TruyenHHH.com

Dong Nhan Tran Chien Moi Lai Den

" Đúng như tôi dự đoán Wiš'adel-san, cô hoàn thành nó rất nhanh " Kagaya mỉm cười

Wiš'adel đứng trước Kagaya, khuôn mặt cô không cảm xúc

" Cô đã quen với công việc rồi chứ ? "

Wiš'adel không trả lời, cô quay người bỏ đi

Đã bốn năm trôi qua, Wiš'adel tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ với sự nhanh chóng và hiệu quả đáng kinh ngạc. Dù không phải là Trụ Cột hay sở hữu sức mạnh Hơi Thở như những người khác, cô vẫn làm mọi người ngạc nhiên với kỹ năng chiến đấu sắc bén và chiến lược tinh tế

Ở Điện Ubuyashiki, Wiš'adel gần như không để lại dấu vết cá nhân. Chiếc áo choàng đen phủ kín cơ thể cô, khiến rất ít người có cơ hội nhìn thấy rõ gương mặt và vóc dáng của cô. Khi không làm nhiệm vụ, cô thường ở lại căn nhà mà Kagaya xây cho mình cùng với Kanae và Shinobu

Những người hầu cận ở Điện Ubuyashiki họ gọi cô là

‘ Demon's Death ’, vì họ không biết tên thật của cô, các Thợ Săn Quỷ đều truyền tai nhau về cách Wiš'adel hoàn thành một nhiệm vụ một cách hiểu quả cực kì nhanh chóng

Wiš'adel cũng từng làm chung với vài người khi làm nhiệm vụ và chính mắt họ thấy cách Wiš'adel giết một con Quỷ như nào, nhanh gọn, nguy hiểm và cái chết đó là những từ miêu tả về cô như thể cô biến bọn Quỷ thành con mồi và cô là thế săn vậy

Cứ mỗi khi nhận được thư từ quạ, Wiš'adel trở về Điện Ubuyashiki để tiếp tục công việc của mình

Hôm nay cũng không khác biệt, hoàng hôn buông xuống và Wiš'adel chuẩn bị đi về căn nhà của mình

" Wiš'adel-san " cô dừng chân rồi quay lại nhìn người gọi mình

Đó là một trong các Thợ Săn Quỷ biết tên cô khi cả hai làm chung nhiệm vụ

" Chuyện gì ? "

" Kagaya-sama gọi ngài, có chuyện khẩu cấp " giọng điệu cậu ta gấp gắp như thể vừa chạy đi tìm Wiš'adel vậy

*
*
*
*

" Cái gì ?! Hiện tượng lạ ? " Wiš'adel ngạc nhiên hỏi

Kagaya gật đầu đưa cho Wiš'adel tờ thư, cô liền cầm lấy đọc

" Vì quạ mới gửi đến nên tôi muốn cô biết về nó nhanh nhất "

Wiš'adel nhăn mày khi đọc nội dung bên trong

Cô đứng lên nắm chặt lá thư trong tay

" Cô sẽ đến đó ? " Kagaya hỏi

" Ờ " nói rồi Wiš'adel bỏ đi ra ngoài

Vì biết hôm nay Wiš'adel sẽ trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà trời đã tối mà không thấy Wiš'adel quay về nên Kanae đi đến Điện Ubuyashiki để tìm

Kanae thấy Wiš'adel chạy ra

" Wiš'adel ! " cô gọi

Wiš'adel dừng chân nhìn Kanae

" Chị đi đâu mà gấp vậy ? " Kanae lo lắng hỏi

Phải rồi cô quên mất là nhìn vẫn còn phải chăm sóc Kanae và Shinobu nữa

Hai cô bé đã từng nói với Wiš'adel khi mới đến nhà cô là muốn trở thành người mạnh mẽ như cô để bảo vệ mọi người

" Cần tìm hiểu vài chuyện, em về nhà đi " Wiš'adel nói, giọng cô nghiêm túc nhưng đầy sự quan tâm

" Wiš'adel ... " Kanae hơi cúi đầu xuống hai tay nắm chặt nhau

Wiš'adel đấu tranh trong tâm trí mình

Sau một hồi, cô thở dài, cảm giác mâu thuẫn và xung đột trong lòng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết

Có vẻ như, sau khoảng thời gian sống cùng hai chị em nhà Kocho, cảm xúc của Wiš'adel dành cho họ đã trở nên đủ lớn để khiến cô suy nghĩ lại về quyết định sắp tới của mình

Wiš'adel xoa đầu Kanae và cô bé ngẩng đầu lên nhìn Wiš'adel với ánh mắt mong đợi

" Về nhà thôi "

Nghe câu nói này Kanae mỉm cười vui vẻ nắm lấy tay Wiš'adel

Wiš'adel vẫn thấy khó chịu khi ai đó nắm tay mình như vậy nhưng sự ấm áp trong ánh mắt của Kanae khiến cô không nỡ từ chối

Có vẻ như cô đã xa nhà khá lâu rồi, vì nhiệm vụ và cô muốn điều tra nên lần cuối cô đi cũng đã mất hai tháng mới về

*
*
*
*

Lúc đầu Kagaya ý định xây cho Wiš'adel một trang viên lớn nhưng Wiš'adel đã đốt nó đi nên và chỉ cần một căn nhà nhỏ

Khi vào bên trong, Wiš'adel có thể thấy một bóng hình nhỏ bé đang đứng ngay sân chờ đợi

Shinobu vừa thấy cả hai, cô liền chạy đến

" Wiš'adel " Shinobu vui vẻ mỉm cười khi thấy Wiš'adel

Wiš'adel xoa đầu Shinobu rồi cả ba người đi vào trong, có vẻ như việc xoa đầu đã trở thành thói quen của Wiš'adel mất rồi

Wiš'adel bị Kanae đẩy đi tắm trước mặc dù cô không muốn, sau khi tắm rửa xong xuôi cô mặc chiếc áo Yukata màu xanh biển có họa tiết sóng nước đó là đồ của Kanae chuẩn bị cho

Cô vừa ra thì đã thấy trên bàn ăn được chuẩn bị đầy đủ các món ngon, mùi hương tỏa ra làm cho bụng Wiš'adel réo lên biểu tình

" Hôm nay có gì đặc biệt sao ? " Wiš'adel hỏi khi ngồi xuống bàn ăn nhìn Kanae và Shinobu

Kanae lắc đầu " Không, chỉ là tụ em hơi quá tay thôi " Kanae đưa chén cơm đầy cho Wiš'ade, lánh mắt tràn đầy sự hân hoan

Wiš'adel cầm đũa lên ăn liền trong khi chị em nhà Kocho thì chúc ngon miệng mới ăn

" Woh ngon thật " Wiš'adel thích thú gắp thức ăn cho vào chén của mình

Kanae và Shinobu mỉm cười khi thấy Wiš'adel ăn ngọn như vậy, đến nỗi chiếc đuôi của cô vẫy vẫy cho thấy Wiš'adel không hề nói dối về lời khen

Sau khi đã ăn tối xong thì Wiš'adel đang ngồi bên ngoài hiên nhà ăn bánh do Shinobu làm

" Vậy chị sẽ ở lại trong bao lâu ? " Kanae hỏi

" Ngày mai tôi phải đi rồi "

Nghe vậy, sắc mặt của hai chị em nhà Kocho hơi sa sút, cảm xúc buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt họ

" Không thể ở lại nhà vài ngày sao ? " Shinobu hỏi, ánh mắt đầy hy vọng

" Không "

Wiš'adel đã quyết định, cô phải đến đó để tìm hiểu tình hình vì trong lá thư có gợi ý đến một thứ nó làm tâm trí cô sôi lên không ngừng

Kanae dựa vào vai của Wiš'adel và hỏi " Vậy chị định đi mấy ngày ? "

Wiš'adel không trả lời, có thể nếu đến đó, cô tìm được cách về lại thế giới cũ thì cô sẽ đi liền

Dù gì đối với cô, không có thứ gì có thể cản được cô và cô vẫn còn việc phải làm ở đó chứ không phải ở đây

Thời gian buổi tối lặng lẽ trôi qua, và không gian xung quanh đầy sự yên bình. Kanae đã ngủ gục trên vai của Wiš'adel, hơi thở của cô bé đều đặn và nhẹ nhàng, như một giai điệu êm dịu giữa màn đêm. Shinobu nằm trên đùi của Wiš'adel, đôi mi cô bé khép hờ, mặt mơ màng trong giấc mộng, từng hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng

Rõ ràng đây không phải là tính cách của cô, tại sao bây giờ cô có thể dễ dàng cho ai đó dựa vào mình mà ngủ như vậy chứ ?

" Kanae, vào phòng rồi ngủ đi " Wiš'adel nói nhẹ nhàng, cố gắng giữ cho giọng mình thật mềm mỏng để không làm phiền giấc ngủ của cô bé

Kanae khẽ động đậy nhưng không mở mắt, dường như chưa hoàn toàn rời khỏi cơn mơ. Wiš'adel đành để Shinobu gối đầu xuống sàn sau đó nhẹ nhàng đỡ lấy vai Kanae, giúp cô bé vào trong phòng một cách từ từ

Wiš'adel trải thêm một tấm nệm nữa kế bên Kanae sau đó quay ra ngoài

" Shinobu, vào phòng ngủ đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy " Wiš'adel tiếp tục, giọng điệu có chút nghiêm khắc nhưng vẫn đầy sự quan tâm

Shinobu lười biếng cựa mình, đôi mắt cô bé hé mở một chút như thể chưa sẵn sàng rời khỏi cơn buồn ngủ. Wiš'adel kiên nhẫn đưa tay xoa nhẹ đầu Shinobu, khiến cô bé từ từ tỉnh dậy

Cô nhẹ nhàng nhấc Shinobu lên bế cô bé vào phòng, mỗi bước đi của Wiš'adel đều rất cẩn thận, không muốn làm cô bé tỉnh dậy hoàn toàn. Khi đến giường, Wiš'adel đặt Shinobu nằm xuống nệm một cách nhẹ nhàng, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào và khéo léo kéo chăn lên đắp cho Shinobu

Wiš'adel mỉm cười nhìn hai chị em đang say giấc, sau đó bước đi ra ngoài

" Đ ... Đừng đi ... Wiš'adel ... " Wiš'adel ngạc nhiên nhìn Kanae, cô bé vẫn còn đang ngủ

Nhìn lần cuối, Wiš'adel bước ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại

*
*
*
*

" Cô cần gì sao ? "

Wiš'adel đứng nhìn lúc Himejima Gyoumei, người mà Kagaya kêu cô nếu cần giúp đỡ hãy tìm đến anh

" Thật ra tôi sẽ đi đến một nơi khá xa " Wiš'adel nói

Gyoumei vẫn tập trung lắng nghe

" Tôi muốn cậu hãy giúp Kanae và Shinobu được không ? "

Gyoumei im lặng, dường như đang cân nhắc yêu cầu của Wiš'adel. Mặc dù vẻ ngoài của anh không thay đổi, Wiš'adel cảm nhận được sự sâu lắng trong im lặng của anh

Wiš'adel muốn đọc suy nghĩ của Gyoumei nhưng không thể, cậu ấy quá điềm tĩnh

" Được thôi "

Wiš'adel mỉm cười hài lòng với nó

" Nhưng khi nào cô sẽ quay về "

Nụ cười biến mất trên khuôn mặt Wiš'adel, để lại sự trầm tư lắng xuống

*
*
*
*

Trời đã rạng sáng, và tiếng chim hót líu lo báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu

Shinobu thức dậy. Cô bé mở mắt ngồi dậy, mơ màng nhìn quanh phòng, cảm nhận sự yên bình của buổi sáng. Kanae vẫn nằm ngủ say bên cạnh, hơi thở đều đặn và khuôn mặt bình yên

Shinobu nhẹ nhàng rời khỏi nệm và đi đến cửa phòng. Khi mở cửa, một làn gió nhẹ mang theo mùi sương mai hòa quyện với hương hoa nở rộ từ sân tràn vào. Cảnh vật bên ngoài đang tắm trong ánh sáng dịu dàng của buổi sáng, tạo nên một bức tranh thanh bình và đẹp đẽ

Nhẹ mỉm cười để chuẩn bị cho một ngày mới

*
*
*
*

" Sao chứ ? Wiš'adel ... " Kanae hoang mang nhìn Gyoumei

Khi Shinobu đang chuẩn bị bữa sáng, Kanae đã tỉnh dậy và đi tìm Wiš'adel khắp nơi trong sân và các phòng nhưng không thấy cô. Lo lắng, Kanae ra ngoài cổng và thấy Gyoumei đứng đó, lặng lẽ và kiên nhẫn

Gyoumei đã kể lại cho Kanae nghe việc Wiš'adel nhờ mình

Khi Kanae nghe Gyoumei kể lại, vẻ mặt của cô bé hiện lên sự hoang mang và lo lắng. Đôi mắt lớn của Kanae mở rộng, phản ánh sự bối rối và sự không tin vào những gì mình vừa nghe. Khuôn mặt cô trở nên tái đi, môi cô mím chặt lại như cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào

Cô bé đứng lặng yên, không biết nên làm gì tiếp theo. Đôi tay nắm chặt vào nhau, biểu lộ sự căng thẳng và sự không yên tâm. Trái tim Kanae đập nhanh, và có thể thấy rõ sự thất vọng và nỗi buồn trong ánh mắt của cô khi nghĩ đến việc Wiš'adel sẽ rời xa cô và Shinobu

Gyoumei cảm nhận được sự lo lắng rõ rệt trên khuôn mặt Kanae, và trong giây phút đó, sự im lặng dường như càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi và cảm giác bất lực của cô bé

" Cô ấy nói lại là rất muốn khi quay lại và thấy em và em gái mình trở thành Thợ Săn Quỷ như mong muốn của hai em " Gyoumei nói thêm

Khi Gyoumei nói thêm, vẻ mặt Kanae hơi lắng xuống một chút, nhưng cảm xúc lo lắng và buồn bã vẫn không thể che giấu. Đôi mắt của Kanae sáng lên một cách nhẹ nhàng hơn, như thể một chút hy vọng đang lóe lên giữa màn sương u ám

Cô bé nở một nụ cười nhỏ nhưng có phần gượng gạo, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm và một phần nhẹ nhõm. Dù vẫn còn lo lắng, Kanae bắt đầu hiểu rằng Wiš'adel có những lý do quan trọng để rời đi và cô cảm nhận được sự động viên mà Wiš'adel gửi gắm qua lời nói của Gyoumei

Tuy nhiên, nỗi buồn vẫn hiện rõ trên khuôn mặt cô, và sự mơ màng khi nghĩ về sự thiếu vắng của Wiš'adel vẫn còn đọng lại trong ánh mắt và dáng vẻ của cô bé

" Vâng, cảm ơn vì đã nói cho em biết "

Kanae nhẹ nhàng nói lời cảm ơn Gyoumei, và sự cảm kích trong giọng nói của cô có thể cảm nhận rõ ràng. Sau khi Gyoumei rời đi, Kanae vào trong nhà và kể lại cho Shinobu những gì Gyoumei đã nói

Đôi mắt của Shinobu mở rộng, thể hiện sự ngạc nhiên và thất vọng khi nhận ra Wiš'adel đã rời đi mà không kịp nói lời tạm biệt. Cô bé cảm thấy một nỗi trống rỗng trong lòng, sự vắng mặt của Wiš'adel để lại một khoảng trống lớn trong cuộc sống của cô bé

Tuy nhiên, cùng lúc đó, sự quyết tâm trong ánh mắt của Shinobu cũng rõ ràng. Cô bé hiểu rằng Wiš'adel đã đặt niềm tin vào họ và mong mỏi nhìn thấy họ trưởng thành và trở thành Thợ Săn Quỷ. Điều này khiến Shinobu cảm thấy có trách nhiệm và động lực mạnh mẽ hơn bao giờ hết

Cùng với ý chí đã lớn lao, cả hai sẽ cùng cuối gắng

*
*
*
*

Wiš'adel nhìn vào ngôi làng hoang tàn, nơi dấu vết của cuộc tàn sát do Quỷ gây ra còn rõ ràng. Những ngôi nhà gỗ, từng là nơi cư trú của những người sống yên bình, giờ đây đã bị phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lại đống đổ nát và sự im lặng đau đớn. Máu đã khô lại trên mặt đất, tạo nên những vết loang lổ đỏ đậm, làm tăng thêm cảm giác kinh hoàng của cảnh vật

Wiš'adel nhìn lên bầu trời, những đám mây nặng trĩu báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi của không khí, mùi ẩm ướt của đất đai và không khí đặc quánh

Sau khi đi quanh tìm kiếm, cô mở to mắt nhìn ngạc nhiên kèm theo hồi hợp

Đó là các cột Originium ở phía xa, Wiš'adel liền chạy nhanh hết sức đến đó

Những cột Originium đen tối đứng sừng sững, như những ngọn tháp vô hồn mọc lên từ lòng đất. Chúng mang một sắc đen đậm đặc, không phát sáng, nhưng lại tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, ám ảnh. Các cột này xuất hiện rải rác khắp mặt đất, tạo nên một khung cảnh kỳ dị và đáng sợ

Khi đến gần, cô nhận ra một cái hố sâu và rộng, không chần chừ, cô liền trượt xuống để kiểm tra. Xung quanh hố, các cột Originium đen nhánh chồng chất lên nhau, tạo thành một bức tường dày đặc như bẫy. Wiš'adel di chuyển cẩn thận trong không gian chật hẹp, mắt cô liếc nhìn xung quanh, và rồi cô phát hiện ra điều gì đó nằm ở trung tâm của cái hố

Đi đến gần thì ngạc nhiên khi thấy bộ quần áo của quân đội, có vẻ như cái xác đã bị Originium cháy lụi tàn đi mất rồi

Wiš'adel lấy sợi dây chuyền mà cái xác đó để lại

Ray Zaschry đó là tên của Infected đã chết tại đây, Wiš'adel ngồi bịch xuống đất

Cơn mưa bắt đầu đổ xuống mặt đất

Cuối cùng Wiš'adel lại đứng lên quăng sợi dây chuyền đó lại trên bộ đồ đó rồi bỏ đi

Khi cô quay lưng bước đi, bất ngờ các cột Originium bắt đầu lung lay, mặt đất dưới chân Wiš'adel rung chuyển mạnh mẽ. Cô lập tức nhận ra nguy cơ và tăng tốc, chạy nhanh ra khỏi cái hố. Những cột Originium xung quanh bị kéo vào trung tâm của cái hố, tạo ra một cơn lốc mạnh mẽ

Wiš'adel khéo léo phóng lên các cột Originium đang bị kéo vào hố, tận dụng từng động tác để đẩy nhanh tốc độ của mình. Cuối cùng, cô lao ra ngoài ngay trước khi cái hố nuốt trọn tất cả

Chỉ trong chốc lát, cái hố đã nuốt trọn tất cả mọi thứ bên trong, và mặt đất từ từ khôi phục lại trạng thái ban đầu, như thể chưa từng có gì xảy ra

Wiš'adel ngạc nhiên khi thấy như vậy, như thể nó che đậy đang cố khôi phục lại tình trạng của thế giới này vậy

Quá khó hiểu, cô nhanh chóng bỏ đi nhưng không thể

Chân cô đang bị lúng xuống mặt đất, nó đang kéo cô xuống

Wiš'adel cự quậy cố thoát ra nhưng không thể, cô dùng đến sức mạnh của mình kích nổ những loại bom nhưng vẫn không thể làm mặt đất nứt ra được và nó bắt đầu tăng tốc nuốt cô nhanh hơn nữa

" Chết tiệt ! "

Nó quá nhanh, cơn mưa vẫn đang càng lúc càng lớn hơn

Ngôi làng trước đây bị Quỷ tấn công và bị bao quanh bởi Originium, giờ đây hoàn toàn im lặng, không còn dấu vết của sự sống. Tất cả đều bị che phủ bởi lớp đất, giống như một bí mật bị chôn vùi trong sự im lặng của cơn mưa

*
*
*
*

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com