Dong Nhan Twilight Em La The Gioi Cua Anh
Thị trấn Forks, nơi nhiều sương mù nhất.Khí hậu ở đây cực kì ẩm ướt, rừng núi bao phủ khắp nơi và thậm chí, có những con thú vẫn cần được bảo tồn như sư tử, gấu hay là hươu.... Trời rất ít khi nắng, có thì cũng chỉ được tầm một đến hai tiếng rồi thôi.Thị trấn Forks chỉ có hơn ba trăm người sống và rải rác ở nhiều nơi.Trên núi, các khu vực gần biển.Dù có ẩm ướt và mốc méo đến đâu, cũng có một học sinh chuyển tới đây.Các học sinh ở trường đại học thắc mắc, tại sao vẫn còn có người chuyển đến cái nơi khỉ ho cò gáy này nhỉ?*Tại một biệt thự nhỏ nằm vùng ở thị trấn Forks*Căn biệt thự màu trắng vẫn còn mới tinh, không có chút mảy may dấu hiệu nào là cũ kĩ cổ kính, mọc rêu mọc cỏ rồi hoa lá cành như mấy nhà gần đó.Hàng xóm bảo, đó là nhà của một cô bé mới chuyển tới.Chắc là gia đình điều kiện ghê lắm, biệt thự cũng khá to mà.Ở một mình luôn.Chiếc xe motor màu đen tuyền đậu trước cửa nhà, có vẻ như chủ nhân căn biệt thự sẽ rời đi sớm. Không có ý định cất xe vào gara.Violet đứng trong nhà. Cô nhìn quanh một lượt.Xem ra đội thợ nhà mình vất vả rồi, xây to như vậy.Bước lên từng bậc thang, Violet thong dong.*Căn phòng của Violet*Nơi đây...Tông chủ đạo là xanh dương mát mẻ.Giường, gối chăn nệm, một màu trắng nhẹ nhàng.Bàn học.... Nâu gỗ.Đơn giản đến đáng sợ.Chỗ đựng quần áo ở phòng bên cạnh, bên cạnh phòng cô là một nhà vệ sinh và nhà tắm.Dưới lầu có phòng khách, bếp, một nhà tắm và nhà vệ sinh, khu để giày dép và ô, áo khoác.Ở trên lầu hai thì phòng sát ban công chính là phòng đọc sách vớu nhiều loại được cất gọn.Sạch sẽ, đơn giản, thoáng mát.Tay đưa lên vuốt mái tóc màu ombre khói xoăn nhẹ ở cuối đuôi, Violet than thở về việc bản thân sắp phải lặp đi lặp lại một việc.Đi học.Quả đúng là cực hình khi sống tận bốn nghìn năm trăm năm, cô muốn được ăn chơi thỏa thích!Giờ thì tệ rồi.Có mấy trăm cái bằng rồi mà sao còn phải đi học?!*Nhà Cullen*- Có lẽ Violet đã trở lại rồi.Carlisle nói, ông đứng đối diện với Esme.- Vậy chúng ta phải chào mừng con bé thôi, dù gì nó cũng là người nhà cả mà.Esme vẫn rất hiền lành và duyên như vậy, chả trách sao Carlisle lại yêu bà đến vậy.- Đó là ai vậy, con... Không thể nhìn được tương lai.Alice ngồi ở ghế nhìn hai bố mẹ nuôi nói, lòng không khỏi thắc mắc.Rốt cuộc tại sao cô không thể nhìn thấy trước, bình thường phải biết luôn người đó rồi chứ.Jasper bên cạnh vuốt lưng cho Alice, gương mặt điển trai vẫn bình thản.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com