốt thêm địa long vào lò.
Cung Viễn Chuỷ giành lấy ấm trà rót cho người ngồi trước, lại nói: " Trong phòng đốt địa long giữ ấm, nhưng Vũ cung ở trên cao, vẫn luôn đón gió lớn. Chấp Nhẫn đại nhân sợ lạnh, nhưng lại lười mặc thêm y phục. Huynh có phải là muốn ngã bệnh rồi trốn việc quản binh hay không?"

Thái độ chọc gậy bánh xe thật khiến người nghe tức giận. Cung Tử Vũ lại chẳng vì thế mà mếch lòng. Hắn lấy ly trà đã được rót sẵn, từ từ uống đến khi cạn. Thần kinh căng thẳng mệt mỏi cũng dần dần thả lỏng.

Chiếc chuông đầu hồi bị cơn gió lớn vụt qua làm cho kêu loạn lên một trận. Trong phòng kín bưng tránh gió, nhưng vẫn luôn nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài. Địa long trong lò chầm chậm cháy. Ấm trà trên bếp vốn được Cung Tử Vũ nấu, bây giờ Viễn Chuỷ thay hắn canh lửa. Hai người chẳng ai nói lời nào, lẳng lặng nghe tiếng gió thổi qua, cùng ngồi quây bên than hồng, ủ ấm trà. Cung Tử Vũ ngồi bóc hạt khô đặt vào cái đĩa ở giữa bàn, cứ bóc mãi bóc mãi, bên cạnh tay hắn dần dần chất thành một ngọn núi vỏ cứng.

Hạt đã bóc hết, đầy một đĩa trắng ngà đẹp mắt, hạt nào cũng sạch sẽ bóng bẩy. Cung Tử Vũ đẩy đĩa hạt về phía Viễn Chuỷ, gương mặt bình thản như thể điều hắn làm vẫn luôn là hiển nhiên.

Cung Viễn Chuỷ nhìn đĩa hạt ngay dưới mắt mình, lại nhìn lên Cung Tử Vũ, đáy lòng chợt thấy thảng thốt.
Tối qua sương đêm trĩu nặng, sáng nay gió liền nổi lên. Tuyết liên ủ sương đã không còn, chuyện cũ cũng theo đó phai nhạt.

Sau cơn mộng mị hàng chục năm, mê muội tan hết.

Cung Tử Vũ lặng nhìn Viễn Chuỷ đang ngây người, hắn khẽ nâng lên một nụ cười dịu dàng. Đứa nhóc này sao lại khiến người ta muốn trêu chọc thế này, mới nhiêu đó thôi đã cảm động rồi?

Viễn Chuỷ nội tâm rối bời. Không phải chỉ vì một đĩa hạt, cũng không phải vì lửa than đỏ hồng trên bếp ủ ấm trái tim con người. Có lẽ là bởi cho đến hôm nay, y nhận ra vị caca trước mặt mình đây cũng không khó hòa hợp đến thế. Nếu cẩn thận hồi tưởng thì giữa hai người cũng có vài điểm tương đồng trong số mệnh. Nhưng khác biệt lớn nhất cũng nằm ở số mệnh. Cung Viễn Chuỷ vẫn còn được caca xem như đứa trẻ mà bao bọc, còn Cung Tử Vũ đã bắt buộc phải trưởng thành rồi.

Mạt ngạch giữa trán Viễn Chuỷ khẽ dịch chuyển, chợt thấy trước mặt có một bàn tay vươn đến trán mình. Y giật mình choàng tỉnh. Cung Tử Vũ đang chỉnh lại mạt ngạch cho y, xong liền thu tay về. Hắn nói: " Viễn Chuỷ, đệ vẫn luôn cảm thấy ta xử trí đệ rất khoan dung, đến mức quái lạ, đúng không?"

Giọng nói của Cung Tử Vũ rất ấm áp. Không giống với lúc hay ra vẻ trước mặt y, cũng không giống lúc cười đùa với đại tỷ hay khiêm nhường đối với Cung Thượng Giác.
Ngữ điệu này, chỉ đơn thuần là trò chuyện.....

Hắn lại cười: " Ban đầu, quả thực là ta rất muốn lôi đệ về đánh cho một trận, còn tự nhủ phải cấm túc đệ ba năm mới hả dạ... Con người đệ rõ ràng có tâm sự, lại không chịu tìm ta giúp đỡ. Muốn chạy đi đâu liền chạy, trong lòng chưa từng nghĩ đến tìm caca tỷ tỷ thương lượng, cũng không màng bản thân phải gánh hậu quả gì...."

" Ta phái người đưa tin đến Đông Hải, cũng phái Kim Phồn theo đệ suốt dọc đường. Đệ cải trang cũng khéo lắm, nhưng mà dáng vẻ kiêu ngạo lại chẳng giấu được..... Có phải lúc đó thuận lợi đến Trịnh Châu còn tự mãn mình rất tài giỏi đúng không?"

Thiếu niên mặt đỏ tai hồng, như thể ngại ngùng nghẹn lời nói không ra được. Y cầm một hạt điều lên, nhét vào miệng. Miệng cứng cười lạnh, giọng nói thì lại nhỏ : " Huynh cuối cùng cũng chịu trách tội ta. Mấy ngày nay dáng vẻ hiền từ của huynh mới làm ta ngứa ngáy không yên. Caca ta không mắng ta còn có thể hiểu, huynh mà không mắng ta thì là chuyện lạ..."

Tự cho mình là thông minh, nhưng lại là sóc nhỏ dưới mí mắt của kẻ khác. Cung Viễn Chuỷ cảm thấy hơi thẹn, rối rắm nhét hạt vào trong miệng. Biết được góc khuất của màn kịch, y tự nhiên sẽ hơi không vui. Y không thích bị tính kế, không thích bị xem như kẻ dưới cơ. Nhưng mà, năm tháng dài rộng, măng non muốn cứng rễ vẫn là cần thời gian để trưởng thành.

Cung Tử Vũ bất chợt hỏi lái sang chuyện khác: " Viễn Chuỷ, Trịnh Châu....phong cảnh thế nào?"

Cung Viễn Chuỷ nghe được câu này thì vô cùng ngạc nhiên, động tác tay cũng chậm lại, nghi hoặc nhìn người hỏi. Có vẻ Chấp Nhẫn không phải đang hỏi đùa. Hắn tự bóc hạt quả hạnh cho mình, đôi mắt có phần mong chờ đối phương trả lời.

Cung Viễn Chuỷ nghĩ ngợi một lúc mới từ tốn đáp : " Trịnh Châu là đất phù sa ven sông, đất đai màu mỡ, cây cỏ phong phú hơn ở sơn cốc nhiều....Phong cảnh xa hoa náo nhiệt còn hơn cả thị trấn dưới núi. "

" Chơi có vui không?"

Cung Viễn Chuỷ cười trừ: " Ta chỉ vừa mới lấy Tinh Hoả Thạch về thì caca đã tìm đến. Có thể được đi chơi ở đâu chứ?". Còn không phải tại huynh? Ai kêu sớm như vậy đã mang tin đến cho Cung Thượng Giác. Càng không ngờ caca sẽ vì chuyện này mà phá vỡ kế hoạch của mình, phi thẳng đến Trịnh Châu.

Nhưng mà, nếu như Cung Thượng Giác không đến kịp thì Viễn Chuỷ cũng không nghĩ sẽ nán lại chơi bời. Phong cảnh trên đường mỗi dặm lại mỗi khác. Thổ nhưỡng khác biệt, con người khác biệt, nhìn qua đủ biết là được rồi.
Cung Tử Vũ ném vỏ hạt vào chậu than. Vỏ hạt khô cứng, gặp lửa liền bốc cháy. Đôi mắt của hắn phản chiếu ánh lửa bập bùng rồi tắt hẳn, có cái gì đó mà Viễn Chuỷ không thấy rõ được, cũng đã theo ánh lửa tàn kia biến mất không chút dấu vết.

" Sau này, nếu muốn thì ra ngoài nhìn ngó nhiều một chút.....". Cung Tử Vũ đã nói như vậy, ngay khi ánh lửa trong chậu vừa tan.

Cung Viễn Chuỷ lặng thinh, y không biết nên nói gì.
Y thấy hắn lại cười, nói giọng vui đùa: " Đệ không phải không biết, ta bản tính ham chơi lêu lổng. Bây giờ đã làm Chấp Nhẫn, không thể ra ngoài Cung môn, không thể xuống núi. Ta không trốn ra ngoài được nữa, đệ có thể thay ta ra ngoài, nhìn ngắm thế giới này. Lúc rảnh rỗi tới kể ta nghe vài câu chuyện vui, cũng tốt...."

Bản thân Cung Tử Vũ luyến tiếc phồn hoa nhân gian, nhưng lại không vượt qua nổi hai từ " trách nhiệm".
Thời niên thiếu của hắn theo đuổi cái gọi là tự do, cuối cùng lại dành cả đời để vây hãm tại chốn sơn cốc.
Đôi khi, hắn cũng muốn làm bản thân vui vẻ hơn một chút. Lúc chỉ có một mình sẽ vô thức ngoảnh đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Nhìn mây trôi lá rụng, cảm thấy bầu trời trên mái nhà Vũ cung sẽ không sáng thêm nổi nữa....

Những người quan trọng với hắn, đều không thể quay về.
Danh đã nhận, văn đã khắc. Cả đời này không quay đầu lại được....

Trong lòng Cung Viễn Chuỷ bức bối như bị cái gì bóp nghẹt lại. Y chợt thốt lên rằng: " Tử Vũ....caca....".

Cung Tử Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên rồi vô thức nâng lên nụ cười. Hắn đẩy chén trà rỗng không của mình lên phía trước, gõ tay lên mặt bàn ra hiệu: " Trà hết rồi, rót cho ta một chén đi..."
—————————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com