[Đồng nhân: Phượng nghịch thiên hạ] Tiêu Vận
Chương 9
"Thư Yên, ta... ta đi rồi nàng sẽ nhớ ta phải không?""Đừng đi, xin ngài đừng đi được không?""Ta...rồi chúng ta sẽ còn gặp lại. Yên Nhi tin tưởng ta có được không?""Vậy nếu gặp lại ngài sẽ cưới Yên Nhi phải không?""...Ân...Tất nhiên rồi, Yên Nhi của ta là đẹp nhất... Dù nàng có ra sao, như thế nào chỉ cần gặp lại nàng, ta vẫn sẽ yêu nàng."------------------------------------------------------------------------------------------------"Bẩm nương nương, hoàng thượng đêm nay nghỉ ở tẩm cung của Tần Chiêu Nghi.""Ân! Đã lâu rồi hắn không đến nơi này. A, phải nói là hắn chưa bao giờ bước chân vào tẩm cung của ta mới đúng." Nàng hờ hững nói với tỳ nữ cũng như tự nhủ với chính mình. "Nhưng rõ ràng hắn đã từng hứa với ta, dù ta có ra sao, như thế nào chỉ cần gặp ta hắn sẽ yêu ta."Nhưng hắn không bao giờ yêu ta, dù ta có cố gắng đến đâu cũng không thể có được hắn. Dù chỉ là một cái liếc mắt hắn cũng bủn xỉn cho ta.Rõ ràng hắn hứa hắn sẽ cưới ta, hắn hứa hắn sẽ yêu ta. Vì cái gì đến khi ta tìm thấy hắn, hắn lại coi ta còn không bằng một kẻ xa lạ, giống như một kẻ thù vĩnh viễn không đội trời chung...Vì cái gì hắn lại bội ước đâu..."Thư Yên""Thư Yên""Thư Yên, tỉnh lại đi, tỉnh lại.""Ân?!" Một giọng nữ yếu ớt vang lên."Ngươi tỉnh rồi? Ô ô... May quá! Ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện rồi. Ô oo~""Yên tâm đi số ta là số tiểu cường, cho dù trời có sập lão nương vẫn sẽ sống tốt thôi." Thư Yên đen mặt, cái ngọc tinh rác rưởi này khóc lóc om sòm như vậy là có ý định rủa nàng chết sớm sao? Uổng công nàng còn mua kẹo hồ lô cho nó ăn. "Ô ô oooo~ Ta là thực quan tâm ngươi." Tiểu Ngọc vừa khóc vừa nói. Vừa rồi nữ nhân này không báo trước liền ngất đi làm nó sợ muốn chết. Thiết nghĩ nếu nàng chết rồi nó làm sao còn có mặt mũi đối diện với chủ nhân cơ chứ?Thư Yên hồi tưởng lại.Hình như sau khi nàng trợ giúp Thiên tuyết miêu xong liền đưa nó về không gian dành cho linh thú. Mặc dù đã thành công trở thành thần thú cấp một nhưng vết thương của nó không hề nhẹ, cần một thời gian điều dưỡng.Xong việc nàng định dẹp đường hồi phủ, nhưng vừa bước được một bước bỗng chốc trời đất quay cuồng mất đi ý thức. Có lẽ là do linh lực bị cạn kiệt, thân thể mỏi mệt không thể chống đỡ nên mới vậy. Thư Yên nhét một viên hồi linh đan vào miệng nhắm mắt điều tức."Tiểu Ngọc, ta ngất đi bao lâu rồi?" Sau khi ước chừng thực lực khôi phục không sai biệt lắm, nàng hỏi.Không biết nàng đã nằm ở nói này bao lâu rồi, có chút hoa mắt chóng mặt. Thư Yên mệt mỏi xoa xoa vùng thái dương, vô tình chạm vào khóe mắt ẩm ướt, khẽ sờ lên má, không biết từ khi nào nước mắt nàng đã rơi đầy mặt.Nàng có chút mờ mịt, sao bỗng dưng lại khóc rồi? Chẳng lẽ thân thể này bắt đầu dậy thì, nội tiết sắc tố có chút không ổn định? Việc này không biết có ảnh hưởng gì đến cơ thể không, hay uống một chút thuốc bổ máu nhỉ? Mấy hôm nay ăn có chút nhiều, có nên cắt giảm thịt... không thể ăn thịt đâu liên quan gì đến tuyến nước mắt, hơn nữa nó còn ngon như vậy... Hay do ngủ nhiều quá? Không, không, phải là do thiếu ngủ mới đúng.Thư Yên cảm thấy nguyên nhân dẫn đến tuyến nước mắt vô thức chảy ra là do thiếu ngủ là vô cùng hợp lý. Về sao tốt nhất nàng chỉ cần làm hai công việc trong ngày thôi.Tiểu Ngọc tò mò: Việc gì thế?Thư yên cười đắc ý: Đương nhiên là ăn + ngủ rồi!Khóe môi tiểu Ngọc co giật: Sao ngươi không nói luôn là bản thân tự nguyện vứt bỏ quyền làm người cam tâm làm một con heo súc vật mặc người chém giết đi?Thư Yên gật đầu tán thành: Cũng có ý đúng nhưng từ ngữ có chút thô tục lại quá dài. Chỉ có thể đánh giá bằng một câu: Vừa thô vừa dài!Tiểu ngọc lật bàn tức đến sùi bọt mép: Thô dài em gái ngươi!"Gần trưa ngày hôm sau rồi." "Ọt ooo!!!" Tiểu Ngọc vừ dứt lời, một âm thanh kì quái vang ra từ trong miếng ngọc bội. "... Khụ... tầm này về đến phủ vừa lúc kịp bữa trưa." Nó hơi dừng, có chút xấu hổ nói, nó đã một ngày không có gì vào bụng . Tất nhiên là tầm tuổi nó đã sớm tích cốc nhưng hơn một tháng nay theo Thư Yên đều đều là ngày ba bữa cơm. Hiện đã một này một đêm không gì vào bụng, theo sinh lý đương nhiên là cái bụng phải đánh trống reo hò rồi.Nga! Đã qua một đêm rồi? Thư Yên có chút nghĩ mà sợ, may là lúc nàng không còn ý thức cũng không có bất cứ con dã thú nào đến gần đây, nếu không không biết nàng còn có thể mở mắt ra để đón bình minh của ngày hôm sau không nữa.Mà càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực. "Haizz! Tiểu Ngọc Nhi, bản cô nương trước nay chưa hề thích phô trương thanh thế. Nhưng dù gì ta cũng là một tiểu mĩ nhân liễu yếu đào tơ a. Tại sao trong lúc ta ngất đi không có một hộ hoa sứ giả nào đi ngang qua nơi này ra tay cứu giúp chứ?""..." Tiểu Ngọc vô lực nhìn trời. Ở nhân loại lưu truyền một câu nói: Nữ nhân trong tháng thường sẽ có vài ngày không được bình thường. Thay vì khinh bỉ nàng nó nên thông cảm cho nàng mới phải.Thực ra Thư Yên thắc mắc không phải là không có nguyên do. Khi nàng hỗ trợ Thiên Tuyết Miêu trở thành thần thú, đã gây nên thiên địa dị tượng, các linh thú trong rừng đều lộ ra vẻ bất an, dẫn phát sự tò mò muốn tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra của những người tầm bảo trong Phù Quang rừng rậm. May mà nhờ có Hoàng Chiến Dã ra tay ngăn cản, họ mới không tiến tới dò xét. Sau lại Thiên Tuyết miêu thành công thăng cấp, tuy nó đã tiến vào trong không gian linh thú để chữa thương nhưng dư uy của thần thú mà nó để lại cũng đủ để cho những linh thú khác không dám đến gần.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------Bịch!"Cửa chính không đi sao ngươi cứ thích trèo tường thế hả?""Ngươi không thấy lúc ta nhảy xuống, bộ dáng rất soái sao?" Thư Yên hất cằm đắc ý đi vào trong viện, phân phó nha hoàn chuẩn bị cơm."..." Hình như cảnh này có chút quen quen.Vỗ vỗ quần áo có chút bùn đất của mình, đã một ngày không tắm rửa. Trên người ra mồ hôi có chút nhớp nháp dinh dính. Eo ôi kinh quá! Nàng yêu cầu được tắm rửa! Lập tức! lập tức!Đối với một kẻ có tính khiết phích nặng như Thư Yên, điều này quả là một kiện tra tấn. Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, một gương mặt tinh xảo lộ tra trong làn nước, da thịt nàng tuyết trắng nổi lên một tầng hồng nhạt quyến rũ. Một đầu tóc đen mềm như nhung tự do bung xõa trong khoảng không kéo dài xuống mặt đất."Ôi chao, đây mới thực sự là nơi dành cho người sống chứ." Được làn nước ấm bao quanh, Thư Yên vô thức rên rỉ.Kiếp trước mang tiếng là luyện đan tông sư, nhưng nàng cũng không tiếp xúc gì nhiều với thế giới bên ngoài. Hồi còn trẻ thì ở cùng sư phụ học tập thuật luyện đan, sau này khi có chút bản lĩnh liền ra ngoài lập phủ riêng. Trước nay tính tình nàng đều thích quạnh quẽ nên nơi ở cũng là nơi rừng rú heo hút cách xa nơi phồn hoa, hơn nữa nàng cũng đã sớm tích cốc từ lâu.Đâu có như hiện tại, hưởng thụ sự hầu hạ, cơm bưng nước rót đến tận tay. Nhìn lại một đời trước, nàng còn khinh thường những kẻ luyện đan sư khác không chú tâm vào tu luyện lại chỉ tầm hoan chụy lạc. Nhưng hiện tại nàng cảm thấy cuộc sống này thực cũng không tồi."Vận Nhi, tối qua ngươi đi đâu làm nương lo muốn chết."Thư Yên đang ăn cơm bỗng Tuyết di nương mở cửa chạy vào.Khụ! Khụ! Nàng còn tưởng là ai ăn no rửng mỡ không chuyện gì làm đi phá nàng dùng bữa hóa ra là mẹ của Tiêu Vận. Thiếu chút nữa làm nàng sặc chết."Vận Nhi, ngươi không sao chứ?" Tuyết di nương vội vàng chạy tới vỗ vỗ lưng giúp Thư Yên nhuận khí."Ta không sao." Thư Yên xua tay tỏ vẻ mình vẫn ổn."Hôm qua sư phụ hẹn ta có chuyện, sự tình có chút cấp nên ta chưa thông báo cho nương. Nương, khiến ngươi lo lắng rồi."Tuyết di nương ôm Thư Yên vào lòng an ủi nói. "Không sao, chỉ cần ngươi vẫn khỏe là nương yên tâm rồi."Trong khung cảnh mẫu tử tình thâm nồng nàng, phấn hồng phao phao. Bỗng có một tiếng nói sát phong cảnh phá vỡ."Nương, ta có thể ăn tiếp sao?""A, nga!" Nghe Thư Yên nói, Tuyết di nương liền buông nàng ra, có chút xấu hổ sờ mũi.Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ vang lên đều đều tiếng nhấm nuốt. Tuyết di nương không chịu được bầu không khí có chút quái dị như vậy liền lên tiếng. "Tầm giữa trưa gia tộc Bố Cát Nhĩ sẽ tiến hành phiên đâu giá. Ngươi cũng nên đi thử xem có đồ vật gì cần mua không."Nàng thì có thứ gì cần mua cơ chứ, định lên tiếng từ chối lại gặp ánh mắt chờ mong của Tuyết di nương câu nói liền tạp ở trong họng. Thôi bỏ đi, coi như là đến mở rộng tầm mắt vậy.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------Bịch!"Cửa chính không đi sao ngươi cứ thích trèo tường thế hả?""Ngươi không thấy lúc ta nhảy xuống, bộ dáng rất soái sao?" Thư Yên hất cằm đắc ý đi vào trong viện, phân phó nha hoàn chuẩn bị cơm."..." Hình như cảnh này có chút quen quen.Vỗ vỗ quần áo có chút bùn đất của mình, đã một ngày không tắm rửa. Trên người ra mồ hôi có chút nhớp nháp dinh dính. Eo ôi kinh quá! Nàng yêu cầu được tắm rửa! Lập tức! lập tức!Đối với một kẻ có tính khiết phích nặng như Thư Yên, điều này quả là một kiện tra tấn. Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, một gương mặt tinh xảo lộ tra trong làn nước, da thịt nàng tuyết trắng nổi lên một tầng hồng nhạt quyến rũ. Một đầu tóc đen mềm như nhung tự do bung xõa trong khoảng không kéo dài xuống mặt đất."Ôi chao, đây mới thực sự là nơi dành cho người sống chứ." Được làn nước ấm bao quanh, Thư Yên vô thức rên rỉ.Kiếp trước mang tiếng là luyện đan tông sư, nhưng nàng cũng không tiếp xúc gì nhiều với thế giới bên ngoài. Hồi còn trẻ thì ở cùng sư phụ học tập thuật luyện đan, sau này khi có chút bản lĩnh liền ra ngoài lập phủ riêng. Trước nay tính tình nàng đều thích quạnh quẽ nên nơi ở cũng là nơi rừng rú heo hút cách xa nơi phồn hoa, hơn nữa nàng cũng đã sớm tích cốc từ lâu.Đâu có như hiện tại, hưởng thụ sự hầu hạ, cơm bưng nước rót đến tận tay. Nhìn lại một đời trước, nàng còn khinh thường những kẻ luyện đan sư khác không chú tâm vào tu luyện lại chỉ tầm hoan chụy lạc. Nhưng hiện tại nàng cảm thấy cuộc sống này thực cũng không tồi."Vận Nhi, tối qua ngươi đi đâu làm nương lo muốn chết."Thư Yên đang ăn cơm bỗng Tuyết di nương mở cửa chạy vào.Khụ! Khụ! Nàng còn tưởng là ai ăn no rửng mỡ không chuyện gì làm đi phá nàng dùng bữa hóa ra là mẹ của Tiêu Vận. Thiếu chút nữa làm nàng sặc chết."Vận Nhi, ngươi không sao chứ?" Tuyết di nương vội vàng chạy tới vỗ vỗ lưng giúp Thư Yên nhuận khí."Ta không sao." Thư Yên xua tay tỏ vẻ mình vẫn ổn."Hôm qua sư phụ hẹn ta có chuyện, sự tình có chút cấp nên ta chưa thông báo cho nương. Nương, khiến ngươi lo lắng rồi."Tuyết di nương ôm Thư Yên vào lòng an ủi nói. "Không sao, chỉ cần ngươi vẫn khỏe là nương yên tâm rồi."Trong khung cảnh mẫu tử tình thâm nồng nàng, phấn hồng phao phao. Bỗng có một tiếng nói sát phong cảnh phá vỡ."Nương, ta có thể ăn tiếp sao?""A, nga!" Nghe Thư Yên nói, Tuyết di nương liền buông nàng ra, có chút xấu hổ sờ mũi.Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ vang lên đều đều tiếng nhấm nuốt. Tuyết di nương không chịu được bầu không khí có chút quái dị như vậy liền lên tiếng. "Tầm giữa trưa gia tộc Bố Cát Nhĩ sẽ tiến hành phiên đâu giá. Ngươi cũng nên đi thử xem có đồ vật gì cần mua không."Nàng thì có thứ gì cần mua cơ chứ, định lên tiếng từ chối lại gặp ánh mắt chờ mong của Tuyết di nương câu nói liền tạp ở trong họng. Thôi bỏ đi, coi như là đến mở rộng tầm mắt vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com