TruyenHHH.com

Dong Nhan Shokugeki No Souma Am Thuc Tu Do

Cô đi cùng với Erina và Hisako đến nhà bếp và bắt đầu làm món ăn của mình.

Được khoảng một tiếng, các học viên xung quanh dường như đã hoàn thành món ăn, nhưng họ không đủ tự tin với nó. Mỗi lần ăn thử thì khuôn mặt tỏ ra thỏa mãn, xong lại sị xuống. Thậm chí vài người còn nói, cứ áp lực thế này hay không chắc chắn về món ăn, hoặc không đủ tự tin về khả năng của mình thì đêm nay đừng hòng ngủ.

"Tôi đi ngủ đây!" Erina thản nhiên nói. "Cơ mà cậu vẫn đang làm à?" Quay sang hỏi Hisako.

"V, vâng! Em làm được nửa đường rồi...." Hisako quay sang trả lời.

"Oh? Vậy nhanh nhanh còn đi nghỉ." Erina quay đi.

Erina vừa mới nói xong thì. 'Không hổ là Erina-sama, cô ấy dường như không biết đến hai từ áp lực. Phong thái nữ hoàng đó, thật đáng ngưỡng mộ!' Đó là những gì Hisako nghĩ.

"À còn một điều nữa!" Erina nói với Hisako. "Tối mai chúng ta sẽ đấu Shichinarabi, trận babanuki hôm qua..." Đột nhiên nhỏ giọng lại. "À thì, tôi chỉ hơi đen chút thôi. Được chứ!" Erina chỉ vào Hisako nới.

"À vâng!" Hisako trả lời. 'Không hổ danh là Erina-sama. Trong bất cứ vấn đề gì, cô ấy luôn có ý chí của người chiến thắng. Thật đáng ngưỡng mộ!' Đó là những gì Hisako nghĩ.

"Haru! Cậu xong chưa?" Erina quay sang hỏi cô. "Haru?"

"Hả? Cậu ấy đứng ngủ luôn kìa!" Erina hắc tuyến nhìn cô đang trong tình trạng đứng mà vẫn còn ngủ ngon lành.

"Haru! Haru! Dậy đi Haru!" Erina bước đến lay cô dậy.

"Hử? Ah Erina!" Cô mở mở mắt ra, thấy Erina đang đứng bên cạnh. "Erina ăn dùm mình nha!" Cô dơ nâng đĩa chứng kiểu Pháp lên.

"Hử? Nhìn đẹp thiệt đó!" Erina cho một miếng vào miệng.

Lập tức, vị béo ngậy của trứng, mùi thơm của sữa, ngọt thơm của nước sốt...tràn ngập trong miệng của Erina.

Erina đứng không vững, bám vào thành bàn, hơi ngồi xuống. Cô nhanh chóng đỡ Erina lại.

"Erina không sao chứ?" Cô lo lắng nói.

"Ah! Không sao đâu." Erina tỉnh lại, mặt hơi đỏ ngước lên nhìn cô.

"Thật không? Mình nghĩ Erina nên đi nghỉ sớm đi." Cô nói với giọng lo lắng.

"Mình không sao thật mà!" Erina đứng dậy nói. "Mà Haru à, món này...." Nhìn vào món mà cô làm hỏi.

"Hử? À thật ra nhé, mình còn vài cách nữa để nó còn ngon hơn bây giờ nữa đó!" Cô nói với giọng tinh nghịch.

"Vẫn còn có thể ngon hơn nữa sao?" Erina sửng sốt hỏi cô.

"Ừm, có gì không?" Hỏi với giọng ngây thơ.

"Nhưng làm sao cậu biết được, nguyên liệu nào kết hợp với những thứ khác, sẽ khiến cho món ăn ngon hơn thế?" Erina mất bình tĩnh nói.

"Làm sao mà mình biết được!" Cô nói.

"Vậy thì làm sao?" Erina dường như muốn hét lên.

"Nếu biết trước được con đường đi phía trước sẽ như thế nào, thì còn gì thú vị nữa. Không phải sao?" Cô cười nói.

Erina dường như sửng sốt nhìn cô, sau đó cúi mặt xuống, mỉm cười nói.

"Đúng rồi nhỉ!"

Cô nhìn Erina một chút rồi cười tươi nói. "Ừm!"

"Thôi mình đi ngủ đây!" Erina đi trước nói.

Dường như tâm trạng của Erina đã tốt hơn rồi thì phải. Cô nghĩ vậy.

.

.

.

Hôm sau, tất cả các học viên của Tootsuki đã có mặt tại đại sảnh lớn của Tootsuki Resort.

Cô ở sảnh B nên sẽ không đụng mặt với Erina và Souma. Sau khi Gin giải thích luật và tuyên bố bắt đầu. Một lượng lớn khách đổ vào, chỉ trong chưa đầy một phút thì khắp nơi đã tràn ngập người.

Chưa đầy vài phút thì. "Yukihira Haruka đã hoàn thành 200 phần"

"Hả?"

"Haruka-sama!?"

"Nhanh quá!"

Ánh mắt của các học viên cứ đổ dồn về phía cô. Ánh mắt ghen tị có, sợ hãi có, ngưỡng mộ có.

Dần dần, các thành viên của ký túc xá cực tinh dường như đã đậu hết rồi. Còn cô thì.

"Yukihira Haruka đã vượt qua 200 phần"

"Yukihira Haruka đã vượt qua 300 phần"

Cứ vài chục phút một lần, hoặc cứ chưa được vài phút một lần. Đến khi cô hết nguyên liệu chính và nguyên liệu dự phòng thì giám khảo nói cô có thể kết thúc phần thi của mình ở đây, dư tận 15 phút.

Nếu cô tính đúng thì chỗ nguyên liệu cộng với đống dự phòng thì phải khoảng hơn 500, 600 phần chứ chả ít gì đâu. Cuối cùng mặc kệ, sang sảnh A ngóng.

Yukihira Haruka 714 phần.

Sang đó, cô khá ngạc nhiên khi bếp của Souma và Erina nằm sát nhau thế kia. Bên cạnh luôn mới sợ.

Bây giờ, nhìn Souma dùng 8 cái bếp với tốc độ nấu ăn cao, thậm chí còn đang dần tăng lên. Cô nhìn mà chỉ biết cười thôi.

"Ah! Haruka!" Giọng nói tinh nghịch của ai đó vang lên.

"Alice!" Cô quay sang nói.

"Sao Haruka lại ở đây?" Alice hỏi cô.

"À, mình dùng hết nguyên liệu rồi nên....." Cô nói.

"Ah vậy giống mình rồi!" Alice cười tươi nói.

"Yukihira Souma-kun là anh trai song sinh của Haruka sao?" Alice quay sang hỏi cô.

"Ừm!" Cô nhìn Alice rồi nhìn sang Souma.

Cậu cứ dần dần tăng tốc lên, bây giờ cậu cứ biểu diễn kĩ thuật nấu ăn tốc độ cao cho các khách hàng xem. Biểu diễn hay, mà thức ăn lại ngon, ai mà chẳng thích. Dần dần các khách bên quầy của Erina cũng bị thu hút sang đó.

Thấy cũng gần hết thời gian, cô đi đến đó.

"Haruka?" Alice bên cạnh đang quan sát. Thấy cô đi tới đó thì thắc mắc.

Cô đi đến lấy một đĩa trứng của Souma rồi ăn nó. Alice nhìn cô rồi cười. Ăn xong thì để đĩa vào chỗ để.

Rồi giọng nói của Gin vang lên.

"Yukihira Souma đã hoàn thành 200 phần"

Souma đứng trong quầy, gỡ cái khăn quấn quanh đầu. Mồ hôi nhễ nhại, thở phào nói.

"Quá đơn giản!"

Erina đứng ở quầy bên cạnh nhìn thấy Souma như thế thì đỏ mặt. Cũng may là không ai để ý.

Nhưng, không thoát khỏi mắt của Haruka.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên, cô nhìn thấy hai người này như thế. Mỗi lần nhìn thấy thế này, cô lại nghĩ.

"Sao hai người không về một nhà luôn đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com