TruyenHHH.com

[Đồng nhân: Phượng nghịch thiên hạ] Tiêu Vận

Chương 14

thuyengiainhan

Ánh mắt đảo qua một lần hướng Tiêu Viễn Trình nhìn, phát hiện một lão nhân tóc bạc râu dài hướng bọn hắn bên này nhìn tới, đến khi nhìn thấy Thư Yên thì thần sắc mới có mấy phần hòa hoãn.

Thư Yên nhàn nhạt gật đầu coi như đáp lễ.

Xem ra lão già đầu bạc kia chính là Tiêu gia lão gia tử Tiêu Khải Nguyên rồi.

Tiêu Khải Nguyên cũng như bao người trong tiền sảnh quay đầu nhìn về phía lối vào Hào Quang Điện giống như những cao thủ khác, cùng chờ đợi Hí Thiên- người nắm giữ một trong ngũ linh là Băng Linh Huyễn Điểu.

Hoàng thượng đi tới cửa, mấy vị vương gia cùng đại thần lẽo đẽo theo sau. Mấy tên tiểu thái giám cầm đèn lồng dẫn đường, còn phía sau, một thân ảnh nhỏ nhắn được bao phủ trong hắc bào chậm rãi hiện ra trong tầm mắt mọi người.

Tao nhã thần bí, kiêu ngạo lãnh khốc. Quả nhiên giống như lời đồn đãi.

"Hí Thiên các hạ, trẫm chờ ngươi đã lâu."

Đường đường là vua một nước mà lại ôm quyền khom lưng thi lễ, có thể thấy được tấm lòng ái tài của hắn không phải là giả.

Hoàng tộc, quý tộc cùng văn võ bá quan nhìn thấy hoàng thượng hành lễ nào dám đứng thẳng, đều nhao nhao cúi người, mà Hí Thiên đại nhân thần bí kia thấy vậy cũng chỉ khẽ gật đầu một cái. Kiêu ngạo, thật sự quá kiêu ngạo.

Hoàng thượng thấy vậy cũng không tức giận, vô cùng cao hứng tự mình dẫn Hí Thiên về chỗ ngồi, cũng là chỗ bên cạnh thái tử cùng công chúa Anh Dạ.

Hí Thiên? Thư Yên quay đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt. Liền bắt gặp vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của nàng ta.

Cả hai thân phận đều phải tham gia cung yến tối nay, dù Hoàng Bắc Nguyệt có thần thông quảng đại đến đâu cũng không thể phân thân được. Nữ chính mới xuyên không đến, người nàng ta thật lòng tin tưởng giao phó cũng không có mấy ai. Cái vị Hí Thiên giả mạo này hẳn là nha hoàn thiếp thân của Hoàng Bắc Nguyệt - Đông Lăng.

Thư Yên vô vị chọc chọc miếng điểm tâm trên bàn chìm vào suy tư.

Nữ chính bàn tay vàng quá thô, sức sống của nàng còn ngạnh hơn cả tiểu Cường. Nếu không thể một kích tất sát sẽ để lại hậu quả khôn lường. Nhưng Đông Lăng này...

Tiểu Ngọc: Ngươi định đánh chủ ý gì lên Đông Lăng.

Thư Yên duỗi một cái lười eo: Chủ ý gì? Trực tiếp giết luôn không phải tốt sao~

Tiểu Ngọc: Vậy ngươi còn đắn đo gì?

Thư Yên liếc mắt coi thường: Làm ơn đi, bản cô nương ta đây đâu phải sát nhân cuồng ma. Giết người cũng phải cần lý do để còn giảm được tội nghiệt chứ.

Tiểu Ngọc vô lực nhìn trời, giết người là giết người, cái loại này còn cần có lý do mới giết sao?

Sau khi Đông Lăng tiến vào, con tin Bắc Diệu quốc là Phong Liên Dực cũng chậm rãi bước tới.

Phong Liên Dực vừa đến, vài tên quý tộc  của Nam Dực Quốc đều rối rít chạy qua chào hỏi, coi như quan hệ cũng không tệ lắm.

Hắn mỉm cười đi tới bên cạnh Tiêu Dao vương, hai nam nhân phong tư trác tuyệt nhìn nhau cười rồi cùng ngồi xuống.

"Ta tưởng ngươi không tới." Tiêu Dao vương thấp giọng nói.

"Nghe nói Băng Linh thú xuất hiện, ta sao có thể không đến xem?" Phong Liên Dực cười nhạt, ánh mắt hướng về phía bên này nhìn tới.

Di? Đây chẳng phải là nha đầu không hiểu phép tắc kia sao? Phong Liên Dực vừa nhìn thấy nàng liền ngẩn ra.

Rõ ràng là một cao thủ có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện trên bờ tường, ngay cả hắn cũng không phát giác được. Nhưng hôm nay gặp nàng, Thư Yên lại cho hắn cảm giác không hoàn toàn giống hôm đó.

Vị trí nàng ngồi là khu vực dành cho phủ trưởng công chúa, chẳng phải là nữ tử kiêu ngạo tự cho mình là thiên tài, mười lăm tuổi mới là tam tinh triệu hoán sư - Tiêu Vận đó sao?

Nàng một thân lam y phiêu dật, cổ áo cùng ống tay đều được thêu hoa mai bằng chỉ bạc, Cái eo nhỏ nhắn không đầy một nắm tay được một dải lụa trắng nhạt quấn quanh. Tóc dài mềm mại tùy ý bung xõa đổ xuống hai vai. Gương mặt tinh xảo không chút son phấn lộ ra phần tái nhợt, càng tăng thêm vẻ nhu nhược động lòng người.

Không nghĩ tới đêm yến hội quan trọng thế này nàng lại ăn mặc tùy tiện như thế.

Nhìn mái tóc trơn mượt óng ả không một vật cài lên của nàng, khẽ vuốt đồ vật mát lạnh nhẵn nhụi dưới ống tay áo, không hiểu sao tay hắn có chút ngứa.

Đang chuyên tâm thưởng thức miếng điểm tâm trên đĩa, bỗng thấy có tầm mắt dừng tại nàng trên người hơi lâu.

Thư Yên không kiên nhẫn ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lẽo trừng chủ nhân của ánh mắt làm nàng không thoải mái kia.

Nha, nàng còn tưởng là cái tên biến thái nào ra là tang y nam chính. Không mau vội vàng đi bồi dưỡng tình cảm với nữ chính đi nhìn nàng làm cái gì?

Đôi con ngươi màu tím nhạt của hắn mênh mông tràn đầy ý cười nhìn nàng, giữa đại điện rộng lớn, tuy không ai mở miệng nhưng song phương đều rõ ràng ý tứ của đối phương.

Phong Liên Dực: "Nha đầu độc miệng, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Thư Yên vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ: "Ma oán phụ, còn không mau chạy nhanh ám nữ chính!"

Phong Liên Dực hơi nhíu mày, cái miệng nhỏ vẫn sắc nhọn như vậy, y như lần trước. Tiểu nha đầu độc miệng không hiểu phép tắc này. Có cơ hội phải giáo huấn nàng hiểu tôn ti trên dưới mới được.

Nếu biết được tiếng lòng của nam chính, Thư Yên kêu to hai tiếng oan uổng. Nàng chỉ có gì nói đó thôi, Người khác mặc bạch ý thì thanh cao thoát tục không vướng phàm trần, hắn mặc lên người lại tràn đầy tà khí. Cái thể loại âm khí này chẳng phải chỉ có trên những thứ không sạch sẽ kia hay sao!

Hết thảy động tĩnh bên này đều bị Hoàng Bắc Nguyệt thu vào đáy mắt. Nàng nhăn mày từ khi nào Tiêu Vận lại quen biết một cao thủ như Phong Liên Dực, nhìn vẻ ăn ý của hai kẻ này Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng trầm xuống.

Từ lần đầu gặp mặt, nàng biết hắn không dễ đối phó, chỉ có điều khi đó hắn không gây nguy hại gì cho nàng nên mới không tính toán với hắn. Nếu hắn dám xem vào chuyện giữa nàng và Tiêu Vận thì nàng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Một màn gặp mặt của ba kẻ không đội trời chung ngắn ngủi kết thúc.

Một hán tử cả người khí thế hung hăng dẫn tới vô số ánh mắt, ngay cả hoàng thượng đang cao hứng cũng ngạc nhiên nhìn về phía hắn.

"Tư Mã khanh có chuyện gì vậy? Hoàng thượng cười híp mắt hỏi.

Tư Mã Quy Yến là cao thủ đắc lực nhất của hắn, cho dù tên này tình cờ có hành động thất lễ thì hoàng thượng cũng bỏ qua.

Ở đây, ai là cường giả thì lời hắn nói là đạo lí.

Tư Mã Quy Yến đi tới trước mặt hoàng thượng, hai tay ôm quyền, hung hiểm nói. "Bệ hạ, hôm nay cung yến quá nhàm chán, chi bằng để thần góp vui cho mọi người?"

"Hả?" Nghe thấy tên triệu hoán sư kiêu ngạo này muốn trợ hứng cho yến hội, hoàng thượng lập tức mặt mày hớn hở. "Tư Mã khanh muốn làm như thế nào?"

Tư Mã Quy Yến ngạo mạn chỉ một ngón tay về phía Đông Lăng, nghiêm giọng nói. "Thần muốn khiêu chiến người này."

Lời này vừa nói ra, toàn bộ Hào Quang điện lập tức an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía Tư Mã Quy Yến.

Đang cảm thấy có chút vô vị, khó khăn lắm mới có sự kiện khiến nàng hứn thú. Thư Yên dựng thẳng tai lắng nghe.

Tư Mã Quy Yến hư vinh này không ngờ lại khiêu chiến Hí Thiên đại nhân.

Mấy năm qua, mỗi lần Nam Dực Quốc có cao thủ mới tới là y như rằng tên Tư Mã Quy Yến này đi khiêu chiến. Thực lực của hắn quả thật rất mạnh, chưa thua bao giờ. Mọi người thường gọi hắn là "Bất Bại Tướng Quân" của Nam Dực Quốc.

"Chuyện này..." Hoàng thượng hơi do dự, kì thực hắn cũng rất muốn nhìn xem thực lực của Hí Thiên kia rốt cuộc đạt tới trình độ nào.

Thế nhưng bây giờ chưa rõ tính khí của tên Hí Thiên kia, nếu mình tự tiện đồng ý không khỏi có chút quá phận, ngộ nhỡ Tư Mã Quy Yến ra tay không biết nặng nhẹ, làm Hí Thiên tức giận rời khỏi Nam Dực Quốc, đây chẳng phải là lỗ vốn sao? Rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây?

Đám người bên dưới thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm như vậy cũng bắt đầu khe khẽ bàn luận.

"Quy Yến đại nhân cùng Hí Thiên đại nhân, nhất định là một hồi chiến đấu cực kỳ đặc sắc. Rốt cuộc là ai lợi hại hơn đây?"

"Hí Thiên đại nhân có Băng Linh Huyễn điểu"

"Này này, Quy Yến đại nhân cũng sắp tiến vào Hoàng giai rồi đó, Phẫn Nộ Thất Vĩ Long cũng không phải ngồi không nha!"

"Hí Thiên các hạ, khiêu chiến này ngươi có thể từ chối." Chiến Dã thấp giọng nói.

"Hoàng huynh , nếu từ chối thì rất mất mặt. Ngươi không muốn để Hí Thiên Mất mặt chứ? Tất cả mọi người đều rất mong chờ trận đấu này nha." Anh Dạ vội vàng nói, nàng rất muốn xem thực lực của Hí Thiên rốt cục mạnh đến mức nào.

Vì thể hiện trong lòng háo hức muốn xem trận đấu, công chúa Anh Dạ kéo kéo tay của Hoàng Bắc Nguyệt hỏi. "Bắc Nguyệt, ngươi muốn xem không?"

Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn Đông Lăng, khóe môi nhàn nhạt cong lên. "Dĩ nhiên muốn, ta rất mong chờ trận đấu của Hí Thiên đại nhân cùng Quy Yến đại nhân, nhất định sẽ rất đặc sắc."

"Tuy Phẫn Nộ thất vĩ long của Quy Yến đại nhân rất lợi hại, nhưng Băng Linh Huyễn điểu của đại nhân lại là một trong ngũ linh.' Hoàng Bắc nghiêng đầu nói.

Nghe nàng nói vậy, Đông Lăng không tiếp tục do dự nữa mà đứng lên, một thân đấu bồng màu đen, cao ngạo lãnh khốc.

Trông thấy nàng đứng lên, ánh mắt Tư Mã Quy Yến sáng rực, cười ha hả. "Hí Thiên các hạ quả nhiên là người thoải mái."

"Tới ~" Thư Yên khẽ cong môi cười đầy âm hiểm.

"Tới? Cái gì tới?" Tiểu Ngọc mờ mịt hỏi, nữ nhân này nói không đầu không đuôi nó chẳng hiểu gì cả.

Ngón tay búp măng của nàng khẽ gõ lên mặt bàn, đợi đến khi tiểu Ngọc sắp bị tò mò tra tấn đến điên rồi, nàng mới chậm rãi phun ra một câu. "Thiên cơ bất khả lộ"

Lật bàn! Không lộ em gái ngươi!

Hoàng thượng hài lòng cười nói. "Hôm nay tỷ thí, đến điểm liền dừng, không nên gây trọng thương lẫn nhau."

Hí Thiên dám ứng chiến cũng nói rõ nàng là danh xứng với thực.

Hai người kia đều là người quan trọng không thể mất đi của Nam Dực Quốc, hoàng thượng hi vọng không ai bị thương. 

Haizz! Nhưng hi vọng của hoàng thượng không thể thực hiện rồi, ai bảo tối nay lại có một kẻ muốn phá đám là nàng đây cơ chứ?

Cung nhân vội vàng đi ra thu thập một khu đất trống để làm sân khấu cho hai vị cao thủ tỷ thí tranh tài.

Trừ Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thấy một tia hắc khí thật nhỏ lặng lẽ chui vào trong hắc bào của Đông Lăng ra còn có Thư Yên luôn theo sát tình hình bên này cũng nhìn thấy.

Mắt Thư Yên khép hờ, nàng biết ngay là nữ chính không ngồi yên được mà.

Lúc Đông Lăng đi qua chỗ Thư Yên, nàng lập tức nhanh tay túm lấy tay áo choàng của nàng ta.

"Ngươi làm gì?" Dưới áo choàng Đông Lăng sợ hãi kinh hô.

Dường như không nghe thấy biểu hiện khác lạ của Hí Thiên, Thư Yên vẫn cúi đầu có vẻ lắp bắp sợ hãi. 

Động tĩnh bên này tuy không lớn, nhưng Hí Thiên đại nhân hiện giờ chính là tâm điểm của mọi sự chú ý  trong Hào Quang điện này.

Đã có người bắt đầu lên tiếng xì xèo.

"Tiêu Vận này không phải là ấm đầu rồi đi, Hí Thiên là ai mà nàng ta dám khinh nhờn."

"Chẳng lẽ nàng cố tình làm vậy để được Hí Thiên đại nhân chú ý."

Như sợ Hí Thiên nổi giận hủy thi đấu, công chúa Anh Dạ lớn giọng trách cứ. "Hí Thiên là người mà ngươi có thể động vào được sao? Còn không mau cút xuống."

Bị nhục nhã trước nhiều người như vậy, sắc mặt Thư Yên tái mét, gượng gạo nở nụ cười, buông ra vạt áo của Hí Thiên.

"Ta, ta chỉ muốn cảm ơn Hí Thiên đại nhân."

Chiến Dã ngẩng đầu lên, hướng Thư Yên nhìn một cái, rồi lập tức kéo lại công chúa Anh Dạ đang muốn giáo huấn tiếp. Anh Dạ bị Chiến Dã nói vài câu, bĩu môi buồn bực nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

"Hí Thiện đại nhân, ta ta chỉ muốn nói cảm tạ ngài đã bán Băng vũ của Băng Linh Huyễn điểu cho ta. Tiêu vận ta kính ngài một lý." Nói rồi Thư Yên ngửa đầu uống cạn chén rượu.

Cảm tạ nàng? Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười, chỉ sợ đến lúc đó Tiêu Vận không thể khống chế được "linh hồn" trong Băng vũ đâu.

"Vị Tiêu Vận tiểu thư này không phải quá nhiệt tình đi!" Tiêu Dao vương thấy vậy phe phẩy quạt, góp vui nói.

"Ân, là thật nhiệt tình." Phong Liên Dực cười nhạt







Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com