[ Đồng nhân Vân Chi Vũ - Cung Viễn Chuỷ] MÂY TRẮNG THAY CHỈ TRỜI DỆT ÁO
"Ca, tên nhóc ban nãy kết tóc không đẹp. Huynh tới giúp đệ làm lại được không?"
Giờ Thìn nửa khắc, Chuỷ Cung.Rạng sáng, đỉnh trời Cung môn trong vắt. Tiếng chuông treo đầu thềm nương theo ngọn gió kêu lên từng tiếng lanh canh trong trẻo. Từ trong nội các, những tỳ nữ phụ trách dọn dẹp lục tục bê thau cầm chậu từ trong phòng nhẹ nhàng bước ra.A Túc đang nghiêm mình đứng gác trước cửa nội các. Trong nắng sớm, hắn nhìn thấy một ánh vàng chói trên nền áo thẫm huyền ,một dáng người uy nghiêm cao thượng đang rảo bước tới gần. Ngay lập tức, A Túc chắp tay thành quyền, cúi người: " Tham kiến Cung nhị tiên sinh!"Bước chân Cung Thượng Giác ổn trọng vững vàng không dao động. Gương mặt hắn vẫn lạnh tanh và trầm mặc như ngày thường, không nhìn ra được cảm xúc gì. Hắn đi lướt qua thị vệ giữ cửa, tròng mắt đen lạnh khẽ liếc về phía tên thị vệ. Một cái nhìn gai sắc đầy dò xét nhưng sau đó, rất nhanh chóng thôi, hắn đã thu đao vào vỏ, không để lộ chút quỷ dị nào.Cung Thượng Giác rất tự nhiên bước vào phòng của đệ đệ, không cần một lời báo trước. Giữa hai người họ luôn có một vài điểm không câu nệ như thế.Sương phòng hôm nay không còn vẻ u ám lạnh lẽo. Cửa sổ mở rộng cho nắng sớm chiếu vào, tự nhiên có vài phần ấm áp không thích hợp với phong cách của Viễn Chuỷ.
Cung Thượng Giác cảm nhận được sự thay đổi này.Trên giường không có người. Cung Viễn Chuỷ đang ngồi nghiêm chỉnh trước gương đồng, trên người y chỉ mặc nội sam đơn chiếc. Y thả lỏng người tựa một tay vào gối dựa, hai mắt khép hờ. Bên cạnh có một tiểu thị vệ tầm 13 tuổi đang giúp y tết đuôi tóc. Tiểu thị vệ chưa đến tuổi phát dục, thân hình bé nhỏ quỳ dưới sàn, động tác kết tóc chậm chạp. Cậu bé nhìn thấy có người bước vào, phản ứng nhanh nhạy lập tức quay mặt ra." Tham kiến Cung nhị tiên sinh!". Tiểu thị vệ sau khi thấy dung mạo của người vừa tới liền chắp tay thi lễ. Cung Thượng Giác phất tay, tỏ ý cho người lui ra ngoài.
Cung Viễn Chuỷ thấy caca tới, sống lưng liền thẳng, y chỉnh lại tư thế cho đoan chính rồi mới nói chuyện.: " Ca, huynh đã tới."Cung Thượng Giác đến ngồi cạnh đệ đệ, trong ánh mắt có mang ý cười, hắn nhìn nơi ngực trái của Viễn Chuỷ, giọng nói ý vị thâm trầm: " Vết thương còn chưa kết vảy, đệ đã dám ngâm thảo dược?"Viễn Chuỷ hơi giật mình nhìn Cung Thượng Giác. Caca biết chuyện cũng nhanh thật đấy. Nhưng những chuyện nhỏ nhặt thế này, Viễn Chuỷ tự thấy không đáng lưu tâm, caca cũng không cần để ý đến nhiều như thế. Cung Thượng Giác sẽ không để ai bắt nạt Chuỷ đệ đệ của hắn. Sẽ cho đệ đệ y phục tốt nhất, thảo dược trân quý nhất. Sẽ ở trước mặt các trưởng lão bảo vệ đứa nhóc này, cũng dung túng y kiêu ngạo vô lễ với Vũ cung. Nhưng mà cũng sẽ trong vô thức làm đệ đệ hắn tổn thương mà chẳng cần động đao kiếm. Ví dụ như một chiếc đèn lồng, ví dụ như chỉ một chén cháo.Đôi lúc Cũng Viễn Chuỷ cũng trộm nghĩ, đoạn thời gian này caca chú ý tới y nhiều hơn trước, liệu có phải trong lòng đang áy náy không?Có lẽ là có một chút đấy nhỉ....Thiếu niên nâng khóe môi cười nhạt, ánh mắt long lanh như động vật nhỏ, vô tư đáp: " Caca, nước tắm chỉ có lá bạc hà. Đệ ngâm mình cũng không lâu, không sao."Hôm nay trong bình trà có thả vào thêm kỳ tử bồi dưỡng thân thể. Ngoại trừ không thể vận động mạnh, ngoài ra không còn gì đáng ngại. Lọn tóc ban nãy tiểu thị vệ chật vật kết chưa kịp buộc lại đã lỏng lẻo tuột ra. Cung Thượng Giác vươn tay ra gỡ hết xuống, làm như lơ đãng mà hỏi: " Có phải thân thể cử động không thuận tiện? Tới buộc tóc cũng cần gọi người giúp...."Cung Viễn Chuỷ nhìn vào chính mình trong gương. Cau mày tỏ vẻ không vừa ý với kiểu tóc của mình. Bình thường y tự làm sẽ cầu kỳ và tinh xảo hơn thế này nhiều. Còn đám thị vệ, lại còn là tên nhóc 13 tuổi thì có thể khéo tay đến đâu chứ?"Ca, tên nhóc ban nãy kết tóc không đẹp. Huynh tới giúp đệ làm lại được không?". Cung Viễn Chuỷ làm bộ ủy khuất lại ra vẻ nũng nịu. Đôi mắt thường ngày như chim cắt bén nhọn bỗng hoá long lanh chứa trong đó hàng vạn tinh tú mỹ lệ khiến cho Cung nhị tiên sinh không lạnh mặt nổi. Hắn khẽ đầu mũi đệ đệ một cái, mắng một câu: " Cũng chỉ có Chuỷ đệ đệ mới dám cả gan đòi ta làm chuyện này...."Khóe môi thiếu niên không nhịn được cong lên cười rộ tràn đầy sức sống. Y ngồi thẳng nhìn vào trong gương háo hức mong chờ. Trước gương đồng bày ra một đống dây bạc trang sức cùng đai tóc, mạt ngạch đều cực kỳ tinh xảo. Cũng là một phần biểu thị sủng ái vô vàn của y trong lòng Cung Thượng Giác." Hôm nay mặc y phục màu sáng một chút, phù hợp với dây bạc trên tóc đệ." Cung Thượng Giác chọn một sợi dây bạc trắng sáng móc đan xen những mặt bạc hình lông vũ, cẩn thận tết từng lọn nhỏ rồi thả xuôi xuống vai Cung Viễn Chuỷ. Lại chọn ra một chiếc đai trán đính bạc khảm một viên Ngọc lục nhỏ xinh đeo lên cho đệ đệ. Cung Viễn Chuỷ vui vẻ nghịch lọn tóc caca vừa mới Tết, bĩu môi nói: " Đệ không thích. Y phục đã chọn xong rồi, là Huyền y thêu chỉ vàng. Đệ sẽ mặc cái đó."Caca thích mặc y phục tối màu, Viễn Chuỷ cũng muốn mặc giống caca. Mặc huyền y nhìn cũng ra dáng một người trưởng thành, có tư thái của một cung chủ.
Cung Thượng Giác hiếm khi cười vui vẻ, hắn vuốt nhẹ đỉnh đầu thiếu niên, mở giọng dỗ dành: " Nghe lời. Màu sáng nhìn trẻ hơn. Chuỷ đệ đệ mặc màu sáng sẽ càng thêm đáng yêu...."" Vậy được ! Đệ nghe lời caca." Cung Viễn Chuỷ cuối cùng vẫn là đáp ứng. Chỉ cần là caca thích, y đều sẽ nguyện ý nghe theo.
——————————————————-
Bây ơi t viết fic để mua vui cho bản thân thôi.
Cung Thượng Giác cảm nhận được sự thay đổi này.Trên giường không có người. Cung Viễn Chuỷ đang ngồi nghiêm chỉnh trước gương đồng, trên người y chỉ mặc nội sam đơn chiếc. Y thả lỏng người tựa một tay vào gối dựa, hai mắt khép hờ. Bên cạnh có một tiểu thị vệ tầm 13 tuổi đang giúp y tết đuôi tóc. Tiểu thị vệ chưa đến tuổi phát dục, thân hình bé nhỏ quỳ dưới sàn, động tác kết tóc chậm chạp. Cậu bé nhìn thấy có người bước vào, phản ứng nhanh nhạy lập tức quay mặt ra." Tham kiến Cung nhị tiên sinh!". Tiểu thị vệ sau khi thấy dung mạo của người vừa tới liền chắp tay thi lễ. Cung Thượng Giác phất tay, tỏ ý cho người lui ra ngoài.
Cung Viễn Chuỷ thấy caca tới, sống lưng liền thẳng, y chỉnh lại tư thế cho đoan chính rồi mới nói chuyện.: " Ca, huynh đã tới."Cung Thượng Giác đến ngồi cạnh đệ đệ, trong ánh mắt có mang ý cười, hắn nhìn nơi ngực trái của Viễn Chuỷ, giọng nói ý vị thâm trầm: " Vết thương còn chưa kết vảy, đệ đã dám ngâm thảo dược?"Viễn Chuỷ hơi giật mình nhìn Cung Thượng Giác. Caca biết chuyện cũng nhanh thật đấy. Nhưng những chuyện nhỏ nhặt thế này, Viễn Chuỷ tự thấy không đáng lưu tâm, caca cũng không cần để ý đến nhiều như thế. Cung Thượng Giác sẽ không để ai bắt nạt Chuỷ đệ đệ của hắn. Sẽ cho đệ đệ y phục tốt nhất, thảo dược trân quý nhất. Sẽ ở trước mặt các trưởng lão bảo vệ đứa nhóc này, cũng dung túng y kiêu ngạo vô lễ với Vũ cung. Nhưng mà cũng sẽ trong vô thức làm đệ đệ hắn tổn thương mà chẳng cần động đao kiếm. Ví dụ như một chiếc đèn lồng, ví dụ như chỉ một chén cháo.Đôi lúc Cũng Viễn Chuỷ cũng trộm nghĩ, đoạn thời gian này caca chú ý tới y nhiều hơn trước, liệu có phải trong lòng đang áy náy không?Có lẽ là có một chút đấy nhỉ....Thiếu niên nâng khóe môi cười nhạt, ánh mắt long lanh như động vật nhỏ, vô tư đáp: " Caca, nước tắm chỉ có lá bạc hà. Đệ ngâm mình cũng không lâu, không sao."Hôm nay trong bình trà có thả vào thêm kỳ tử bồi dưỡng thân thể. Ngoại trừ không thể vận động mạnh, ngoài ra không còn gì đáng ngại. Lọn tóc ban nãy tiểu thị vệ chật vật kết chưa kịp buộc lại đã lỏng lẻo tuột ra. Cung Thượng Giác vươn tay ra gỡ hết xuống, làm như lơ đãng mà hỏi: " Có phải thân thể cử động không thuận tiện? Tới buộc tóc cũng cần gọi người giúp...."Cung Viễn Chuỷ nhìn vào chính mình trong gương. Cau mày tỏ vẻ không vừa ý với kiểu tóc của mình. Bình thường y tự làm sẽ cầu kỳ và tinh xảo hơn thế này nhiều. Còn đám thị vệ, lại còn là tên nhóc 13 tuổi thì có thể khéo tay đến đâu chứ?"Ca, tên nhóc ban nãy kết tóc không đẹp. Huynh tới giúp đệ làm lại được không?". Cung Viễn Chuỷ làm bộ ủy khuất lại ra vẻ nũng nịu. Đôi mắt thường ngày như chim cắt bén nhọn bỗng hoá long lanh chứa trong đó hàng vạn tinh tú mỹ lệ khiến cho Cung nhị tiên sinh không lạnh mặt nổi. Hắn khẽ đầu mũi đệ đệ một cái, mắng một câu: " Cũng chỉ có Chuỷ đệ đệ mới dám cả gan đòi ta làm chuyện này...."Khóe môi thiếu niên không nhịn được cong lên cười rộ tràn đầy sức sống. Y ngồi thẳng nhìn vào trong gương háo hức mong chờ. Trước gương đồng bày ra một đống dây bạc trang sức cùng đai tóc, mạt ngạch đều cực kỳ tinh xảo. Cũng là một phần biểu thị sủng ái vô vàn của y trong lòng Cung Thượng Giác." Hôm nay mặc y phục màu sáng một chút, phù hợp với dây bạc trên tóc đệ." Cung Thượng Giác chọn một sợi dây bạc trắng sáng móc đan xen những mặt bạc hình lông vũ, cẩn thận tết từng lọn nhỏ rồi thả xuôi xuống vai Cung Viễn Chuỷ. Lại chọn ra một chiếc đai trán đính bạc khảm một viên Ngọc lục nhỏ xinh đeo lên cho đệ đệ. Cung Viễn Chuỷ vui vẻ nghịch lọn tóc caca vừa mới Tết, bĩu môi nói: " Đệ không thích. Y phục đã chọn xong rồi, là Huyền y thêu chỉ vàng. Đệ sẽ mặc cái đó."Caca thích mặc y phục tối màu, Viễn Chuỷ cũng muốn mặc giống caca. Mặc huyền y nhìn cũng ra dáng một người trưởng thành, có tư thái của một cung chủ.
Cung Thượng Giác hiếm khi cười vui vẻ, hắn vuốt nhẹ đỉnh đầu thiếu niên, mở giọng dỗ dành: " Nghe lời. Màu sáng nhìn trẻ hơn. Chuỷ đệ đệ mặc màu sáng sẽ càng thêm đáng yêu...."" Vậy được ! Đệ nghe lời caca." Cung Viễn Chuỷ cuối cùng vẫn là đáp ứng. Chỉ cần là caca thích, y đều sẽ nguyện ý nghe theo.
——————————————————-
Bây ơi t viết fic để mua vui cho bản thân thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com