Dong Nhan Ngan Giac Chuy
“Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh.” (Lý Bạch)
(“Tiên nhân vỗ đầu ta, kết tóc được trường sinh.")——Trên tay Cung Viễn Chủy có cột một vòng dây đỏ tết nên từ một sợi tóc máu và tơ hồng vào hồi mấy tháng tuổi, được cha mẹ buộc từng vòng lên cổ tay, ngụ ý bình an trôi chảy.
Nhân khẩu Cung Môn ít ỏi, sợi dây đỏ này được gọi là dây trường mệnh, đến năm cập quan mới có thể tháo ra.Cung Viễn Chủy cũng không có cảm tình đặc biệt gì đối với sợi dây này, nó càng như một thứ vật phẩm trang sức có thể có cũng có thể không.Trong ký ức dần mơ hồ về thuở còn bé, bản thân cũng từng tin tưởng không nghi ngờ với ngụ ý của nó, giống như bao đứa trẻ khác của Cung gia mà từng ước nguyện với sợi tơ hồng tinh tế này.Nhưng dây trường mệnh của em hình như không linh nghiệm cho lắm. Em ngây thơ mờ mịt mà hy vọng cha mẹ sẽ yêu mình nhiều hơn một chút, mong trong nhà được bình an.
Kết quả trời cao thậm chí không cho em cơ hội ấy.
Em thấy Cung Tử Vũ ước với tơ hồng muốn một thanh kiếm, ngày tiếp theo Chấp Nhận cũ liền đưa hắn một thanh kiếm gỗ nhỏ xinh đẹp.Cho nên Cung Viễn Chủy chán ghét Cung Tử Vũ. Điểm tâm của hắn đưa người khác còn có thể có thêm đồ mới, mà đồ vật của mình đưa cho hắn thì sẽ không có ai lại cho thêm.Có sự khác biệt giữa "thích" này và "thích" kia.Hình như ông trời đã bỏ qua em rồi, bây giờ tới cha mẹ cũng bỏ lại em một mình ở Chủy Cung. Trải nghiệm thân tình của em vốn đã có thể nói là nghèo nàn, hiện giờ lại chợt mất đi. Tự nhiên em cũng không khóc được, chỉ hơi mờ mịt mà nghĩ: Hóa ra trên đời này không có thần tiên.Đây cũng là lần đầu tiên em gặp Cung Thượng Giác, vị ca ca lớn hơn bản thân rất nhiều kia.Những lời Cung Thượng Giác nói Cung Viễn Chủy cũng không nghe hiểu hoàn toàn được, em nhìn chằm chằm vết thương đã được băng bó đàng hoàng trên tay, chỉ hiểu ra một chuyện. Hóa ra nguyện vọng là phải nói cho người khác nghe.Cung Tử Vũ có kiếm gỗ nhỏ, là bởi vì hôm ấy lúc hắn ước nguyện, Chấp Nhận đi qua ngoài cửa sổ.Vậy nguyện vọng của Cung Viễn Chủy nói cho ai đây?Nói cho ca ca nghe được không nhỉ?Đây là lần đầu tiên em có khái niệm ca ca, dù cho Cung Thượng Giác cũng không phải ca ca cùng huyết mạch với mình. Cho nên sau đó Cung Viễn Chủy nhìn Cung Thượng Giác đang nhìn mình mà rơi lệ, nói ra nguyện vọng của bản thân.Ta làm đệ đệ huynh.Em được như ý nguyện, có đoản đao, cũng có ca ca.Cho nên em không tin tưởng thần tiên nữa.Cung Viễn Chủy cõng giỏ thảo dược hành tẩu trong núi, mỗi một lần cúi người đào bùn đất lại phải nắm cổ tay che cho sợi dây đỏ kia.Có hơi phiền, em nghĩ. Nếu mình đã không tin những thứ này, vì sao không thể tháo ra? Việc này đương nhiên trái với gia quy Cung Môn, nhưng Cung Viễn Chủy rừ nhỏ đã không sợ rắc rối, hiện giờ lại có Cung Thượng Giác che chở, chạy càng ngày càng xa trên con đường làm hỗn thế ma vương không sợ trời đất.
Cho nên lúc luyện so chiêu với Cung Thượng Giác, kiếm phong xẹt qua tơ hồng, em không đi cản. Sợi dây rơi nhẹ bẫng trên mặt đất.
Trừ lúc đau đớn khi nhắc tới Lãng đệ đệ, Cung Viễn Chủy gần như chưa từng thấy Cung Thượng Giác thất thố. Giờ phút này, hắn lại nhìn chằm chằm sợi dây đỏ đã đứt kia, trầm mặc hồi lâu.
Cung Viễn Chủy có hơi bối rối, em nhạy cảm quá mức mà cho rằng đoạn dây này đã chạm tới miệng vết thương trong lòng ca ca. Em vừa muốn khom lưmg nhặt tơ hồng lên, lại vừa muốn xin lỗi Cung Thượng Giác, hơi có vẻ tay chân luống cuống.
Em biết Cung Thượng Giác có thể nhìn ra tâm tư nhỏ của mình.Lời nói chưa ra bị nghẹn lại trong họng, Cung Thượng Giác không nói gì cả, chỉ là vỗ vỗ vai em, khom lưng nhặt dây đỏ lên, thần sắc như thường mà lại làm mẫu lại kiếm chiêu vừa rồi. Lúc hoàng hôn, khi cùng nhau trở lại Giác cung, trên bàn vẫn là đồ ăn em thích ăn nhất.
Sợi dây đỏ kia dường như thực sự có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ca ca lại một lần nữa ngầm cho phép ý đồ xấu của đệ đệ mình.Ba ngày sau lúc Cung Viễn Chủy tỉnh lại, sợi dây trường mệnh kia lại xuất hiện trên cổ tay em. Đoạn dây bị thiếu bị ai đó nối lại bằng tơ hồng, tựa như chưa từng đứt lìa.
Chỉ có Cung Viễn Chủy biết nó không phải. Nguyên liệu bện dây trường mệnh cực kỳ đặc biệt, chỉ vào mỗi khi gia tộc có người sinh con nối dõi mới chế tạo một đoạn như thế. Cho dù là Cung Thượng Giác, cũng tìm không được loại nguyên liệu ấy.Lòng Cung Viễn Chủy bỗng dấy lên một dự cảm mãnh liệt, em vội vàng mặc xong quần áo rồi chạy như một cơn gió tới Giác cung. Mọi đồ đạc của Cung Thượng Giác đều không bố trí phòng vệ với em, em dễ dàng liền tìm ra đáp án. Trên bàn đặt một sợi dây trường mệnh cũ ảm đạm. Nó được chủ nhân bảo quản đến vô cùng hoàn hảo, ở đuôi dây lại chẻ ra, như là đã bị ai đó rút ra cái gì.
Đây là dây trường mệnh thuộc về Cung Thượng Giác. Hắn rút tơ hồng ra từ bên trong, bện lại dây trường mệnh cho đệ đệ. Cung Viễn Chủy vuốt sợi dây đỏ trên cổ tay mình, rơi nước mắt. Lời nói năm ấy của Cung Thượng Giác vẫn rõ ràng như cũ, mà vào nhiều năm sau đó, Cung Viễn Chủy rốt cuộc cũng tìm được lý do để khóc.Em dùng tay áo lung tung xoa xoa nước mắt, tay chân nhẹ nhàng đi ra Giác cung, không đụng vào thứ gì.Em không đi hỏi Cung Thượng Giác, Cung Thượng Giác cũng chưa bao giờ giải thích, chỉ là từ sau lúc ấy sợi dây trường mệnh này không rơi khỏi cổ tay Cung Viễn Chủy lần nào nữa. Nhưng em vẫn như cũ, không ước nguyện với sợi tơ hồng lần nào.Mãi tới tết Thượng Nguyên, vào khoảnh khắc mảnh sứ kia đâm vào ngực, em nắm chặt sợi dây trên cổ tay mình.Lúc ấy Cung Viễn Chủy không nghĩ ngợi gì hết, em chỉ muốn được tỉnh táo lâu thêm một chút, ít nhất để có thể nói với Cung Thượng Giác rằng: Ca, huynh đừng khóc, đèn rồng mới làm xong rồi, cho ca ca đó. Nhưng thời gian tỉnh táo còn lại quá ít, em chỉ có thể một lần lại một lần mà nhắc nhở Cung Thượng Giác: Cháo có độc.Cung Viễn Chủy không sợ chính mình sẽ không tỉnh lại nữa, em chỉ sợ tỉnh rồi lại không thấy được ca ca.
Em nắm chặt cổ tay cùng sợi dây trên đó, mơ một giấc mộng rất dài.Mơ thấy Cung Thượng Giác nắm cổ tay mình hướng dẫn kiếm chiêu, mơ thấy ca ca mang cho một rương lại một rương quà tặng.Đó là một giấc mộng đẹp, cho nên khi tỉnh lại miệng vết thương cũng chẳng đau tới vậy.Cung Viễn Chủy mở to mắt, mới phát hiện người nắm cổ tay mình chặt vậy không phải là bản thân, mà là Cung Thượng Giác.Sắc trời sáng trưng, đèn rồng em làm cho ca ca đặt ở đầu giường cũng sáng, dưới ánh mặt trời có vẻ mong manh le lói.Giống như những việc Cung Thượng Giác đã làm, luôn đối tốt với người âm thầm, không để người phát hiện.Cung Viễn Chủy nhìn thấy vệt nước còn đọng trên đèn rồng, thầm nghĩ sợi dây trường mệnh này chẳng làm được gì hết, ca ca vẫn đã khóc. Nhưng em luyến tiếc lại vứt bỏ sợi tơ hồng lần thứ hai.Từ đó về sau, em phát hiện ra xưng hô của Cung Thượng Giác với mình đã thay đổi, hai chữ Viễn Chủy rành mạch, làm rõ ranh giới em và Lãng đệ đệ.Cung Viễn Chủy không biết vào đêm em hôn mê ấy rốt cuộc Cung Thượng Giác đã suy nghĩ những gì. Nhưng trái tim bị tầng tầng rễ cây phủ kín đang dần thong thả hé mở, bộc lộ ra một chút tình cảm thuộc về Cung Thượng Giác.
Thượng Quan Thiển tới dường như chỉ là một cơ hội, đẩy Cung Thượng Giác không còn chỉ nghĩ tới Cung Môn, mà sẽ còn nhớ nhà, nhớ đệ đệ.Cung Viễn Chủy hiểu rõ ngoại trừ những lần thử nhau qua lại cùng lập trường đối lập, ca ca cảm ơn Thượng Quan Thiển.Cho nên trong những trường hợp không liên quan tới thân phận ấy, em cũng không hề tranh phong tương đối như trước với nàng, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nói chuyện vài câu như bằng hữu.
Ông trời hình như rốt cuộc nhớ ra Cung Viễn Chủy, trong thời kỳ nguy cơ tứ phía này, cho em và Cung Thượng Giác cơ hội thở dốc.Nhưng Cung Viễn Chủy biết rõ, nguyện vọng ước với dây trường mệnh chưa bao giờ ứng nghiệm.Cơn mưa to kia rốt cuộc cũng rơi.Cung Viễn Chủy quỳ trên mặt đất, thở dốc dồn dập, môi răng ngập một mùi tanh, bàn tay máu tươi đầm đìa, nhuộm sợi dây đỏ cũ thành màu đen. Nhưng em đã không rảnh lo nó, trong cả tâm trí chỉ còn Cung Thượng Giác nằm cách đó không xa sinh tử không rõ. Cung Viễn Chủy liều mạng mà dịch hướng ca ca.
Em vốn dĩ có thể sờ mạch đập Cung Thượng Giác xem hắn có ổn không, nhưng em không làm được, gân tay đã bị cắt đứt.Cung Viễn Chủy chỉ có thể gục bên người Cung Thượng Giác, kêu một lần lại một lần, Cung Thượng Giác, ca, huynh tỉnh dậy đi.Nhưng chung quanh không có người đáp lại. Em không nghĩ ra được phương pháp nào tốt hơn, hoảng không nghĩ được gì mà dùng bàn tay đeo găng nên thoát được một kiếp kia, gỡ sợi dây đỏ trên tay.Một bàn tay không tháo được nút thắt, em liền dùng răng cắn, không bỏ cuộc mà thử một lần lại một lần, rồi lại vội vã buộc lên cho Cung Thượng Giác.Em ngậm tơ hồng, môi răng theo động tác mà không ngừng cọ qua cổ tay ấm áp của ca ca, nước mắt cũng cùng theo đó mà dâng lên, em nức nở thắt nút lại.Dây trường mệnh đã bẩn tới không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, thấm máu và nước mắt em.Cung Viễn Chủy không thông minh như Cung Thượng Giác, vào giờ khắc sơn cùng thủy tận cũng chỉ có thể nhớ ra được biện pháp hồi nhỏ. Em ước nguyện với dây trường mệnh, em mong Cung Thượng Giác được bình an trôi chảy.
Nhưng em chưa bao giờ tin tưởng thần. Nếu không phải bởi vì Cung Thượng Giác, sợi dây trường mệnh này đã không biết lạc tới nơi đâu rồi. Em sợ hãi bây giờ mới ước nguyện đã quá muộn, em sợ hãi dây trường mệnh vẫn không có một tác dụng gì như xưa.Em quỳ gối bên cạnh ca ca, nắm chặt cổ tay hắn.Cầu xin người, cầu xin người.Không biết là đang cầu với thần linh hay là đang cầu người ca ca không gì không làm được của mình.Rồi sau đó, khi tất cả trần ai lạc định, sợi dây trường mệnh trải qua trắc trở kia lại trở lại trên cổ tay em.Cung Viễn Chủy nghĩ, em phải cúng sợi dây màu đỏ này.Dù cho nó từ đầu tới cuối chỉ ứng nghiệm đúng một lần.Vào một ngày nọ, Cung Tử Vũ đã lên làm Chấp Nhận hỏi việc này, hỏi Cung Viễn Chủy còn tin mấy thứ này sao?Cung Viễn Chủy cau mày nói vẫn không tin những thứ này như cũ.Em chỉ tin ca ca của em.Là ca ca chia cho em một nửa dây trường mệnh, cho một nửa bình an trôi chảy cùng vận khí, đổi lấy thần linh phù hộ.Là ca ca em, cho hai người trường sinh.End.https://moxiaozhi581.lofter.com/post/1fd1e3b7_2ba32d1a7?incantation=rzIRD5C4Xs9GCó ai nhận ra tổng giám đốc bá đạo tốn 3 ngày sửa vòng cho tiểu kiều thê nuôi từ nhỏ hong…
Tui tin tui la gia bon ho la that!
(“Tiên nhân vỗ đầu ta, kết tóc được trường sinh.")——Trên tay Cung Viễn Chủy có cột một vòng dây đỏ tết nên từ một sợi tóc máu và tơ hồng vào hồi mấy tháng tuổi, được cha mẹ buộc từng vòng lên cổ tay, ngụ ý bình an trôi chảy.
Nhân khẩu Cung Môn ít ỏi, sợi dây đỏ này được gọi là dây trường mệnh, đến năm cập quan mới có thể tháo ra.Cung Viễn Chủy cũng không có cảm tình đặc biệt gì đối với sợi dây này, nó càng như một thứ vật phẩm trang sức có thể có cũng có thể không.Trong ký ức dần mơ hồ về thuở còn bé, bản thân cũng từng tin tưởng không nghi ngờ với ngụ ý của nó, giống như bao đứa trẻ khác của Cung gia mà từng ước nguyện với sợi tơ hồng tinh tế này.Nhưng dây trường mệnh của em hình như không linh nghiệm cho lắm. Em ngây thơ mờ mịt mà hy vọng cha mẹ sẽ yêu mình nhiều hơn một chút, mong trong nhà được bình an.
Kết quả trời cao thậm chí không cho em cơ hội ấy.
Em thấy Cung Tử Vũ ước với tơ hồng muốn một thanh kiếm, ngày tiếp theo Chấp Nhận cũ liền đưa hắn một thanh kiếm gỗ nhỏ xinh đẹp.Cho nên Cung Viễn Chủy chán ghét Cung Tử Vũ. Điểm tâm của hắn đưa người khác còn có thể có thêm đồ mới, mà đồ vật của mình đưa cho hắn thì sẽ không có ai lại cho thêm.Có sự khác biệt giữa "thích" này và "thích" kia.Hình như ông trời đã bỏ qua em rồi, bây giờ tới cha mẹ cũng bỏ lại em một mình ở Chủy Cung. Trải nghiệm thân tình của em vốn đã có thể nói là nghèo nàn, hiện giờ lại chợt mất đi. Tự nhiên em cũng không khóc được, chỉ hơi mờ mịt mà nghĩ: Hóa ra trên đời này không có thần tiên.Đây cũng là lần đầu tiên em gặp Cung Thượng Giác, vị ca ca lớn hơn bản thân rất nhiều kia.Những lời Cung Thượng Giác nói Cung Viễn Chủy cũng không nghe hiểu hoàn toàn được, em nhìn chằm chằm vết thương đã được băng bó đàng hoàng trên tay, chỉ hiểu ra một chuyện. Hóa ra nguyện vọng là phải nói cho người khác nghe.Cung Tử Vũ có kiếm gỗ nhỏ, là bởi vì hôm ấy lúc hắn ước nguyện, Chấp Nhận đi qua ngoài cửa sổ.Vậy nguyện vọng của Cung Viễn Chủy nói cho ai đây?Nói cho ca ca nghe được không nhỉ?Đây là lần đầu tiên em có khái niệm ca ca, dù cho Cung Thượng Giác cũng không phải ca ca cùng huyết mạch với mình. Cho nên sau đó Cung Viễn Chủy nhìn Cung Thượng Giác đang nhìn mình mà rơi lệ, nói ra nguyện vọng của bản thân.Ta làm đệ đệ huynh.Em được như ý nguyện, có đoản đao, cũng có ca ca.Cho nên em không tin tưởng thần tiên nữa.Cung Viễn Chủy cõng giỏ thảo dược hành tẩu trong núi, mỗi một lần cúi người đào bùn đất lại phải nắm cổ tay che cho sợi dây đỏ kia.Có hơi phiền, em nghĩ. Nếu mình đã không tin những thứ này, vì sao không thể tháo ra? Việc này đương nhiên trái với gia quy Cung Môn, nhưng Cung Viễn Chủy rừ nhỏ đã không sợ rắc rối, hiện giờ lại có Cung Thượng Giác che chở, chạy càng ngày càng xa trên con đường làm hỗn thế ma vương không sợ trời đất.
Cho nên lúc luyện so chiêu với Cung Thượng Giác, kiếm phong xẹt qua tơ hồng, em không đi cản. Sợi dây rơi nhẹ bẫng trên mặt đất.
Trừ lúc đau đớn khi nhắc tới Lãng đệ đệ, Cung Viễn Chủy gần như chưa từng thấy Cung Thượng Giác thất thố. Giờ phút này, hắn lại nhìn chằm chằm sợi dây đỏ đã đứt kia, trầm mặc hồi lâu.
Cung Viễn Chủy có hơi bối rối, em nhạy cảm quá mức mà cho rằng đoạn dây này đã chạm tới miệng vết thương trong lòng ca ca. Em vừa muốn khom lưmg nhặt tơ hồng lên, lại vừa muốn xin lỗi Cung Thượng Giác, hơi có vẻ tay chân luống cuống.
Em biết Cung Thượng Giác có thể nhìn ra tâm tư nhỏ của mình.Lời nói chưa ra bị nghẹn lại trong họng, Cung Thượng Giác không nói gì cả, chỉ là vỗ vỗ vai em, khom lưng nhặt dây đỏ lên, thần sắc như thường mà lại làm mẫu lại kiếm chiêu vừa rồi. Lúc hoàng hôn, khi cùng nhau trở lại Giác cung, trên bàn vẫn là đồ ăn em thích ăn nhất.
Sợi dây đỏ kia dường như thực sự có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ca ca lại một lần nữa ngầm cho phép ý đồ xấu của đệ đệ mình.Ba ngày sau lúc Cung Viễn Chủy tỉnh lại, sợi dây trường mệnh kia lại xuất hiện trên cổ tay em. Đoạn dây bị thiếu bị ai đó nối lại bằng tơ hồng, tựa như chưa từng đứt lìa.
Chỉ có Cung Viễn Chủy biết nó không phải. Nguyên liệu bện dây trường mệnh cực kỳ đặc biệt, chỉ vào mỗi khi gia tộc có người sinh con nối dõi mới chế tạo một đoạn như thế. Cho dù là Cung Thượng Giác, cũng tìm không được loại nguyên liệu ấy.Lòng Cung Viễn Chủy bỗng dấy lên một dự cảm mãnh liệt, em vội vàng mặc xong quần áo rồi chạy như một cơn gió tới Giác cung. Mọi đồ đạc của Cung Thượng Giác đều không bố trí phòng vệ với em, em dễ dàng liền tìm ra đáp án. Trên bàn đặt một sợi dây trường mệnh cũ ảm đạm. Nó được chủ nhân bảo quản đến vô cùng hoàn hảo, ở đuôi dây lại chẻ ra, như là đã bị ai đó rút ra cái gì.
Đây là dây trường mệnh thuộc về Cung Thượng Giác. Hắn rút tơ hồng ra từ bên trong, bện lại dây trường mệnh cho đệ đệ. Cung Viễn Chủy vuốt sợi dây đỏ trên cổ tay mình, rơi nước mắt. Lời nói năm ấy của Cung Thượng Giác vẫn rõ ràng như cũ, mà vào nhiều năm sau đó, Cung Viễn Chủy rốt cuộc cũng tìm được lý do để khóc.Em dùng tay áo lung tung xoa xoa nước mắt, tay chân nhẹ nhàng đi ra Giác cung, không đụng vào thứ gì.Em không đi hỏi Cung Thượng Giác, Cung Thượng Giác cũng chưa bao giờ giải thích, chỉ là từ sau lúc ấy sợi dây trường mệnh này không rơi khỏi cổ tay Cung Viễn Chủy lần nào nữa. Nhưng em vẫn như cũ, không ước nguyện với sợi tơ hồng lần nào.Mãi tới tết Thượng Nguyên, vào khoảnh khắc mảnh sứ kia đâm vào ngực, em nắm chặt sợi dây trên cổ tay mình.Lúc ấy Cung Viễn Chủy không nghĩ ngợi gì hết, em chỉ muốn được tỉnh táo lâu thêm một chút, ít nhất để có thể nói với Cung Thượng Giác rằng: Ca, huynh đừng khóc, đèn rồng mới làm xong rồi, cho ca ca đó. Nhưng thời gian tỉnh táo còn lại quá ít, em chỉ có thể một lần lại một lần mà nhắc nhở Cung Thượng Giác: Cháo có độc.Cung Viễn Chủy không sợ chính mình sẽ không tỉnh lại nữa, em chỉ sợ tỉnh rồi lại không thấy được ca ca.
Em nắm chặt cổ tay cùng sợi dây trên đó, mơ một giấc mộng rất dài.Mơ thấy Cung Thượng Giác nắm cổ tay mình hướng dẫn kiếm chiêu, mơ thấy ca ca mang cho một rương lại một rương quà tặng.Đó là một giấc mộng đẹp, cho nên khi tỉnh lại miệng vết thương cũng chẳng đau tới vậy.Cung Viễn Chủy mở to mắt, mới phát hiện người nắm cổ tay mình chặt vậy không phải là bản thân, mà là Cung Thượng Giác.Sắc trời sáng trưng, đèn rồng em làm cho ca ca đặt ở đầu giường cũng sáng, dưới ánh mặt trời có vẻ mong manh le lói.Giống như những việc Cung Thượng Giác đã làm, luôn đối tốt với người âm thầm, không để người phát hiện.Cung Viễn Chủy nhìn thấy vệt nước còn đọng trên đèn rồng, thầm nghĩ sợi dây trường mệnh này chẳng làm được gì hết, ca ca vẫn đã khóc. Nhưng em luyến tiếc lại vứt bỏ sợi tơ hồng lần thứ hai.Từ đó về sau, em phát hiện ra xưng hô của Cung Thượng Giác với mình đã thay đổi, hai chữ Viễn Chủy rành mạch, làm rõ ranh giới em và Lãng đệ đệ.Cung Viễn Chủy không biết vào đêm em hôn mê ấy rốt cuộc Cung Thượng Giác đã suy nghĩ những gì. Nhưng trái tim bị tầng tầng rễ cây phủ kín đang dần thong thả hé mở, bộc lộ ra một chút tình cảm thuộc về Cung Thượng Giác.
Thượng Quan Thiển tới dường như chỉ là một cơ hội, đẩy Cung Thượng Giác không còn chỉ nghĩ tới Cung Môn, mà sẽ còn nhớ nhà, nhớ đệ đệ.Cung Viễn Chủy hiểu rõ ngoại trừ những lần thử nhau qua lại cùng lập trường đối lập, ca ca cảm ơn Thượng Quan Thiển.Cho nên trong những trường hợp không liên quan tới thân phận ấy, em cũng không hề tranh phong tương đối như trước với nàng, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nói chuyện vài câu như bằng hữu.
Ông trời hình như rốt cuộc nhớ ra Cung Viễn Chủy, trong thời kỳ nguy cơ tứ phía này, cho em và Cung Thượng Giác cơ hội thở dốc.Nhưng Cung Viễn Chủy biết rõ, nguyện vọng ước với dây trường mệnh chưa bao giờ ứng nghiệm.Cơn mưa to kia rốt cuộc cũng rơi.Cung Viễn Chủy quỳ trên mặt đất, thở dốc dồn dập, môi răng ngập một mùi tanh, bàn tay máu tươi đầm đìa, nhuộm sợi dây đỏ cũ thành màu đen. Nhưng em đã không rảnh lo nó, trong cả tâm trí chỉ còn Cung Thượng Giác nằm cách đó không xa sinh tử không rõ. Cung Viễn Chủy liều mạng mà dịch hướng ca ca.
Em vốn dĩ có thể sờ mạch đập Cung Thượng Giác xem hắn có ổn không, nhưng em không làm được, gân tay đã bị cắt đứt.Cung Viễn Chủy chỉ có thể gục bên người Cung Thượng Giác, kêu một lần lại một lần, Cung Thượng Giác, ca, huynh tỉnh dậy đi.Nhưng chung quanh không có người đáp lại. Em không nghĩ ra được phương pháp nào tốt hơn, hoảng không nghĩ được gì mà dùng bàn tay đeo găng nên thoát được một kiếp kia, gỡ sợi dây đỏ trên tay.Một bàn tay không tháo được nút thắt, em liền dùng răng cắn, không bỏ cuộc mà thử một lần lại một lần, rồi lại vội vã buộc lên cho Cung Thượng Giác.Em ngậm tơ hồng, môi răng theo động tác mà không ngừng cọ qua cổ tay ấm áp của ca ca, nước mắt cũng cùng theo đó mà dâng lên, em nức nở thắt nút lại.Dây trường mệnh đã bẩn tới không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, thấm máu và nước mắt em.Cung Viễn Chủy không thông minh như Cung Thượng Giác, vào giờ khắc sơn cùng thủy tận cũng chỉ có thể nhớ ra được biện pháp hồi nhỏ. Em ước nguyện với dây trường mệnh, em mong Cung Thượng Giác được bình an trôi chảy.
Nhưng em chưa bao giờ tin tưởng thần. Nếu không phải bởi vì Cung Thượng Giác, sợi dây trường mệnh này đã không biết lạc tới nơi đâu rồi. Em sợ hãi bây giờ mới ước nguyện đã quá muộn, em sợ hãi dây trường mệnh vẫn không có một tác dụng gì như xưa.Em quỳ gối bên cạnh ca ca, nắm chặt cổ tay hắn.Cầu xin người, cầu xin người.Không biết là đang cầu với thần linh hay là đang cầu người ca ca không gì không làm được của mình.Rồi sau đó, khi tất cả trần ai lạc định, sợi dây trường mệnh trải qua trắc trở kia lại trở lại trên cổ tay em.Cung Viễn Chủy nghĩ, em phải cúng sợi dây màu đỏ này.Dù cho nó từ đầu tới cuối chỉ ứng nghiệm đúng một lần.Vào một ngày nọ, Cung Tử Vũ đã lên làm Chấp Nhận hỏi việc này, hỏi Cung Viễn Chủy còn tin mấy thứ này sao?Cung Viễn Chủy cau mày nói vẫn không tin những thứ này như cũ.Em chỉ tin ca ca của em.Là ca ca chia cho em một nửa dây trường mệnh, cho một nửa bình an trôi chảy cùng vận khí, đổi lấy thần linh phù hộ.Là ca ca em, cho hai người trường sinh.End.https://moxiaozhi581.lofter.com/post/1fd1e3b7_2ba32d1a7?incantation=rzIRD5C4Xs9GCó ai nhận ra tổng giám đốc bá đạo tốn 3 ngày sửa vòng cho tiểu kiều thê nuôi từ nhỏ hong…
Tui tin tui la gia bon ho la that!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com