TruyenHHH.com

Dong Nhan Ngan Giac Chuy

Ngoài phòng mưa rơi nặng hạt suốt cả đêm, tới tận bây giờ cũng không có dấu hiệu tạnh. Nước mưa lộp bộp đập vào cửa kính pha lê rồi trượt xuống, mờ nhòe đi khung cảnh bên ngoài.

Cung Viễn Chủy ngồi dựa trên sô pha, ngửa đầu ngắm ca ca mình.

Trong phòng không bật đèn, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng của phồn hoa bên ngoài hắt vào. Ca ca em đứng trước cửa sổ sát đất, vị trí ngược sáng khiến người khác không thể thấy rõ thần sắc hắn ra sao.

Ánh lửa le lói mong manh bùng lên trong thoáng chốc rồi lại tắt ngúm, chỉ để lại chút ánh cam hồng trong căn phòng tối mờ. Làn khói xám trắng lơ lửng trong không khí, mùi thuốc lá lan dần ra. Cung Viễn Chủy nhìn ca ca mình mà có hơi ngây người. Em tiến lại gần, trao nhau một nụ hôn mang hương thuốc lá với ca ca. Bàn chân trắng nõn của em đạp trên đất, gạch men sứ lạnh băng khiến em không nhịn được mà hơi co rúm lại.

Thế là thiếu niên ôm lấy cổ ca ca, bàn chân thuận lý thành chương mà dừng lại trên giày người kia, treo toàn thân lên người hắn. Da thịt hơi lành lạnh dán sát vào người, tựa như một con rắn mềm mại không xương, gắt gao quấn lấy

Tư thế này thực sự có hơi quá thân mật, nhưng Cung Thượng Giác chỉ duỗi tay ôm lấy eo em, ngầm đồng ý hành vi có hơi khác người này của ấu đệ.

"Sao không xỏ giày vào?"

Cung Viễn Chủy tựa đầu lên vai huynh trưởng, đuôi tóc hơi dài xõa xuống, tôn phần da sau cổ em càng thêm tái nhợt hơn. Ngón tay em nhàm chán mà nghịch nghịch, giọng nói lầm bầm mơ hồ. 

"Không muốn xỏ mà…"

Rồi dưới chân em bỗng nhẹ bẫng, cả người bị ôm eo bế lên. Vóc người thiếu niên vốn mỏng manh, vòng eo cũng gầy gầy, hơi giang tay ra chút đã có thể ôm lấy ngập lòng, bế lên cũng không tốn nhiều sức là bao.

Một góc giường chợt lún xuống, Cung Viễn Chủy mím mím môi, hiển nhiên là bất mãn với việc phải rời vòng ôm ca ca mình, ánh mắt nhìn hắn cũng mang chút tủi thân nho nhỏ.

Cung Thượng Giác chỉ thấy bộ dáng này của đệ đệ đáng yêu vô cùng, khiến Cung Nhị tiên sinh luôn không biểu hiện hỉ nộ cũng phải lộ chút ý cười trên khóe môi.

Cung Viễn Chủy lại bị nụ cười này câu hồn, người thiếu niên không biết che giấu, ánh mắt cứ như vậy mà nhìn chăm chăm vào ca ca, tựa như muốn nhìn ra một cái lỗ mới bỏ qua. 

Nam nhân mặt mày anh tuấn, một thân tây trang phẳng phiu, găng tay da thuộc đen tuyền bao lấy ngón tay thon dài cân xứng, đầu ngón tay còn kẹp điếu thuốc chưa cháy hết kia. Ánh lửa nhỏ le lói, thu hút ánh mắt người khác.

Thế là Cung Viễn Chủy nhổm người sát lại, thổi tan chút cam hồng nhỏ bé ấy. Găng tay da có hơi lạnh vỗ lên khuôn mặt em, đầu ngón tay bị em ngậm lấy. Lúc đầu lưỡi đỏ bừng hơi nhả ra lại, găng tay cũng đã phủ một lớp nước óng ánh.

Em nâng mắt, hàm răng lành lạnh cắn lên chút da ở đầu ngón tay kia, từng chút từng chút một, thong thả kéo nó ra.

Cung Thượng Giác nhìn chằm chằm cặp mắt diễm lệ ngập nước kia, ý cười bên môi lại càng thêm rõ nét. Ngón tay hắn thoát ra khỏi găng tay da, theo đường nét nơi cằm mà trượt xuống cổ đệ đệ. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, cần cổ tinh tế nằm gọn trong tay, nhẹ nhàng co lại là có thể nắm lấy. Mạch đập dưới bàn tay vẫn đang nhảy lên, trên làn da trắng nõn không có chút tỳ vết.

Rồi năm ngón tay hắn bỗng bóp chặt lại. Hơi thở bị chặn, cảm giác hít thở không thông dần lan tràn, không khí trong lồng ngực cũng càng thêm loãng. Gương mặt Cung Viễn Chủy bắt đầu đỏ lên dần, ngực em phập phồng kịch liệt, em mở to cặp mắt đen kia nhìn chằm chằm ca ca mình, ánh mắt có hơi mê ly. Tầm mắt em dần mơ hồ lại, nhưng khóe miệng vẫn còn vương ý cười, tựa như không cảm nhận được đau đớn, trong mắt em còn vài phần chờ mong. Em duỗi thẳng vòng eo, dâng lên cho ca ca bóp cổ mình dễ dàng hơn.

Cung Thượng Giác cười nhẹ một tiếng, rồi hơi hơi cúi đầu, tựa trán lên trán đệ đệ. Hơi thở hai người giao hòa, khoảng cách rút ngắn tới gần sát, gần như có thể cảm nhận mọi nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở của đối phương. 

Dấu tay xanh tím hằn lại rõ ràng trên làn da tái nhợt. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve vệt đỏ kia, đốt tay thon dài đè lên sau cổ đệ đệ, đôi môi mỏng lạnh dừng trên cánh môi người thiếu niên, dây dưa cọ xát. Đầu lưỡi hắn cạy khớp hàm, len lỏi vào khoang miệng, quấn quýt với lưỡi thiếu niên, hai người hôn một trận triền miên. 

Cung Viễn Chủy bị nụ hôn này khiến hơi thở có phần hổn hển, bờ môi lại càng bị nhiễm sắc đỏ tươi. Cúc áo sơ mi em bị người kia tháo ra mấy nút, hơn phân nửa bờ ngực liền lộ ra trong không khí, xương quai xanh em cũng dần ửng hồng.

Đôi môi ấm áp của người kia dán lên xương quai xanh, một đường hôn xuống. Hàm răng hắn ngậm lấy da thịt non mịn, để lại từng dấu đỏ ám muội. Quần dài bị kéo ra, da thuộc có hơi lạnh lẽo xoa lên dương vật trắng nõn, kích thích cả người Cung Viễn Chủy run rẩy.

“Ca…”

Cung Viễn Chủy thở phì phò, trong mắt sóng sánh nước. Nơi hạ thân em bị huynh trưởng nắm, ngón tay thon dài cứ chốc chốc lại mơn trớn lên đỉnh trụ, rồi lại lướt qua túi tinh bên dưới, mỗi một cử động đều có thể gợi dục vọng của em càng dữ dội hơn một phần.

Mồ hôi tuôn ra thấm ướt nhẹp cả tóc, thiếu niên hình như không chịu nổi nữa mà ngẩng đầu ưỡn lên, tước vũ khí trong tay ca ca của mình.

Bao tay dính nhơ được tháo ra, đôi chân thon dài của Cung Viễn Chủy bị ca ca banh ra, tinh dịch trắng đục đều bị bôi trên cửa huyệt vẫn đang đóng chặt.

Bên trong trúc trắc vô cùng, mới chỉ nhét một phần ngón tay vào thôi đã khó có thể đi tiếp. Cung Thượng Giác bất đắc dĩ, chỉ có thể vỗ nhẹ lên eo đệ đệ chưa thích ứng kịp, dỗ người thả lỏng một chút. 

Ngón tay thong thả thăm dò vào sâu bên trong, hết xoa lại ấn lên thành huyệt. Cung Viễn Chủy dần bị gợi cơn hứng tình, bên trong cũng tiết chút dịch bôi trơn, Cung Thượng Giác bèn tăng dần số ngón đâm vào trong em. Đầu ngón tay vừa mơn trớn qua một điểm nhô lên trên vách thịt, vòng eo người trong lòng hắn chợt run rẩy, dịch bôi trơn bên trong tiết ra càng nhiều, ngón tay hắn ra vào cũng càng ngày càng thông thuận.  

“Ca… Được rồi…”

“Ừm.”

Cung Thượng Giác thấp giọng đáp lại, giọng nói vì tình dục mà nhuốm vài phần khàn khàn. Hắn nhịn tới khó chịu, hai bên thái dương cũng vương một tầng mồ hôi mỏng. Cung Thượng Giác rút tay khỏi lỗ nhỏ, ngón tay kéo theo một sợi chỉ bạc. Dương vật hắn dừng nơi cửa huyệt, cọ xát hai cái, rồi thong thả đâm vào bên trong.

Hai cơ thể va lấy nhau, dương vật đâm vào lút cán, được bao lấy bởi lớp vách thịt mềm mại ẩm ướt, khiến người không nhịn được mà thở một tiếng thỏa mãn dài.

Dương vật đâm rút chín nông một sâu, vừa nhanh vừa mạnh, mài qua điểm mẫn cảm của người bên dưới. Cung Viễn Chủy ngã ra giường thở dốc không ngừng, hạ thân nương theo trêu chọc của huynh trưởng mà lại dần ngẩng đầu. Đôi chân dài miên man của em treo trên eo ca ca, tiếng nước lép nhép khi huyệt thịt bị đâm rút vang ngập khắp căn phòng. 

Khoái cảm lan từ vùng eo bụng, tràn ra khắp toàn thân. Nước mắt em tuôn như vỡ đê, miệng cũng hơi mở, nước dãi vương theo khóe môi em mà ra, gương mặt em đẫm nước.

Lông mi Cung Viễn Chủy thấm đẫm nước mắt, hai mắt em đã đẫm lệ mông lung nhưng vẫn muốn ngắm ca ca mình, không nỡ dời mắt đi một phút giây nào

Cung Thượng Giác cẩn thận phất đi sợi tóc còn vương trên mặt ấu đệ, ôm người ngồi lên. Tư thế thay đổi khiến dương vật đâm tới độ sâu chưa từng có, vách trong ướt mềm không thể khống chế mà co rút lại, siết chặt lấy hắn.

Thế tấn công của người kia quá hung mãnh, mỗi một lần đều đâm mạnh vào trong. Chân tay Cung Viễn Chủy bắt đầu nhũn ra tê dại, cơ thể đẫm mồ hôi. Em ghé vào đầu vai ca ca, mấy sợi tóc mềm mại cọ bên cổ hắn. Âm thanh rên rỉ của em bị đâm đến vỡ vụn đứt quãng, em thở phì phò, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

“…Ca… Ha… chậm lại chút…”

Tiếng khóc rên này gần như có hơi thê lương. Đáng tiếc là, người ca ca phía trên em tâm tư ác liệt, mắt điếc tai ngơ với lời xin tha đáng thương, ngược lại còn càng làm em mạnh hơn trước.

Thiếu niên bị căng đầy đến khó chịu, tựa như trút giận mà cắn lên cổ ca ca mình. Nhưng rồi em lại sợ thật sự cắn người kia đau, đành mang đôi mắt mông lung, liếm láp vết cắn nông mờ mình vừa tạo, để rồi bị người kia bóp lấy gương mặt, đặt một dấu răng mờ mờ lên đó.

Dương vật vừa mau vừa mạnh mài lên điểm mẫn cảm, quanh miệng lỗ nhỏ nổi một tầng bọt, thịt huyệt đỏ tươi bên trong mơ hồ thấy được theo từng đợt đâm vào rút ra. Thiếu niên bị thao tới thất thần nằm trên người ca ca, miệng phun ra vài lời rên ngâm vô nghĩa. Phần da thịt mỏng phủ trên bụng em bị đâm tới nhô lên, dương vật trắng nõn cọ lên eo hông, lại tiết thêm một đợt tinh dịch theo đường cong mà chảy xuống bên dưới, hòa vào vũng lầy lội giữa đùi. Dâm dịch xen lẫn tinh dịch, khung cảnh vốn kiều diễm nay lại thêm phần dâm mỹ vô cùng

Ngón tay thon dài của Cung Thượng Giác nắm chặt lên vòng eo nho nhỏ dễ dàng vòng lấy được kia, để lại một mảng dấu tay xanh tím ghê người. Khoái cảm ngập ngụa tới quá tải tựa như căng đứt thần kinh, cuốn con người ta chìm sâu vào bể dục vọng.

Bên tai Cung Viễn Chủy là tiếng thở dốc nặng nề chợt kịch liệt lên của ca ca mình. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn giờ đây lại nhuộm màu tình dục, em xuyên qua màn lệ nhòe nhoẹt cũng có thể thấy được rõ ràng.

Vị huynh trưởng trưởng thành ít có thời khắc mất khống chế, Cung Viễn Chủy ôm lấy cổ ca ca, si ngốc cười ra tiếng. Một chốc mất khống chế của ca ca này là do em gây nên, cũng chỉ do em mà nên, điều này là đủ để lòng em thỏa mãn. Cung Thượng Giác tất nhiên cũng rõ ràng tâm tư ấu đệ mình, cũng vui vẻ dung túng em. Hắn ấn lên vòng eo người thiếu niên, ép hai người dán nhau càng sát.

Hạ thân vẫn nối liền nay vì động tác mà nuốt dương vật càng thêm sâu, tựa như muốn đâm thủng bụng. Vách thịt mềm mại lầy lội nước mút mát gậy thịt thô to, dây dưa không thôi.

Hai chân Cung Viễn Chủy vòng quanh vòng eo gầy mà rắn chắc của ca ca, theo động tác mạnh bạo của hắn mà đung đưa lay động. Dương vật khoan mãnh liệt, thâm nhập thật sâu vào huyệt thịt bí ẩn.

Trong phòng ngập tiếng thở dốc từng đợt, hòa với tiếng nước lép nhép cùng tiếng rên rỉ, khiến ai nghe cũng phải nóng bừng bên tai.

Thân thể Cung Viễn Chủy bị khai phá tới hoàn toàn, hậu huyệt co rút lại mấp máy điên cuồng, tựa như muốn khắc ghi từng gân xanh nổi trên dương vật kia, lưu vào ký ức. Dịch thể chảy ra, thấm ướt khăn trải giường màu tối, dương vật tiến công thần tốc, nghiền một lần lại một lần lên thịt mềm nhô lên, không ngừng rỉ dịch. Cuối cùng, gậy thịt đâm sâu vào huyệt nhỏ rồi bắn ra, dòng tinh đặc sệt rót đầy hậu huyệt, khiến bụng nhỏ cũng hơi căng phồng.

Cung Thượng Giác ôm lấy đệ đệ, cuộc làm tình điên cuồng khiến cả hai người đều đẫm mồ hôi. Dương vật hắn vẫn còn ngâm trong huyệt nhỏ mềm ướt, tinh dịch đều bị chặn lại bên trong, căng tới hơi khó chịu.

Cung Thượng Giác vốn định rút hạ thân ra trước rồi ôm người kia đi rửa ráy, dù sao thứ kia lưu lâu trong cơ thể sẽ khiến em sinh bệnh, nhưng rồi lại bị đệ đệ mình kẹp eo từ chối.

“Ca…”

Thiếu niên vừa mới cao trào xong, giọng nói còn mang âm nức nở, tay chân cũng bủn rủn mềm nhũn. Nhưng dù thế, em vẫn bám gắt gao lên người ca ca mình, không muốn tách ra, khiến người mềm lòng không chịu nổi.

Cung Viễn Chủy rúc vào lồng ngực huynh trưởng, da thịt trắng sứ cũng đã nhuốm hồng. Em dán chặt vào thân thể ca ca, dường như muốn khảm mình vào người hắn, tới khi máu thịt họ hòa vào nhau, không một ai khác có thể chia lìa họ nữa. 

Cơn mưa to ngoài cửa sổ dần ngớt lại, mùi thuốc lá trong phòng đã sớm tan hết đi, chỉ còn lại một phòng kiều diễm.

_______

Lần! Đầu! Tui! Dịch! Xe!

Trời ơi không biết đây là một cái character development hay ho hay là một bước lùi liêm sỉ nữa, tui cũng không ưng mình dịch lắm, nhưng mà thôi mấy cô lên xe tạm ha!

May mình không chọn mấy con xe 4-5k chữ song tính sếch toi tình thú…

Nguồn: http://m.weibo.cn/status/4976226265990528?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com