TruyenHHH.com

[Đồng nhân: Phượng nghịch thiên hạ] Tiêu Vận

Chương 5.6: Nữ phụ ác độc

thuyengiainhan

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lẽo nhìn Thư Yên, xem ra vị nhị tỷ này của nàng xem ra không đơn giản như vẻ bề ngoài. Hừ lạnh một tiếng, tốt lắm Tieu Vận, ta muốn xem xem ngươi còn muốn giở trò gì. Hoàn Bắc Nguyệt không thèm để ý bất cứ kẻ nào liền mang theo Đông Lăng quay về Lưu Vân Các.

Trong tiền sảnh, Tuyết di nương đau long ôm tram lấy Thư Yên. "Hài tử, ngươi gầy đi nhiều rồi. Phải hảo hảo tầm bổ." Nói rồi phân phó cho nha hoàn chuẩn bị bữa tối.

"Vận nhi, sao ngươi còn giúp nha đầu phế vật kia, nếu nàng không giải trừ khế ước với An quốc công ngươi sau này" Tuyết di nương lo lắng xoa xoa mặt Thư Yên.

Thư Yên vẻ mặt mộng bức, Hoang Bắc Nguyệt có giải trừ hôn ước hay không liên quan gì đến nàng. Nhưng dù sao cũng lên xoa dịu lỗi lo lắng của Tuyết di nương. Nàng chạy nhanh xoa bóp vai cho Tuyết di nương cười hì hì nói. "Nương, ngươi không thấy vừa rồi ta đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng như thế nào đâu. Hừ, một thiên tài như ta sao có thể để tên An thế tử đó chà đạp. Chẳng lẽ nương lỡ long để một bông hoa nhài xinh đẹp như ta bị ép phải cắm vào bãi phân trâu hay sao? Còn về hôn ước của Hoàn Bắc Nguyệt và Tiết Triệt sớm muộn cũng sẽ hủy bỏ thôi." Chẳng bao lâu tên Tiết Triệt đó phải đi lĩnh cơm hộp thôi, Thư Yên tròng long mặc niệm.

Cầm di nương đang bước ra ngoài nghe vậy liền quay đầu lại, cười mỉa mai nói. "Nhị tiểu thư người gầy nhưng lá gan có thể so với trời rồi. Được tiện nghi còn bày đặt ra vẻ, đến lúc có hối cũng không kịp."

Tuyết di nương vỗ vỗ tay của Thư Yên, cười nói. "Vận Nhi, thiên phú của ngươi cao như vậy, tương lai có đầy thiếu niên tuấn kiệt đạp cửa cầu thú ngươi về làm chính thất phu nhân."

Nàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ "chính thất phu nhân". Quả nhiên, Cầm di nương ngay lập tức hai mắt lóe lửa, dậm chân ly khai.

Thư Yên kiêu ngạo mà nói. "Đó là đương nhiên."

Tuyết di nương nói. "Vận Nhi, ngươi cũng đưng bắt nạt tên ma bệnh kia nữa."

Thư Yên mộng bức tập hai, nàng bắt nạt nữ chính bao giờ? Ở đâu? Khi nào?

Tuyết di nương cười âm hiểm. "Hiện tại ngươi từ từ dụ dỗ nó. tháng sau thái hậu hồi cung, nếu như ngươi có thể dụ được nó năn nỉ thái hậu cho phụ thân con nâng ta lên làm chính thất, con sẽ trở thành tiểu thư dòng chính nha."

Thư Yên có chút bi ai thay Tuyết di nương, nữ nhân sinh ra thời này là khổ vậy sao? Cứ phải bấu víu vào một người đàn ông mới có thể sống được hay sao? Rồi nàng lại cười nhạo bản thân, người như Tuyết di nương thời nào chẳng có chẳng qua là ít hay nhiều mà thôi.

"Nương, ta sẽ không động đến nàng, ngươi không thấy sao? Hoàng Bắc Nguyệt dạo này có chút kỳ quái, ngươi tốt nhất cũng không nên động tay động chân gì lên người nàng ta."

Tuyết di nương kinh ngạc. "Vận Nhi, sao ngươi biết."

Thư Yên cười cười không đáp lại vấn đề của Tuyết di nương, ra vẻ không kiên nhẫn thúc dục. "Nương, ta đói, ta đói sắp chết rồi."

"Ta cũng rất muốn biết." Hồi lâu không rò đầu ra châm chọc Thư Yên, tiểu Ngọc cất tiếng nghi hoặc

"Ngươi câm miệng." Nàng còn chưa tính sổ vụ nó mửa ra những từ khiến nàng ghê tởm đâu vậy mà nó đã vội vàng đụng vào họng súng rồi. Quả là một kẻ không biết song chết.

Kẻ không biết sống chết Tiểu Ngọc: "..."

-------------------------------------------------------------------------------------------------

"Tiểu thư, người không sao chứ?" Trở lại Lưu Vân Các. Đông Lăng lo lắng hỏi. Hôm nay may mà nhờ có nhị tiểu thư nhưng chuyện của tiểu thư kéo dài như vậy cung không phải là cách.

"Yên tâm đi, ta sẽ có cách ứng phó."

Một tên An quốc công nho nhỏ mà thôi, thủ hạ lơi hại nhất cũng là tên cửu tinh trung cấp triệu hoán sư với một con triệu hoán thú bình thường. Phải biết rang, trong hang ngũ triệu hoán sư, bên nào có linh thú chuẩn thần thú thì mới là vô địch.

Nàng hiện tại có Băng Linh Huyễn Điểu, một tên An quốc công nho nhỏ không đủ lọt vào mắt nàng.

Ngược lại là Tieu Vận, rõ ràng chỉ có tam tinh triệu hoán sư lại cho nàng cảm giác sâu không lường được.

"Đông Lăng, chúng ta hoàn toàn không có đồ vật gì đáng tiền hết hay sao?" Không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, Hoàn Bắc Nguyệt vội chuyển đề tài.

Đông Lăng ngẩn ra, ánh nến chiếu đến gương mặt non nớt của nàng làm lộ ra vẻ thành thục không hợp với tuổi.

"Vẫn còn một cây tiêu ngọc mà trưởng công chúa để lại. Trưởng công chúa lúc trước cực kỳ yêu thích nó cho nên em cũng không dám bán lấy tiền."

Đông Lăng vừa nói vừa đứng lên, đi tới ngăn tủ bên cạnh, cạy một viên gạch trên tường ra, bên trong khe hở có một chiếc hộp bài.

Không nghĩ tới lại giấu đồ trong đó, Đông Lăng that lanh lợi. Nếu không cất trong đó, khẳng định sớm hay muộn cũng sẽ bị đám cẩu nô tài trong phủ này đoạt đi rồi.

Nàng nhẹ nhàng mở hộp ra. Một thanh ngọc tiêu trắng như tuyết tĩnh lặng nằm yên trong hộp. Ánh mắt của Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt đẫ bị đình trệ, không thể dời mắt đi chỗ khác được. "Thật xinh đẹp."

-----------------------------------------------------------------------------------------------

"Ai nha, no, no muốn chết." Thư Yên chống đỡ thân thể đi dạo, vừa nãy ăn có chút nhiều nên vận động một chút cho tiêu thực đi ngủ mới thoải mái.

"Đói cũng muốn chết mà no cũng muốn chết, ta thấy ước muốn được chết của ngươi ly sự thực cũng không còn bao xa rồi." Tiểu Ngọc, ganh ăn tức ở mà châm chọc Thư Yên. Lí do vì sao à? Ha hả tất nhiên là nghĩa trên mặt chữ, nàng thì được ăn uống thả ga trong khi nó chỉ có thể nhìn và ngửi ngay cả một chút nước luộc cũng không tới phiên nó thử hỏi vì sao không nghẹn?

Nghe thấy âm thanh âm dương quái khí của tiểu Ngọc, Thư Yên đắc ý cười. Hừ, xem ngươi sau này còn dám nói lời bậy bạ ghê tởm ta nữa không.

"Đi ra khỏi Tieu phủ cũng được một đoạn rồi, trở về thôi" Thư Yên vỗ vỗ cái bụng đã bớt phình của mình.

"Đợi chút." Tiểu Ngọc lên tiếng cản lại Thư Yên. "Ngươi đi về hướng ta chỉ, nghe coi như là tiết mục giải trí phiên bản cổ đại."

Hai mắt Thư Yên lóe sáng, tiết mục giải trí? Nghe có vẻ không tồi. Nàng liền đi theo hướng tiểu Ngọc chỉ, một lát sau Thư Yên dừng trên bờ tường của một tòa nhà sơ cũ. Nàng đợi một lúc lâu, lâu đến nỗi muỗi đốt sưng hết cả hai bên mông, Thư Yên khẽ cau mày kỳ quái hỏi tiểu Ngọc. "Tiết mục giải trí đâu?"

"Ngươi không nghe thấy gì sao? Tiếng đàn tựa như đóa hoa hạnh trong mưa, nhẹ nhàng khinh phiêu, cùng với tiếng tiêu hợp tấu, triền mien mờ ảo, tựa như tiếng nỉ non trong đêm. Dường như trong làn khói sương mờ ảo, hang lieu xanh đung đưa phiêu đãng trong gió, tiếng chim hoàng oanh cất lên tràn ngập nghẹ ngào, bay qua biết bao núi song, khổ sở tìm kiếm trong tuyệt vọng..."

"Có a." Thư Yên không kiên nhẫn đánh gãy lời tụng kinh của tiểu Ngọc. "Ta nghe thấy ngàn vạn tế bào trong cơ thể ta đang thi nhau ngáp xem đứa nào mỏi mệt nhất. Oáp!!! Đã đến giờ hoàng đạo, ta về ngủ đây."

Tiểu Ngọc: "..." A! Chủ nhân, người xem đi, cái thứ đồ nhà quê không hiểu phong hoa tuyết nguyệt này. Thật là tức đến độ đương trường phun ba tấc máu mà!

Đang lúc này tiếng đàn kia phát ra âm điệu cao vút rồi im bặt.

"Là kẻ nào?" Giọng nói lạnh lẽo cất lên, người trong đình đứng dậy cảnh giác nhìn về phía Thư Yên.

Thực sắc bén a, nàng mới chỉ có lỡ ngáp một tiếng thôi mà hắn đã tìm ra chỗ ẩn thân của nàng rồi.

Thư Yên nương theo ánh trăng, một người mặc y phục trắng tinh khiết theo gió lay động. Dung nhan tinh xảo khiến người ta hô hấp đình trệ. Khóe mắt Thư Yên chợt lóe vẻ kinh diễm, nhưng chỉ là lướt qua, người ngoài nếu không cẩn thận nhìn đến sẽ chỉ thấy ánh mắt nàng trước sau đều hờ hững. Nàng có chút cảm thán, khá đẹp nhưng chưa thể so bì với tên yêu nghiệt kia. Nếu như so vẻ đẹp của cái kẻ đứng trước mắt nàng đây là tiểu mĩ nhân thì chắc chắn Phong Vân chính là một con đại yêu tinh họa thủy. (Tg: Phong Vân, có nàng nào đã quên cái tên này không? Nếu có thì để ta nhắc lại ha: đó là tên của nam chính :v)

Trong khi Thư Yên đánh giá Phong Liên Dực, Hắn cũng nheo mắt lại nhìn nàng.

Từng trận gió nhẹ khẽ lướt qua, vài sợi tóc đen vuốt nhẹ hai gò má, ngũ quan tuy chưa nảy nở nhưng thập phần tinh xảo không tỳ vết. Nàng dựa vào mép tường dáng vẻ ung dung tự tại, đôi mắt màu đen dưới ánh trăng hiện ra vài phần lạnh nhạt hờ hững nhưng không có dáng vẻ của sự chột dạ khi bị bắt gặp rình coi.

Gương mặt này có vẻ như hắn đã gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời chưa nghĩ ra, có điều có thể xuất hiện trong phủ của hắn mà thần không biết quỷ không hay, nếu không phải nàng bất cẩn khiến không khí xung quanh giao động thì hắn cũng không chắc có thể phát hiện ra nàng.

Xem gương mặt nhỏ nhắn này ước chừng không quá mười lăm tuổi. Trẻ tuổi mà lại có thực lực cao cường như thế, rốt cuộc nàng là ai? Từ khi nào Nam Dực Quốc lại xuất hiện một nhân tài ngoài Hí Thiên?

Bị chủ nhà phát hiện mà không nói một lời đã rời đi nghe có vẻ không lễ phép cho lắm. Thư Yên Cau mày có chút khó xử. Bản cô nương nàng đây trước nay đều là một tiểu thư khuê các sao có thể bị mang tiếng là vô lễ.

Nếu tiểu Ngọc nghe thấy tiếng long của Thư Yên nhất định sẽ vô hạn phun tào. Tiểu thư khuê các? Có kẻ đêm hôm khuya khắt ngồi vắt vẻo trên bờ tường nhà người ta bị bắt gặp còn không biết đường xấu hổ tự nhận bản thân là tiểu thư khuê các?

"Không nghĩ tới Cửu hoàng tử, con tin của Bắc Dực quốc, thân thể lâm trọng bệnh đêm hôm khuya khoắt lại ăn mặc áo tang giống như một con ma oán phụ cầm chiêc đàn trên tay cất lên những khúc kêu ai oán chỉ vì dọa vài con sâu trong viện. Bản tiểu thư biết trên đời này có một số kẻ có sở thích đặc biệt, nhưng Cửu hoàng tử vẫn là nên chú ý thân thể, nhỡ trái gió trở trời ngươi lăn ra đấy chẳng phải là bị khép vào tội cố ý gây chiến tranh giữa hai nước dù chết cũng không hết tột hay sao?"

Phong Liên Dực: "..." Nữ nhân này, quả thực là tức chết người không đền mạng mà.

"Cửu hoàng tử không cần phải thanh minh. Ngươi thấy miệng ta linh chưa kìa, ta vừa nói trái gió trở trời liền trái gió trở trời, mùa thu chưa đi mà đã có tuyết rơi rồi. Thân thể của ngươi mỏng manh như vậy, nhỡ thần gió tưởng ngươi là ma oán phụ lại rủ long thương tiếc nhấc ngươi về vị trí treo cổ trên cành cây thì phiền phức" Thư Yên vẻ mặt vô tội đưa tay ra chỉ những bông tuyết rơi lả tả bị gió cuốn xoay tròn trong không trung.

"..." Hắn nhớ là bản thân chưa từng đắc tột với nàng bao giờ.

"Cũng muộn rồi, ta về trước, không cần tiễn." Thư Yên vung tay lên, tay áo màu lam tung bay, bóng dáng quỷ mị nháy mắt biến mất trong màn đêm.

"..." Phong Liên Dực tỏ vẻ vô cung buồn bực, hắn còn chưa nói được lời nào người đã mất hút. Đúng là một tiểu nha đầu không hiểu phép tắc, nếu không phải tạm thời có việc gấp hắn nhất định sẽ làm cho nha đầu này quy quy củ củ. Khóe môi lãnh bạc của Phong Liên Dực khẽ nhếch, bóng hình hắn từ từ tiêu thất trong màn đêm.

"Băng, là nơi này sao?"

"Ta cảm nhận được tiếng đàn phát ra từ nơi này."

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn xuống nhưng chỉ thấy một khu tối om, căn bản không có vẻ gì là có người ở cả.

Vừa rồi tiếng đàn mờ ảo kia là từ nơi này truyền tới sao?

Sắc trời quá tối, căn bản không thấy được đây là đâu, nhưng nàng đã nhớ được vị trí. Nàng vốn không tinh tường lắm bố cục ở thành Lâm Hoài, tốt nhất nhày mai tìm người hỏi một chút.

Tiếng đàn kia giống như trích tiên hạ phàm, có cảm giác kiêu ngạo độc lập, nhưng có vẻ thoáng ẩn chứa một chút bất lực, như mộng như thực.

Rốt cuộc là ai mới có thể đánh ra tiếng đàn như vậy?

Nếu tiểu Ngọc có thể nghe được lời bình của Hoàng Bắc Nguyệt nhất định nước mắt nước mũi tuôn trào. Tri âm a! Sao nữ nhân kia không thể được một phần một nghìn cọng dây thần kinh cảm thụ về nghệ thuật của ngươi chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com