TruyenHHH.com

Dong Nhan Van Chi Vu Cung Vien Chuy De De

Phần lớn đều là tư thiết, cảnh báo nhân vật có thể OOC.
Phi logic, đọc vui là được rồi, không thích có thể rời đi.
Toàn viên hướng về Cung Viễn Chủy đệ đệ.

Cp lần này: Chủy trung tâm chủ Giác Chủy.

Thời gian cốt truyện là một năm sau khi đối kháng Vô Phong, trận chiến đó không ai chết.
_________

Vân Vi Sam một đường thuận lợi tiến vào Chủy cung. Bên trong Chủy cung vắng lặng chỉ có tiếng róc rách nước chảy. Thị nữ thị vệ cũng đều không thấy qua bóng dáng. Nàng quét mắt một vòng quanh Chủy cung tìm người.

Vân Vi Sam chú ý đến ngồi ở trà án bên cạnh bóng người, liền cước bộ chậm rãi đi đến, ra tiếng hô thanh.

" Viễn Chủy đệ đệ. "

Thiếu niên yên tĩnh ngồi đó, tay nắm thật chặt một thanh đoản đao. Cung Viễn Chủy dường như không nghe thấy nàng hô hoán, hai mắt mất đi thần thái phóng không, nước mắt lại không tiếng động theo sườn mặt rơi xuống.

Lê hoa đái vũ.

Vân Vi Sam lời này chợt nảy ra trong đầu, nàng biết nó không quá phù hợp với nam tử, nhưng ngay lúc này nhìn thấy rơi lệ thiếu niên, nàng lại cảm thấy rất hợp với cậu.

Vân Vi Sam lại lần nữa gọi Cung Viễn Chủy, thiếu niên dường như hồi thần quay sang nhìn nàng sau đó như bị kinh hách con mèo nhỏ đưa tay vội vàng vụng về mà lau đi trên mặt nước mắt.

" Cô đến đây làm gì ? Đến bao lâu rồi ? "

Vân Vi Sam hiền từ cười, từ tay áo bên trong lấy ra một chiếc khăn tay đưa sang cho Cung Viễn Chủy, cậu có chút do dự nhìn nàng sau đó mới đưa nhận lấy: " Cảm ơn. "

" Vũ công tử bảo ta đến đây nói với Viễn Chủy đệ đệ, mùa đông sắp đến rồi, dược lư sắp tới có thể cho hắn thêm chút tránh hàn dược liệu ? "

" Việc như thế này cứ để hạ nhân đến báo cho ta là được, hà cớ gì phải để một Chấp Nhẫn phu nhân đích thân đi chứ."

Cung Viễn Chủy tuy đã lau đi nước mắt nhưng tâm trạng vẫn như cũ lên không xuống, nói chuyện đều mang theo rầu rĩ âm thanh.

Vân Vi Sam xem ra có chút đau lòng, nàng không vội rời đi mà ngồi xuống đối diện cậu: " Viễn Chủy đệ đệ, có chuyện gì không vui sao ? "

" Không có chuyện gì. "

Nàng nhìn thiếu niên miệng nói không có nhưng hốc mắt lại bắt đầu đỏ lên. Thầm than trong lòng, phải nghĩ cách khác vậy.

" Viễn Chủy đệ đệ, tâm trạng không vui thử ăn chút gì đó ngọt ngào sẽ khá hơn đó, muốn hay không theo ta đến Vũ cung, ta làm cho đệ ít bánh ngọt. "

Cung Viễn Chủy muốn lên tiếng từ chối, hiện tại cậu không phải rất có tâm trạng để ăn uống, nhưng khi nhìn Vân Vi Sam trong mắt đều mang theo trông chờ cậu liền đem lời muốn nói nuốt ngược trở lại.

Dù gì nàng cũng là Chấp Nhẫn phu nhân, còn là tẩu tẩu, một chút mặt mũi nhất định phải cho.

" Được rồi. "

Vũ cung.

Cung Tử Vũ sự vụ giải quyết hoàn tất quay về Vũ cung ăn trưa. Vừa tiến phòng trong hắn có chút kinh ngạc nhìn thấy Cung Viễn Chủy đã ngồi ở bên cạnh trà án uống trà.

" Sao đệ lại ở đây ? "

Cung Viễn Chủy đặt chén trà xuống, nhướng mày, khẽ cười nhìn hắn: " Làm sao ? Tử Vũ ca ca không hoan nghênh ta ? "

" Không có ! "

Cung Tử Vũ phản xạ có điều kiện lập tức trả lời. Cái này tiểu tổ tông, hắn nào dám.

Cung Viễn Chủy xem hắn biểu hiện bỗng nhiên chỉ tay vào tủ gỗ bên cạnh. Cung Tử Vũ không hiểu cũng đi đến ngồi xuống.

" Đệ đệ thích sao ? Ta kêu người làm một cái giống như vậy mang đến Chủy cung cho đệ. "

Cung Viễn Chủy: " Ta muốn thử đem ngươi nhét vào đó một lần. "

Cung Tử Vũ: " ... " Tên tiểu tử này, từ nhỏ đến lớn thù thật dai.

Cả hai hai mặt nhìn nhau, Cung Tử Vũ không biết Cung Viễn Chủy nói đùa hay thật, muốn lên tiếng kêu cứu.

Vân Vi Sam đúng lúc này bưng theo một đĩa bánh quế hoa mà đến.

Cung Tử Vũ nhìn thấy thơm ngon đĩa bánh, đưa tay muốn lấy một cái bánh quế hoa liền bị Vân Vi Sam tránh sang, nàng đem đĩa bánh đặt về phía Cung Viễn Chủy.

" Không được nha. Đây là ta làm cho Viễn Chủy đệ đệ."

Cung Tử Vũ: " ... " Mới một buổi sáng mà ta đã bị thất sủng sao ?!

Cung Viễn Chủy cầm lên bánh đắc ý hướng Cung Tử Vũ khoe ra. Cung Tử Vũ có thể làm gì sao ? Chỉ có thể sủng thôi.

“ Mùi thơm thật đó, từ phía ngoài đã có thể ngửi thấy rồi. Vân muội muội, muội nấu gì đó ?”

Người có thể chưa thấy ảnh nhưng giọng nói nhất định phải nghe đến. Cung Tử Thương đại tiểu thư dẫn theo Kim Phồn từ ngoài tiến vào.

“ Tỷ lại đến đây làm gì, Thương cung phòng bếp lần trước bị tỷ làm nổ không phải đã tu sửa xong rồi sao ?!”

Cung Tử Thương một cái liếc mắt cho Cung Tử Vũ một vỗ. Nàng chẳng qua lần trước muốn cho Kim Phồn làm đào hoa tô vô tình nổ bếp nên mới phải đến Vũ Cung cọ vài ngày cơm, ai biết Cung Tử Vũ tên hỗn đản này cứ đem chuyện lấy ra nói mãi.

Cung Viễn Chủy ngồi một bên một bộ xem kịch, nhìn Cung Tử Thương đuổi theo Cung Tử Vũ, không nhịn được cười ra một tiếng.

Cung Tử Thương phát hiện tiểu đệ, liền bỏ qua cho Cung Tử Vũ quay sang bóp lấy đệ đệ má: “ Viễn Chủy đệ đệ, kêu tiếng tỷ tỷ nghe xem nào.”

Cung Viễn Chủy thấy đại tiểu thư tiến đến đã muốn về phía sau lùi nhưng vẫn không tránh được ma trảo của nàng ta.

“ Kim Phồn, quản một chút ngươi thê tử.”

Kim Phồn một bên ôm đao nghe Cung Viễn Chủy vì má bị bóp lấy mà thanh âm có chút không rõ kêu mình: “ Gọi tỷ phu.”

Cung Viễn Chủy: “ … ” Phu thê hai người đúng thật đồng lòng bắt nạt ta.

“ Tỷ tỷ.”

Cung Tử Thương nghe vậy mới buông ra Cung Viễn Chủy mặt nhỏ, nhìn đệ đệ vốn dĩ làn da thanh bạch trắng trẻo hiện giờ bị nàng bóp lấy có chút đỏ lên, nàng nhè nhẹ mà đưa tay xoa xoa một chút: “ Thế tỷ phu thì sao ?”

“ Tỷ phu.”

Cung Viễn Chủy bĩu môi không tính gọi, nhưng nhìn thấy Cung Tử Thương tay lại ngo ngoe rục rịch.

Đối với chuyện này Kim Phồn khẽ cười, cảm giác cũng rất vui lòng.

Đại tiểu thư xoa xoa đầu của Cung Viễn Chủy vui vẻ cười nói: “ Ngoan.”

“ Không phải cọ cơm, thế sao tỷ lại đến đây ?”

“ Còn không phải nghe Vân muội muội nói Viễn Chủy đệ đệ chịu ủy khuất đến mức khóc sao, ta đến xem xem có thể giúp đệ đệ đòi công đạo hay không."

“ Đến mức đấy sao ! Là ai ? Ta đi đánh hắn.”

Cung Tử Vũ trợn mắt cả kinh, bộ dáng thật sự muốn đứng lên tìm người.

“ Ca ca ta.”

Cung Tử Vũ im lặng ngồi xuống.

Cung Tử Thương cho hắn một cái ánh mắt khinh thường.

Vân Vi Sam lên tiếng hỏi: “ Giác công tử không phải yêu thương Viễn Chủy đệ đệ nhất sao ? Đã có chuyện gì ?"

“ Chuyện này có liên gì đến vị hương sư vừa đến Giác cung không ?” Kim Phồn vừa nói xong mọi người liền nghe được Cung Viễn Chủy hừ thanh.

Xem ra là thật sự có liên quan.

Chuyện phải nói đến Cung Thượng Giác lần trước ra khỏi Cung môn quay lại, đột ngột dẫn thêm một người cũng cùng trở về.

Hắn trở về ngày đó Cung Viễn Chủy việc bận quấn thân không thể ra tiếp đón. Đến tận chiều muộn mới có thể chạy đến Giác cung cùng ca ca ăn cơm.

Cung Viễn Chủy vừa tiến Giác cung đã ngửi thấy thoang thoảng một loại mùi hương, đúng thật có chút thơm nhưng lại quá mức ngọt nị.

Chút này mùi hương nếu là đối với người khác tới nói sẽ tạo cho họ cảm giác tâm thần thư thái, thả lỏng tinh thần, nhưng đối với Cung Viễn Chủy tới nói thì mùi hương này quá mức làm đầu óc có chút trống rỗng.

Còn đang miên man suy nghĩ, phòng trong đã vang lên giọng nói của Cung Thượng Giác: “ Viễn Chủy, đồ ăn đã xong, không tiến vào sao ?”

Cung Viễn Chủy nghe vậy vội mà vào trong, phòng trong thức ăn đã được dọn sẵn trên bàn, Cung Thượng Giác thẳng tắp sống lưng ngồi đó, bên cạnh còn đang ngồi một người nam nhân.

Nam nhân một bộ bạch y, cốt cách xem ra cùng nữ tử có chút giống nhau, làn da mang theo một loại bệnh trạng thanh bạch, nhìn xem có chút yếu đuối nhu nhược.

“ Ca, hắn là ai ?” Cung Viễn Chủy đối nam nhân này vừa nhìn đã cảm thấy không thích, linh cảm luôn ở nhắc nhở cậu người này nhất định có gì đó không ổn.

Cung Thượng Giác nhìn thấy Cung Viễn Chủy tiến vào, mặt mày nhu hòa cười nhìn đệ đệ. Hắn sau đó quay sang người vẫn đang yên lặng ngồi bên cạnh, sắc mặt lập tức trở nên lạnh băng: “ Ngươi có thể lui ra rồi.”

Nam nhân thấy Cung Thượng Giác thay đổi thái độ cũng không giận mà nâng thân đứng lên, hắn không như lời rời đi mà đến đối diện ngồi xuống.

“ Thì ra đây là Viễn Chủy đệ đệ nha, cửu ngưởng đại danh, hôm nay có thể gặp mặt đúng là so với lời kể chỉ hơn không kém.”

Cung Thượng Giác đối lời nói hành động của hắn nhíu lại mày.

“ Viễn Chủy đến đây ngồi.”

Cung Viễn Chủy đến ca ca bên cạnh ngồi xuống lại hỏi: “ Ca, hắn rốt cuộc là ai ?”

“ Tại hạ vô danh tiểu tốt mà thôi, vô tình được Thượng Giác ca ca trên đường cứu giúp, cũng dựa vào một chút tài mọn về hương liệu mà có thể được Thượng Giác ca ca ưu ái giữ lại.” Còn chưa đợi Cung Thượng Giác mở miệng, đối diện người kia đã trước lên tiếng.

Cung Viễn Chủy xác định không thích người này, từ biểu hiện đến lời nói đều không thích.

“ Ta có hỏi ngươi sao? Tự tiện xen mồm, một chút lễ nghĩa cũng không có. Với cả ai cho phép ngươi tùy tiện gọi đệ đệ ca ca cái này xưng hô.” Cung Viễn Chủy mở miệng liền phải đỗi hắn một phen.

Nam nhân nghe vậy, như chịu cực đại ức hiếp vành mắt đỏ lên có chút ức nghẹn thanh tuyến nói: “ Là ta sai rồi, ta cho công tử xin lỗi, công tử không cần tức giận. Ta lần sau sẽ không lại gọi. "

Cung Thượng Giác dung túng cười nhìn đệ đệ triển lộ nanh vuốt, y như con mèo nhỏ bị xâm phạm đồ ăn đang ra sức mà đánh giấu chủ quyền, đáng yêu.

" Biết vậy là tốt. "

Hắn không buồn để ý đến nam nhân kia khóc hay không, chỉ đối hương sư một câu, lại quay hướng Cung Viễn Chủy: “ Hắn chỉ là khách tạm thời ở lại Giác cung mà thôi, Viễn Chủy đệ đệ đừng để ý. Thức ăn mau nguội rồi, mau chút ăn thôi.”

“ Ngươi lui ra ngoài.” Cung Thượng Giác lại lần nữa lên tiếng đuổi người.

Hương sư ngạnh khuôn mặt nghiến chặt răng, trong lòng tràn đầy uất hận nhưng bề ngoài vẫn bày ra một bộ tươi cười, đứng lên rời đi. Huynh đệ các ngươi cho ta chờ đi.

Đợi khi hương sư hoàn toàn đi khuất dạng.

“ Ta không thích hắn, rõ ràng lòng đầy toan tính, biểu hiện cũng đều viết ra trên mặt mà còn tự cho rằng bản thân che giấu giỏi lắm không bằng.” Cung Viễn Chủy dùng đũa đâm trên bàn rau xanh dường như đâm người nào đó.

“ Viễn Chủy đệ đệ lớn rồi, còn sẽ nhìn thấu người khác.” Cung Thượng Giác gắp cho Cung Viễn Chủy một khối thịt để giải cứu đĩa rau.

Cung Viễn Chủy ngừng đũa nhìn sang, xem thấu ca ca trong mắt ẩn ý cười: “ Ca biết rõ hắn không có ý tốt, thế còn giữ hắn lại làm gì chứ ?”

Cung Thượng Giác không có vội trả lời hắn chỉ xoa đệ đệ đầu , vuốt một chút như mực mái tóc, lại nhẹ chạm vang lên một cái ngân linh.

Lần thứ hai Cung Viễn Chủy gặp tên kia hương sư là ở Chủy cung. Cung Viễn Chủy đem đao chém thương tay hắn. Hương sư vì thương, trên tay đồ vật cũng theo đó rơi xuống, rơi xuống chính là một thanh đoản đao.

Thanh đoản đao kia Cung Viễn Chủy quý giá thực, bỏ bao công sức tu dưỡng, đóng kín trong hộp gỗ, ai cũng không được chạm vào. Bởi vì nó là món quà đầu tiên Cung Viễn Chủy được Cung Thượng Giác tặng cho, cũng là vật minh chứng cho tình huynh đệ này.

Vậy mà khi nãy cậu vừa quay lại Chủy cung đã thấy tên hương sư này có ý định đem đoản đao đập vào cứng chắc cột gỗ.

“ Ai cho phép ngươi đến đây, ai cho phép ngươi tự tiện loạn chạm đồ vật của ta ! " Cung Viễn Chủy tử mẫu đao nắm chặt trong tay đến mức nổi lên gân xanh, một mực chỉ hướng hắn.

Hương sư nắm chặt đổ máu vết thương lui về sau. Trái ngược với biểu tình lúc ban đầu gặp mặt nhu nhược yếu đuối, hiện tại hắn lại bày ra biểu tình thích thú như đạt được mục đích gì đó còn hướng Cung Viễn Chủy nhoẻn miệng cười.

“ Xem ra nó thật sự là ngươi trân quý đồ vật, sớm biết như vậy ta đã nhanh một chút hủy đi.”

“ Ngươi !”

Cung Viễn Chủy nóng giận cực kỳ lại muốn một đao chém xuống. Chỉ là đao nhanh chóng bị đánh sang bên lệch đi. Xuất đao người chính là Cung Thượng Giác.

“ Viễn Chủy, đệ đang làm gì ?”

Hắn nép phía sau Cung Thượng Giác đem rơi ra nước mắt vội vã lau đi nhưng càng lau càng nhiều, giọng nói cũng theo đó khàn đi, nghe ra chút đáng thương: “ Thượng Giác ca ca, ta vốn dĩ theo lệnh ngài đến Chủy cung mời Chủy công tử đến Giác cung dùng thiện, nào biết đâu Chủy công tử vừa nhìn đến ta đã hướng ta đòn hiểm.”

Cung Viễn Chủy đối hắn lật mặt biểu hiện, khinh thường cùng ghê tởm: “ Ngươi cũng thật giỏi bịa truyện. Rõ ràng là một con rắn độc lại cố tỏ ra mình là một con thỏ nhỏ, ghê tởm.”

“ Ca ngươi sẽ không tin hắn đúng chứ. Hắn ban nãy là muốn phá hỏng đi thanh đoản đao ca tặng ta.” Cung Viễn Chủy mắt chăm chú nhìn Cung Thượng Giác, tay nắm lấy ca ca ống tay áo, bất chợt mũi gian ngửi được từ Cung Thượng Giác trên người toát ra mùi hương, mày nhíu càng chặt. Ca ca trên người mùi hương giống với tên hương sư kia.

“ Hỏng rồi liền hỏng đi.” Cung Thượng Giác rút về tay áo, lãnh đạm nhìn Cung Viễn Chủy nói.

“ Ca ! Ngươi làm sao vậy ? Thanh đoản đao đó...” là của Lãng đệ đệ, cũng là món quà đầu tiên ngươi đưa ta, đối cả hai đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng.

“ Đủ rồi ! Ta tin cái ta nhìn thấy. Viễn Chủy, đệ tự ý đả thương người khác là không đúng, hắn lại còn là người của Giác cung ta. Thời gian tới đệ cũng đừng đến Giác cung nữa, tự bế cung cấm túc đi. "

Chẳng đợi Cung Viễn Chủy dứt lời Cung Thượng Giác đã đem cậu cấp rống trở lại.

" Ca... "

“ Đi thôi, ta đem ngươi đi y quán băng bó.”

Cung Viễn Chủy nhìn hắn ca cầm lấy hương sư tay, nhẹ giọng quan tâm, triệt để thất vọng.

“ Thượng Giác ca ca đừng trách Chủy đệ đệ, có lẽ đệ ấy nhất thời nóng giận mà thôi, vết thương không lớn ta cũng không sao, Thượng Giác ca ca đừng lo lắng.”

“ Nhanh đi thôi.” Cung Thượng Giác mang theo hương sư rời đi, trước khi ra khỏi cửa hắn còn mỉa mai mà cười nhìn Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy đứng lặng tại chỗ cho đến khi Chủy cung hoàn toàn quy về yên tĩnh vốn có, mới phản ứng lại nhặt lên thanh đoản đao kia.

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện Cung Tử Vũ, Cung Tử Thương trên đầu đều là ngã tư. Tên hương sư đó hắn sao dám !

Cung Tử Thương phách cái bàn thật mạnh đứng dậy, chuẩn bị lên tiếng.

" Cung Thượng Giác quá đáng thật đó ! "

" Tên hương sư kia đáng ghét. "

" Đúng vậy. "

" Ừm ừm."

Thì ngoài cửa đã có người trước nói rồi.

Trong phòng mọi người đều nghe thấy, Kim Phồn nhanh chóng đến cửa, thật mạnh đẩy ra. Bên ngoài bốn người đồng loạt ngã nhào vào bên trong nằm trên sàn.

Bốn người ở núi sau: " ... " Bọn ta có thể giải thích.

Cung môn núi trước: " ... " Không quá muốn nghe đâu.

Thế là từ câu chuyện năm người biết đã lên gần mười người.

Ở đây mọi người đều nhận ra một vấn đề lớn. Cung Thượng Giác không quá hợp lí, chuyển biến thái độ quá mức nhanh chóng, chắc chắn có ẩn tình.

Cung Tử Thương: " Hắn không phải bị bỏ bùa đó chứ ? Đến cả Viễn Chủy mà còn đối xử như vậy ? "

" Mùi hương. " Tuyết Trùng Tử không đầu không đuôi nói ra hai chữ.

Nguyệt công tử uống đi xuống một ngụm trà ngẫm lại một chuyện.

" Ta từng nghe nói, Dung Uyên phái chủ tu luyện hương đạo, sẽ dùng mùi hương đối phó người khác, bản mạng hương còn sẽ dụ hoặc nhân tâm. Nhưng mà năm đó Dung Uyên phái mưu đồ cấu kết Vô Phong nhằm đả đảo Cung môn không thành, đã bị Cung môn tiêu diệt, hậu nhân hiếm lắm cũng chỉ lưu lại rất ít. Này đó hương đạo cũng thất truyền rồi.

Tuyết công tử: " Xem ra cũng chưa phải hoàn toàn thất truyền đâu. "

Hoa công tử một bên khoanh tay, thân dựa vào cột như hiểu ra đại ngộ nói: " Vậy theo như suy đoán tên hương sư kia có thể là số ít hiếm hoi của Dung Uyên phái lưu lại, đang dùng hương cái gì, liệu cái gì của hắn mê hoặc Cung Nhị ? Kế hay thật, nhất chiêu liền nhằm vào nhân vật chủ chốt của Cung môn. "

Mọi người ở đây đều cảm thấy sắp ra đại sự rồi.

Nguyệt trưởng lão lại hướng Cung Viễn Chủy nhìn lại: " Viễn Chủy từng nghe qua mùi hương, có thể đoán ra thành phần dược liệu sao ? "

" Có thể, nhưng phải để ta về so sánh lại lần nữa đã. "

Cung Tử Vũ đối chuyện này biểu hiện lo lắng, về công về tư đều dính dáng với nhau rất quan trọng. Mọi người thống nhất với nhau trước đợi Cung Viễn Chủy viết ra được thành phần, tìm giải hương liền sẽ đem chuyện này cấp tốc giải quyết.

Cung Viễn Chủy đối chuyện này càng nghĩ càng không vui, cả khuôn mặt đều không có ngày thường tươi tắn. Bỗng nhiên trên mặt cảm thụ được mát lạnh cảm giác.

Cung Viễn Chủy đưa mắt nhìn lên, Tuyết công tử tay đang áp lên một bên má của cậu: " Ngươi làm gì ? "

" Ta thấy má của ngươi có chút đỏ lên, nên là..."

Cung Viễn Chủy nghe vậy mắt cá chết hướng Cung Tử Thương nhìn qua, nàng ta thấy vậy liền ngại ngùng mà cười.

Lại lần nữa cảm nhận được xúc cảm mát lạnh trên mặt.

" Phía bên đó không có đỏ. "

Tuyết Trùng Tử tay cũng áp lên má còn lại của Cung Viễn Chủy: " Ta biết, chỉ là ta muốn sờ thử mà thôi. "

Hoa công tử rục rịch tay: " Tuyết Trùng Tử, sờ thoải mái không ? Ta cũng muốn sờ thử."

Tuyết Trùng Tử nắm lên đao: " Thoải mái, rất mềm, sờ thử thì mơ đi thôi. "

Vốn dĩ cũng muốn hỏi sờ thử Nguyệt trưởng lão: "..." Lần sau vậy.

Cung Viễn Chủy tâm trạng không cao cũng tùy bọn họ nháo, cải thiện được một chút. Cậu ở tại Vũ cung lâu lắm, cho đến sắc trời gần tối mới trở về Chủy cung.

" Mau đi ra đây. "

" Ta không ngờ Viễn Chủy đệ đệ phát hiện ra ta đó. " Hương sư theo một góc chậm rãi đi ra, hắn trên mặt mang cười nhưng đáy mắt đều là lạnh lẽo.

Cung Viễn Chủy đối hắn cười cợt: " Ngươi một thân đầy mùi vị, tiến vào ngửi đến liền muốn nôn ra ngoài, còn nghĩ bản thân ẩn núp giỏi vậy sao ? Ai cho ngươi tự tin vậy ?"

" Vậy sao nha, nhưng ca ca ngươi thích mùi hương này lắm đấy. Cứ bám dính lấy ta, ta cũng rất ngượng ngùng. "

" Ngươi lá gan không nhỏ chút nào, còn dám dùng này đó hương liệu lên người ca ca ta. Đợi ta bắt thóp được, ngươi liền xong đời."

Hương sư đưa tay che lại miệng làm bộ kinh ngạc: " Ây, bị công tử phát hiện rồi. Xem ra ta có chút khinh địch. "

Sau đó hắn nâng lên khóe môi mà cười có chút càng rở nói tiếp: " Ngươi không biết ta đã phải phí công thế nào đâu, bao nhiêu hương liệu đều muốn dùng, đến cả bản mạng công thức đều sử dụng mới có thể khiến hắn trầm mê, ta đúng thật vì hắn thao nát tâm đó."

Cung Viễn Chủy ánh mắt theo lời hắn nói càng lúc càng lạnh đáy mắt toàn là sát ý: " Ngươi nói ra chân tướng rồi, không sợ ta tại đây giết ngươi sao ? "

Hương sư nâng mắt nhìn cậu cười nhạo: " Ngươi giết không được ta đâu. Đúng không ? Thượng Giác ca ca. "

Cung Viễn Chủy nghe hắn hô lên tên, khẽ giật mình, từ ngoài Cung Thượng Giác nắm theo đao, một khuôn mặt lạnh băng tiến vào đi đến bên cạnh hương sư.

" Ca. "

Hương sư vuốt nhẹ vạt tay áo của Cung Thượng Giác sau đó ôm lấy cánh tay hắn tựa đầu vào: " Giờ ngươi có kêu đến khàn cả cổ hắn cũng sẽ không phản ứng ngươi, hắn hiện tại chỉ nghe ta mà thôi. "

Cung Viễn Chủy trong mắt kinh ngạc, cùng phẫn nộ, cậu không tin chuyện này.

" Ca, ngươi làm sao vậy, ngươi tỉnh lại a. Ta là Cung Viễn Chủy, là ngươi đệ đệ !"

Cung Viễn Chủy ra sức gọi Cung Thượng Giác, nhưng hắn khuôn mặt vẫn một bộ vô biểu tình, ánh mắt trống rỗng. Tức giận, Cung Viễn Chủy giơ đao muốn lập tức giải quyết đầu xỏ, nhưng bị Cung Thượng Giác rút ra đao ngăn lại.

" Ca ! "

" Thượng Giác ca ca, Chủy công tử hung dữ quá, ta có chút sợ, ngươi có thể hay không đem hắn giết. "

Dứt lời hắn liền áp không được mà cười nhìn Cung Thượng Giác giơ lên đao, lại nhìn Cung Viễn Chủy vô lực thất vọng nhắm lại mắt.

Ánh đao hạ xuống, Cung Viễn Chủy nâng lên khóe môi khẽ cười.

" Aaaaaaaa ! "

Hương sư hai bàn tay rớt trên mặt đất, đoạn thủ chỗ máu không ngừng tuôn ra, hắn đau đớn cùng kinh hãi lui về sau ngã nhào ra đất.

" Tại sao ? "

Cung Thượng Giác vung vẫy dính trên đao máu tươi, khinh thường nhìn hắn chật vật bộ dáng, phủi phủi ống tay áo đi đến bên cạnh Cung Viễn Chủy: " Ngươi biết diễn thì người khác không biết sao ? "

" Rõ ràng ngươi trúng ta mê hương ?! "

Cung Viễn Chủy xuy thanh cười nhạo.

Cung Thượng Giác lại áp gần Cung Viễn Chủy hơn chút:  " So với ngươi mê hương, dược khí trên người Viễn Chủy dễ nghe hơn nhiều. "

Hương sư quay sang, chòng chọc mà nhìn Cung Viễn Chủy: " Nhưng ngươi ở Vũ cung biểu hiện, cùng nói chuyện.. ? Ngươi biết ta ở đó, ngươi cố ý nói như vậy ! "

" Con chuột nhà ngươi nghe cũng không ít nhỉ. Đúng đó, ta với ca ca bất quá chỉ là muốn chơi một trận, xem xem ngươi có thể làm gì mà thôi. Bản mạng hương liệu hóa ra chỉ có vậy. "

Cung Thượng Giác muốn đưa tay xoa một chút Cung Viễn Chủy đầu, nhưng bị cậu tránh ra.

" Y phục trên người ca toàn là mùi hương của hắn thôi ! "

Cung Thượng Giác không nói hai lời cởi ra áo ngoài quăng sang một bên: " Như vậy đỡ hơn ? "

Cung Viễn Chủy nhìn bị hắn quăng đi y phục, đắc ý cười: " Tạm chấp nhận. "

Hương sư nhìn cảnh này giác ngộ ha ha cười lớn, hắn vốn dĩ đã thua ngay từ đầu rồi.

Vùng vẫy cuối cùng, muốn cá chết lưới rách, hắn trong miệng phun ra một thanh đoản ngân châm phóng hướng Cung Thượng Giác. Cung Viễn Chủy nào có cho hắn toại nguyện, phản ứng nhanh chóng dùng đao đánh khai châm, sau đó phóng trả hắn vài thanh ám khí vào ngực. Hương sư trợn trừng trên người cắm ám khí, mắt chưa kịp nhắm đã tắt thở.

" Đừng hòng thương đến ca ca ta."

" Viễn Chủy đệ đệ thật giỏi. "

Cung Viễn Chủy hừ thanh. Cung Thượng Giác đưa tay xoa xoa đầu cậu, ý đồ muốn ôm vào trong lòng.

" Ca để hắn tựa vào người. "

" Chẳng phải vì diễn sao." Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy đô đô khuôn mặt nhỏ phát tiểu tính tình khẽ cười, nhẹ hôn lên khóe mắt của cậu.

" Ca đền bù ngươi. "

" Ca ! " Cung Viễn Chủy nào còn tâm tình giận dỗi hắn, chỉ có thể vùi đầu vào ngực ca ca giấu đi đỏ lên khuôn mặt.

" Không đi ra sao ? "

Cung Tử Vũ đám người xuất hiện, tay ai nấy đều cầm theo vũ khí. Cung Thượng Giác một nhìn vô ngữ.

Cung Tử Vũ đỡ trán nói: " Lần sau diễn kịch nói trước bọn ta một tiếng được không ? Xém chút ta còn tưởng ngươi muốn thương đệ đệ nhào đi vào giao lưu vài chiêu đó ! "

Cung Tử Thương: " Nói cho ngươi thì còn diễn được sao."

Cung Tử Vũ: "..." Đại tỷ ! Ngươi nhớ một chút vụ cướp ngục đi, ta diễn khá tốt đó !!!

" Nếu như Viễn Chủy đệ đệ không có chuyện gì thế thì tốt rồi." Vân Vi Sam thu lại Vân Chức Vũ lên tiếng nói, mọi người đều gật gật đầu.

Cung Viễn Chủy từ Cung Thượng Giác trong lòng toát ra một cái đầu miệng nhỏ nói thanh cảm tạ.

Mọi người nhìn Cung Viễn Chủy đáng yêu biểu tình, muốn đưa tay véo một chút mặt của cậu. Cung Thượng Giác nào có cho họ dễ dàng, lập tức che lại đệ đệ ôm chặt lấy, không cho họ tiếp tục xem.

Mọi người: " ..." đệ khống không cứu được.

Các vị ở đây ai không vậy sao.

_____

Tiếp theo nên là cp nào? Ngược hay ngọt ?

Thi xong tôi lại triển một bộ khác, mong vẫn sẽ được mọi người đón nhận.

Cảm ơn.

_____

Nếu các bạn thích văn phong của MinH và có plot muốn triển khai nhưng không thể thì có thể gợi ý cho MinH.
Nếu thấy hay MinH có thể viết.

Chúc các bạn có một ngày đọc truyện vui vẻ.(。•̀ᴗ-)✧
Chân thành cảm ơn các lượt bình chọn và bình luận của mọi người.(ノ´ヮ')ノ*:

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com