Takuma đặt ly hồng trà đang toả hơi nóng xuống bàn, động tác nhẹ nhàng không gây tiếng động. Kaname yên tĩnh dựa vào bàn làm việc, ngắm nhìn khung cảnh được phủ đầy tuyết trắng bên ngoài. _Ngài ấy đã nhận thiếp mời và báo sẽ tham dự. Giọng nói ấm áp của Takuma đối lập hoàn toàn với sự lạnh lẽo hiện hữu trong căn phòng. Không có sự hồi đáp, chỉ có tiếng lạch cạch va chạm của cốc sứ. Kaname thong thả uống hồng trà, làn khói toả lên khiến đôi mắt đỏ màu rubi của anh toả ra ánh sáng huyền bí. Cuối cùng, thì cô cũng chịu xuất hiện. Kaien hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm người con gái vừa cầm hộp cherry vừa ăn vừa đi khắp phòng làm việc của hắn lục lọi ngắm nghía. Nghĩ đến đống rắc rối cô vứt lại cho hắn mấy năm trước, rồi cứ thế biến mất không một lời nói khiến Kaien nghiến răng ken két. _Cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi ? Sakura sao không nghe ra giọng điệu oán hận của hắn. Cô giả điếc vừa nhìn ngó xung quanh vừa ăn cherry. _Muốn chào bạn già một câu không được sao. Giọng nói cợt nhả của Sakura khiến Kaien thiếu điều đập bàn hét lớn. Cô còn mặt mũi chào tôi ư. Được rồi, hắn nhịn, hắn nhịn, kiếp trước đích thị là hắn nợ cô rồi, mà con ma cà rồng chít tịt này không biết cô ta có kiếp trước hay không cơ chứ, tội nghiệt, tội nghiệt a.Kaien cảm thấy từ lúc Sakura xuất hiện, hai bên thái dương hắn không ngừng co giật. _Cô cần gì từ cái thân xác già này ? Cô không nói không rằng tiêu diệt cả viện nguyên lão, phá nát gần như cả ngôi trường, không một lời giải thích biến mất ? Hiệp hội thợ săn cùng các Vampire thuần chủng chỉ còn thiếu điều bắt sống tôi để tra khảo xem cô ở đâu thôi ? Tôi đã khó khăn thế nào, đau khổ thế nào để sống sót đến giờ phút này cơ chứ ! Kaien bất lực gục xuống bàn khóc lóc. Sakura nghe hắn ai oán mà lạnh cả sống lưng, cô đoán chắc hắn lại lôi chiêu oán phụ ra để đối phó cô đây mà. Trong lúc Kaien còn đang om xòm khóc lóc, cánh cửa văn phòng bỗng bật mở. Nhờ thính giác nhạy bén của Vampire, Sakura nghe được tiếng bước chần dồn dập từ lâu, chỉ là cô không muốn nói để xem Kaien định diễn đến đâu. Sakura cười xấu xa dựa vào một bên, vừa ăn cherry vừa xem kịch vui._Ông muốn giao tôi cho Toga ? Tôi nói là tôi muốn làm một mình! Đối mặt với sự giận dữ của Zero, Kaien chỉ yên lặng tỏ vẻ trầm ngâm, còn trong đầu đã lôi Sakura ra mà đánh mấy trận rồi. _Ông nói rõ đi, hội trưởng Kaien. Sakura bất chợt huýt sáo, hội trưởng cơ đấy, cô đá lông nheo tán thưởng nhìn về phía Kaien, còn hắn thì trợn mắt với cô, tại vì ai mà hắn bị đẩy lên chức vị này cơ chứ, lúc này Zero mới phát hiện ra một vị khách khác có mặt trong căn phòng. Hắn quay lại nhìn người con gái đang thong thả ăn cherry, cô vẫn hệt như trong kí ức từ khi còn là một đứa trẻ của hắn, dù mặc trên người một bộ váy vừa quyến rũ vừa sang trọng thì nét hoạt bát pha chút trẻ con của cô vẫn không biến mất. Cô vẫn cư xử tuỳ y như vậy, không quan tâm đến ánh mắt của người khác. _Chị...Zero khẽ nói theo bản năng. _Ừ, chị về rồi đây, nhóc Zero. Lâu rồi không gặp. Sakura nhí nhảnh giơ tay lên chào Zero. Zero quay lại giận dữ nhìn Kaien, chỉ vào Sakura. _Sao ông để chị ấy xuất hiện ở tổng cục của hiệp hội, nếu họ biết chị ấy ở đây thì sao. _Cô ta đột nhập trái phép, còn đe doa ta với vũ khí nữa, Zero à con cũng biết ta yếu đuối cỡ nào mà. Kaien lại giở chiêu mẹ già than khóc. Zero nhìn người đàn ông với khuôn mặt lạnh lẽo mấy năm trước từng điên cuồng giết hết những vampire cấp thấp chắn đường trước cổng học viện để tìm con gái lúc này đang khóc lóc trước mặt, rồi quay lại nhìn cô gái với gương mặt nữ sinh không thể vô hại hơn với "vũ khí nguy hiểm" là một hộp cherry. Giờ đến lượt thái dương hắn co giật. Zero bất lực thở dài. _Dù sao thì chị ấy cũng không thể ở đây quá lâu được. _Con đưa cô ta đi đi, đi càng xa càng tốt. Chỉ thiếu chiếc khăn tay nữa thôi, là Kaien cầm lên đã vẫy vẫy rồi. Sakura phì cười trước hai cha con trước mặt, cô kiễng chân với lên để vỗ nhẹ đầu Zero. _Không sao đâu Zero, đừng lo cho chị. Có một trăm cái hiệp hội chăng nữa cũng không làm gì được chị đâu. Zero để cô vỗ mà không tránh, hắn chỉ im lặng. Thân thể Vampire vốn chỉ lạnh lẽo, mà kì lạ thay hắn lại cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay cô._Xin lỗi. Dù Zero chỉ thì thầm nhưng thính giác nhạy bén như Sakura thì nghe rất rõ ràng. Một sợi dậy vô hình quấn trong tim Sakura như vừa được cởi bỏ. Lúc này cô đang quay người tính rời đi, nên Kaien và Zero đều không nhìn được đôi mắt hơi rớm lệ của cô. Sakura mỉm cười hạnh phúc. Rồi bóng dáng cô biến mất chỉ để lại ngọn gió phảng phất mùi hoa anh đào. _Cô ấy chưa từng trách con. Kaien hiếm khi thể hiện sự nghiêm túc. _Tôi biết. Zero thở dài. Hắn biết, chị ấy chưa từng trách hắn điều gì, từ lúc trong kí ức hắn xuất hiện chị ấy, bất cứ lúc nào hắn nổi giận, thì người chị ấy trách, chính là bản thân chị ấy mà thôi.
_Sakura sama, bây giờ ngài có muốn đi nơi nào nữa hay không ?
Tài xế xe cung kính hỏi.
_Muốn về nhà, nghỉ ngơi, dưỡng nhan.
Sakura tuỳ ý trả lời.
Nhưng Ichiru ngồi cạnh có thể cảm nhận sự vui vẻ trong câu trả lời của cô. Anh cầm lấy chiếc hộp rỗng trong tay Sakura, đổi cho cô một hộp cherry tươi mới đầy ắp. Ichiru thích nhất là lúc Sakura ăn, vì những lúc thưởng thức món ăn ngon, trong cô hồn nhiên như một đứa trẻ, vô lo vô nghĩ. Khác hẳn với một Sakura với ánh mắt tràn đầy suy tư nhưng lúc nào cũng tỏ ra mình ổn.
_Người đứng đầu viện nguyên lão mời ngài đến ở trong dinh thự.
_Là ai ?
_Kaname Kuran.
Cái tên cô luôn chôn giấu mấy năm nay chưa một lần cô muốn nghe tới nhất, lại xuất hiện lúc này. Sakura cụp mắt xuống, giấu đi cảm xúc hỗn loạn nơi đáy mắt.
_Không ở.
_Còn một người nữa mời ngài đến ở trong dinh thự của họ.
_Tên ?
Sakura hỏi trong vô thức, chứ cô không thực sự muốn biết.
_Yuki Kuran.
Lại một cái tên đã từ lâu cô luôn chôn ở trong lòng. Ngón tay mảnh khảnh mân mê trái cherry đỏ tươi, suy tư không lên tiếng.
_Cậu thích mặt trăng không Ichiru ?
Ichiru không đáp, cậu biết đây không phải câu hỏi dành cho cậu. Sakura bật cười tự giễu.
_Chắc ta hỏi thừa quá nhỉ, có lẽ trên đời chỉ có mỗi ta là không thích mặt trăng thôi thì phải. Vì có nhưng thứ chỉ cần mãi mãi ở trong đám mây đen đó thôi, nơi mà mặt trăng không thể chiếu ánh sáng đến được.
Ichiru im lặng cầm khăn lụa, tỉ mỉ lau từng ngón tay dính nước trái cherry mà Sakura vô ý bóp vỡ.
_Nếu ngài không thích mặt trăng, vậy tôi cũng không thích mặt trăng.
Sakura bật cười vì câu trả lời hùa theo có phần trẻ con của Ichiru. Cô vỗ vỗ đầu cậu như một đứa trẻ.
Ngoài cửa xe, từng khung cảnh trôi dần theo chuyển động của ô tô.
Đúng vậy, có nhưng thứ, mặt trăng không nên chiếu đến. Hãy cứ để bóng đêm là cô, ôm trọn mọi thứ đen tối nhất đi.
Sakura nhắm mắt nghỉ ngơi.
_Đến dinh thự nhà Kuran.
Có nhưng đường thẳng vốn đã song song, có nhưng việc từ đầu đã biết trước kết quả.
PS: chào các bạn vẫn còn theo dõi bộ truyện của mình đến tận lúc này, thực sự mình vô cùng cảm ơn các bạn. Mong các bạn đọc và bình luận nếu đóng góp ý kiến. Mãi yêu các bạn. 🥰