Dong Nhan Tran Chien Moi Lai Den
Kể từ lúc Wiš'adel đi theo Shinjuro cũng đã được hai tuần, trên chuyến đi đó cả hai không nói gì với nhau cả trừ khi họ đói hoặc muốn nghỉ ngơiSự im lặng giữa họ mang theo một cảm giác kỳ lạ, như thể cả hai đều đang giữ kín những suy nghĩ và mục đích riêngMỗi ngày trôi qua, Wiš'adel càng thêm tò mò về nơi mà Shinjuro đang dẫn cô đến. Mặc dù cô không hoàn toàn tin tưởng ông ta, nhưng cảm giác bí ẩn và sự nghiêm túc của Shinjuro khiến cô quyết định tiếp tục hành trình này. Cô biết rằng nếu muốn tìm hiểu về thế giới mới này, cô cần phải kiên nhẫn và quan sátWiš'adel cũng biết được một đều mà Shinjuro nói với cô, Thợ Săn Quỷ và Sát Quỷ Đoàn là một thể. Đó là một tổ chức lớn nhưng lại ẩn mình trong bóng tối để bảo vệ người dân khỏi lũ QuỷMột buổi sáng, khi họ dừng lại nghỉ ngơi bên một con suối trong rừng, Shinjuro bất ngờ phá vỡ sự im lặng " Chúng ta sắp đến nơi rồi " ông nói, giọng điệu trầm lặng nhưng đầy quyết tâm " Cô hãy chuẩn bị sẵn sàng "Wiš'adel không nói gì, chỉ gật đầu và tiếp tục theo sau ông. Cô biết rằng những gì đang chờ đợi phía trước có thể là cơ hội để cô hiểu rõ hơn về thế giới này và tìm ra những câu trả lời mà cô đang tìm kiếmSau khi đi thêm vài giờ nữa thì từ từ bên trong khu rừng rộng lớn đó dần dần hiện ra trước mắt Wiš'adel" Đây là Điện Ubuyashiki, có người cần gặp cô tại đây " Shinjuro nóiĐiện Ubuyashiki nằm ẩn mình giữa rừng sâu, nơi chỉ những người được phép mới có thể tiếp cận. Khuôn viên rộng lớn của nó được bao phủ bởi những hàng cây cổ thụ cao vút, tạo nên bầu không khí thanh tịnh và yên bình, xa rời khỏi những xô bồ và hỗn loạn của thế giới bên ngoài. Mỗi khi gió nhẹ thoảng qua, lá cây rì rào như tiếng thì thầm của những linh hồn bảo vệ nơi đâyLối vào điện được đánh dấu bởi một cánh cổng gỗ lớn, nhuốm màu thời gian với những vết nứt và bông tróc, nhưng vẫn giữ được vẻ trang nghiêm và cổ kính. Hai cột gỗ đồ sộ bên cổng chống đỡ một mái ngói cong vút, phủ đầy rêu xanh, như để bảo vệ điện khỏi những cơn bão táp và mưa gió của thế giới bên ngoàiXung quanh điện, những hàng cây cổ thụ đứng thành hàng, như những người lính trầm lặng canh gác. Ánh sáng mặt trời lọt qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng lung linh trên con đường đá cuội dẫn vào điện. Hồ nước nhỏ trước điện phản chiếu màu xanh mát của trời và cây cối, nước trong veo đến mức có thể nhìn thấy những viên đá cuội màu sắc nằm dưới đáy hồ. Một chiếc cầu gỗ nhỏ bắc qua hồ, nối liền hai bờ như một lối dẫn đến sự yên bìnhWiš'adel cảm thán khi đi theo con đường đá cuộiCô có thể nhìn thấy vài người đang nhìn cô khi cô bước vào bên trong, họ mặc ăn những bộ trang phục truyền thống đang dọn dẹp hay làm những việc gì đó mà cô không biết" Cô ở đây đợi một lát " Shinjuro nói rồi bỏ điWiš'adel đứng nhìn phòng tiếp kháchCăn phòng được bao bọc bởi những bức tường gỗ trơn mượt, ánh sáng tự nhiên từ những cửa sổ giấy shoji mềm mại tạo ra những vệt sáng dịu dàng trên sàn tatami. Các bức tranh thủy mặc treo trên tường miêu tả cảnh vật thiên nhiên hùng vĩ, từ những ngọn núi xa xăm đến những dòng suối nhỏ, đều tỏa ra vẻ đẹp tĩnh lặng và bình yênỞ trung tâm của phòng là một chiếc bàn trà thấp bằng gỗ, được chế tác tinh xảo với các hoa văn chạm khắc công phu. Trên bàn, một bộ ấm trà bằng gốm sứ cổ điển, với những họa tiết tinh xảo, tỏa ra làn khói nhẹ của hương trà vừa mới được pha. Xung quanh bàn là những chiếc đệm lót bằng vải mềm mại, được xếp ngay ngắn để tiếp đón kháchTrên các kệ gỗ dọc theo tường là những món đồ trang trí thanh lịch, từ các bình hoa nhỏ xinh cho đến những cuốn sách cổ, tất cả đều được lựa chọn cẩn thận để tạo nên không gian trang nghiêm và ấm cúng. Không khí trong phòng thoang thoảng mùi hương nhẹ của trầm, làm dịu đi mọi lo âu và tạo cảm giác thư giãnCô đi đến bàn và ngồi xuống, có vẻ như cô sắp được gặp chủ của nơi này rồiSau vài phút chờ đợi thì cánh cửa được kéo ra, Wiš'adel quay qua nhìnMột cậu trai bước vào dáng vẻ thanh thoát nhưng đầy uy nghi, không thể nào không thu hút ánh nhìn của Wiš'adel. Mái tóc đen dài của cậu được chải gọn gàng, rơi xuống với những lọn mềm mại, tạo nên một cảm giác vừa trang nhã vừa thanh thoát. Ánh mắt cậu, tuy còn trẻ, đã chứa đựng sự sâu lắng và thông tháiTrang phục của cậu là một bộ kimono truyền thống, đơn giản nhưng tinh tế, với màu sắc nhẹ nhàng phản ánh sự thanh lịch của 1 Chủ gia tộc. Kimono của cậu không có họa tiết rườm rà, mà chỉ điểm xuyết những đường nét thanh thoát, tạo nên một vẻ đẹp trang nhã và trang trọng. Trên cổ, một chiếc vòng nhỏ nhắn với biểu tượng gia tộc tỏa sáng nhẹ nhàng, đánh dấu trách nhiệm và sự kết nối của cậu với truyền thốngDáng đi của Kagaya là sự kết hợp hoàn hảo giữa sự tự tin và sự dè dặt, mỗi bước đi đều toát lên vẻ bình tĩnh và quyết đoán" Ta là Kagaya Ubuyashiki " Kagaya nói với giọng bình thản, không một chút nao núng trước ánh mắt sắc lạnh của Wiš'adel " Shinjuro đã kể cho ta nghe về cô "Wiš'adel nhíu mày, ánh mắt không rời khỏi KagayaKagaya vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt cậu ánh lên sự dịu dàng và điềm đạm Wiš'adel nhướng mày khi nghe Kagaya nói vậy và khẽ cười, ánh mắt thể hiện sự khinh bỉ" Cô tên là gì ? " Kagaya hỏiWiš'adel cở mũ choàng ra vẻ mặt cô sắc sảo, đôi mắt màu đỏ rực tạo nên vẻ bí ẩn và đáng sợ, phản ánh tính cách nguy hiểm và quyết đoán của cô. Đôi mắt này luôn sáng lên với một tia sáng tinh quái, như thể cô luôn có một kế hoạch nào đó trong đầuMái tóc cô dài màu bạch kim, gần như trắng, tạo nên sự tương phản nổi bật với đôi mắt đỏ của cô. Mái tóc của cô được buộc lên một cách gọn gàng, với một vài lọn tóc buông lơi tự nhiên quanh khuôn mặt và phía sau" Wiš'adel " cô đáp, giọng điệu ngạo mạnKagaya nhìn sâu vào đôi mắt đỏ rực của Wiš'adel, như thể cố gắng hiểu rõ hơn về người phụ nữ đang ngồi trước mặt cậu. Đôi mắt của cậu vẫn giữ được vẻ điềm đạm, nhưng có thêm một chút tò mò và thận trọng" Wiš'adel-san, vì sao cô cần tìm Sát Quỷ Đoàn ? " cậu nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh" Ta nghe nói Sát Quỷ Đoàn biết khá nhiều về thế giới này " Người hầu đem trà vào đặt xuống bànMùi trà tỏa ra dịu nhẹ tỏa khắp phòng" Đúng thật "" Vậy cậu là chủ của nơi này ? " Wiš'adel nhướng mày hỏiKagaya mỉm cười nhẹ nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuốngKagaya không trả lời câu hỏi đóWiš'adel khẽ cười, mắt lóe lên sự tinh nghịch " Cậu thực sự muốn biết câu chuyện của ta sao ? " cô hỏi, giọng điệu đầy khiêu khích " Không sợ ta sẽ khiến cậu phải hối hận vì tò mò à ? "Kagaya vẫn giữ điềm tĩnh " Tôi luôn sẵn lòng lắng nghe những câu chuyện thú vị, Wiš'adel-san. Dù chúng có thể đầy những bí mật và nguy hiểm "Wiš'adel khá ngạc nhiên khi nghe đều đó, cô ngồi xếp bằng giọng pha một chút kiêu ngạo " Thật ra ta đến từ một nơi khác, một nơi toàn mùi máu và súng " đôi mắt cô trông nguy hiểm khi nói đến nóiKagaya lắng nghe, không tỏ vẻ gì bất ngờ. Cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ra thông hiểu " Một nơi như vậy, hẳn đã để lại nhiều vết thương lòng " cậu nói, giọng điệu vẫn bình thản nhưng sâu lắng" Không, nó cũng như sự sinh tồn mà thôi " Wiš'adel nói " Kẻ mạnh sẽ có tất cả, kẻ yếu thì biến thành xác chết " ánh mắt Wiš'adel lóe lên sự sắt bén của một người lính đánh thuêKagaya im lặng một lúc, đôi mắt cậu chứa đựng sự cảm thông và hiểu biết sâu sắc " Ở thế giới này, chúng tôi chiến đấu để bảo vệ những người yếu đuối, để mang lại sự cân bằng và hòa bình. Thợ Săn Quỷ không chỉ là những chiến binh mạnh mẽ mà còn là những người sẵn sàng hy sinh vì người khác "Wiš'adel cười nhẹ, đầy thách thức " Hy sinh vì người khác ? Chà có vẻ như cậu sẽ là một thủ lĩnh tốt bụng và giàu lòng nhân ái nhỉ ? " giọng điệu đầy sự châm biếm và giễu cợtKagaya vẫn bình thản nhìn Wiš'adel, ánh mắt cậu không hề thay đổi " Có thể vậy " cậu nói, giọng điềm đạm nhưng chắc chắn " Nhưng cũng có những lý do mà chúng tôi chiến đấu và hy sinh. Đôi khi, chính sự mạnh mẽ và lòng nhân ái mới là chìa khóa để thay đổi thế giới "Nhìn vào cái cách Kagaya phản ứng và giọng nói cùng đôi mắt với biểu cảm, Wiš'adel nhíu mày có vẻ như Kagaya không như những đứa trẻ khác" Hmm, có vẻ như chúng ta lạc đề rồi " Wiš'adel cầm tách trà rồi uống hết trong một hơi" Cậu có cách nào để ta có thể quay về thế giới của mình được không ? " Kagaya nhìn Wiš'adel " Về đều này, tôi nghĩ tôi cần phải tìm hiểu thêm " Wiš'adel nhướng mày " Có vẻ như không có ít gì cả " cô đứng lên kéo mũ choàng lên đầu mình " Ta nên đến nơi khác tìm cách vậy " " Sao cô không ở lại đây, chúng ta vừa tìm đáp án vừa có nơi cô ở " Kaguya đề nghị" Ta không nghĩ là ta cần nơi để ở " " Ai cũng cần cả, dù cho đó là một chiến binh cô độc " Wiš'adel nhíu mày không thích cái cách Kagaya nói sau đó cô khẽ cười ra tiếng" Hiểu rồi, cậu cần kỹ năng của ta trong việc đối phó với bọn Quỷ đó đúng không ? " " Đúng, mong cô hãy hợp tác với tôi " Kagaya không hề né tránh nó mà cứ nói ra ý định của mình về việc đó Wiš'adel nhướng mày, ánh mắt đầy sắc bén " Ta sẽ xem xét điều đó, nhưng không có gì miễn phí. Ta cần biết rõ hơn về những gì ta sẽ phải đối mặt và điều gì sẽ đổi lại cho sự hợp tác này " " Tất nhiên Wiš'adel-san " Wiš'adel rời khỏi phòng, để lại Kagaya ngồi một mình trong phòng, nơi sự tĩnh lặng lại trở về, chỉ còn lại mùi hương của trà lẩn khuất trong không khíKagaya lật lại những thông tin trong đầu về Wiš'adel, từ báo cáo của Shinjuro. Cô không giống con người, nhưng cũng không phải quỷ. Đôi mắt của cô chứa đựng một sự bí ẩn và sắc bén, có vẻ như mang một bí mật sâu thẳm mà Kaguya chưa thể hiểu rõĐối với Sát Quỷ Đoàn, việc Wiš'adel quyết định ở lại là một sự thuận lợi lớn, nhưng cũng đồng thời là một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Kagaya phải chuẩn bị cho mọi khả năng và đảm bảo rằng sự hợp tác với Wiš'adel sẽ không mang lại rủi ro không mong muốn*
*
*
*Đã được một tháng khi Wiš'adel chấp nhận ở lại Điện Ubuyashiki và có một nhiệm vụ đầu tiên cho cô" Điều tra vụ mất tích sao ? " Wiš'adel nhăn mày Kagaya gật đầu Wiš'adel nhận nhiệm vụ điều tra vụ mất tích với vẻ không hài lòng rõ rệt. Mặc dù cô thấy sự đối xử tốt của những người ở đây với cô, nhưng bản chất của một lính đánh thuê là không dễ dàng chấp nhận mệnh lệnh mà không có lý do rõ ràngCô cũng thấy rất kì khi không chịu làm theo lời của Chủ nơi này dù sao họ cũng đã bắt tay thành đồng mình nên đành đồng ý Sau khi nói sơ về nó thêm một lần nữa thì cô đã biết địa điểm cô cần điều traĐó là một ngôi làng nhỏ gần khu vực núi khá xa ở đâyThở dài đành chuẩn bị lên đường để đến đó, mất một tuần để Wiš'adel đến đóTrong một khu rừng sâu, nơi ánh sáng mặt trời hiếm khi chạm đến mặt đất qua những tán cây rậm rạp, có một ngôi làng nhỏ ẩn mình trong bóng tối của những tán cây cổ thụ. Ngôi làng này, dù không được nhắc đến nhiều, lại là nơi chứng kiến những nỗi đau và mất mát không thể nào quênNgôi làng nhỏ bé này nằm ở một khu vực bị cô lập, nơi các con đường nhỏ hẹp uốn lượn giữa những bụi cây và các đồi núi thấp. Những ngôi nhà trong làng được làm bằng gỗ và mái tranh, đơn giản nhưng ấm cúng. Vào ban ngày, ánh sáng từ những khe hở giữa các tán cây chỉ đủ để chiếu sáng một cách mờ ảo, tạo ra một bầu không khí huyền bí và tĩnh lặngWiš'adel bước đến gần ngôi nhà nhỏ đã bị Quỷ tấn công trước đóCô cẩn thận bước tới, đôi mắt sắc sảo quan sát từng chi tiết. Không khí xung quanh ngôi nhà lạnh lẽo và u ám, mang theo mùi ẩm mốc và sắt từ máu khô. Wiš'adel cúi xuống, chạm nhẹ vào vết máu, cảm nhận sự khô cứng của nóNhững dấu hiệu này rõ ràng chỉ ra sự hiện diện của một cuộc tàn sát nhanh chóng vì bên trong căn nhà không lộn xộn mấy. Dường như những người trong gia đình không có cơ hội phản khángCô bước ra ngoài căn nhà nhìn quanh, quan sát bên ngoàiHàng rào gỗ đã bị gãy, có một vết máu lớn bên ngoài sânTheo Wiš'adel thì gia đình bị sát hại khoảng bốn người, và rất khó để tìm một con Quỷ lẩn trốn như vậy giữa ban ngày. Cô biết rằng Quỷ thường hoạt động vào ban đêm, khi bóng tối che giấu sự hiện diện của chúngWiš'adel đành phải đợi đến đêm rồi mới tiếp tục. Cô tìm một chỗ bên trong thị trấn để quan sát. Trong khi chờ đợi, cô kiểm tra lại vũ khí và sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra. Đôi mắt đỏ của cô lấp lánh trong ánh sáng tàn dương, tràn đầy quyết tâm và sự cảnh giác cao độ kèm theo hưng phấn*
*
*
*Vào buổi tối, làng trở nên tĩnh lặng và u ám hơn. Ánh sáng của những đèn lồng lủng lẳng treo trên các cột gỗ sáng lên một cách yếu ớt, chỉ đủ để tạo ra những bóng đen dài trên những con đường lát đá nhỏ. Gió thổi qua những tán cây, tạo ra những tiếng rì rào kỳ lạ và những tiếng kêu của động vật hoang dãTrong góc khuất của bóng tối, Wiš'adel đứng ẩn mình, chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt so với khung cảnh xung quanh. Áo choàng của cô hòa quyện với bóng tối, đôi mắt đỏ rực lóe lên sự nguy hiểmKhi Wiš'adel đến ngôi làng, cô nhìn thấy cảnh tượng đau thương ngôi làng đã bị quỷ tấn công. Nhiều ngôi nhà đã bị phá hủy, và các dấu vết của cuộc tấn công vẫn còn rõ ràng với máu. Những người dân sống trong làng đều đã bị sát hại, và không gây nặng nề cho nỗi sợ hãi vẫn còn hiện diệnWiš'adel chạy quanh tìm kiếm, có vẻ con Quỷ đó vẫn đang săn mồi và Wiš'adel sẽ trở thành kẻ săn nó" Đ-đừng đến đây ! " Wiš'adel liền chạy đến nơi phát ra giọng nói, nó đây rồi, con Quỷ mà cô đang tìm kiếm đang đứng trong ngôi nhà gỗ nhỏCùng với nó là hai cô gái nhỏ đang bị ép vào góc run rẩy vì sợ hãi, cô bé lớn hơn đang ôm lấy cô bé nhỏTrong đêm tối dày đặc, Wiš'adel đã thấy nó một con Quỷ, cơ thể của chúng phản chiếu ánh trăng mờ ảo. Đôi mắt của Wiš'adel lóe lên ánh đỏ sắc lạnh, như một con thú săn mồi chính hiệuCon Quỷ vồ móng tay của mình đến nhưng trong tích tắc nó lại vồ vào hư khôngBối rối con Quỷ đó nhìn qua thì thấy Wiš'adel đang ôm hai cô bé trong tay mình" Có vẻ tìm ra mày dễ hơi là săn bọn đào ngũ " Wiš'adel nói, giọng cô không có chút cảm xúc nào, chỉ là sự lạnh lùng và hiển nhiênĐể hai cô bé xuống đất nhẹ nhàng, đôi mắt lóe lên sự nguy hiểm rồi lao đến con Quỷ đóChỉ trong một cái chớp mắt, con Quỷ đã nằm gục dưới đất, cái đầu rơi ra khỏi cổ nó. Wiš'adel đứng đó, thở đều, ánh mắt cô lạnh lùng và kiên định. Cô nhìn con Quỷ với sự lạnh lẽo của một lính đánh thuê đã quen với cái chết và bạo lực. Công việc đã hoàn tấtCô bé lớn hơn không chớp mắt khi nhìn Wiš'adel tiêu diệt con Quỷ đó, cơn gió thổi qua làm bay cái mũ choàng và khuôn mặt của Wiš'adel hiện ra dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trăngHình ảnh đó khắc sâu vào tâm trí của hai cô bé đó, Wiš'adel quay lại nhìn và đi đến gần hai cô bé" Hai em không sao chứ ? " Wiš'adel nhẹ nhàng hỏi, cô có thể thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt đẹp đẽ đóWiš'adel có thể thấy hai thi thể nằm trên đất bên dưới và vũng máu lớn, có vẻ đó là ba và mẹ của hai cô béNước mắt của cô gái lớn hơi bắt đầu chảy xuống, Wiš'adel nhăn mày bối rối cô không biết cách dỗ dành người khác đâuKhông nói gì, cô gái lớn ôm lấy Wiš'adel, khóc nức nở. Cô gái nhỏ hơn cũng nhào vào lòng Wiš'adel, cả hai đứa trẻ đều khóc trong sự an ủi từ người lạ. Wiš'adel ngồi im, không biết phải làm gì ngoài việc giữ im lặng và để cho nỗi đau của hai cô bé tràn vào không gian tĩnh của sự chết chốc*
*
*
*Sau khi mọi việc xong, cô gái nhỏ hơn đã ngủ gục vì mệt mỏi trong lòng của Wiš'adelÁo choàng cô đã cởi ra và đắp lên cho cô bé nhỏ vì không muốn cô bé đó lạnhCô bé lớn hơn ngồi cạnh Wiš'adel, thu đầu gối mình lại hai tay ôm lấyÁnh lửa lóe lên phát ra tiếng kêu lách tách, ánh mắt cô hướng về đám lửa" Em cảm ơn chị vì đã cứu chúng em " cô bé lớn hơn nói giọng đầy biết ơn nhưng cũng có chút e sợWiš'adel im lặng không nói gìCô bé lớn hơn nhìn qua Wiš'adel sau đó nhích lại gần Wiš'adel hơn cho đến khi vai của cô bé chạm vào người Wiš'adel như đang tìm kiếm sự an toàn và ấm ápWiš'adel cảm nhận được cơ thể cô bé dựa vào mình run lên, cô nhìn qua thì thấy cô bé lại khóc tiếpWiš'adel nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, cô bé khá ngạc nhiên cắn răng cố mạnh mẽ không cho nước mắt mình rơi nhưng không thể" Cứ khóc đi, em đã làm rất tốt rồi " Wiš'adel nóiNghe câu nói đó, bức tường mỏng manh của cô bé vỡ ra mặc cho nước mắt chảy dàiKhông rõ qua bao lâu, cô bé lớn cũng đã gục dựa vào người của Wiš'adel ngủ thiếp đi vì mệt mỏi và căng thẳngWiš'adel vẫn im lặng nhìn đám lửa đang cháy đó đôi mắt từ từ nhắm lại*
*
*
*" Nơi em muốn đến là đâu ? W "Tiếng nói nhẹ nhàng thân yêu đó, Wiš'adel làm sao mà quên được chứDáng vẻ đó, khuôn mặt đó, mùi hương đó, cái chạm đó, nụ cười đó-tất cả mọi thứ đã khắc ghi vào tâm trí và trái tim của cô như một lời nguyền chết tiệt không thể gội rửa" Cô bé sẽ sống cuộc đời của riêng mình !! " Người đàn ông nằm bất động đã không còn hơi thở nữa, W liếc nhìn vẻ mặt chán nản Chiến tranh, khói lửa, máu và mùi thuốc súng, xác chết, tiếng than khóc-đủ mọi thứ cứ dồn dập đến nhưng cơn sóng thần cao lớn ập xuống nhấn chìm cô" Kẻ như ngươi không đáng sống ! " " Cứ hoàn thành, đó là phần thưởng lớn "Tiếng súng vang lên trong cơn mưa tầm tã, người đàn ông gục ngã cùng với cô bé trong lòng mìnhMáu chảy ra bị làn mưa rội rửa, đó là cuộc sống của lính đánh thuê" Mỗi người lính đánh thuê đều bị nguyền rủa bởi chiến thắng hay cái chết " Câu nói đó vang vọng trong thâm tâm như một câu hỏi không đáp ánCứ bước tiến trên con đường, những kẻ nằm xuống đất máu tràn dưới mặt đất phản chiếu hình ảnh của cô bên dưới chân, trước mặt là một núi xác chết và nó nằm rải rác khắp nơiXoẹtNhẹ nhàng nhưng dứt khoát, cơ thể cô bé ngã xuống đất cùng với vết thương trên cổWiš'adel mở mắt ra nhìn, cảnh vật trước mắt Wiš'adel dần trở về với thực tại. Những hình ảnh và âm thanh của quá khứ dường như đang mờ dần trong tối bóng của không gian lặng yên. Cô vẫn giữ con dao găm trong tay, như thể đó là một phần của bản ngã côWiš'adel vẫn ngồi đó, đám lửa đã tắt từ lâu chờ đợi hai chị em đang ngủ trên người mình tỉnhTrời vừa lói dạng ánh bình minh cũng là lúc cô bé lớn hơn thức trướcCô bé dụi mắt nhấc đầu khỏi vai của Wiš'adel" Đói chứ ? " Wiš'adel hỏi, giọng nói của cô vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng không thiếu sự quan tâmCô bé, còn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nhìn Wiš'adel với ánh mắt ngơ ngác rồi gật đầu nhẹWiš'adel nhẹ nhàng dùng áo choàng trãi xuống và để cô bé nhỏ hơn nằm lên và đắp lên người cô bé" Ở đây đợi " Wiš'adel nói rồi đứng lên bước điCô chị nhìn theo bóng lưng của Wiš'adel sau đó để ý đến một chỗ, cô bé dụi mắt mình để cho nhìn rõ hơn nhưng lại không thấy bóng dáng của Wiš'adel đâu nữa*
*
*
*Wiš'adel đã về lại chỗ cũ, trên tay còn cầm theo một vài con cá, một ít trái cây tươi và một bình nước đầyCô bé nhỏ cũng đã tỉnh và đang cùng với chị mình ngồi tại đó đợi, nhìn về phía Wiš'adel với ánh mắt tò mò. Dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng và cứng rắn, Wiš'adel không thể không cảm thấy một chút hài lòng khi thấy sự bình yên của họ Hai chị em nhìn Wiš'adel, đúng như cô chị đã thấy Vì trời đã sáng là cả hai có thể nhìn rõ Wiš'adel như nàoĐôi mắt đỏ rực, như những viên ngọc lấp lánh trong màn đêm, phản chiếu sự quyết đoán và trí tuệ sắc bén. Ánh nhìn của cô không chỉ thể hiện sự tập trung cao độ mà còn chứa đựng một tia sáng mờ ảoMái tóc dài màu bạch kim của Wiš'adel, gần như trắng tinh, chảy dài xuống lưng. Được cột gọn gàng bằng một sợi dây da đen, tóc của cô tạo thành những lọn sóng nhẹ nhàng, buông lơi quanh khuôn mặtWiš'adel khoác trên mình một chiếc áo tay ngắn màu đen, được chế tác từ chất liệu cao cấp và bền bỉ mà cả hai chị em chưa bao giờ thấy qua nó. Bên ngoài lớp áo, có một lớp áo giáp nhẹ màu đen ôm sát cơ thể, bảo vệ những điểm yếu nhất của cô. Các miếng kim loại gia cố ở các vùng vai, khuỷu tay và đầu gốiQuần dài của Wiš'adel, màu đen, được thiết kế đặc biệt, có những miếng đệm kim loại gia cố ở đầu gối và đùi, trong khi đôi giày cao cổ màu đenMà quan trọng nhất có là, ở sau lưng Wiš'adel có một cái đuôiWiš'adel cảm thấy ánh nhìn của hai chị em đó đang nhìn chằm chằm vào cái đuôi ở sau côWiš'adel cảm thấy ánh nhìn của hai chị em đang dán chặt vào cái đuôi sau lưng mình. Dù trong thế giới của cô, điều đó không có gì đặc biệt, nhưng ở đây, nó trở thành một phần nổi bật, phản ánh sự khác biệt và độc đáo của cô trong mắt họSau khi đốt lửa và lấy các nhánh cây ghim vào con cá để nó nướngCô gái nhỏ nhìn lên Wiš'adel với đôi mắt đầy lòng biết ơn. Đôi tay còn hơi run rẩy vì mệt mỏi, cô bé mở lời, giọng nói trong trẻo nhưng đầy chân thành " Em cảm ơn chị vì đã cứu hai chị em em "" Không cần phải cảm ơn, ta chỉ làm vì nhiệm vụ thôi " Wiš'adel nói trong khi tập trung vào nướng cá" E-em tên là Kanae Kocho, em gái em là Shinobu Kocho " vẫn còn hơi run rẩy vì lạnh và mệt mỏi, cố gắng ngồi thẳng dậy và giới thiệu mình và em gáiWiš'adel gật đầu và tiếp tục việc của mình" Vậy ... Chị tên là gì ? " Kanae hỏi" Wiš'adel " Và thế là họ lại yên lặng, sau vài phút thì cá đã chính và Wiš'adel đưa cho cả hai chị em nhà Kocho mỗi người một conSau khi ăn sáng xong, Wiš'adel liền chữa trị băng bó các vết thương trên người của hai chị emBây giờ nhìn đã ổn hơn rồi" Chị Wiš'adel-san " Kanae gọi " Sao ? "" Chị có thể giúp em một việc được không ? " Kanae hỏi, giọng nói của cô bé nhẹ nhàng nhưng đầy hy vọng" Là gì ? " *
*
*
*Wiš'adel đã đào xong hai phần mộ và để xác của ba mẹ của hai chị em nhà KochoSau khi lập xong hai ngôi mộ, Wiš'adel lặng lẽ đứng một bên nhìn Kanae và ShinobuKanae và Shinobu quỳ bên cạnh mộ của ba mẹ mình, ánh mắt đầy buồn bã nhưng cũng chứa đựng sự cảm kích sâu sắc. Dù không thể hiện nhiều cảm xúc, Wiš'adel cảm nhận được nỗi đau và sự mất mát mà họ đang trải quaSau khi xong việc, Wiš'adel và hai chị em nhà Kocho lên đường điWiš'adel định sẽ đưa Kanae và Shinobu ở một nơi an toàn trướcKanae và Shinobu, mặc dù vẫn còn bị ảnh hưởng bởi nỗi đau mất mát, cảm thấy an tâm hơn khi có Wiš'adel ở bênTrong suốt bốn ngày đi bộ, Wiš'adel đã giúp hai chị em rất nhiềuDù không thể hiện nhiều cảm xúc, cô luôn tập trung vào việc đảm bảo an toàn và hỗ trợ Kanae và ShinobuNhững đêm đầu tiên của giấc ngủ Shinobu vẫn bị ám ảnh nên đã khóc trong đêm, Wiš'adel liền lặng lẽ đến bên cạnh trấn an cô bé bằng cách xoa đầu vuốt nhẹ nhàng mái tóc của ShinobuVà Kanae vẫn cảm thấy mặc cảm vì mình quá yếu đuối và Wiš'adel sẽ nói vài câu khích lệ tinh thần của KanaeVà một ngày mới lại đến" Wiš'adel, chị dẫn tụ em đi đâu vậy ? " Shinobu hỏi, ánh mắt vẫn còn chút lo lắng khi nhìn lên Wiš'adel" Đến nơi an toàn cho hai em " " Vậy ... Chị sẽ ở đó chứ ? " Shinobu lo lắng hỏiWiš'adel không trả lời *
*
*
*" Vậy cô là người cứu và đem về đây ? " Kagaya hỏiWiš'adel gật đầu, vì không biết phải đem Kanae và Shinobu đi đâu nên cô đã đem về Điện UbuyashikiKagaya mỉm cười " Được, tôi sẽ kêu người chuẩn bị mọi thứ " Wiš'adel thầm cảm ơn vì Kagaya đã đồng ý mà không cần nói gì" Nhưng ... " Wiš'adel nhíu mày khi nghe Kagaya nói" Cô sẽ phải là người chăm sóc " Như không tin vào tai mình, Wiš'adel đứng thẳng người dậy nhìn Kagaya" Tại sao lại là tôi ? " Wiš'adel hầm hừ hỏi, giọng đầy sự khó chịuKagaya vẫn mỉm cười " Rồi cô sẽ hiểu " Wiš'adel nhướng mày sau đó gãi đầu thở dài, có vẻ như tự thân cô rước về nên cô phải chịu rồiCô đi ra khỏi phòng thì thấy Kanae và Shinobu đứng bên ngoài sân đợi mình" Wiš'adel " Kanae và Shinobu đi đến đứng bên cạnh côVì cô là một người khá đặc biệt trong mắt Kagaya nên cậu đã xây cho cô một ở gần Điện Ubuyashiki, để cho cô không gian riêng và sinh hoạtWiš'adel đành dẫn hai chị em nhà Kocho về nơi đó*
*
*
*
*
*
*Đã được một tháng khi Wiš'adel chấp nhận ở lại Điện Ubuyashiki và có một nhiệm vụ đầu tiên cho cô" Điều tra vụ mất tích sao ? " Wiš'adel nhăn mày Kagaya gật đầu Wiš'adel nhận nhiệm vụ điều tra vụ mất tích với vẻ không hài lòng rõ rệt. Mặc dù cô thấy sự đối xử tốt của những người ở đây với cô, nhưng bản chất của một lính đánh thuê là không dễ dàng chấp nhận mệnh lệnh mà không có lý do rõ ràngCô cũng thấy rất kì khi không chịu làm theo lời của Chủ nơi này dù sao họ cũng đã bắt tay thành đồng mình nên đành đồng ý Sau khi nói sơ về nó thêm một lần nữa thì cô đã biết địa điểm cô cần điều traĐó là một ngôi làng nhỏ gần khu vực núi khá xa ở đâyThở dài đành chuẩn bị lên đường để đến đó, mất một tuần để Wiš'adel đến đóTrong một khu rừng sâu, nơi ánh sáng mặt trời hiếm khi chạm đến mặt đất qua những tán cây rậm rạp, có một ngôi làng nhỏ ẩn mình trong bóng tối của những tán cây cổ thụ. Ngôi làng này, dù không được nhắc đến nhiều, lại là nơi chứng kiến những nỗi đau và mất mát không thể nào quênNgôi làng nhỏ bé này nằm ở một khu vực bị cô lập, nơi các con đường nhỏ hẹp uốn lượn giữa những bụi cây và các đồi núi thấp. Những ngôi nhà trong làng được làm bằng gỗ và mái tranh, đơn giản nhưng ấm cúng. Vào ban ngày, ánh sáng từ những khe hở giữa các tán cây chỉ đủ để chiếu sáng một cách mờ ảo, tạo ra một bầu không khí huyền bí và tĩnh lặngWiš'adel bước đến gần ngôi nhà nhỏ đã bị Quỷ tấn công trước đóCô cẩn thận bước tới, đôi mắt sắc sảo quan sát từng chi tiết. Không khí xung quanh ngôi nhà lạnh lẽo và u ám, mang theo mùi ẩm mốc và sắt từ máu khô. Wiš'adel cúi xuống, chạm nhẹ vào vết máu, cảm nhận sự khô cứng của nóNhững dấu hiệu này rõ ràng chỉ ra sự hiện diện của một cuộc tàn sát nhanh chóng vì bên trong căn nhà không lộn xộn mấy. Dường như những người trong gia đình không có cơ hội phản khángCô bước ra ngoài căn nhà nhìn quanh, quan sát bên ngoàiHàng rào gỗ đã bị gãy, có một vết máu lớn bên ngoài sânTheo Wiš'adel thì gia đình bị sát hại khoảng bốn người, và rất khó để tìm một con Quỷ lẩn trốn như vậy giữa ban ngày. Cô biết rằng Quỷ thường hoạt động vào ban đêm, khi bóng tối che giấu sự hiện diện của chúngWiš'adel đành phải đợi đến đêm rồi mới tiếp tục. Cô tìm một chỗ bên trong thị trấn để quan sát. Trong khi chờ đợi, cô kiểm tra lại vũ khí và sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra. Đôi mắt đỏ của cô lấp lánh trong ánh sáng tàn dương, tràn đầy quyết tâm và sự cảnh giác cao độ kèm theo hưng phấn*
*
*
*Vào buổi tối, làng trở nên tĩnh lặng và u ám hơn. Ánh sáng của những đèn lồng lủng lẳng treo trên các cột gỗ sáng lên một cách yếu ớt, chỉ đủ để tạo ra những bóng đen dài trên những con đường lát đá nhỏ. Gió thổi qua những tán cây, tạo ra những tiếng rì rào kỳ lạ và những tiếng kêu của động vật hoang dãTrong góc khuất của bóng tối, Wiš'adel đứng ẩn mình, chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt so với khung cảnh xung quanh. Áo choàng của cô hòa quyện với bóng tối, đôi mắt đỏ rực lóe lên sự nguy hiểmKhi Wiš'adel đến ngôi làng, cô nhìn thấy cảnh tượng đau thương ngôi làng đã bị quỷ tấn công. Nhiều ngôi nhà đã bị phá hủy, và các dấu vết của cuộc tấn công vẫn còn rõ ràng với máu. Những người dân sống trong làng đều đã bị sát hại, và không gây nặng nề cho nỗi sợ hãi vẫn còn hiện diệnWiš'adel chạy quanh tìm kiếm, có vẻ con Quỷ đó vẫn đang săn mồi và Wiš'adel sẽ trở thành kẻ săn nó" Đ-đừng đến đây ! " Wiš'adel liền chạy đến nơi phát ra giọng nói, nó đây rồi, con Quỷ mà cô đang tìm kiếm đang đứng trong ngôi nhà gỗ nhỏCùng với nó là hai cô gái nhỏ đang bị ép vào góc run rẩy vì sợ hãi, cô bé lớn hơn đang ôm lấy cô bé nhỏTrong đêm tối dày đặc, Wiš'adel đã thấy nó một con Quỷ, cơ thể của chúng phản chiếu ánh trăng mờ ảo. Đôi mắt của Wiš'adel lóe lên ánh đỏ sắc lạnh, như một con thú săn mồi chính hiệuCon Quỷ vồ móng tay của mình đến nhưng trong tích tắc nó lại vồ vào hư khôngBối rối con Quỷ đó nhìn qua thì thấy Wiš'adel đang ôm hai cô bé trong tay mình" Có vẻ tìm ra mày dễ hơi là săn bọn đào ngũ " Wiš'adel nói, giọng cô không có chút cảm xúc nào, chỉ là sự lạnh lùng và hiển nhiênĐể hai cô bé xuống đất nhẹ nhàng, đôi mắt lóe lên sự nguy hiểm rồi lao đến con Quỷ đóChỉ trong một cái chớp mắt, con Quỷ đã nằm gục dưới đất, cái đầu rơi ra khỏi cổ nó. Wiš'adel đứng đó, thở đều, ánh mắt cô lạnh lùng và kiên định. Cô nhìn con Quỷ với sự lạnh lẽo của một lính đánh thuê đã quen với cái chết và bạo lực. Công việc đã hoàn tấtCô bé lớn hơn không chớp mắt khi nhìn Wiš'adel tiêu diệt con Quỷ đó, cơn gió thổi qua làm bay cái mũ choàng và khuôn mặt của Wiš'adel hiện ra dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trăngHình ảnh đó khắc sâu vào tâm trí của hai cô bé đó, Wiš'adel quay lại nhìn và đi đến gần hai cô bé" Hai em không sao chứ ? " Wiš'adel nhẹ nhàng hỏi, cô có thể thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt đẹp đẽ đóWiš'adel có thể thấy hai thi thể nằm trên đất bên dưới và vũng máu lớn, có vẻ đó là ba và mẹ của hai cô béNước mắt của cô gái lớn hơi bắt đầu chảy xuống, Wiš'adel nhăn mày bối rối cô không biết cách dỗ dành người khác đâuKhông nói gì, cô gái lớn ôm lấy Wiš'adel, khóc nức nở. Cô gái nhỏ hơn cũng nhào vào lòng Wiš'adel, cả hai đứa trẻ đều khóc trong sự an ủi từ người lạ. Wiš'adel ngồi im, không biết phải làm gì ngoài việc giữ im lặng và để cho nỗi đau của hai cô bé tràn vào không gian tĩnh của sự chết chốc*
*
*
*Sau khi mọi việc xong, cô gái nhỏ hơn đã ngủ gục vì mệt mỏi trong lòng của Wiš'adelÁo choàng cô đã cởi ra và đắp lên cho cô bé nhỏ vì không muốn cô bé đó lạnhCô bé lớn hơn ngồi cạnh Wiš'adel, thu đầu gối mình lại hai tay ôm lấyÁnh lửa lóe lên phát ra tiếng kêu lách tách, ánh mắt cô hướng về đám lửa" Em cảm ơn chị vì đã cứu chúng em " cô bé lớn hơn nói giọng đầy biết ơn nhưng cũng có chút e sợWiš'adel im lặng không nói gìCô bé lớn hơn nhìn qua Wiš'adel sau đó nhích lại gần Wiš'adel hơn cho đến khi vai của cô bé chạm vào người Wiš'adel như đang tìm kiếm sự an toàn và ấm ápWiš'adel cảm nhận được cơ thể cô bé dựa vào mình run lên, cô nhìn qua thì thấy cô bé lại khóc tiếpWiš'adel nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, cô bé khá ngạc nhiên cắn răng cố mạnh mẽ không cho nước mắt mình rơi nhưng không thể" Cứ khóc đi, em đã làm rất tốt rồi " Wiš'adel nóiNghe câu nói đó, bức tường mỏng manh của cô bé vỡ ra mặc cho nước mắt chảy dàiKhông rõ qua bao lâu, cô bé lớn cũng đã gục dựa vào người của Wiš'adel ngủ thiếp đi vì mệt mỏi và căng thẳngWiš'adel vẫn im lặng nhìn đám lửa đang cháy đó đôi mắt từ từ nhắm lại*
*
*
*" Nơi em muốn đến là đâu ? W "Tiếng nói nhẹ nhàng thân yêu đó, Wiš'adel làm sao mà quên được chứDáng vẻ đó, khuôn mặt đó, mùi hương đó, cái chạm đó, nụ cười đó-tất cả mọi thứ đã khắc ghi vào tâm trí và trái tim của cô như một lời nguyền chết tiệt không thể gội rửa" Cô bé sẽ sống cuộc đời của riêng mình !! " Người đàn ông nằm bất động đã không còn hơi thở nữa, W liếc nhìn vẻ mặt chán nản Chiến tranh, khói lửa, máu và mùi thuốc súng, xác chết, tiếng than khóc-đủ mọi thứ cứ dồn dập đến nhưng cơn sóng thần cao lớn ập xuống nhấn chìm cô" Kẻ như ngươi không đáng sống ! " " Cứ hoàn thành, đó là phần thưởng lớn "Tiếng súng vang lên trong cơn mưa tầm tã, người đàn ông gục ngã cùng với cô bé trong lòng mìnhMáu chảy ra bị làn mưa rội rửa, đó là cuộc sống của lính đánh thuê" Mỗi người lính đánh thuê đều bị nguyền rủa bởi chiến thắng hay cái chết " Câu nói đó vang vọng trong thâm tâm như một câu hỏi không đáp ánCứ bước tiến trên con đường, những kẻ nằm xuống đất máu tràn dưới mặt đất phản chiếu hình ảnh của cô bên dưới chân, trước mặt là một núi xác chết và nó nằm rải rác khắp nơiXoẹtNhẹ nhàng nhưng dứt khoát, cơ thể cô bé ngã xuống đất cùng với vết thương trên cổWiš'adel mở mắt ra nhìn, cảnh vật trước mắt Wiš'adel dần trở về với thực tại. Những hình ảnh và âm thanh của quá khứ dường như đang mờ dần trong tối bóng của không gian lặng yên. Cô vẫn giữ con dao găm trong tay, như thể đó là một phần của bản ngã côWiš'adel vẫn ngồi đó, đám lửa đã tắt từ lâu chờ đợi hai chị em đang ngủ trên người mình tỉnhTrời vừa lói dạng ánh bình minh cũng là lúc cô bé lớn hơn thức trướcCô bé dụi mắt nhấc đầu khỏi vai của Wiš'adel" Đói chứ ? " Wiš'adel hỏi, giọng nói của cô vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng không thiếu sự quan tâmCô bé, còn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nhìn Wiš'adel với ánh mắt ngơ ngác rồi gật đầu nhẹWiš'adel nhẹ nhàng dùng áo choàng trãi xuống và để cô bé nhỏ hơn nằm lên và đắp lên người cô bé" Ở đây đợi " Wiš'adel nói rồi đứng lên bước điCô chị nhìn theo bóng lưng của Wiš'adel sau đó để ý đến một chỗ, cô bé dụi mắt mình để cho nhìn rõ hơn nhưng lại không thấy bóng dáng của Wiš'adel đâu nữa*
*
*
*Wiš'adel đã về lại chỗ cũ, trên tay còn cầm theo một vài con cá, một ít trái cây tươi và một bình nước đầyCô bé nhỏ cũng đã tỉnh và đang cùng với chị mình ngồi tại đó đợi, nhìn về phía Wiš'adel với ánh mắt tò mò. Dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng và cứng rắn, Wiš'adel không thể không cảm thấy một chút hài lòng khi thấy sự bình yên của họ Hai chị em nhìn Wiš'adel, đúng như cô chị đã thấy Vì trời đã sáng là cả hai có thể nhìn rõ Wiš'adel như nàoĐôi mắt đỏ rực, như những viên ngọc lấp lánh trong màn đêm, phản chiếu sự quyết đoán và trí tuệ sắc bén. Ánh nhìn của cô không chỉ thể hiện sự tập trung cao độ mà còn chứa đựng một tia sáng mờ ảoMái tóc dài màu bạch kim của Wiš'adel, gần như trắng tinh, chảy dài xuống lưng. Được cột gọn gàng bằng một sợi dây da đen, tóc của cô tạo thành những lọn sóng nhẹ nhàng, buông lơi quanh khuôn mặtWiš'adel khoác trên mình một chiếc áo tay ngắn màu đen, được chế tác từ chất liệu cao cấp và bền bỉ mà cả hai chị em chưa bao giờ thấy qua nó. Bên ngoài lớp áo, có một lớp áo giáp nhẹ màu đen ôm sát cơ thể, bảo vệ những điểm yếu nhất của cô. Các miếng kim loại gia cố ở các vùng vai, khuỷu tay và đầu gốiQuần dài của Wiš'adel, màu đen, được thiết kế đặc biệt, có những miếng đệm kim loại gia cố ở đầu gối và đùi, trong khi đôi giày cao cổ màu đenMà quan trọng nhất có là, ở sau lưng Wiš'adel có một cái đuôiWiš'adel cảm thấy ánh nhìn của hai chị em đó đang nhìn chằm chằm vào cái đuôi ở sau côWiš'adel cảm thấy ánh nhìn của hai chị em đang dán chặt vào cái đuôi sau lưng mình. Dù trong thế giới của cô, điều đó không có gì đặc biệt, nhưng ở đây, nó trở thành một phần nổi bật, phản ánh sự khác biệt và độc đáo của cô trong mắt họSau khi đốt lửa và lấy các nhánh cây ghim vào con cá để nó nướngCô gái nhỏ nhìn lên Wiš'adel với đôi mắt đầy lòng biết ơn. Đôi tay còn hơi run rẩy vì mệt mỏi, cô bé mở lời, giọng nói trong trẻo nhưng đầy chân thành " Em cảm ơn chị vì đã cứu hai chị em em "" Không cần phải cảm ơn, ta chỉ làm vì nhiệm vụ thôi " Wiš'adel nói trong khi tập trung vào nướng cá" E-em tên là Kanae Kocho, em gái em là Shinobu Kocho " vẫn còn hơi run rẩy vì lạnh và mệt mỏi, cố gắng ngồi thẳng dậy và giới thiệu mình và em gáiWiš'adel gật đầu và tiếp tục việc của mình" Vậy ... Chị tên là gì ? " Kanae hỏi" Wiš'adel " Và thế là họ lại yên lặng, sau vài phút thì cá đã chính và Wiš'adel đưa cho cả hai chị em nhà Kocho mỗi người một conSau khi ăn sáng xong, Wiš'adel liền chữa trị băng bó các vết thương trên người của hai chị emBây giờ nhìn đã ổn hơn rồi" Chị Wiš'adel-san " Kanae gọi " Sao ? "" Chị có thể giúp em một việc được không ? " Kanae hỏi, giọng nói của cô bé nhẹ nhàng nhưng đầy hy vọng" Là gì ? " *
*
*
*Wiš'adel đã đào xong hai phần mộ và để xác của ba mẹ của hai chị em nhà KochoSau khi lập xong hai ngôi mộ, Wiš'adel lặng lẽ đứng một bên nhìn Kanae và ShinobuKanae và Shinobu quỳ bên cạnh mộ của ba mẹ mình, ánh mắt đầy buồn bã nhưng cũng chứa đựng sự cảm kích sâu sắc. Dù không thể hiện nhiều cảm xúc, Wiš'adel cảm nhận được nỗi đau và sự mất mát mà họ đang trải quaSau khi xong việc, Wiš'adel và hai chị em nhà Kocho lên đường điWiš'adel định sẽ đưa Kanae và Shinobu ở một nơi an toàn trướcKanae và Shinobu, mặc dù vẫn còn bị ảnh hưởng bởi nỗi đau mất mát, cảm thấy an tâm hơn khi có Wiš'adel ở bênTrong suốt bốn ngày đi bộ, Wiš'adel đã giúp hai chị em rất nhiềuDù không thể hiện nhiều cảm xúc, cô luôn tập trung vào việc đảm bảo an toàn và hỗ trợ Kanae và ShinobuNhững đêm đầu tiên của giấc ngủ Shinobu vẫn bị ám ảnh nên đã khóc trong đêm, Wiš'adel liền lặng lẽ đến bên cạnh trấn an cô bé bằng cách xoa đầu vuốt nhẹ nhàng mái tóc của ShinobuVà Kanae vẫn cảm thấy mặc cảm vì mình quá yếu đuối và Wiš'adel sẽ nói vài câu khích lệ tinh thần của KanaeVà một ngày mới lại đến" Wiš'adel, chị dẫn tụ em đi đâu vậy ? " Shinobu hỏi, ánh mắt vẫn còn chút lo lắng khi nhìn lên Wiš'adel" Đến nơi an toàn cho hai em " " Vậy ... Chị sẽ ở đó chứ ? " Shinobu lo lắng hỏiWiš'adel không trả lời *
*
*
*" Vậy cô là người cứu và đem về đây ? " Kagaya hỏiWiš'adel gật đầu, vì không biết phải đem Kanae và Shinobu đi đâu nên cô đã đem về Điện UbuyashikiKagaya mỉm cười " Được, tôi sẽ kêu người chuẩn bị mọi thứ " Wiš'adel thầm cảm ơn vì Kagaya đã đồng ý mà không cần nói gì" Nhưng ... " Wiš'adel nhíu mày khi nghe Kagaya nói" Cô sẽ phải là người chăm sóc " Như không tin vào tai mình, Wiš'adel đứng thẳng người dậy nhìn Kagaya" Tại sao lại là tôi ? " Wiš'adel hầm hừ hỏi, giọng đầy sự khó chịuKagaya vẫn mỉm cười " Rồi cô sẽ hiểu " Wiš'adel nhướng mày sau đó gãi đầu thở dài, có vẻ như tự thân cô rước về nên cô phải chịu rồiCô đi ra khỏi phòng thì thấy Kanae và Shinobu đứng bên ngoài sân đợi mình" Wiš'adel " Kanae và Shinobu đi đến đứng bên cạnh côVì cô là một người khá đặc biệt trong mắt Kagaya nên cậu đã xây cho cô một ở gần Điện Ubuyashiki, để cho cô không gian riêng và sinh hoạtWiš'adel đành dẫn hai chị em nhà Kocho về nơi đó*
*
*
*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com