TruyenHHH.com

Dong Nhan Van Chi Vu Cung Vien Chuy De De

Phần lớn nội dung đều là tự nghĩ ra, cảnh báo nhân vật có thể OOC.

Phi logic, đọc vui là được rồi, không thích có thể rời đi. Không tiếp nhận các bình luận tiêu cực, ác ý.

CP lần này: Tuyết Chủy.

( Chú thích hình dạng:
_Kết hôn: Tuyết lớn.
_Xuyên về: Tuyết nhỏ. )

Nếu như Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy ở tương lai đã trở thành một đôi, Tuyết Trùng Tử bỗng nhiên xuyên trở về ngày Cung Viễn Chủy đến Tuyết cung tìm Vân Vi Sam. )

____

Tuyết Trùng Tử vốn là người trầm ổn, tình huống gì cũng có thể bình tĩnh giải quyết chỉ là bây giờ hắn có chút ngơ ngẩn muốn cầu cứu.

Rõ ràng một giây trước hắn còn cùng ái nhân của mình Cung Viễn Chủy ở Chủy cung trò chuyện vui vẻ, một giây sau khung cảnh xung quanh đã thay đổi hoàn toàn, trở về Tuyết cung.

Hiện tại hắn đang ngồi ở cạnh giường, trên giường Vân Vi Sam nằm đó quay lưng về phía hắn xem ra hết sức suy yếu.

" Cô ấy thế nào rồi? " Tuyết Trùng Tử nghe tiếng quay đầu lại nhìn, người nói chính là Tuyết công tử đứng phía sau.

Cảnh tượng này có chút quen thuộc, nếu như theo hắn nhớ không lầm đây là lần Vân Vi Sam trúng độc từ ám khí của Tiểu Chủy, Cung Tử Vũ đã nhờ hắn cứu giúp nàng.

Dường như hiểu ra chuyện gì rồi.

Không để Tuyết công tử đợi lâu, Tuyết Trùng Tử đã trấn định bản thân dựa theo lần trước mà trả lời: " Đã cho cô ấy dùng Tuyết liên cùng lắm cô ấy chỉ cố được hai ngày nữa. Thuốc độc của Tiểu Chủy...à không Cung Viễn Chủy chỉ có hắn mới có thể giải được. "

Xém tý nữa thì lộ, hiện tại bắt hắn sửa miệng hắn còn không quen đâu.

Sau mấy câu lo lắng của Tuyết công tử, Tuyết Trùng Tử đã nhờ hắn đi hái thêm vài đóa Tuyết liên cho Vân Vi Sam.

Tuyết Trùng Tử có một loại dự cảm lần quay trở lại này sẽ không kéo dài quá lâu, hắn có chút yên tâm trấn an bản thân được đến đâu hay đến đó thôi.

Hắn nhớ tới nếu đúng theo trình tự thì rất nhanh thôi hắn có thể nhìn thấy Cung Viễn Chủy, là còn chưa thành niên Cung Viễn Chủy! Nghĩ thôi đã kích động rồi.

Biết bảo bối của mình sắp đến, Tuyết Trùng Tử đã đứng sẵn ở bên ngoài chỉ cần Cung Viễn Chủy vừa đi vào Tuyết cung liền có thể nhìn thấy hắn. Tuy rằng bên ngoài hắn vẫn tỏ ra như mọi ngày lãnh đạm như tuyết nhưng trong lòng vui vẻ hết mức.

" Tuyết Trùng Tử, ta biết Chấp Nhẫn hắn sắp đến, nhưng ngươi đâu cần ra đây đứng sớm như vậy chỉ để đón hắn chứ. Còn nữa, sao ngươi lại di dời vị trí của đóa Tuyết liên kia qua chỗ khác vậy? " Tuyết công tử tràn đầy thắc mắc hỏi Tuyết Trùng Tử.

" Ta không đón hắn. "

Câu nói vừa dứt, cửa lớn Tuyết cung tức khắc mở ra. Tới rồi! Tuyết Trùng Tử khóe môi nhịn không được khẽ nâng lên.

Cung Viễn Chủy dẫn theo một đoàn Hoàng ngọc thị vệ tiến vào, một thân khí phách cùng kiệt ngạo tựa như mũi tên phá phong xé tan màn tuyết đi đến.

Tuyết Trùng Tử thấy vậy tự mắng mình ngốc, năm đó chỉ lo cùng Cung Tử Vũ tìm cách cứu Vân Vi Sam, đối Cung Viễn Chủy đánh giá qua loa, lại còn vì chuyện một đóa Tuyết liên mang thù, ánh mắt đáng sợ vô cùng nhìn Cung Viễn Chủy.

Sau này, Cung Viễn Chủy thù dai nhiều lần nhắc lại chuyện này, làm hắn theo đuổi người yêu khó khăn muốn chết mới có thể thành công. Nếu biết trước sẽ phải lòng thiếu niên đó, hắn đã đem bản thân năm đó đập lên bờ xuống ruộng.

Lần này quay lại Tuyết Trùng Tử gấp gáp không chờ nổi ngắm nhìn Cung Viễn Chủy thật kỹ. Thiếu niên một tay đặt trên chuôi đao tay còn lại chấp ở sau lưng, bước đi vững vàng sống lưng thẳng tắp, cho thấy bản thân từ nhỏ đã học được lễ nghĩa mà lớn lên, phong thái cực tốt.

Cung Viễn Chủy một thân áo xám, viền áo được tỉ mĩ thêu họa tiết chỉ bạc, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng bao bọc vũ nhung xung quanh viền cổ áo và tay áo, ấm ấm một mảnh. Vốn dĩ còn lo lắng thiếu niên chịu lạnh, thấy vậy Tuyết Trùng Tử cũng yên tâm phần nào.

" Vân Vi Sam đang ở đâu? Mau giao cô ta ra đây! " Cung Viễn Chủy không nhiều lời hỏi vấn đề chính.

Tuyết Trùng Tử âm thầm đánh giá Cung Viễn Chủy, cậu cũng không kiêng kỵ đánh giá lại hắn. Người trước mặt cậu với bộ dáng niên thiếu, đầu tóc một màu xám xanh, y phục trắng xóa làm bản thân hắn như muốn hòa vào cùng tuyết, khuôn mặt không có chút biểu hiện gì nhưng nhìn lại có cảm giác mềm mụp vô cùng.

Không phải trước đó Cung Thượng Giác đã nói cho cậu người này tuổi tác cùng hình dạng bất đồng, cậu thật sự sẽ cầm lòng không đậu đưa tay sờ sờ thử đôi má của hắn.

Tuyết Trùng Tử xem ánh mắt linh động của thiếu niên, cười cười không nói. Hiểu rõ cậu đang nghĩ gì đó.

" Ngươi cười cái gì? Không nghe ta hỏi sao?! " Cung Viễn Chủy có chút xù lông nói, tuy rằng Tuyết Trùng Tử cười rất đẹp nhưng lúc này cậu còn có chuyện gấp cần phải làm, không rảnh ngắm nhìn.

Lúc này Cung Tử Vũ từ phía sau tiến lên cắt ngang ánh mắt của hai người, sau đó là một màn nói chuyện đầy ám ngữ liên qua đến tình hình của Vân Vi Sam, Tuyết Trùng Tử không vui nhưng vẫn theo y như lần đó trả lời.

Cung Viễn Chủy ở một bên thiếu kiên nhẫn: " Bớt nói nhảm, mau dẫn đường đi! "

Tuyết Trùng Tử thích ý nhìn từng biểu hiện của Cung Viễn Chủy, thầm nói xù lông tiểu cẩu.

" Phía trước đường hẹp, đi từng người một, Viễn Chủy cẩn thận. " Hắn vốn biết cậu sẽ không nghe lời nhưng vẫn không quên nhắc nhở một câu. Cung Viễn Chủy không rõ nhìn hắn lại rất nhanh khẽ cười cợt sau đó dẫn theo đoàn người đi thẳng vào nước xuyên qua hồ.

Tuyết công tử giờ mới hiểu ra vì sao Tuyết Trùng Tử lại dời đóa Tuyết liên kia rồi, đường đi qua của đoàn người, vừa đúng lúc là vị trí ban đầu của đóa tuyết liên kia.

Cung Tử Vũ chưa vội đi theo đoàn người mà vẫn đứng tại chỗ nói gì đó với Tuyết công tử. Cung Viễn Chủy thấy vậy quay lại nhìn hắn, Cung Tử Vũ cũng nâng lên cằm lạnh lạnh nhìn lại cậu. Tuyết Trùng Tử để ý thấy Cung Viễn Chủy dừng lại, thấy hết cảnh này.

Cung Tử Vũ ngươi cứ hung dữ với Tiểu Chủy đi, sau này ngươi tranh sủng Tiểu Chủy không ít hơn ai đâu.

Trước cửa động của hồ hàn băng.

" Các vị lui ra sau một chút, hàn khí trong hồ hàn băng rất dày, lúc nó tràn ra có thể sẽ khiến các vị bị thương. " Nói đoạn Tuyết Trùng Tử đi qua đứng chấn phía trước Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy làm sao không để ý thấy hành động này của hắn chứ, trong lòng phức tạp, mấp máy môi không biết nên nói gì chỉ có thể nghe lời lùi vài bước về sau.

Cung Tử Vũ mở ra cửa động, nhanh chóng lách thân tiến vào, Cung Viễn Chủy phát hiện không đúng muốn tùy theo hắn vào trong. Cung Tử Vũ bất ngờ quay người tung chưởng về phía Cung Viễn Chủy khiến cậu lui về sau, vừa lúc cửa đá cũng đóng lại. Cung Viễn Chủy đỡ chưởng bị chấn lui về sau, Tuyết Trùng Tử thấy vậy nhanh chóng đỡ lấy, đưa tay ôm eo cậu.

Tuyết Trùng Tử âm trầm cười nghĩ, tên Cung Tử này xuống tay một chút cũng không biết nặng nhẹ Tiểu Chủy xém chút nữa bị ngã rồi. Cung Tử Vũ, ngươi chờ đó!

Chờ thiếu niên đã đứng thẳng vững vàng, Tuyết Trùng Tử mới lưu luyến thả tay ra, hắn không được manh động bởi vì hậu quả xảy ra hắn có thể không gánh nổi, nhịn xuống đi.

Cung Viễn Chủy ngượng ngùng nhanh chóng đứng sang một bên. Lúc nãy, khi Tuyết Trùng Tử đỡ cậu, lực độ của tay hắn rất nhẹ nhàng ôn nhu, lại còn rất ấm áp. Cung Viễn Chủy bất giác nghĩ cậu rất thích cảm giác ấm áp đó! Cung Viễn Chủy thầm mắng bản thân một câu, suy nghĩ lung tung. Chỉ có thể đánh lạc hướng bản thân bằng cách quay về chính sự nhưng vành tai vẫn từ từ đỏ lên: " Mở cửa! "

Tuyết Trùng Tử xem toàn bộ biểu hiện của Cung Viễn Chủy, biết mình phải cho bảo bối mặt mũi đành nhịn cười: " Chấp Nhẫn đại nhân đã đem Ngọc bội mở cửa mật thất vào trong, cho nên hiện tại không thể nào mở cửa được. "

Phía bên trong hồ hàn băng, Cung Tử Vũ gấp rút giải độc cho Vân Vi Sam. Phía ngoài Cung Viễn Chủy ngồi đợi cũng sắp hết kiên nhẫn. Ngay lúc cậu muốn đem thuốc nổ nổ bay cái cửa đá này, Tuyết Trùng Tử đã ngồi cạnh cậu, đưa cho một chén trà: " Ở Tuyết cung hàn khí nhiều, uống cái này ấm áp thân thể trước đi. "

Cung Viễn Chủy quay đầu sang chỗ khác: " Ta không cần, ta cũng không lạnh."

" Nhưng ta sẽ đau lòng. " Tuyết Trùng Tử khẽ nói, đem chén trà đặt vào tay Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy ngượng ngùng cầm lấy chén trà: "...."

Sau khi đem được Vân Vi Sam quay về, Cung Viễn Chủy cứ trằn trọc cả đêm vì từng câu nói, hàng động của Tuyết Trùng Tử, càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng thẹn.

Tuyết Trùng Tử nghĩ cũng nhiều, hắn nghĩ nên chuẩn bị thế nào cho lần gặp tiếp theo với Tiểu Chủy.

Ngày diễn kịch cướp ngục, đánh nhau đến cánh đồng lau. Cung Thượng Giác đuổi theo bọn họ, Cung Tử Vũ, Tuyết Trùng Tử cùng Tuyết công tử ngay lập tức rút đao nghênh chiến.

Cứ tưởng cả ba hợp lực, nào ngờ Tuyết Trùng Tử không thèm để ý hai người họ, quay đầu liền chạy về bên khác nơi mà Cung Viễn Chủy hướng đến.

Cung Tử Vũ: " .... " Ta tưởng chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Là ta tưởng bở sao !?

Tuyết công tử: " .... " Sao ngươi bỏ luôn ta vậy, ta đánh không lại Cung Thượng Giác đâu a!

Họa tự chịu đi, ai muốn cùng các ngươi chia, ta chỉ muốn ở cạnh bảo bối của ta.

Kim Phồn ngơ ngác chỉ có thể giao Vân Vi Sam lại cho Cung Tử Thương, giúp Cung Tử Vũ đánh nhau với Cung Thượng Giác. Tuyết Trùng Tử cùng Hoa công tử bên này đón đỡ Cung Viễn Chủy.

Tuyết Trùng Tử thưởng thức việc mình cùng Cung Viễn Chủy so chiêu nhưng chiêu thức nào của hắn cũng toàn là phòng thủ, đôi lúc còn sẽ cố tình đỡ vài chiêu của Hoa công tử sắp chạm đến Cung Viễn Chủy.

Hoa công tử đầy đầu chấm hỏi, Tuyết Trùng Tử ngươi phe ai a!!!

Hoa công tử, ngươi không muốn nghe câu trả lời đâu.

Cung Viễn Chủy đương nhiên rất nhanh phát giác chuyện này, tức giận nha, đây là xem thường cậu hả!? Cung Viễn Chủy thu đao lại, không muốn đánh nữa.

Hoa công tử không nghĩ cậu sẽ bất chợt ngừng lại, lưỡi đao chém tới không kịp thu hồi, Tuyết Trùng Tử thấy vậy nhanh chóng đánh bay đao của hắn, liếc nhìn Hoa công tử một cái, sau đó quay sang Cung Viễn Chủy: " Viễn Chủy đừng giận, ta chỉ sợ ngươi bị thương mà thôi."

Hoa công tử: " ...." Ta nên đi qua bên kia.

" Ai cần ngươi lo..." Cung Viễn Chủy cảm kích Tuyết Trùng Tử thay hắn đỡ đao nhưng lại ngượng ngùng chỉ có thể đáp lại như vậy. Vốn dĩ muốn tiếp tục chất vấn hành động của Tuyết Trùng Tử gần đây nhưng phía bên kia Cung Thượng Giác đã ngã xuống.

Cả hai lại lần nữa tách nhau ra trong sự tiếc nuối. Sau lần này cảm giác kỳ lạ của Cung Viễn Chủy dành cho Tuyết Trùng Tử càng gia tăng nói ra cũng không rõ ràng.

Vô Phong tấn công tứ quỷ xuất hiện, lần này Tuyết Trùng Tử dùng nội lực mang theo từ tương lai dễ dàng đánh bại Mặc Kì Ai. Tuyết Trùng Tử vừa nhìn thấy Mặc Kì Ai đã chết, liền tức tốc quay đầu chạy tới chỗ của Cung Viễn Chủy.

Bên này Cung Viễn Chủy gấp muốn chết, Hàn Y Khách bị cậu dùng đao xuyên tim nhưng Cung Thượng Giác lại bị đả thương quá nặng bất tỉnh. Cung Viễn Chủy lo sợ ca ca bỏ lỡ thời gian cứu trị quan trọng ra sức kêu gọi mọi người: " Có người hay không ?! Mau đến đây! "

Hiện giờ Cung Viễn Chủy đứng còn không nổi huống chi đỡ dậy Cung Thượng Giác, cậu chỉ có thể từng chút từng chút bò lại cạnh ca ca mình lay động hắn, kêu tỉnh hắn.

Tuyết Trùng Tử một mạch chạy đến Giác cung, cảnh tượng trước mắt làm Tuyết Trùng Tử đau lòng muốn chết, ruột gan như quặn thắt lại. Cung Viễn Chủy thương tích đầy mình, máu  nhuộm thẫm quần áo, tay trái vết thương sâu hoắm không ngừng tuôn máu tươi, vừa bò vừa gào khóc gần như thảm thiết.

“ Tuyết Trùng Tử!...Tuyết Trùng Tử.” Cung Viễn Chủy ánh mắt chạm phải vạt áo trắng của Tuyết Trùng Tử lập tức sáng lên như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, muốn đứng lên đi về phía Tuyết Trùng Tử cầu cứu nhưng lại vô lực ngã xuống lần nữa. Tuyết Trùng Tử gấp gáp chạy tới đỡ lấy thế giới của hắn.

“ Viễn Chủy!”

Cung Viễn Chủy nắm chặt vạt áo của Tuyết Trùng Tử gấp gáp đến mức thở không ra hơi, vội vàng nói: “ Tuyết Trùng Tử ta cầu xin ngươi, giúp giúp ta cứu ca ca đi!”

Tuyết Trùng Tử liền nhẹ nhàng vỗ về trấn an: “ Được được, đừng gấp, điều tiết hơi thở, ta giúp ngươi cứu hắn.”

Cung Thượng Giác cuối cùng được cứu.

Chấp Nhẫn đường người đông, mọi người đều tập trung ở đó để có thể thuận tiện cứu trị, Cung Viễn Chủy lo xong cho Cung Thượng Giác cũng đến đây giúp đỡ.

Cung Viễn Chủy đi chỗ nào Tuyết Trùng Tử liền đi theo ngay bên cạnh đó, lẽo đẽo lẽo đẽo theo sau giúp cậu bưng đồ, sai vặt.

Mọi người nhìn thấy đều cảm thấy kỳ lạ cực kỳ, bất chợt Cung Tử Vũ ho khan, độc tính của hắn đang dần phát tác. Cung Viễn Chủy một bên nghe vậy cầm theo hộp chứa Xuất Vân Trùng Liên cho hắn. Cuối cùng cũng lo liệu xong xuôi, thần kinh căng chặt đã lâu bất chợt thả lỏng, Cung Viễn Chủy thoát lực ngã xuống. Tuyết Trùng Tử luôn bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy cậu, Cung Viễn Chủy ý thức cuối cùng chỉ cảm thấy bản thân rơi vào một mảnh lồng ngực ấm áp, đầy yên tâm.

Hôm sau Cung Viễn Chủy tỉnh lại, thân thể khó chịu không thôi liền muốn ngồi dậy.

" Từ từ để ta đỡ ngươi dậy, đừng khẩn trương, uống chút nước ấm đi đã. " Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi dậy sau đó cảm nhận một chút nhiệt độ của chén nước, mới đưa sang cho cậu.

Cung Viễn Chủy nhận lấy nước uống, cổ họng thoải mái đôi chút, yên tâm thở ra một hơi: " Cảm ơn ngươi đêm qua đã đến. "

" Chỉ cần là ngươi, dù ở đâu ta cũng sẽ đến."

Cung Viễn Chủy tuổi còn nhỏ, nghe đến mấy lời này tim bất giác đập nhanh liên hồi, mặt cũng không kìm được đỏ lên hỏi lại: “ Tuyết Trùng Tử, ta không hiểu tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy, chúng ta gặp nhau cũng không lâu.”

Tuyết Trùng Tử so với cậu thành thục nhiều, nhìn Cung Viễn Chủy ngại ngùng còn cảm thấy đáng yêu nghe cậu nói vậy, nói: " Viễn Chủy ta muốn nói cho ngươi một sự thật. "

Tuyết Trùng Tử đem toàn bộ mọi chuyện đều nói cho cậu, từ chuyện hắn từ tương lai xuyên về, đến chuyện sau này họ sẽ là người yêu của nhau.

Cung Viễn Chủy nửa tin nửa ngờ nghe hắn, sau đó ngơ ra.

" Ta muốn Tiểu Chủy nếu có thể, sau khi hoàn thành Tam Vực Thí Luyện lại  nói đồng ý lần nữa. "

" Chuyện đó còn lâu lắm, mà có chắc hay không ta sẽ yêu ngươi đâu chứ. "

Tuyết Trùng Tử khẽ cười, trong lòng cậu sẽ sớm tự biết thôi. Bởi vì với bản tính của hắn, hắn nhất định sẽ lại lần nữa theo đuổi cậu, cậu chỉ cần đồng ý mà thôi.

" Ta phải quay về rồi. "

" Về Tuyết cung? "

Tuyết Trùng Tử lắc đầu, cười nhìn Cung Viễn Chủy thật lâu như muốn đem bộ dạng của thiếu niên khắc sâu trong tim mình. Hắn cảm thấy được Tuyết Trùng Tử của quá khứ phải trở về rồi, liền ngay lập tức ngã xuống bất tỉnh.

Cung Viễn Chủy hoảng hốt nhanh chóng đỡ Tuyết Trùng Tử quên mất bản thân cũng là y sư mà gọi người: "Người đâu! Y sư! "

Cung Viễn Chủy gấp gáp, rõ ràng khi nãy còn nói chuyện bình thường, sao bỗng dưng lại bất tỉnh, chỗ nào của hắn bị thương rồi. Cung Viễn Chủy không biết rằng tay mình đang run lên nhưng ngay lập tức được một bàn tay khác cầm lấy. Cung Viễn Chủy giật mình nhìn Tuyết Trùng Tử nằm trong lòng mình.

Tuyết Trùng Tử ý cười lấp đầy đáy mắt nhìn cậu: " Viễn Chủy, chúng ta thành thân thôi. "

Cung Viễn Chủy trực tiếp đơ người, không phải ngươi nói phải hoàn thành Tam Vực Thí Luyện mới hỏi sao?! Sao nhanh vậy!
___

Cung Thượng Giác ở Giác Cung dưỡng thương bỗng nhiên cảm thấy bất an, hình như đệ đệ của hắn sắp bị người ta cỗm đi rồi.

____

Có bạn mong Tuyết Chủy, nên nay tôi ra fic này.

Thái độ của Tuyết Trùng Tử quá khứ chắc mọi người cũng hiểu ha. Người yêu tương lai đáng yêu thế mà, vừa về là hốt liền.
__

Nếu các bạn thích văn phong của MinH và có plot muốn triển khai nhưng không thể thì có thể gợi ý cho MinH.

Nếu thấy hợp MinH có thể viết.

Chúc các bạn có một ngày đọc truyện vui vẻ.(。•̀ᴗ-)✧ Chân thành cảm ơn các lượt bình chọn và bình luận của mọi người.(ノ'ヮ')ノ*: ・゚

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com