TruyenHHH.com

[ Đồng nhân Vân Chi Vũ - Cung Viễn Chuỷ] MÂY TRẮNG THAY CHỈ TRỜI DỆT ÁO

🌨️Mưa rơi như trăm hạt ngũ cốc, gọi là Cốc Vũ

hathanhdao1610

Tháng tư ở phía nam hay có mưa rào rải rác, nhân gian gọi khoảng thời gian đó là Cốc Vũ. Vào tiết Cốc Vũ cũng là lúc khung cảnh trong Vũ cung đẹp nhất. Do được thiết kế theo lối kiến trúc vùng Giang Nam nên trong Vũ cung có một khoảng sân nhỏ lộ liên hứng mưa gọi là giếng trời.

Ngày nhỏ Cung Tử Vũ thích ngồi ở đó đợi mẫu thân, lớn lên thì thích ngồi trong phòng nhìn ra giếng trời ngắm mưa rào chảy xuống. Hắn vẫn còn nhớ khi mình còn nhỏ đã từng thấy mẫu thân viết hai từ Cốc Vũ lên giấy. Hắn hỏi người, hai chữ này hiểu như thế nào? Lan phu nhân không đáp ngay, nàng thả vào tay hắn một nắm gạo, một nắm mè, một nắm đậu rồi bảo hắn giơ lên thả chúng rơi tự do. Hàng trăm hạt lương khô rơi xuống, chúng nhỏ xíu nhưng dày đặc và âm thanh rơi nghe nặng tiếng như mưa rào. Lan phu nhân nhìn thấy hài tử chơi đến vui vẻ, nàng hiếm hoi nở nụ cười, nói với Cung Tử Vũ: " Mưa rơi như trăm hạt ngũ cốc, gọi là Cốc Vũ."

Mẫu thân thích trời mưa, thích Cốc Vũ. Bởi vì trong mưa không ai thấy được nàng.
Mẫu thân không thích nắng, không thích Hạ Chí. Bởi vì nắng hạ soi rõ sắc mặt nàng bệnh nhược.
Đại Tuyết nàng không thể ra khỏi cửa. Vũ Thuỷ, Kinh Trập là thời điểm dễ bị bệnh. Về sau khi Cung Tử Vũ lên làm Chấp Nhẫn cũng dần dần giống nàng trong cách sống. Đầu hạ ngắm mưa, vào hạ tránh nắng, đông đến tránh tuyết, xuân tới tránh bệnh. Hai mươi tư tiết khí lầm lũi trôi qua trên giếng trời nhỏ bé và trôi qua trong đôi mắt sâu thẳm của chàng. Dần dần, mưa nắng gió tuyết trở nên nhạt phai trong mắt người ở lại, cũng chẳng còn màng ấm lạnh thế nào nữa.

" Đại nhân, sao ngài lại ngồi đây hứng mưa? Ngài đang bị bệnh mà.". Lư quản sự tay nâng khay trà bước vào, nhìn thấy Cung Tử Vũ đang ngồi bệt ở cửa trước mái hiên thì hốt hoảng. Ông luống cuống đặt khay trà qua một bên rồi chạy qua muốn đỡ chủ tử đi vào. Nhưng Cung Tử Vũ không muốn. Cơn mưa bên ngoài còn chưa dứt, hắn vẫn muốn nhìn thêm chút nữa. Thế là hắn chỉ lùi lại hai bước tránh cho mưa hắt làm ướt người rồi lại ngồi lặng thinh như hóa đá.

Lư quản sự thở dài, ông cũng chẳng thể làm gì khác được. Tính tình công tử càng ngày càng trầm mặc, kẻ sống đến hai thứ tóc như ông nhìn mà đau lòng. Đời cha đã vậy, đời con cũng vậy, lần lượt trầm mình vào hố sâu của tuyệt vọng.

Những ngày này, mưa lạnh rền vang khắp núi rừng.

Lư quản sự bưng tới một chén trà ấm cho Cung Tử Vũ, nói: " Trà Bích Loa Xuân, công tử uống cho ấm người."

Cung Tử Vũ nhìn nước trà thanh trong, đáy chén có những búp trà căng mọng hé mở, không do dự kề chén lên môi rồi chậm chậm uống cạn. Bưng trà xong, Lư quản sự nhắc công tử nên sớm nghỉ ngơi rồi cũng lui ra. Đầu mái hiên lại quay về trạng thái tĩnh lặng vốn có của nó, chỉ nghe thanh âm của mưa rơi dịu dần đi rồi cũng dứt. Để lại dưới sân gạch đá vương vãi những vũng nước trong tùy ý người dẫm đạp.

Khi Kim Phồn tới Vũ cung thì Cung Tử Vũ đã ngồi trước án thư xem hồ sơ.

" Đây là số hồ sơ ghi chép của các hạ nhân lấy từ chỗ Trang quản sự. Đã cẩn thận tráo rồi, họ sẽ không phát hiện ra đâu." Kim Phồn đặt xuống một chồng hồ sơ không dày không mỏng. Vì để tránh bị nghi ngờ nên mỗi lần tráo đổi hắn chỉ lấy từng chút một. Từ sau khi Cung Tử Vũ phát hiện mình bị hạ độc trong cơm canh hàng ngày thì hắn cũng lập tức xác định được hạ nhân trong Vũ cung có gian tế. Vậy nên bọn họ trước tiên phải nắm rõ được nhân lực trong tòa viện này ra sao đã.

Trong Vũ cung có hai vị quản sự. Một người là Lư quản sự, phụ trách quản lý sổ sách thu chi. Người kia là Trang quản sự, là một nữ tiên sinh giám sát các hạ nhân trong viện. Ngoài hai vị quản sự là người đứng đầu thì trong nội viện Vũ cung có tổng cộng hai mươi hạ nhân. Trong đó: ba nha hoàn nhất đẳng, bốn nha hoàn nhị đẳng và sáu nha hoàn tam đẳng; bốn bà tử nấu bếp; ba tì nữ ở phòng giặt. Thị vệ Lục Ngọc có ba mươi người đều do Kim Lục cấp Hoàng dẫn đầu phụ trách. Chỉ tính riêng trong Vũ cung thì kẻ hầu người hạ từ trong ra ngoài có tất cả hơn năm mươi người.

Cung Tử Vũ đọc được một nửa thì váng đầu đến hoa mắt chóng mặt. Hồ sơ của hạ nhân được hệ thống không khác biệt lắm so với hồ sơ thị vệ. Cũng tên tuổi, quê quán, gia cảnh, công trạng, lỗi lầm. Số hồ sơ này đều do quản sự phụ trách ghi chép. Nếu quản sự cố tình ghi không đúng thì hai người họ cũng khó mà đối chiếu được.

Vậy nên đối tượng mà Cung Tử Vũ nên xem xét đầu tiên chính là hai vị Lư, Trang quản sự kia.

Lư quản sự là người do Cung Tử Vũ chọn từ khi hắn tiếp quản Cung gia được nửa năm. Người này xuất thân ở chính thôn trấn dưới núi, trong nhà còn vợ con và mẹ già. Trước kia thị vệ cũng đã đi điều tra ông ấy rồi, gia cảnh đủ sống, thân phận trong sạch. Thời gian làm việc ở phòng thu chi cũng minh bạch, không có điểm nào đáng nghi.

Còn Trang nương tử là người làm việc lâu năm ở Vũ cung từ khi Cung Tử Vũ vẫn còn là công tử. Trang nương tử vốn là người do cố Chấp Nhẫn tín nhiệm nên Cung Tử Vũ giữ nguyên chức vụ cho bà ấy. Bà ấy goá chồng, nhi tử cũng đã thành gia lập thất đi xứ khác làm ăn. Bây giờ nha hoàn tì nữ trong viện điều do một tay nữ quản sự này huấn luyện quản giáo. Trung thành đến độ khó mà nghi ngờ.

Nhưng nếu cả hai người đều trong sạch không một dấu vết thì chắc chắn một trong hai người có điểm khuất tất, ít nhất là phải có một người như vậy.

Cung Tử Vũ và Kim Phồn ngồi căng mắt đọc cả buổi, dù thu thập được một chút thông tin tổng quan nhưng ngay lập tức cũng chưa thể kết luận điều gì. Thế là Cung Tử Vũ bảo Kim Phồn cứ trả đống sổ sách này về vị trí cũ, tránh cho hai vị quản sự kia nghi ngờ.

Kim Phồn thu lại hết số giấy tờ trên bàn, lại quay sang hỏi: " Vậy doanh trại thị vệ ngài tính làm sao? Chúng ta cũng không thể cứ đình chỉ họ mãi được."

Doanh trại đã đóng cửa nửa tháng rồi, bên trong đã có người bắt đầu bất mãn. Nếu như có kẻ nào miệng lưỡi nhanh nhẹn đứng ra thuyết giáo kích động đám đông thì không khác nào là Cung Tử Vũ tự đâm lại mình một nhát chí mạng.

Cung Tử Vũ bình tĩnh phân tích tiền căn hậu quả, cảm thấy cứ giữ chặt phòng bị cũng không phải cách hay. Hắn nói với Kim Phồn: " Vốn dĩ là ta nhất thời hoảng loạn mới vội vã phong toả bọn họ lại. Nhưng nếu gian tế vẫn còn, kẻ đó sẽ càng lẩn trốn kín kẽ hơn thôi..... Họ ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Xem ra phải bỏ lệnh phong toả, để thị vệ hoạt động bình thường trở lại mới để chúng có cơ hội lòi đuôi ra."

Kim Phồn nghiêm túc gật đầu: " Ta sẽ chọn những người tin tưởng được canh gác những nơi quan trọng. Hậu sơn đã có các vị trưởng lão trấn giữ. Ngài nên tự mình cẩn thận...."

Thời gian này đội thị vệ Hồng Ngọc hoạt động bằng công lực ba năm cộng lại, ai nấy đều phải căng chặt tinh thần để điều tra và canh gác. Nhưng dù có vất vả đến đâu thì bọn họ cũng không dám buông xuôi dù chỉ một chút. Bởi vì ở trong chính viện Vũ cung kia có một người còn phải chống đỡ trách nhiệm nặng nề hơn bọn họ. Đình đài cao lâu của Cung môn còn giữ vững bao lâu phải xem năng lực của Chấp Nhẫn đại nhân tới mức nào.

Ngoài trời chập choạng tối, cơn gió mang theo hương cỏ đất lành lạnh báo hiệu mùa hạ đang tới gần. Lại sắp sửa tới mùa nghe côn trùng kêu, ngắm hoa nở. Cung Tử Vũ cầm kéo khều bấc đèn cho cháy to lên, chợt nhớ tới chàng thiếu niên hoạt bát như mưa rào ngày hạ kia, đoạn thở dài não nề: "  Hôm nào rảnh rỗi ta phải đi thăm Hoa công tử một chuyến. Lâu lắm không thấy mặt hắn rồi."

Nghe Tuyết cung chủ nói rằng, Hoa công tử tỉnh lại đang dần dần khôi phục ý thức. Có thể phản ứng lại với mọi người, có thể dùng ánh mắt giao tiếp nhưng thân thể quá yếu để cử động, cả người cứ như khúc gỗ cứng ngắc. Dù sao cậu ấy cũng đã nằm yên vài năm, bây giờ phải tốn tới vài năm nữa mới có thể quay về trạng thái bình thường.

Những việc cần bàn bạc đã tạm nói xong, Kim Phồn đứng dậy cáo lui. Nhưng hắn đi đến cửa rồi lại không đành lòng quay đầu lại nhìn. Nhìn Cung Tử Vũ ngồi ở giữa phòng, sắc mặt vàng vọt, hai mắt trũng sâu, trên trán phảng phất thấy cả nếp nhăn. Chỉ trong một thời gian ngắn mà người ấy như thể đã già đi cả chục tuổi. Tuy rằng Kim Phồn không phải kiểu người thường hay yếu lòng bi thương xuân thu, nhưng bây giờ nhìn Cung Tử Vũ thành ra như vậy, hắn cũng đau lòng, nhỏ giọng nói: " Tử Thương gần đây bắt đầu phát hiện ra ở chỗ ta có điểm đáng nghi rồi? Ngài có định để cho nàng ấy biết không?"

Trực giác của nữ nhân thường nhạy cảm. Nếu Cung Tử Thương đã đánh hơi được mùi thì đừng mong giấu được tỷ ấy. Cung Tử Vũ bèn điềm nhiên gật đầu: " Để cho tỷ ấy biết. Hiện tại chỉ còn mình tỷ tỷ là Cung chủ ở nơi này, thêm một người có thể tin tưởng cũng tốt. Nhưng ngươi phải nhắc nhở tỷ tỷ cẩn trọng...."

Không được nóng vội, không được tức giận, tốt nhất là đừng có chạy tới đây khóc lóc.

Một cơn gió lạnh vụt qua, cuốn thanh cửa sổ đóng sập lại.

Những lời trên môi còn chưa nói hết, đột nhiên Cung Tử Vũ cảm thấy tầm nhìn của mình trở nên mờ đi. Kim Phồn còn đang đứng nghe hắn nói chuyện thì bỗng dưng thấy người ngồi kia húng hắng ho một tiếng, máu từ khóe miệng phun ra văng xuống án thư để lại dấu vết đỏ lòm rồi tuôn ra ào ào không dừng được. Cung Tử Vũ trầm mình xuống sàn, lúc này đến cả mũi cũng đổ huyết dọa Kim Phồn nhảy dựng vội lao đến: " Cung Tử Vũ!"

Cung Tử Vũ ngã xuống, ngờ ngợ thính giác của mình không còn hoạt động nữa. Hắn không thể nghe thấy gì ngoài thanh âm ù ù như cối giã gạo. Hắn không hiểu sao cơ thể mình lại thành ra thế này. Hắn chỉ thấy đầu hơi mệt mỏi, không có sức nghĩ ngợi làm cái gì. Ban nãy còn hóng mưa nên mới thấy cổ họng ngứa, muốn ho thôi.

Nhưng mà, chính bản thân hắn nhìn thấy máu của mình văng đầy trên trang giấy trắng. Thân thể hắn không chống đỡ được nữa, thoát lực ngã xuống. Khi ấy, Cung Tử Vũ vẫn cảm nhận được máu trong người mình đang không ngừng tìm cách thoát ra. Cơ thể của hắn dường như có một cái công tắc bên trong, cứ vài ngày lại xả máu một lần, lần sau nhiều hơn lần trước.

Sẽ không thể nào mất máu mà chết đấy chứ? Thật hoang đường. Hắn chưa tiếng nghe có loại độc nào khiến người trúng độc sẽ thất khiếu chảy máu dần dần thế này.

Ngoài cửa chợt nghe tiếng sấm đì đùng như tiếng hổ gầm đi kiếm mồi. Một đạo chớp xẹt qua rạch nát bầu trời, rồi thình lình sấm nổ đoàng một tiếng oanh tạc như nã pháo khiến cho tất cả đèn nến trong phòng đều tắt ngúm cả. Trời lại sắp mưa to rồi.

Kim Phồn sợ hãi đỡ người dậy, rút khăn ra muốn cầm máu. Nhưng máu không những không cầm được mà còn thấm đẫm cả chiếc khăn. Cung Tử Vũ hạ mắt, lòng bàn tay Kim Phồn chỉ toàn là màu huyết đỏ rực ghê mắt, nhỏ giọt rơi tong tỏng xuống sàn nhà.

Hắn sẽ còn bao nhiêu thời gian đây?

Kim Phồn nhận thấy máu không cầm được, cảm giác bất lực chưa từng có xâm chiếm khiến nỗi sợ trong hắn càng tăng cao. Kim Phồn cắn răng, thét lớn ra bên ngoài: " Người đâu, gọi đại phu tới!"
———————————————-

Ai hiểu được bi kịch của chàng?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com