TruyenHHH.com

Dong Nhan Tokyo Revengers Hon Ma Kanae Ky Su

"Mày nghe về Truyền thuyết đô thị - Hồn ma Kanae chưa?"

"Chưa, kể nghe coi."

Truyền thuyết đô thị - Hồn ma Kanae, nói về linh hồn tà ác của một cô tiểu thư quý tộc bị đem làm vật tế. Trong cơn phẫn nộ, cô ta đã nguyền rủa những kẻ hãm hại mình, cuốn trôi quê nhà bằng cơn lũ kinh hoàng. Dù đã rửa hận nhưng hồn ma của cô ta vẫn còn tồn tại gây hại cho dân. Một ngày nọ, vị âm dương sư Abe no Seimei được mời đến phong ấn oán linh Kanae trong một con búp bê bằng sứ. Ngài đưa nó đi, giấu ở một nơi vĩnh viễn không ai biết.

Sano Shinichiro mặt hơi tái mét, miếng snack khoai tây bỗng không còn ngon miệng nữa. Anh chộp lấy chai coca kế bên tu một hồi lấy lại bình tĩnh, miệng méo xệch nói.

"M- mày kể nhảm quá đấy. Gì mà hồn ma Kanae chứ?"

Cmn tại sao anh lại đồng ý cùng bọn Takeomi đi lên ngôi miếu hoang chỉ vì lời khích tướng của lũ mất nết này chứ?

Nhóm bốn thiếu niên bất lương trong một lần lang thang lượn lờ đã phát hiện ra ngôi miếu hoang nằm trên một ngọn đồi nhỏ liền kéo bè kéo lũ lên, coi nó là địa điểm thử thách lòng dũng cảm và hiện tại đã là 6 giờ chiều, thứ ánh sáng lẻ loi duy nhất trong đám cây cao chót chỉ có chiếc đèn dầu vơ tạm từ nhà.

Shinichiro: Ông ơi, con muốn về.

"Không lẽ mày tin lời thằng Waka kể?" Thanh niên Akashi Takeomi nhận ra sự sợ hãi của thằng bạn. Nhân cách khốn nạn bỗng trỗi dậy.

Thanh niên ngoài lạnh trong nói tỏ vẻ "chả có gì khiến tao sợ" nhưng thực chất trong lòng gào thét, hếch mũi tuyên bố.

"Tao mà lại sợ dăm ba thứ chuyện nhảm. Tụi mày coi tao thể hiện đây!"

Và, dưới câu mạnh miệng cùng sự cổ vũ nhiệt tình của ba thằng bạn. Shinichiro quyết định dẫn đầu vào sâu bên trong căn miếu hoang.

Ôi mẹ ơi, cứu con!!! ༎ຶ‿༎ຶ

Căn miếu đổ nát bám đầy bụi bặm mạng nhện, sàn gỗ mục ruỗng kêu cót két theo mỗi bước đi. Bỗng Shinichiro nhớ đến một bộ phim kinh dị có tình tiết y hệt vậy anh mới xem tối qua, trong đầu biên tập hàng trăm viễn cảnh có thể diễn ra như con ma mặt mũi tà ác nhảy bổ về phía bốn đứa nó với con dao sắc lẻm trên tay. Ui, mới nghĩ thôi đã rợn tóc gáy. Anh siết quai đèn dầu như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

"Có cả một ngôi miếu ở đây tại sao tao chưa từng nghe ai kể?"

"Thằng đần, mày nghĩ ai đi quan tâm kể về ngôi miếu bị bỏ hoang cả chục năm."

"Sao mày biết nó bị bỏ hoang chục năm?"

"Ờ, đoán?"

Cuộc tranh cãi vô nghĩa kết thúc xong, cả lũ mới nhận ra mình đang đứng trước một bức tượng phật mất đầu đặt ngay trung tâm miếu. Bức tượng dù bị thời gian ăn mòn, rêu rạ mọc đầy và còn mất một bộ phận quan trọng vẫn toát ra sự uy nghiêm vốn có, chứng tỏ người điêu khắc rất tỉ mỉ chăm chút từng nét khắc bằng thủ công.

Imaushi Wakasa tiến lên tay sờ soạng lục lọi khắp nơi, chẳng quan tâm đến lớp bụi bẩn đọng dày cả lớp. Takeomi và Keizo cũng tham gia, ngoại trừ vị tổng trưởng sợ ma Shinichiro nọ, ba thằng con trai mang tâm hồn của nhà thám hiểm (?) lục tung tìm báu vật (?)

"Tụi mày..."

Shinichiro muốn về, nơi này làm anh rén lắm rồi ಥ‿ಥ

Trong lúc vô ý anh lỡ bước chân đạp phải một mảnh sàn nhà mục khiến nó vỡ làm hai mảnh làm anh hụt chân suýt hôn sàn. Nhờ trợ giúp của Keizo kéo Shinichiro lên, Wakasa tò mò cầm cây đền rọi gần vào cái hố do Shinichiro đạp trúng.

"Má nó! Ngôi miếu chết tiệt!" Sano Shinichiro chửi rủa. Tại sao? Nhóm bốn đứa mà nhất quyết phải là anh chịu cảnh này??

"Ê tụi mày." Thiếu niên tóc màu sáng gọi, biểu cảm mặt chán đời không đổi chỉ chỉ vào bên trong cái hố bé tí bị thằng bạn đục thủng. Hai đứa kia thấy vậy tò mò rướn người lên, ánh sáng cam của cây đèn chiếu rọi chiếc hộp gỗ cũ kĩ được cất giấu cẩn thận.

Khi đã đem chiếc hộp và rời khỏi căn miếu hoang xuống đồi. Nhật Bản ngày đặc biệt dài hơn đêm, mặc dù đã hơn 7h tối nhưng Mặt Trời vẫn chưa lặn hẳn. Cả lũ tụ lại tại một công viên, ngồi thành vòng tròn vây quanh chiếc hộp gỗ. Mặt đứa nào cũng toát ra sự tò mò, mắt không ngừng liếc nhau.

Chiếc hộp khá nhẹ, dài bằng bắp tay một người trưởng thành, tuy đã cũ, lớp gỗ bị xỉn màu nhưng lại được bảo quản rất tốt, trên bề mặt còn khắc dòng chữ Nhật cổ. Chắc là đồ lâu năm có giá trị.

"Mày mở đi."

"Gì? Sao tao phải mở? Bảo thằng Benkei mở đi."

"Sao tao phải mở?"

"Mày to con. Mày mở."

"Đâu ra cái điều vô lí vậy."

Đùn đẩy một hồi, cuối cùng cả đám thống nhất bằng trò kéo búa bao. Và, thanh niên nhọ nồi Shinichiro bí xị cậy nắm hộp trong cay cú.

"Gì lâu vậy? Có cái hộp thôi mà."

"Mày im đi. Giỏi thì mở tao coi. Ê, đứa nào có cái gì nhọn nhọn không?"

Nhận lấy con dao gập được hơ qua lửa nóng, thiếu niên di nó theo đường viền hộp.

"Đi học mang dao làm gì?"

"Kệ tao."

Loay hoay một hồi nắp hộp bật ra. Cả lũ ghé sát vào, tò mò không biết có thứ gì giá trị xong thất vọng khi biết chỉ có một con búp bê nằm gọn bên trỏng.

"Ủa gì vậy, thứ này có gì giá trị." Keizo than thở, tay ve vẩy nắp hộp gỗ, mắt đảo đến dòng chữ cổ. "Chữ trên này viết gì vậy?"

"Đưa tao coi." Wakasa giật lấy cái nắp săm soi.

Shinichiro mặc kệ mấy thằng bạn giật đi giật lại miếng nắp, mắt đen chăm chăm dán vào con búp bê bằng sứ tinh xảo.

Con búp bê xinh đẹp trông như mới, mái tóc dài đen nhánh, khoác bên ngoài bộ hakama đỏ là bốn lớp áo junihitoe. Đặc biệt là ngũ quan tinh xảo như thật, mắt nhắm tựa ngủ, môi tô đỏ mọng. Shinichiro không hiểu gì về đồ cổ, nhưng nếu chỉ dựa vào độ tinh xảo khéo léo của con búp bê cũng định giá thị trường phải đắt đến cắt cổ.

Nhìn con búp bê này anh lại nhớ đến em gái nhỏ Sano Ema ở nhà. Đem về cho con bé chắc nó sẽ thích lắm.

Ba thằng bạn mãi lải nhải bên tai làm anh phát bực. Tay giật cái nắp gỗ, bực bội càu nhàu.

"Bọn mày ồn ào quá, để tao coi."

Săm soi những con chữ khắc trên nắp gỗ, duy nhất có hai con chữ là anh thấy quen. Trước đây ông nội anh cũng từng rèn thư pháp. Lục di động nắp gập trong túi, ngón tay thuần thục nhấn một hồi, mắt dán vào di động so sánh các nét kí tự, miệng lẩm bẩm từng âm tiết.

"...Ka... Kana... E..."

Trong một khắc ngắn ngủi, bốn cái đầu bỗng nhớ đến câu chuyện ma - linh hồn Kanae Wakasa kể. Cả đám chết lặng, mặt ai cũng đen đi rõ thấy.

"T-trùng hợp. Phải không?"

Chẳng ai trả lời câu hỏi nọ.

Người ta nói đôi khi ngốc cũng là tài năng trời phú. Shinichiro không biết cao nhân nào chỉ dạy nhưng trong hoàn cảnh này anh bỗng cảm thấy lời dạy thật cao thâm, thằng Benkei cũng cao thâm không kém.

"Hay để tao đem trả con búp bê lại."

Hảo huynh đệ!!

Tổng trưởng đại nhân vui như mở cờ. Con búp bê Kanae trong tay anh chẳng khác gì tảng đá phong ấn con khỉ Tôn cơ duyên gặp Đường Tam Tạng. Giờ trong mắt Shinichiro, Arashi Keizo như một vị thánh hạ phàm đến đưa cục nợ này đi.

"Hi hi"

Lông gà lông vịt dựng đứng cả lên. Tiếng cười lanh lảnh thánh thót của con gái chui tuột vào tai bốn đứa. Trời đã tối, xung quanh chỉ có duy nhất bốn thằng đực rựa, một mống gái cũng không có, đâu ra cái tiếng cười thanh thanh dễ nghe xuất phát từ đồng loại khác giới mà có lẽ chỉ duy Shinichiro có hứng thú chứ ba đứa ế chỏng ế chơ mãn kiếp cũng không cảm nhận được hơi ấm người yêu. À không, trừ Takeomi có em gái thì hai đứa còn lại một thì nghiện game otome drama tình cảm, một còn là ẩn số thì chưa biết được.

"Hi hi"

Tiếng cười một lần nữa vang lên, lần này nghe rõ hơn, cố phớt lờ cũng không được nữa rồi. Bốn cặp mắt liếc qua con búp bê sứ trên tay Shinichiro. Con búp bê sứ xinh đẹp nằm an tĩnh, đôi mắt từ khi nào đã mở để lộ cặp Saphire xanh ngọc hút hồn, môi đỏ mỉm cười.

"!!!!??"

Shinichiro nhanh tay ném con búp bê đi khiến nó va chạm vào chiếc cột đối diện kêu lên một tiếng to. Bốn thằng con trai lùi xa nhất có thể, hơi lạnh từ đâu phả ra khiến cả đám rợn gáy.

"Hi hi"

Tiếng cười một lần nữa vang lên.

"Lạy chúa trên cao, lạy Thần lậy Phật, lạy cả Quan Thế Âm Bồ Tát. Ma ơi chúng ta không oán không thù, mày đừng hù bọn tao!" Thanh niên sợ ma nhát cáy tuôn ra câu tụng kinh cầu nguyện, hận không thể kêu cả tông ti tổ tiên, thiếu điều gõ mỏ cầm thánh giá ra cầu nguyện. Đang tụng hăng say thì ống tay áo bị ai nắm lấy giật liên hồi. Anh phát cáu, toan quay qua mắng cho thằng mất dạy nào đó.

"Mày làm cái đếch gì thế?"

Takeomi không trả lời. Mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo anh, ngón tay chỉ về hướng đối diện. Thề với trời, chiến thần Akashi Takeomi không bao giờ sợ mấy con ma vặt chuyên đi dọa con nít, nếu không phải do thằng bạn tốt Wakasa đầu têu làm lung lay ý chí của gã trai bất lương.

Shinichiro khó hiểu nhìn theo tầm tay đứa nọ. Con búp bê bị ném thô bạo nằm sõng soài từ khi nào đã ngồi thẳng dậy ngay ngắn, hai tay đặt lên đùi, môi đỏ vẫn là nụ cười mỉm mà trong mắt anh chẳng khác gì nụ cười đòi mạng.

Rồi từ hư không, đôi bàn tay nhỏ nhắn vươn ra nhẹ nhàng ôm lấy con búp bê sứ. Bàn tay trắng bóc thon thả của một đứa con gái. Ừ tay đẹp đấy. Sẽ đẹp hơn nếu đó không phải là đôi bàn tay đẫm máu và từ cổ tay lên trên hoàn toàn đứt lìa trống trơn.

"WAAAAAAA!!!!!"

--------------------------

- Truyện mang yếu tố tâm linh gần như hoàn toàn không dựa theo nguyên tắc. A-chan viết để thỏa mãn trí tưởng tượng.

- Ừ, nữ chính là hồn ma nên đừng kì vọng gì He, cùng lắm thì OE thôi.

- Tính cách nữ chính kiểu lẫn lộn như bị đa nhân cách. Yên tâm vì các bạn sẽ sớm chiêm nghiệm độ mặt dày của ẻm.

- Nữ chính là người thời xưa nên lời văn đôi khi lẫn lộn giữa hiện đại và cổ đại.

- bạn mong trà xanh? Oke có trà xanh.

- Mà giữa một hồn ma và người sống thì có được coi là trà xanh không nhỉ? ಠ_ಠ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com