TruyenHHH.com

[ĐỒNG NHÂN] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

1. Phòng kẹo của Bạch Ái Tinh

Dang8229384

Tác giả: 一坨轻衣

Đặng: Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả. Vui lòng không được ôm đi nơi khác.

01.

Trên đảo Nha Trùng, cá đuối nhỏ màu trắng được báo sư tử xách đuôi lên. Con cá nhỏ rất khó chịu mà đấu tranh muốn trượt xuống.

Cái đuôi trơn trượt rốt cục cũng thoát ly khỏi móng vuốt của Hạ Nãi Xuyên rồi lại rơi vào trong ngực cậu nhóc sư tử.

"Idol không cho ăn, có phải cá đuối trắng có độc hay không?"

Hạ Tiểu Trùng nâng má chống cằm xuất thần nhìn mặt biển. Hôm nay là ngày phà đến, thiếu tá nói anh ấy có thời gian rảnh để đến thăm cậu, nếu như thiếu tá không tới được, cậu liền cùng Văn Trì và Thỏ Cầu cùng nhau tìm Tiêu Tiêu, thuận tiện nhìn tiểu thiên mã nhà hắn vừa mới biết đi vậy.

Mấy Alpha dùng đá khoanh tròn một mảnh địa điểm nhỏ, cố gắng thuyết phục Hạ Nãi Xuyên, bảo cậu nhóc đem cá nhỏ thả vào trước.

"Nhỡ may con cá đuối mập nhỏ này là thân thích của huấn luyện viên Bạch thì sao? Nghe nói tiền bối Rimbaud cũng là cá đuối đấy."

"Hơn nữa tiền bối Rimbaud cái gì cũng ăn, nhỡ may thật sự là thân thích của anh ấy, nói không chừng Vương sẽ từng ngụm từng ngụm cắn sâu vào đầu chúng ta."

Hạ Nãi Xuyên bán tín bán nghi. Vì để lại ấn tượng tốt cho idol của mình, cậu vẫn nên nghe lời bỏ con cá nhỏ vào trong nước vậy.

Cá nhỏ rất ủy khuất, bị sư tử con xách ngược đuôi nhấc lên nên cực kỳ khó chịu, đầu váng mắt hoa, còn không có biện pháp cuộn thành một quả bóng cá, vì vậy nó vừa được đặt trong nước liền chui ngay lập tức vào khe đá.

Hạ Nãi Xuyên còn cố chấp thò tay vào trong nước trêu chọc Tiểu Ngư, sau một khắc cảm thấy sống lưng phát lạnh. Một nhóm Alpha như ong vỡ tổ tản đi, chỉ còn lại Vô Tượng Tiềm Hành Giả và sư tử con cúi đầu nghịch vẽ cát trên bãi biển.

Nhận thấy tin tức tố của ba, cá nhỏ hưng phấn nhảy ra khỏi mặt nước, khi bọt nước rơi xuống nước bắn tung tóe biến thành một con sứa nhỏ màu hồng.

Sứa???

Xong rồi, đây không phải là con cá con ruột của tiền bối Rimbaud và idol đấy chứ???

Cậu vội vàng quay đầu lại đã thấy idol đang híp mắt cười nhìn mình. Cậu vội vàng lập tức chắp hai tay trước ngực.

"Idol ơi, em sai rồi... Em thật sự không biết đó là cá con của anh..."

"Trở về trước đi, ngày mai ta tự mình giáo huấn nhóc sau."

Đi cùng Bạch Sở Niên, Rimbaud còn có Thiếu tá Hạ Kính Thiên. Vốn là muốn đến thăm Tiểu Trùng, kết quả trên đường đụng phải chuyện. Nghe thấy cháu trai mình thiếu chút nữa đem con trai người ta đi nướng, Hạ Kính Thiên cũng dở khóc dở cười.

Hắn cũng không muốn quấy rầy người ta một nhà ba người đoàn tụ, lễ phép cáo biệt sau đó vỗ vỗ bả vai Vô Tượng Tiềm Hành Giả, người ở phía sau cực kỳ vui vẻ, không đợi hắn nói cái gì thì Thiếu tá đã đưa ra đề nghị muốn cùng nhau đi dạo.

Làm sao mà Hạ Tiểu Trùng có thể từ chối được cơ chứ?

Bởi vậy, bãi biển vừa nãy vẫn còn náo nhiệt nhanh chóng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cộng với một con cá nhỏ.

02.

Rimbaud đi đến mép hồ bơi nhỏ ngồi xổm xuống vươn tay ra. Cá nhỏ màu trắng lập tức bơi tới cọ cọ ngón tay anh.

"Hài tử đáng thương, ta ban cho con sức khỏe, trí tuệ, lòng tốt, mạnh mẽ, dũng cảm, ngoại hình, tài năng..."

Ánh sao màu xanh rơi xuống nước, một số con sứa huỳnh quang nhỏ quấn quanh cá con. Cá con đem từng vụn sao vào miệng nhai nhai rồi nuốt vào bụng.

Bạch Sở Niên đi tới, cũng thò tay vào trong nước.

Cá con màu trắng vui vẻ cọ cọ ngón tay của ba, đuôi hưng phấn ve vẩy qua lại. Rimbaud trìu mến nhìn nó phóng thích ra pheromone trấn an mùi hoa rosa damas.

Rimbaud vớt cá nhỏ vào trong ngực, xung quanh tiểu ngư vây quanh tin tức tố trấn an của hai ba ba liền hưng phấn đong đưa đuôi.

Đầu ngón tay Rimbaud điểm ở mi tâm của nó, trong mắt mạ một tầng kim loại sáng bóng, năng lực cá Koi ban phước xuất hiện, cá con ở trong lòng Rimbaud biến ảo thành một đứa bé nhân ngư.

"Mô phỏng hình dạng một nửa? Lão bà, anh lợi hại quá!"

Bạch Sở Niên ngóng trông Ái Ái của mình đã vài năm, thật sự coi như là ngày ngóng đêm mong, hắn tiếp nhận tiểu nhân ngư trong lòng Rimbaud, không thể tin được lại tò mò đánh giá tiểu bảo bối chảy cùng dòng máu với mình.

Đây là con của hắn, đứa con mà Rimbaud đã sinh cho hắn.

Tiểu nhân ngư cũng không khóc, mở to đôi mắt tròn xoe đồng dạng có chút liều lĩnh dò xét ba mình, sau đó lại phun ra bong bóng, cười khúc khích.

Rimbaud cũng mỉm cười.

"Daimi con đặt cho con một cái tên dễ nghe, gọi là Bạch Ái Tinh. Bây giờ con có lẽ là thích đi."

03.

Rimbaud ôm tiểu nhân ngư về nhà, đầu tiên là biến ảo thành hình dạng nhân ngư, đem đầu đuôi luồn vào trong bể nước khuấy vài cái.

Nước trong bể lập tức trở nên cực kỳ trong vắt. Anh ôm tiểu nhân ngư đi xuống nước, Bạch Ái Tinh ngơ ngác nhìn đuôi cá lam sắc to lớn của ba bà mình.

Rimbaud cảm thấy thú vị, mũi đuôi của anh ở đâu, ánh mắt Ái Ái liền đuổi theo đến đó, anh dùng đuôi giống trêu chọc tiểu nhân ngư giống như năm đó khi mình chăm tiểu bạch sư.

Bạch Ái Tinh lúc đầu còn có chút khiếp đảm, sau đó càng chơi càng vui vẻ, đong đưa cái đuôi nhỏ đuổi theo đuôi lớn của daima.

Chơi mệt, tiểu nhân ngư phun ra một chuỗi bong bóng nhỏ, Rimbaud ôm bé vào lòng, đuôi khuấy ra mấy con sứa nhỏ đưa tay ra lấy một con cho vừa miệng ăn. Bạch Ái Tinh nằm trong lòng Rimbaud học theo dáng vẻ của ba, cũng bắt được một con sứa nhỏ nhét vào miệng và ăn nó.

Bạch Sở Niên nằm sấp bên ngoài bể thủy tinh, nhìn ngân ngư lớn ôm cá nhỏ trong lòng nội tâm thập phần thỏa mãn.

Buổi tối, Bạch Sở Niên lưu luyến nhìn chằm chằm con trai của mình, cá nhỏ khoát đuôi, dùng hai cái răng nhỏ vừa mới xuất hiện gặm nhấm thủy tinh. Bạch Sở Niên chỉ chỉ mình.

"Daimi"

Cá nhỏ vẫn thể nói chuyện, chỉ cười khúc khích, hai bàn tay nhỏ đặt trên kính.

"A a."

Sau đó, Bạch Sở Niên ước gì cũng có thể ngủ trong bể nước. Bạch Ái Tinh nhìn thấy daima của mình muốn đi ra ngoài, trong mắt lập tức chứa đầy nước mắt, một bên dùng bàn tay nhỏ bé của mình kéo đuôi ba, một bên chớp chớp mắt run rẩy hạt trân châu trên lông mi.

"Tiểu ngư nhát gan."

Tuy rằng ngoài miệng Rimbaud nói như vậy, nhưng vẫn bơi trở về ôm tiểu ngư vào trong ngực, một tay đỡ cổ Bạch Ái Tinh, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng bé. Tiểu nhân ngư ngáp một cái, hôn lên gò má ba.

Nhìn cảnh như vậy, sự hâm mộ trong mắt Bạch Sở Niên sắp chảy ra.

"Lão bà, anh xác định tối nay muốn bỏ tôi một mình sao?"

Rimbaud dùng đầu đuôi làm động tác bắn tym với hắn.

"Randi ngoan, miêu miêu ngoan."

Ái Ái học bộ dáng của Rimbaud muốn dùng mũi đuôi bắn tym, kết quả mình làm không được, nghịch đến mệt mỏi, nằm sấp vào trong ngực daima, ngửi mùi tin tức tố hoa rosa damas an tâm ngủ thiếp đi.

04.

Bị lão bà và con trai bỏ rơi, mèo lớn cực kỳ cô đơn, quyết định đi xin cho con trai một loại thuốc cấu tạo mô hình.

Có ý niệm này trong đầu, ngày hôm sau Bạch Sở Niên liền hành động. Khi hắn bước ra khỏi phòng ngủ, bé con còn đang nằm sấp trên đuôi của Rimbaud, Rimbaud vuốt ve mái tóc trắng của bé và hát cho bé nghe.

Ái Ái ôm cái đuôi nhỏ màu hơi trắng hồng của mình, ngậm đầu đuôi vào miệng.

Nhận thấy được ánh mắt của Bạch Sở Niên, Rimbaud cũng không hát nữa, Ái Ái nghi hoặc nghiêng đầu nhỏ, theo ánh mắt của daima nhìn qua. Thấy được daimi vừa mới rời giường, bé con hưng phấn bơi đến bên cạnh bể cá, một bên hướng Bạch Sở Niên ngọt ngào cười, một bên vụng về dùng đuôi cá trắng bắn tym cho ba xem.

Rimbaud: Ta đã sinh ra một bản thân mình màu trắng.

Trái tim của Bạch Sở Niên đều muốn tan chảy, đem Ái Ái ôm ra vừa cọ vừa dỗ, nháy mắt Bạch Ái Tinh ở trên mặt ba Alpha cũng in ra một dấu nước bọt dính.

_Còn tiếp_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com