TruyenHHH.com

Dong Nhan Ttttcl Su Ty Cua Tu Am

"Ngươi đầu thai đều không có trí nhớ sao?" Huyết Ni khó hiểu nhìn hắn.

Hắn lắc lắc đầu, nói: "Chỉ có thời khắc trước khi ta chết, trí nhớ mấy đời trước mới có thể xuất hiện. Mà mỗi một lần sau khi đầu thai lại sẽ quên hết, cho nên ta quyết định, không bao giờ đầu thai nữa, luôn luôn ở nơi đó chờ đợi A Nhan triệu hồi, đem nàng trở về."

"Chờ đợi? Như vậy nếu nàng không mời bút tiên thì sao?" Huyết Ni không khỏi tò mò hỏi.

Hắn lộ ra một tia cười chua xót: "Cho nên, ta đã đợi hơn ngàn năm."

"Cái gì, như vậy nếu nàng vẫn không triệu hồi ngươi, ngươi cũng vẫn chờ sao?" Trong lòng nàng có chút giật mình. Nàng vẫn luôn mong mỏi một đoạn trường tình như thế xảy đến với mình, nàng quá mệt mỏi khi luôn chủ động yêu rồi.

"Đúng, vẫn đợi tới khi nàng xuất hiện một ngàn năm, hai ngàn năm, ba ngàn năm, vẫn chờ." Hắn ngữ khí kiên định nói. Nàng ngạc nhiên đồng thời cũng có chút cảm động, quay sang nhìn Liễu Nhan, thấy nàng lệ rơi đầy mặt.

"Ức..." Liễu Nhan cúi đầu ai oán kêu một tiếng, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn A Bảo Cơ.

A Bảo Cơ nhìn nàng, hai bên dừng lại thật lâu.

Lúc này tâm tình Liễu Nhan chắc là đang rất hỗn loạn.

"Như vậy, ủy thác được thành lập." Âm thanh lạnh lùng của Tư Âm vang lên, đánh tan bầu không khí tĩnh lặng.

"Vâng." Liễu Nhan gật đầu

"Yên tâm, nhất định tìm ra nguyên nhân, hóa giải tam thế tình kiếp của hai người" Huyết Ni chắc chắn.

Lúc nói ra những lời này, mũi nàng đau ê ẩm, trong lòng có chút rầu rĩ, không biết là vì ba mối tình bi ai, hay bởi vì sự vô vọng chờ đợi của A Bảo Cơ, nếu có nam nhân chờ nàng cả ngàn năm, không cần biết đó là người hay yêu,, nàng sẽ gả cho hắn!

Tư Âm bỗng nhiên đứng dậy, hướng về phía A Bảo Cơ mà giải phù chú, khói trắng tan đi, A Bảo Cơ biến mất. "Liễu Nhan, A Bảo Cơ tạm thời ở trong này, cô đi trước đi, đến lúc đó ta sẽ thông báo cho cô."

Khóe mắt Liễu Nhan vẫn còn dấu lệ, nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi ra cửa, đi vài bước rồi ngừng, quay đầu nhìn Huyết Ni, nói: "Cô nhất định phải giúp tôi."

Nàng gật đầu, nhìn nàng ta bước ra khỏi cửa phòng, lúc cô ta bước đi như thế, trí nhớ của Liễu Nhan tại căn phòng này bị xóa đi, chỉ có chờ hoàn thành nhiệm vụ, Tư Âm mới có thể triệu hồi cô ta trở về, chờ cô ta trả giá bằng giọt nước mắt, sau đó, kí ức về quán trà "Tiền thế kim sinh" vĩnh viễn biến mất.

"Sư phụ, như vậy thì con cần đi nơi nào?" Diệp Ẩn vội hỏi.

Tư Âm nhìn cô bé, nói: "Con nói xem?"

Diệp Ẩn suy nghĩ một lúc rồi trả lời. "Nhất định là Tần quốc thời Chiến Quốc rồi, đây là lúc quan trọng nhất. Nếu như có thể ngăn cản đệ đệ hắn, như vậy tình kiếp thứ nhất được hóa giải, những đời sau cũng có thể thay đổi."

"Đúng, có tiến bộ." Trên khuôn mặt thản nhiên của Tư Âm như có nét cười thoáng qua. "Thời gian con tới hẳn là năm thứ tám Tần vương Chính, lục thành quận Thượng Đảng quy Triệu, một tháng trước khi Lý Tín phụng mệnh dẫn binh chinh phạt."

Diệp Ẩn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện nói.

"Vậy người bình thường chỉ cần ở nơi này hai tháng là được." Nhìn qua có vẻ như cũng không khó, rất nhanh là đã có thể trở lại, hơn nữa ở dị thời không một tháng tương đương với ở thế giới thực một ngày, nói cách khác là hai ngày nữa có thể trở lại.

Tư Âm gật gật đầu, nói: " Không tồi, nhiệm vụ lầy này chắc không khó để hoàn thành." Người dừng một chút lại nói: "Bùa chú của con đâu?"

Cô bé sờ soạng túi tiền bên trong quần áo, cười nói:" Đều tùy thân mang theo."

"Không phải bất lực vạn bất đắc dĩ thì không cần sử dụng phép thuật trước mặt người khác."

"Yên tâm đi sư phụ, cho dù không cần phép thuật con cũng sẽ rất nhanh hoàn thành nhiệm vụ, dì Huyết Ni sẽ giúp đỡ con mà. Chúng ta nên nhanh chóng xuất phát đi." Cô bé đã chờ không kịp, muốn lập tức bắt đầu phần công việc rất có tiền đồ này.

Tư Âm đã đi tới, từ trong ngực lấy ra một chuỗi vòng tay thạch anh, để vào trong tay của Diệp Ẩn. Thạch anh tổng cộng có tám hạt, màu sắc phân biệt có đỏ, tím, bạc, lục, lam, vàng, nâu, đen.

Từng khỏa hạt trong suốt, ẩn ẩn lộ ra sáng bóng. Tư Âm vẻ mặt ngưng trọng nói: " Tám hạt thạch anh này đại biểu cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Ám, Hãn. Nhớ là ngàn vạn lần không được làm mất, chỉ cần thiếu một viên, ta sẽ không thể triệu hồi con về."

Cô bé gật gật đầu, dây thạch anh này giống như sợi dây ở cổ tay của dì, cô đã từng nhìn thấy, bình thường hạt thạch anh dùng để tạo kết giới, phòng ngừa linh giới quấy rầy, mà Tư Âm cho cô bé sợi dây này, còn có thể có được linh lực để xuyên qua thời không, có thể nói là thập phần trân quý.

Diệp Ẩn lấy sợi dây đeo vào cổ tay, âm thầm cầu nguyện đừng bao giờ làm mất, cũng không nghĩ muốn ở lại cổ đại hết nửa đời người, hơn nữa, nếu không về, còn có hậu quả rất đáng sợ nữa!

"Sư phụ, người yên tâm đi, con và dì nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Trong lòng cô bé không khỏi kích động.

"Như thế nào, nhanh như vậy đã muốn đi sao?" Huyết Ni nhìn cô bé, mỉm cười xoa đầu.

"Vâng, đúng vậy! Lời dặn dò của sư phụ con đã biết, nhanh nhanh đem con đuổi về thời Chiến quốc đi. Con nghĩ nên nhanh chút để bảo vệ Liễu Nhan cùng A Bảo Cơ, nga, không, hẳn là Minh Nhan cùng Lí Tín." Cô bé gấp gáp nói

Tư Âm nhìn cô bé, bỗng nhiên mở miệng nói: "Diệp Ẩn, con phải nhớ, ngàn vạn lần không thể cùng bất kì người nào trong lịch sử Trung Quốc có tình cảm với nhau, bằng không ta cũng không có cách nào cứu được con. Đây chỉ là một cái cọc sinh ý, không cần tự mình có nửa điểm cảm tình. Ta sẽ đưa con đến Hàm Dương Thành, chuyện tiếp theo đều là việc của con. Nếu gặp nguy hiểm, liền thông qua 'Phong' đến liên lạc ta, ta sẽ đem con triệu hồi về, hiểu chưa?"

Người chỉ vào hạt thủy tinh màu tím trên tay cô bé.

Trong lòng Diệp Ẩn có một trận lo lắng chạy qua, ta cười dài: "Nguyên lai sư phụ vẫn là thực quan tâm con và dì nha."

Trong mắt người tựa như có cái gì hiện lên, nghiêng đầu đi, thanh âm lạnh lùng nói: "Sợ con bản lĩnh quá kém, làm phiền tỷ tỷ của ta."

"Sư phụ... " Diệp Ẩn tức giận bĩu môi, người cũng khinh thường cô bé quá rồi.

"Tốt lắm, mau xuất phát đi." Tư Âm khôi phục lại trạng thái bình thường.

Người thuận tay thả chút gì đó vào túi, rồi lui về sau mấy bước, ngồi xuống trước mặt hai người, tay xếp thành hình chữ thập, trong miệng bắt đầu lẩm nhẩm chú ngữ không ngừng.

Diệp Ẩn kinh ngạc phát hiện tám viên thạch anh trên cổ tay bắt đầu sáng lên, càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt, đâm vào mắt làm Huyết Ni không thể mở mắt ra được, toàn thân cũng càng ngày càng nóng, ý thức dần dần mơ hồ, loáng thoáng nghe được tiếng của Tư Âm: "Cánh cổng thời không trong bóng tối, mở ra...." Tiếp theo cái gì cũng không nghe rõ.

Cả người nàng bị ánh sáng rực rỡ của tám hạt thạch anh bao phủ, toàn thân chỉ cảm thấy bỏng rát, thật khó chịu. Thì ra là xuyên thời không cũng không phải là chuyện gì tốt, hô hấp nàng như sắp ngừng, mọi thứ trước mắt ngày càng mơ hồ, tiếng nói của Tư Âm cũng càng ngày càng nhỏ, một trận nhức đầu đi đến làm cho nàng hoàn mất đi tri giác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com