TruyenHHH.com

Dong Nhan Tokyo Revengers Thuy Lac Vo Tinh

Rất có thể đây là chương cuối trong tháng 9

Hii đi học rồi, tháng đầu tiên phải nghiêm túc xíu. Không có thời gian cho mọi người được rồi, xin lỗi nhé. Với lại...

Hình như Hii đăng chương liên tục là lượt vote giảm rõ luôn. Vậy nên Hii sẽ đợi lượt vote mỗi chương đạt đầu 9, đến lúc đó Hii mới bắt đầu viết và vài ngày sau mới ra chương.

Xin lỗi mọi người vì điều phiền phức này, nhưng dạo này chạy deadline nhiều lắm. Phải tăng thời gian ra chương thôi.

Cảm ơn vì đã đọc.
--------------

Mizu tỉnh dậy trong một căn phòng ẩm ướt, bên tai liên tục vang lên tiếng gào thét chói tai tĩnh lượt.

[Cảnh báo nguy hiểm! Cảnh báo nguy hiểm! Mở chế độ tự bảo vệ! Cảnh báo nguy hiểm! Cảnh báo nguy hiểm!]

"Ba Chấm, con mẹ nó mày câm mồm lại!"

Mizu nhất thời không xác định được bản thân đang ở đâu, lại bị âm thanh chói tai quấy phá đến phiền phức. Không nhịn được chửi một tiếng.

[...C-Cảnh Báo OOC!]

Mizu lười phản ứng với nó, trực tiếp ngồi thẳng dậy. Cô hiện đang ở trong một căn phòng nhỏ tối tăm không phân được ngày đêm, tấm rèm cửa sổ sát đất được kéo kín lại. Không một chút ánh sáng nào lọt tới.

Thân thể cô không có gì bất thường, chỉ là đầu óc hơi choáng. Giống như là đã ngủ rất lâu rồi.

"Đây là đâu? Nói tóm gọn lại cho tao."

[Đây là một tòa nhà ngoại ô ở Nhật Bản. Cô đang ở thời gian 12 năm sau, cá thể Sano Manjirou đã giết hết bạn bè của mình y như cốt truyện. Takemichi hiện đang ở Philipin để gặp cậu ta.]

"Đệt má! Baji không chết, Kazutora không vào tù. Tại sao Manjirou vẫn bị bản năng hắc ám chiếm cứ?!"

Cảnh Báo OOC aaaaa!!!!!

Ba Chấm thật sự muốn cảnh báo lắm, nhưng sợ bị đánh. Nó chỉ có thể câm mồm làm thinh.

Mizu thực sự không hiểu, ngoại trừ Shinichirou do lúc đó cô không có kí ức. Còn lại những người khác cô đều cứu được, vậy thì tại sao?!

[Cô chủ, cô đã chết.]

"Ba Chấm" lạnh tanh đáp một câu.

"... gì?!"

[Cô bị người ta ám hại, trên danh nghĩa cô đã chết. Nhưng mà hung thủ lại không thực sự muốn giết cô.]

"Ai giết tao?"

[Bảo mật của đối phương quá cao, tôi không có khả năng xâm nhập được.]

Mizu đưa ánh mắt vô định quét một lần khắp căn phòng này, chậm rãi nói một câu:"Vô dụng."

Cô đã nhìn thấy bài báo để trên bàn, là 'hắn' cố tình sắp xếp muốn đưa cho cô xem.

Tiêu đề bài báo in rõ trên trang nhất, với cái phông chữ đủ màu mè.

Người thừa kế của tập đoàn Miju chết bất đắc kì tử trong nhà riêng. Nghi ngờ hung thủ là em trai cùng cha khác mẹ?

"Mày xem, cả thế giới đều biết Nikko Kaze là người giết tao. Mày lí gì lại không tra ra?"

[Tôi thật sự tra không ra, không hề có dấu vết gì xót lại ở hiện trường vụ án. Lí ra loài người không thể nào đoán đúng. Cô phải tin tôi.]

Mizu không đáp lại nó, đưa tay kéo tấm rèm cửa ra. Sắc chiều tà phút chốc nhuộm đỏ cả căn phòng, mặt trời đỏ cam lằng lặng đi xuống chân núi. Bầu trời một mảng cam thê lương, mây trắng vờn vợn giữa làn gió. Tiếng quạ kêu văng vẳng phương xa.

Tự nhiên lại thấy buồn.

[Cô chủ, cá thể Sano Manjirou đã chết, tự tử.]

Ba Chấm đột nhiên thông báo như vậy.

Mizu hỏi:"Vì sao lại tự tử?"

[Vì đau đớn, vì cô độc, vì mất đi ánh sáng. Xin lỗi cô chủ, tôi không hiểu được cảm xúc của nhân loại. Không thể truyền đạt đủ ý cho cô.]

Cô gục mặt xuống, không tiếp tục nói chuyện với nó nữa. Mizu mở cửa, bước ra khỏi căn phòng tối tăm kia. Đừng bước lững chững đi xuống lầu.

"Chị tỉnh rồi sao? Hơi trễ đấy, đáng lí phải tỉnh từ hôm qua đấy chứ. Chắc tại lượng thuốc hơi nhiều."

Nikko Ayamu thấy cô đi xuống liền nở một nụ cười, vui vẻ nói chuyện giống như quan tâm thân thiết lắm. Nhưng cô hiểu rõ, cô ta chẳng có miếng ý tốt gì.

Mizu không đáp, trực tiếp đi ngang qua cô ta.

"Mii, em đợi chị 12 năm rồi đấy."

Ayamu không để ý đến cô có chịu đáp lời bản thân hay không, vẫn tự mình độc thoại:"Em khác với chị, trong 12 năm, em vẫn là em. Nhưng chị thì khác, chị chính là chị năm 16 tuổi, đúng không?"

Bước chân Mizu khựng lại, nhưng cô vẫn không quay đầu.

"Nikko Ayamu, tao không quan tâm hai tụi mày là ai. Nhưng đừng có mà xía mỏ vào việc của tao. Nếu đã không phải là người của thế giới này, tao không ngại giết phắt mày đâu. Hiểu?"

Đe dọa xong liền mở cửa đi ra ngoài. Tuy là mạnh miệng như vậy, nhưng cô cũng không nắm chắc bản thân có thể làm được đến đâu. Dù sao đối phương cũng có tận hai người.

Nhưng điều làm Mizu bận lòng chính là, tại sao họ lại tỏ vẻ như bản thân quen biết cô? Chẳng lẽ ba người từng gặp nhau ở thế giới thực?

[Cô chủ, cá thể Hanagaki Takemichi chuẩn bị quay lại quá khứ.]

Ba Chấm thông báo bằng cái giọng vô tính lạnh lùng.

Mizu dừng chân, quay đầu lại nhìn căn nhà kia thêm một lần nữa. Lạnh nhạt gật đầu.

"Tao biết rồi."

Ngày 6 tháng giêng năm 2006, sinh nhật lần thứ mười sáu của Mizu.

Ngày 1 tháng 2, Takemichi không hiểu vì lí do gì mà chạy tới khu Yokohama để đánh bại đám Yankee Hama. Ừ thì thật ra cô hiểu lí do đấy, nhưng từ chối tiếp nhận.

Mizu tâm trạng cực kì tồi tệ tỉnh dậy từ trên giường.

Hai anh em Nikko rốt cuộc đang toan tính thứ gì? Tại sao lại giả vờ giết cô? Tại sao lại muốn đánh thức bản năng hắc ám của Manjirou?

Những chuyện này đương nhiên phải làm rõ, nhưng trước hết phải giải quyết ổn thỏa vụ của Thiên Trúc.

Trong việc lần này cần ngăn chặn hai việc. Thứ nhất, cái chết của Ema, thứ hai, chính là việc của Izana.

Trước năm 15 tuổi, Mizu không hề có kí ức về "nhiệm vụ" hay "hệ thống". Vậy mà vẫn có duyên gặp được Kurokawa Izana, coi như tính làm người quen.

Lúc trước thất hứa với cậu ta không đến thăm Elzabeth, coi như đền bù. Cứu lại cậu ta một mạng vậy.

Nếu như chiếu theo cốt truyện nguyên mẫu, trận lần này không khó để cô làm chủ. Nhưng nếu đã xuất hiện hai kẻ ngoại lai, việc lần này phải tính kế dài dài.

Tương lai 12 năm sau cô bị gài bẫy, cũng chỉ là "Mizu" giả do Ba Chấm tạo lập nên qua các số liệu. Cũng không phải là cô thật, thua hai kẻ kia cũng hợp lí.

Nhưng cô là người thật, không phải số liệu, không có khả năng thua được.

Cầm điện thoại lên gọi cho Baji, sau đó lại xuống giường để gặp mặt Kokonoi.

Muốn đi trước họ, bắt buộc ngày hôm nay phải sắp xếp ổn thỏa!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com