Dong Nhan Van Chi Vu Cung Vien Chuy May Trang Thay Chi Troi Det Ao
Cung Thái Thương nhìn thấy Cung Thượng Giác vừa bước vào đại điện đã đi bên cạnh Viễn Chuỷ, chỉ chăm chăm an ủi người đó mà hoàn toàn chẳng dành cho cậu ta một ánh mắt. Sự bất an trong lòng Cung Thái Thương càng lúc càng tăng vọt như muốn vỡ tim ra, bất động quỳ tại chỗ như một bức tượng.Cung Tử Vũ ngoảnh đi không thèm nhìn hai người nào đó, nói giọng sang sảng: " Nếu Giác cung chủ đã nhận mình là nhân chứng vậy hãy nói cho mọi người cùng nghe đi...."Cung Thái Thương vẫn gắng gượng nở nụ cười mềm mại nhưng ngữ khí nghe ra được một độ run nhất định: " Thượng Giác caca, huynh về từ lúc nào?..."Rõ ràng tin báo tới phải một tháng sau mới về. Bây giờ mới có nửa tháng, sao Cung Thượng Giác xuất hiện lại không có tin tức mật báo?Cung Thượng Giác ngẩng đầu từ tốn nói với tất cả mọi người: " Sáng sớm nay ta về tới Cung môn, có nghe dạo này Chấp Nhẫn đại nhân đang dạy Viễn Chuỷ học Táng Tuyết Tâm Kinh, biết được đệ ấy ở hậu sơn tập luyện nên mới gọi Kim Huyên tới dẫn đường bí mật tới xem thử tiến độ. Vừa hay, lúc ta đến nơi thì thấy Thái Thương đệ đệ cũng vừa tới...."Gương mặt Thái Thương lập tức biến sắc. Nếu nói như vậy có nghĩa là Thượng Giác caca đã biết hết rồi?Cung Thượng Giác quay sang, thần sắc nghiêm khắc nhìn người nhỏ tuổi nhất quỳ ở bên kia, bấy giờ mới nói chuyện với cậu ta: " Thái Thương, trước tiên ta hỏi đệ. Suốt thời gian qua, ta đã từng bạc đãi đệ?" Thái Thương giật mình ngẩng lên, nức nở lắc đầu: " Không....chưa từng..." Hắn lại hỏi tiếp: " Viễn Chuỷ nhiều lần mắng đệ, ta có từng thiên vị đệ ấy mà bỏ mặc đệ ư!"Thái Thương cắn môi đáp: " Không có..."Cung Thượng Giác luôn hành xử công chính nghiêm minh, điều này phần lớn mọi người đều công nhận. Suốt mấy tháng qua trong Cung môn, kể cả một đứa hầu quét rác ở cửa sau cũng biết hai chuyện lùm xùm gần đây nhất của Giác cung. Một là Cung Viễn Chuỷ bị phạt quỳ nghe giáo huấn trong nội phòng. Lần thứ hai cũng chính y phải bước vào từ đường chép phạt trước bài vị tổ tiên. Ngược lại, Cung Thái Thương nhận được không ít quan tâm, Cung Thượng Giác cũng đền bù cho cậu ta không ít đồ tốt gọi là tạ lỗi....Bởi vậy, khi đứng ở đại điện vào lúc này, Cung Thượng Giác tuyệt nhiên không dính dáng đến cái từ thiên vị.Cung Thượng Giác lúc này liền nổi cơn giận, khí phách hắn khảng khái đường hoàng mang theo sự uy quyền đánh phủ đầu Cung Thái Thương : " Vậy nên tất cả những gì ta nói lại sau đây đều xuất phát từ chính mắt ta nhìn, tai ta nghe thấy. Ta không thiên vị một ai, kể cả ban nãy Chấp Nhẫn phạt hai người ta đều tán thành. Có điều gian dối là không thể tha thứ. Ta không thể bao dung cho một người như vậy...."Cung Tử Vũ nhướn mày gật gù, thiếu điều vỗ một tràng pháo tay tán dương nhiệt liệt!Cung Thượng Giác một tay bảo hộ đệ đệ của mình, một tay chỉ thẳng về phía Thái Thương, ánh mắt như đao phủ như muốn chém giết đối phương, cười gằn: " Cung Thái Thương, đệ nói với Viễn Chuỷ ta không cần đệ ấy nữa, đệ nói Viễn Chuỷ chấp mê bất ngộ, muốn cho đệ ấy tỉnh táo ra rồi lôi kéo giả vờ xô xát với nhau. Đệ cố tình rơi xuống nước trước. Ngay sau đó người hầu của đệ chạy đến, Viễn Chuỷ mới phải nhảy xuống theo. Nếu không bây giờ ở tại đây sợ rằng chỉ có mình Viễn Chuỷ bị khảo tội!"Sự thật cuối cùng được phơi bày. Trong đại điện ai nấy cũng nhìn Cung Thái Thương bằng vẻ mặt không thể tin được một đứa trẻ mười tuổi lại dám làm ra hành động đó. Tuyết Trùng Tử thở dài giận dữ, Nguyệt trưởng lão cau mày tiếp tục xem. Đám người hầu xung quanh tuy rằng không dám lên tiếng xì xào nhưng sắc mặt ai nấy đều rất khó coi, nhìn Cung Thái Thương bằng vẻ khinh thường.Viễn Chuỷ ở bên cạnh vỗ tay caca, xoa dịu hắn bớt giận. Cung Thượng Giác mệt mỏi thở ra một hơi, sắc mặt u buồn: " Thái Thương, ta cực kỳ thất vọng về đệ! Ta thấy đệ am hiểu thi thư, ngày thường cử chỉ đoan chính còn không tiếc lời khen đệ. Đệ thì sao? Ở trước mặt ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, sau lưng ta thì hãm hại Viễn Chuỷ. Nếu như hai người chỉ cãi nhau xem như tính cách khó hòa hợp thì cũng thôi, nhưng đệ mưu tính lên huynh trưởng của mình thì là vấn đề về nhân cách. Đệ cao tay thế, ta không dám dạy nữa!"Thái độ của Cung Thượng Giác vô cùng gay gắt. Cung Thái Thương liền biết lần này cậu ta xong đời rồi, từ tận đáy lòng đều chết lặng, cũng chẳng còn sức lực ra vẻ ngoan hiền đáng thương nữa. Bờ vai của đứa trẻ hơi sụp xuống, gương mặt thất thần. Trước sau bị vây chặt không có lỗ hổng, không ai cứu được cậu ta....Nực cười! Cái gì mà huynh đệ ly tâm? Đều là giả. Nhìn Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chuỷ bây giờ có điểm nào bất hòa? Rõ ràng là bảo mệnh chân nhân của nhau mới đúng!Cung Tử Vũ ngồi trên đài cao nhìn xuống đứa trẻ cuối cùng bị vây khốn vào đường cụt. Hắn lòng dạ kiên định, cất giọng hỏi: " Cung Thái Thương, lời của Giác cung chủ, đệ có nhận hay không?"Trong nhất thời không ai đoán ra được Cung Thái Thương có thể làm được gì vào lúc này. Thực lòng những gì xảy ra ngày hôm nay cũng không phải toàn bộ do cậu ta mưu tính. Phía sau cậu ta còn đại bá, còn Kế phu nhân, bọn họ mới chính là người dạy cậu ta làm đến nước này.Nhưng mà khi chim non bị cưỡng chế tách khỏi tổ, lông cánh chưa vững, nó biết bay về phương nào sống sót đây?Cung Thái Thương thở dài cười khẩy. Gương mặt nhỏ từ tái nhợt trở thành đạm mạc hờ hững, hằm hừ nói: " Thượng Giác caca công tư phân minh, ta không nhận thì có thể làm gì?....."Tiểu thiếu niên bất chợt ngẩng cao đầu nhìn lên ghế Chấp Nhẫn. Sắc mặt cậu ta lạnh đi, ánh mắt kết tụ vẻ u ám và kênh kiệu vốn có từ trong xương cốt. Cậu ta là con vàng con bạc của phụ mẫu, là hy vọng duy nhất của đại bá. Cậu ta mới không chịu cúi đầu trước một đám khiếm khuyết tuổi thơ này!Cung Thái Thương nhìn thẳng vào mắt Cung Tử Vũ, nhếch môi cười giễu cợt: "....Mẫu thân nói rằng, nếu như có Giác cung là chỗ dựa, cộng thêm hậu thuẫn của phụ thân.... vậy sau này ta có thể có cơ hội nắm quyền Thương cung. Cung Tử Vũ trước kia bất tài vô dụng, sau đó có Thượng Giác caca nâng đỡ, không phải sau đó đến chức Chấp Nhẫn cũng nắm được hay sao?"Cung Thái Thương dám lộ ra vẻ mặt này xem như đã hoàn toàn trở mặt. Cung Tử Vũ sắc mặt không mấy tốt, hắn sớm biết lòng dạ của đứa trẻ kia chính là thế này nhưng đến khi tận mặt đối diện vẫn cảm thấy khó chấp nhận vô cùng. Thường nghe, cha mẹ yêu thương con cái ở chỗ luôn mưu tính dài lâu chứ không phải chỉ chăm chăm cái lợi ở trước mắt. Chưa nói đến cái lợi này quá xa vời, thực tình với không tới được. Đại bá nằm bệnh nhiều năm, xem ra đầu óc hồ đồ rồi." Ngươi thích cái chức cung chủ đến vậy à? Vậy ngươi có biết Thương cung có vai trò gì trong Cung môn không? Ngươi có hiểu chút nào về binh khí không? Đã từng rèn ra được con dao nào chưa?" Cung Thái Thương thấy người ngồi trên mỉa mai hỏi mình, sống lưng của cậu ta vẫn kiên trì thẳng tắp mà hất hàm đáp: " Đó là việc của hạ nhân, liên quan gì đến ta?"Cung Tử Vũ chẳng biết giờ nên khóc hay nên cười. Trong lòng hắn vừa khinh thường vừa tiếc nuối. Hài tử đến tuổi này đã sớm hình thành tính cách lâu rồi, rất khó để dùng một hai câu khuyên răn hiệu quả ngay. Hắn nắm chặt tay ghế, giọng nói như từng nhát dao chém xuống: " Kế phu nhân dạy con trai cũng thật khéo. Bà ta dạy ngươi chi hồ giả dã, dạy ngươi đạo làm quân vương, dạy ngươi cách nắm quyền lực....Nhưng mà bà ta mơ ước khát vọng xa vời! Cái gì mà cung chủ? Sao ngươi không mơ đến cái ghế Chấp Nhẫn này luôn đi? Muốn làm cung chủ Thương cung nhưng chút kiến thức về binh khí đao kiếm đều không rõ. Ngươi nghĩ bản thân ở trong nhà hống hách ngông cuồng với hạ nhân thế nào ta chưa từng nghe ư? Còn dám nghĩ vịn vào Giác cung để đoạt vị. Đại tỷ của ngươi vẫn còn sống đấy! Ta nói luôn cho ngươi biết, chỉ cần ta còn sống, cái ghế cung chủ Thương cung không có phần cho hạng thiếu đức hạnh nhà ngươi. Bớt suy tâm vọng tưởng đi!"Hắn chỉ tay thẳng mặt người ta mà mắng, mặt mũi tức giận đến đỏ gay lên. Nộ khí như sấm rền khiến cho hạ nhân bên dưới đều lẳng lặng tự động lui vào góc khuất. Tuyết Trùng Tử lấy tay day thái dương, tỏ ý nhức đầu mệt mỏi. Sức khoẻ của hắn kém, hôm nay ra ngoài đã lâu, quả thực có hơi quá sức chịu đựng.Cung Thái Thương cười châm chọc: " Đại tỷ có Chấp Nhẫn đại nhân chống lưng, khó trách càng ngày càng uy phong....". Rồi quay sang nhìn Cung Viễn Chuỷ, lại nói: " Chuỷ cung chủ có Giác cung chống lưng, khí thế cũng không thua kém....."Cung Viễn Chuỷ không ngại đối mắt với cậu ta tiếp đón. Cung Thái Thương phủi phủi tay áo, gương mặt trẻ con hiện lên nét gian xảo rất không thích hợp với độ tuổi. Cậu ta phóng cái nhìn ghim chặt vào Viễn Chuỷ, lời nói phóng ra độc không kém ám khí tẩm dược tấn công người đối diện, ánh mắt hằn lên tia đỏ căm thù : " Có điều..... Đại tỷ đến cùng cũng chỉ là một hài tử không có cha thương.....Chuỷ cung chủ, huynh cũng chỉ là thế thân của Cung Lãng Giác. So với Cung Lãng Giác, huynh là cái thứ gì chứ? Chỉ là một cái áo mới khoác lên để hoài niệm người cũ. Giả dối gạt người mà thôi, ngây thơ thật đấy!"Toàn bộ đại điện đều chết lặng. Trong phòng thật lâu không có một ai lên tiếng tiếp lời, thấp thoáng nghe thấy tiếng hít thở nặng nề đè sâu trong lồng ngực. Cung Tử Vũ sửng sốt, Nguyệt trưởng lão kinh hãi, Cung Thượng Giác sắc mặt tái mét như mất máu.Hắn bỗng thấy bàn tay đệ đệ luôn nắm vạt áo mình từ từ buông lỏng ra rồi rơi thõng xuống. Đệ ấy chậm rãi thẳng lưng dậy không còn tựa vào hắn, ánh mắt thất thần không rời khỏi Cung Thái Thương.Trong đại điện bỗng vang lên một thanh âm vô cùng cùng chói tai. Cung Thái Thương ôm mặt nằm rạp trên mặt đất, má trái nóng rát như có lửa tạt vào mặt. Người vừa ra tay là Cung Thượng Giác.Cung Viễn Chuỷ giống như mất đi thính giác, y không phản ứng với lời gọi của caca, mặc cho Cung Thượng Giác cúi xuống lay y liên tục. Dường như những lời nói vừa rồi của Thái Thương đã thành công dựng lên một bức tường ngăn cách hai huynh đệ họ, nhốt Cung Viễn Chuỷ vào một căn phòng tối tăm biệt lập với hàng vạn bóng ma đày đoạ y nhiều năm qua. Trên đời này không ai có thể chạm vào điểm yếu này của Viễn Chuỷ, bởi y đã chôn giấu rất kỹ. Y sợ phải đối mặt, y sợ bị vạch trần, y sợ dáng vẻ kiêu ngạo trước giờ của mình sẽ trở thành trò cười....Nhưng mà, sao Cung Thái Thương lại làm được?" Viễn Chuỷ, đệ tỉnh lại! Đệ không được nghe nó nói linh tinh!". Cung Thượng Giác ra sức gào lên, hắn kéo gương mặt của đệ đệ quay sang nhìn mình. Viễn Chuỷ cuối cùng cũng bị gọi tỉnh, ánh mắt trống rỗng nhìn caca, tâm trạng rối bời phức tạp.
Caca của y...Người này sao lại mất bình tĩnh rồi? Mỗi lần nhắc đến Lãng đệ đệ là hắn lại mất bình tĩnh đến nộ khí xung thiên, rõ ràng điểm yếu của hắn là Cung Lãng Giác mới phải..." Viễn Chuỷ à....". Trên chủ toạ có tiếng gọi y, Viễn Chuỷ theo phản xạ nhìn lên. Y thấy Cung Tử Vũ vừa cất tiếng gọi mình. Hắn gọi xong cũng chẳng nói gì thêm, chỉ đưa xuống ánh mắt dịu dàng trấn an, còn có tin tưởng. Viễn Chuỷ chợt thấy ngỡ ngàng. Y dường như đã thấy lại hoàng hôn tĩnh mịch ngày ấy, tiếng gió tuyết xuyên qua rừng trúc xào xạc bên tai, núi đắp tuyết trộm lười nằm ủ ê, chậu than đỏ rực sưởi ấm tay lạnh. Chính là khi người kia nắm chặt lấy tay y cười nói ở trong từ đường, hắn cứ nhìn y thật lâu, miệng luôn gọi Viễn Chuỷ à....Viễn Chuỷ à...Cung Viễn Chuỷ bỗng nhiên mở to mắt, khoé mi ửng hồng lên. Bóng tối trước mắt tan vỡ. Hóa ra đề bài này y đã có lời giải từ lâu rồi. Mà người cho y đáp án chính là Cung Tử Vũ, hắn đang chờ y giải đề. Hắn tin Cung Viễn Chuỷ có thể làm được.Cung Viễn Chuỷ nhanh chóng hồi phục thần trí, quay sang Cung Thái Thương đang ngồi xoa mặt, y nói bằng thanh âm nhẹ nhàng kỳ quái: " Thái Thương đệ đệ hồ đồ rồi. Lãng đệ đệ là ruột thịt của caca, là huyết mạch tương liên của huynh ấy, caca luôn nhớ đến là hiển nhiên. Ta đối với Linh phu nhân và Lãng đệ đệ luôn luôn tỏ lòng kính trọng. Đệ nói những lời kia không chỉ bất kính với trưởng bối đã khuất lại còn mạo phạm tới tấm lòng chí hiếu của caca..."Ngoại trừ Cung Tử Vũ, những người còn lại đều kinh ngạc trước phản ứng này. Tuyết Trùng Tử còn đang chờ Cung Viễn Chuỷ nổi điên lên cho thằng nhãi kia một chén thuốc độc. Nhưng y bình tĩnh hơn cậu ta tưởng, đối đáp cũng rất thông minh. Không khí trong phòng dần bớt căng thẳng. Cung Thượng Giác nhìn thấy đệ đệ phản ứng khéo léo như thế, trái lại lòng hắn không an tâm. Hắn đứng lên hướng về phía chủ toạ, gạn hỏi để nhanh chóng kết thúc sự việc: " Chấp Nhẫn đại nhân, ngài xử lý Cung Thái Thương thế nào?"Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Chấp Nhẫn. Cung Tử Vũ cũng không mất nhiều thời gian suy nghĩ, rất nhanh đã có phán quyết của mình, hắn đanh giọng hạ lệnh: " Cung Thái Thương xuất ngôn ngông cuồng mạo phạm trưởng bối, vu khống huynh đệ. Phẩm hạnh không đoan chính..... Đưa lệnh xuống Thương cung, lập tức tách Cung Thái Thương khỏi mẫu thân, đưa tới biệt việt ngoài bìa rừng. Nếu không có lệnh của ta, không được ra ngoài, cũng không cho phép ai tới gần."Cung Thái Thương sợ hãi nhìn lên, biểu cảm kinh hãi cùng không phục. Làm sao có thể? Phụ thân của cậu còn chưa nhắm mắt, không ai có thể tách cậu ta ra khỏi phụ mẫu. Nhưng Cung Tử Vũ cũng chẳng cho cậu ta có cơ hội nhiều lời, ánh mắt hắn sâu thẳm che giấu nhiều tâm tư, miệng cười mỉm: "...Ta sẽ đưa tới một vị tiên sinh khác dạy học cho đệ. Nếu còn không biết hối cải....vậy đệ cứ yên tâm sống ở đó đến hết đời đi!"Sau đó ngay lập tức có hai thị vệ cao lớn tiến đến phụ trách áp giải Cung Thái Thương đi. Cung Viễn Chuỷ lại ra hiệu cho họ chờ một chút. Y lại gần nắm lấy vai của Thái Thương, cúi đầu ghé sát bên tai cậu ta thủ thỉ: " Nói cho ngươi một bí mật....Thượng Giác caca của ngươi trước nay chưa từng đối với ngươi có một chút thật lòng yêu thích ngươi .Huynh ấy giả vờ tốt với ngươi, giả vờ trách phạt ta, tất cả những gì đã xảy ra khi trước điều là chúng ta cùng nhau gạt ngươi. Ai muốn huynh đệ hữu cung với thứ ngu xuẩn nhà ngươi chứ? Có điều, đừng nên oán trách. Dù rằng là chúng ta dụng tâm tính kế, nhưng có mắc bẫy hay không là do ngươi ...."Thanh âm của Viễn Chuỷ rất nhỏ, người cách xa năm bước chân chắc chắc không thể nghe rõ. Cung Thượng Giác chỉ thấy được vẻ mặt Thái Thương dần dần biến sắc, ánh mắt bàng hoàng trợn trừng nhìn hắn rồi toé lên tia căm hận như phát điên. Bàn tay Viễn Chuỷ siết mạnh bờ vai đối phương, gằn giọng: "... Chỉ cần ta còn sống, tất cả thiên vị của caca đều sẽ chỉ dành cho Cung Viễn Chuỷ ta..."Nói xong, y thả tay. Thị vệ liền tiến lên áp giải đứa trẻ đó đi, mặc cho nó có gào thét giãy giụa đến cỡ nào. Ở một góc khuất không ai nhìn thấy, Cung Viễn Chuỷ khép mi dài, miệng mỉm cười đắc thắng, vẻ mặt vô cùng ranh mãnh, giống như ma quỷ ẩn hiện trong nhân thế đã thành công lừa được một mạng sống theo mình xuống địa phủ.Cung Thượng Giác nhanh chóng đỡ đệ đệ đứng dậy. Viễn Chuỷ nhỏ giọng nói cảm tạ caca, chân đứng còn chưa vững vì quỳ đã lâu, bây giờ mới thấy đầu gối mình tê mỏi. Dư vị u ám trong lòng còn chưa tiêu tán, bây giờ Cung Viễn Chuỷ chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, cực kỳ tối tăm, tâm ma điên loạn chiếm đoạt thần trí của y khiến y suýt chút nữa đã bóp gãy xương của thằng ranh con đó.Việc tạm như xong, Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử lần lượt cáo từ ra về. Người trong đại điện thưa dần, Cung Tử Vũ thấy sắc mặt Viễn Chuỷ không tốt, mềm giọng nói: " Viễn Chuỷ, vất vả cho đệ rồi, về nghỉ ngơi trước đi."Cửa phòng bấy giờ mở lớn, nắng cuối cùng cũng có thể chiếu vào. Cung Viễn Chuỷ nhìn lên toạ đài trên cao, y thấy Cung Tử Vũ dáng vẻ đạm mạc, nắng chiếu lên người hắn tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp dễ chịu. Thứ tâm ma đang điên cuồng nhảy loạn trong người y cuối cùng cũng bị đè xuống. Cung Tử Vũ cái người này, hắn dịu dàng như trăng thu, hắn thấu tỏ lòng người, khiến cho Viễn Chuỷ ở trước mặt hắn luôn luôn không kênh kiệu nổi. Luôn luôn vào thời khắc tưởng như lâm vào tăm tối, cuối cùng Cung Tử Vũ lại có cách kéo y vào ánh sáng....Trong một khắc mộng tưởng, Cung Viễn Chuỷ thật muốn vứt hết mặt mũi nhào vào vòng tay to lớn kia ăn vạ một chút. Y quả thực bị sự dịu dàng đáng chết đó làm cho mê luyến rồi..." Tử Vũ caca....Đa tạ!"Thiếu niên mãi mới mềm giọng nói ra được mấy từ. Y thấy hơi mệt, cảm xúc khó chịu mà Cung Thái Thương mang lại chưa hoàn toàn tiêu tán. Trong lúc đầu óc thơ thẩn y cũng quên luôn Cung Thượng Giác đang lo lắng nhìn mình, chậm chậm quay người một mình rời đi. Bên ngoài tuyết đang rơi. Kim Huyên chờ ở ngoài cửa đã mở ô chờ sẵn. Nhưng Cung Viễn Chuỷ khoát tay ngăn lại, cũng không cho thị vệ đi theo mình. Y bước vào gió tuyết phất phơ, hít sâu một ngụm không khí lạnh buốt, chậm rãi lê từng bước chân uể oải đi về hướng Chuỷ cung.Cung Viễn Chuỷ ngẫm lại những chuyện đã qua. Y nhớ tới những lời Cung Tử Vũ nói với mình ở từ đường hôm ấy. Hắn dặn y: Nhân vô viễn luỵ, tất hữu cận ưu. Hắn hy vọng Viễn Chuỷ buông bỏ gánh nặng trong lòng, mở rộng tầm mắt về phía trước sẽ bớt được ưu phiền. Chỉ trách, tòa thành trong lòng Cung Viễn Chuỷ cao dày như núi, không phải chỉ dùng một hai ngày liền có thể thay đổi. Nhưng đến tận ngày hôm nay, Cung Viễn Chuỷ không thể không giải thoát cho chính mình.Y nhớ mình từng đọc đâu đó trong văn thư. Cổ nhân viết, nhân sinh là vòng tròn tương kiến và ly biệt lặp lại không ngừng. Nếu như một mối quan hệ có thể liên tiếp tương phùng hẳn là nhân duyên sâu đậm, dù rằng tình sâu hay mỏng, nhân thế đổi dời thế nào. Chỉ cần còn vướng bận lẫn nhau là ắt còn duyên. May mắn thay, Cung Thượng Giác và y trải qua nhiều lần tiễn biệt rồi hội ngộ, trong lòng caca vẫn có y, vậy là đủ rồi. Cung Tử Vũ nói đúng, cố nhân thuộc về thế giới tưởng niệm của caca là quá khứ. Nhưng đôi mắt đặt ở trên mặt là để hướng về phía trước. Hiện tại và tương lai của Cung Thượng Giác chỉ tồn tại Cung Viễn Chuỷ. Thiếu niên ngậm ngùi thở hắt ra nhẹ nhõm, vạt áo nhịp nhàng đung đưa theo từng bước chân, vung tuyết dạt ra xa. Phía sau lưng bạch y thiếu niên, Cung Thượng Giác đi theo tốc độ của người phía trước, giữ khoảng cách năm bước chân. Lặng lẽ cùng người ấy đi một đoạn đường mà chẳng nói một lời nào...
———————————-
Còn nốt hai chương, bán nhanh chủ shop còn đóng cửa đây ế ẩm quá!
Caca của y...Người này sao lại mất bình tĩnh rồi? Mỗi lần nhắc đến Lãng đệ đệ là hắn lại mất bình tĩnh đến nộ khí xung thiên, rõ ràng điểm yếu của hắn là Cung Lãng Giác mới phải..." Viễn Chuỷ à....". Trên chủ toạ có tiếng gọi y, Viễn Chuỷ theo phản xạ nhìn lên. Y thấy Cung Tử Vũ vừa cất tiếng gọi mình. Hắn gọi xong cũng chẳng nói gì thêm, chỉ đưa xuống ánh mắt dịu dàng trấn an, còn có tin tưởng. Viễn Chuỷ chợt thấy ngỡ ngàng. Y dường như đã thấy lại hoàng hôn tĩnh mịch ngày ấy, tiếng gió tuyết xuyên qua rừng trúc xào xạc bên tai, núi đắp tuyết trộm lười nằm ủ ê, chậu than đỏ rực sưởi ấm tay lạnh. Chính là khi người kia nắm chặt lấy tay y cười nói ở trong từ đường, hắn cứ nhìn y thật lâu, miệng luôn gọi Viễn Chuỷ à....Viễn Chuỷ à...Cung Viễn Chuỷ bỗng nhiên mở to mắt, khoé mi ửng hồng lên. Bóng tối trước mắt tan vỡ. Hóa ra đề bài này y đã có lời giải từ lâu rồi. Mà người cho y đáp án chính là Cung Tử Vũ, hắn đang chờ y giải đề. Hắn tin Cung Viễn Chuỷ có thể làm được.Cung Viễn Chuỷ nhanh chóng hồi phục thần trí, quay sang Cung Thái Thương đang ngồi xoa mặt, y nói bằng thanh âm nhẹ nhàng kỳ quái: " Thái Thương đệ đệ hồ đồ rồi. Lãng đệ đệ là ruột thịt của caca, là huyết mạch tương liên của huynh ấy, caca luôn nhớ đến là hiển nhiên. Ta đối với Linh phu nhân và Lãng đệ đệ luôn luôn tỏ lòng kính trọng. Đệ nói những lời kia không chỉ bất kính với trưởng bối đã khuất lại còn mạo phạm tới tấm lòng chí hiếu của caca..."Ngoại trừ Cung Tử Vũ, những người còn lại đều kinh ngạc trước phản ứng này. Tuyết Trùng Tử còn đang chờ Cung Viễn Chuỷ nổi điên lên cho thằng nhãi kia một chén thuốc độc. Nhưng y bình tĩnh hơn cậu ta tưởng, đối đáp cũng rất thông minh. Không khí trong phòng dần bớt căng thẳng. Cung Thượng Giác nhìn thấy đệ đệ phản ứng khéo léo như thế, trái lại lòng hắn không an tâm. Hắn đứng lên hướng về phía chủ toạ, gạn hỏi để nhanh chóng kết thúc sự việc: " Chấp Nhẫn đại nhân, ngài xử lý Cung Thái Thương thế nào?"Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Chấp Nhẫn. Cung Tử Vũ cũng không mất nhiều thời gian suy nghĩ, rất nhanh đã có phán quyết của mình, hắn đanh giọng hạ lệnh: " Cung Thái Thương xuất ngôn ngông cuồng mạo phạm trưởng bối, vu khống huynh đệ. Phẩm hạnh không đoan chính..... Đưa lệnh xuống Thương cung, lập tức tách Cung Thái Thương khỏi mẫu thân, đưa tới biệt việt ngoài bìa rừng. Nếu không có lệnh của ta, không được ra ngoài, cũng không cho phép ai tới gần."Cung Thái Thương sợ hãi nhìn lên, biểu cảm kinh hãi cùng không phục. Làm sao có thể? Phụ thân của cậu còn chưa nhắm mắt, không ai có thể tách cậu ta ra khỏi phụ mẫu. Nhưng Cung Tử Vũ cũng chẳng cho cậu ta có cơ hội nhiều lời, ánh mắt hắn sâu thẳm che giấu nhiều tâm tư, miệng cười mỉm: "...Ta sẽ đưa tới một vị tiên sinh khác dạy học cho đệ. Nếu còn không biết hối cải....vậy đệ cứ yên tâm sống ở đó đến hết đời đi!"Sau đó ngay lập tức có hai thị vệ cao lớn tiến đến phụ trách áp giải Cung Thái Thương đi. Cung Viễn Chuỷ lại ra hiệu cho họ chờ một chút. Y lại gần nắm lấy vai của Thái Thương, cúi đầu ghé sát bên tai cậu ta thủ thỉ: " Nói cho ngươi một bí mật....Thượng Giác caca của ngươi trước nay chưa từng đối với ngươi có một chút thật lòng yêu thích ngươi .Huynh ấy giả vờ tốt với ngươi, giả vờ trách phạt ta, tất cả những gì đã xảy ra khi trước điều là chúng ta cùng nhau gạt ngươi. Ai muốn huynh đệ hữu cung với thứ ngu xuẩn nhà ngươi chứ? Có điều, đừng nên oán trách. Dù rằng là chúng ta dụng tâm tính kế, nhưng có mắc bẫy hay không là do ngươi ...."Thanh âm của Viễn Chuỷ rất nhỏ, người cách xa năm bước chân chắc chắc không thể nghe rõ. Cung Thượng Giác chỉ thấy được vẻ mặt Thái Thương dần dần biến sắc, ánh mắt bàng hoàng trợn trừng nhìn hắn rồi toé lên tia căm hận như phát điên. Bàn tay Viễn Chuỷ siết mạnh bờ vai đối phương, gằn giọng: "... Chỉ cần ta còn sống, tất cả thiên vị của caca đều sẽ chỉ dành cho Cung Viễn Chuỷ ta..."Nói xong, y thả tay. Thị vệ liền tiến lên áp giải đứa trẻ đó đi, mặc cho nó có gào thét giãy giụa đến cỡ nào. Ở một góc khuất không ai nhìn thấy, Cung Viễn Chuỷ khép mi dài, miệng mỉm cười đắc thắng, vẻ mặt vô cùng ranh mãnh, giống như ma quỷ ẩn hiện trong nhân thế đã thành công lừa được một mạng sống theo mình xuống địa phủ.Cung Thượng Giác nhanh chóng đỡ đệ đệ đứng dậy. Viễn Chuỷ nhỏ giọng nói cảm tạ caca, chân đứng còn chưa vững vì quỳ đã lâu, bây giờ mới thấy đầu gối mình tê mỏi. Dư vị u ám trong lòng còn chưa tiêu tán, bây giờ Cung Viễn Chuỷ chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, cực kỳ tối tăm, tâm ma điên loạn chiếm đoạt thần trí của y khiến y suýt chút nữa đã bóp gãy xương của thằng ranh con đó.Việc tạm như xong, Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử lần lượt cáo từ ra về. Người trong đại điện thưa dần, Cung Tử Vũ thấy sắc mặt Viễn Chuỷ không tốt, mềm giọng nói: " Viễn Chuỷ, vất vả cho đệ rồi, về nghỉ ngơi trước đi."Cửa phòng bấy giờ mở lớn, nắng cuối cùng cũng có thể chiếu vào. Cung Viễn Chuỷ nhìn lên toạ đài trên cao, y thấy Cung Tử Vũ dáng vẻ đạm mạc, nắng chiếu lên người hắn tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp dễ chịu. Thứ tâm ma đang điên cuồng nhảy loạn trong người y cuối cùng cũng bị đè xuống. Cung Tử Vũ cái người này, hắn dịu dàng như trăng thu, hắn thấu tỏ lòng người, khiến cho Viễn Chuỷ ở trước mặt hắn luôn luôn không kênh kiệu nổi. Luôn luôn vào thời khắc tưởng như lâm vào tăm tối, cuối cùng Cung Tử Vũ lại có cách kéo y vào ánh sáng....Trong một khắc mộng tưởng, Cung Viễn Chuỷ thật muốn vứt hết mặt mũi nhào vào vòng tay to lớn kia ăn vạ một chút. Y quả thực bị sự dịu dàng đáng chết đó làm cho mê luyến rồi..." Tử Vũ caca....Đa tạ!"Thiếu niên mãi mới mềm giọng nói ra được mấy từ. Y thấy hơi mệt, cảm xúc khó chịu mà Cung Thái Thương mang lại chưa hoàn toàn tiêu tán. Trong lúc đầu óc thơ thẩn y cũng quên luôn Cung Thượng Giác đang lo lắng nhìn mình, chậm chậm quay người một mình rời đi. Bên ngoài tuyết đang rơi. Kim Huyên chờ ở ngoài cửa đã mở ô chờ sẵn. Nhưng Cung Viễn Chuỷ khoát tay ngăn lại, cũng không cho thị vệ đi theo mình. Y bước vào gió tuyết phất phơ, hít sâu một ngụm không khí lạnh buốt, chậm rãi lê từng bước chân uể oải đi về hướng Chuỷ cung.Cung Viễn Chuỷ ngẫm lại những chuyện đã qua. Y nhớ tới những lời Cung Tử Vũ nói với mình ở từ đường hôm ấy. Hắn dặn y: Nhân vô viễn luỵ, tất hữu cận ưu. Hắn hy vọng Viễn Chuỷ buông bỏ gánh nặng trong lòng, mở rộng tầm mắt về phía trước sẽ bớt được ưu phiền. Chỉ trách, tòa thành trong lòng Cung Viễn Chuỷ cao dày như núi, không phải chỉ dùng một hai ngày liền có thể thay đổi. Nhưng đến tận ngày hôm nay, Cung Viễn Chuỷ không thể không giải thoát cho chính mình.Y nhớ mình từng đọc đâu đó trong văn thư. Cổ nhân viết, nhân sinh là vòng tròn tương kiến và ly biệt lặp lại không ngừng. Nếu như một mối quan hệ có thể liên tiếp tương phùng hẳn là nhân duyên sâu đậm, dù rằng tình sâu hay mỏng, nhân thế đổi dời thế nào. Chỉ cần còn vướng bận lẫn nhau là ắt còn duyên. May mắn thay, Cung Thượng Giác và y trải qua nhiều lần tiễn biệt rồi hội ngộ, trong lòng caca vẫn có y, vậy là đủ rồi. Cung Tử Vũ nói đúng, cố nhân thuộc về thế giới tưởng niệm của caca là quá khứ. Nhưng đôi mắt đặt ở trên mặt là để hướng về phía trước. Hiện tại và tương lai của Cung Thượng Giác chỉ tồn tại Cung Viễn Chuỷ. Thiếu niên ngậm ngùi thở hắt ra nhẹ nhõm, vạt áo nhịp nhàng đung đưa theo từng bước chân, vung tuyết dạt ra xa. Phía sau lưng bạch y thiếu niên, Cung Thượng Giác đi theo tốc độ của người phía trước, giữ khoảng cách năm bước chân. Lặng lẽ cùng người ấy đi một đoạn đường mà chẳng nói một lời nào...
———————————-
Còn nốt hai chương, bán nhanh chủ shop còn đóng cửa đây ế ẩm quá!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com