Dong Nhan Ngan Giac Chuy
Bánh ngọt nhỏ, đệ đệ dỗi ca ca dỗ.___Chàng thiếu niên ngồi bên bàn gỗ khắc hoa lê, trước mặt là một bầu rượu. Trông cậu lẻ loi, đáng thương vô cùng, tự rót tự uống, người không biết nhìn vào còn tưởng cậu bị tủi thân ghê gớm lắm.Nhưng ai hơi hiểu cậu một chút sẽ thấy, chắc là tiểu tổ tông này không hiểu sao lại giận dỗi vu vơ rồi. Thị nữ cung nhân đưa trà đưa rượu cho cậu, cung kính đặt xuống rồi ngay lập tức chạy biến đi mất, thậm chí còn không dám mắt chạm mắt với cậu.Thiếu niên có một gương mặt nho nhỏ, môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh xảo. Cậu đeo đai buộc trán tinh tế, một thân quần áo giá trị xa xỉ, trông vừa cao quý lại vừa linh động, tựa một cậu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ thôi sẽ thấy, bàn tay cậu thiếu gia cầm chén rượu tuy thon dài trắng nõn, lại mang vài vết sẹo thừa thãi hằn lại qua nhiều năm. Tất cả những dấu vết ấy đều là huân chương những lần cậu thử độc thử dược.Có người đẩy cửa ra tiến vào, tiếng vang không nhỏ, thiếu niên hơi quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt xinh đẹp linh động vậy mà lại là cảnh giác cao độ cùng sát khí.Đúng, sát khí. Thiếu niên trông thiên chân linh động này chỉ mới mười bảy, lại đã không phải công tử phong hoa tuyết nguyệt phong lưu nhẹ nhàng. Cậu là thiên tài độc dược, cao thủ dùng ám khí, cung chủ cả một Chủy Cung, Cung Viễn Chủy.Người ngoài vừa kính vừa sợ lại vừa chán ghét vị tiểu độc vật trăm năm khó gặp này, họ cảm thấy cậu máu lạnh vô tình, hỉ nộ vô thường, có thù tất báo. Cậu rõ ràng có một đôi mắt chứa chan tình cảm, lại đong đầy sát khí bên trong, rõ ràng có một đôi môi tinh tế xinh xắn, lại là một kẻ độc miệng. Cậu không màng lễ nghĩa, cậy sủng mà kiêu, những người lại gần một chút nếu không phải bị đôi mắt hình viên đạn của cậu lườm chết thì là bị lời độc miệng làm tức khóc, không hạ tí thuốc gì cho bạn đã là cậu nhân từ lắm rồi.Dù sao đi nữa, làm cung chủ Chủy Cung của Cung Môn, Cung Viễn Chủy tuy có bản lĩnh cao, nhưng mấy từ như trầm ổn uy nghiêm công chính gì đó đều chẳng liên quan gì tới Cung Viễn Chủy, cậu là một nhóc tiểu độc vật ngạo kiều, chưa từng làm người đúng đắn chín chắn bao giờ.Những lời này đều là do người ngoài nói, còn người bên trong Cung Môn, tuy không khoa trương tới vậy, lại vẫn chọn tránh tiểu tổ tông này ra cho lành, có thể không đụng thì sẽ không đụng tới cậu. Tiểu tổ tông này giây trước còn đang cười hì hì, giây sau liền có thể khóc hu hu, một lời không hợp có thể xổ 300 câu độc địa chọc người tức tới thất khiếu bốc khói, nhưng bạn lại còn không thể so đo, vì cậu ta quyền cao chức trọng, lại còn vị thành niên, không biết xấu hổ ghê.Cả thiên hạ này chỉ có đúng một người không nghĩ như vậy, cả Cung Môn này chỉ có một người mỗi ngày đều ở cạnh tiểu độc vật này, cậu nói cái gì cũng bảo "trẻ con còn nhỏ", làm cái gì cũng khen "đệ đệ đáng yêu", xảy ra chuyện gì thì cũng là "có thể là đệ ấy sai nhưng mà nhà ngươi nhất định cũng không đúng".Có phải bạn cảm thấy, miêu tả thế này nghe như là tiểu đệ chó săn chuyên nịnh nọt bên cạnh tiểu độc vật lưu manh kia không? Nhất định là người hầu trong cung cậu, nhận tiền lương rồi nên không còn nguyên tắc gì hết, nói gì cũng nghe lời.Không không không, bạn sai rồi, người này cũng là cung chủ của cả một cung, quyền còn lớn hơn nhóc kia cơ. Hắn gánh vác cả gia nghiệp của Cung Môn lẫn việc kết giao hòa giải với giang hồ, hắn chính là cung chủ Giác Cung - Cung Thượng Giác.Cái gọi là cậy sủng mà kiêu, "cậy sủng" là cậy được Cung Thượng Giác sủng, "kiêu" chính là Cung Viễn Chủy kiêu. Cung chủ Thương Cung Cung Tử Thương cùng cung chủ Vũ Cung Cung Tử Vũ bình luận, đều là cung chủ, nhưng chiến tuyến bọn ta khác nhau, nhất định đừng có gộp hai người bình thường như bọn ta với cặp huynh đệ bất thường kia vào một hội.Có phải bạn cảm thấy, ầy, huynh đệ ruột mà, máu mủ tình thâm, ca ca sủng đệ đệ là chuyện rất bình thường mà.Không không không, bạn lại sai rồi, bọn họ tuy rằng đều mang trong mình huyết mạch Cung Môn, nhưng Cung Thượng Giác không phải ca ca ruột của Cung Viễn Chủy. Đúng đúng đúng, bạn không nghe lầm đâu. Tình cảm, cách bọn họ ở chung với nhau thực sự làm người không thể hiểu được. Cái sự kỳ cục ấy chẳng khác nào việc, có một đứa nhỏ họ hàng bà con xa bắn đại bác cũng không tới, bạn vừa thấy đã ôm lấy nói là bảo bối tâm can của mình, rồi bắt đầu cưng chiều dỗ dành mười năm như một, như thể nhóc ấy do bạn tự đẻ ra ấy, mà lại còn bị khó sinh, quý giá vô cùng.Tưởng tượng không nổi đúng không? Không hiểu nổi đúng không? Cung Tử Vũ quanh năm bị cặp huynh đệ này chọc tức tới chết đi sống lại bày tỏ, không hiểu là đúng.Nhưng đương nhiên, hai huynh đệ này cũng không phải là không có điểm giống nhau. Đứa lớn mặt cá chết, đứa nhỏ mắt cá chết. Mọi biểu cảm của họ đều bộc lộ vì người kia, còn lại thì, đứa lớn thì bơ hết mọi người như nhau, đứa nhỏ thì ghét bỏ mọi người như nhau, nếu xét về điểm này thì bọn họ đúng là còn giống hơn cả huynh đệ ruột thịt.Cung Tử Thương bày tỏ, ta làm cung chủ Thương Cung, ngoại trừ có thể rèn kiếm tốt đao sắc, còn có một kỹ năng đặc biệt là dùng mặt nóng dán mông lạnh. Đứa lớn chưa từng tỏ vẻ hòa nhã với ta, đứa nhỏ thì chưa từng cho ta lời tốt lành nào. Thôi được rồi, nồi nào úp vung nấy, hai người các đệ trời sinh một đôi, chúc các đệ bách niên hảo hợp sớm sinh quý tử.Phong cách câu này có hơi sai sai, nhưng đạo lý thì đúng là đạo lý ấy.Không phải sao? Có ca ca nào lại mặc kệ thê tử sắp cưới đang sinh bệnh bị thương của mình, đuổi theo dỗ đệ đệ, mà đệ đệ này tuy thân kiều thể nhược nhưng còn cao hơn hắn một chút."Sao lại uống rượu một mình?" Cung Thượng Giác mang gương mặt lạnh như tiền, ngữ khí lại chiều chuộng vô cùng, nhìn kỹ có thể thấy trong mắt cũng mang ý cười. Cung Viễn Chủy thấy là ca ca mình, thu ánh mắt hằm hè lại, rầu rĩ không vui mà gục đầu xuống. Giọng y chỉ có một chút xíu châm chọc, còn lại là bao la tủi thân:"Rượu cũng không phải thuốc, đương nhiên có thể tự uống một mình rồi.""Sao vậy, chuyện này cũng đáng để em giận à?" Cung Thượng Giác không kìm khóe môi cong lên được, suýt nữa thì cười ra tiếng, lại nhanh chóng thu lại trước khi đệ đệ ngẩng đầu.Cung Thượng Giác cầm lấy bầu rượu rót cho đệ đệ muốn giận dỗi nhưng lại không dám dỗi thật của mình, làm đôi mắt Cung Viễn Chủy sáng rực cả lên. Nhưng rồi hình như nghĩ tới chuyện gì, cậu lại cúi đầu tiếp tục tủi thân, không cầm lấy ly.Cung Thượng Giác nào còn gồng được vẻ mặt lạnh lẽo ngàn năm như một của mình nữa. Hắn vốn mắt sáng mày kiếm, đường nét trên khuôn mặt cũng sắc bén, ngày thường không mang chút biểu cảm gì, chỉ với đệ đệ mình mới cười ôn nhu dịu dàng. Nếu các cô nương bên ngoài thấy được bộ dáng này của hắn, hoa quả họ tặng đừng nói tới chất đầy cả xe, mà chắc là phải dựng được vài sạp trái cây luôn.Nhóc con này, uống rượu tốt thế nào mà thành như đang uống giấm thế này… Hắn đứng lên, bưng chén rượu vòng tới bên cạnh Cung Viễn Chủy, ôm cậu vào lòng:"Được rồi được rồi, ca ca cũng đút em uống vậy."Chàng thiếu niên ngạo kiều hừ một tiếng, tựa như chú cún được dỗ dành, rõ ràng cái đuôi đằng sau đã vẫy loạn cả lên vẫn còn cố chấp quay mông đi. Cậu lầm bầm:"Không cần huynh đút, ta cũng có bị thương đâu. Lần sau ta hấp hối không bò dậy nổi huynh hẵng đút ấy."“Đừng nói năng vớ vẩn!” Cung Thượng Giác trầm mặt lại. Cái chết của Lãng đệ đệ là nỗi đau đáu mãi mãi trong lòng hắn, hắn coi trọng Cung Viễn Chủy như thể cậu là tâm đầu nhục của mình, không thể nghe nổi những lời thế này.Cung Viễn Chủy không nhìn thấy nụ cười vừa rồi của hắn, chỉ thấy được hắn vừa mắng mình, chút vui vẻ được hắn dỗ lại tức khắc lại héo đi. Cậu vẫn luôn ngoan ngoãn thuận theo ca ca mình, không biết giận hắn, lần nào cũng chỉ biết dỗi một chút. Cậu lén nhìn sắc mặt giận dữ của Cung Thượng Giác, nghĩ tới chuyện ca ca vừa đút thuốc cho Thượng Quan Thiển, lại nghĩ tới nữ nhân tâm cơ thâm trầm kia về sau sẽ là tẩu tử của mình, người bầu bạn bên ca ca, cùng ăn cơm, uống rượu, tán gẫu, cùng tới cùng lui với hắn sẽ không còn là mình nữa, nỗi tủi thân trong lòng chợt bùng cháy lên. Đôi mắt tinh xảo trong phút chốc đã đong đầy nước, cậu rầu rĩ đứng lên xoay người bỏ đi: "Ca ca huynh đừng giận, ta không uống nữa."Nhưng rồi cậu bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại, được ôm vào lòng ngực quen thuộc, bên tai là tiếng thở dài bất đắc dĩ mà sủng nịch:"Đang yên lành sao lại buồn lòng nữa rồi?"Cung Viễn Chủy lại càng tủi thân hơn, hơi nức nở giãy giụa:"Không cần huynh lo, huynh cũng sắp kết hôn rồi mà… Ta chán ghét nàng, ta không muốn nàng làm tẩu tử của ta!"Nhóc đệ đệ như cọng giá, tuy cao nhưng yếu ớt sao có thể tránh khỏi vòng ôm mạnh mẽ của Cung Thượng Giác. Hắn ổn định tay mình, xoay nhóc con kia qua: "Vậy ca ca không cưới nàng nữa, đổi người khác. Em chọn xem muốn ai làm tẩu tử của em nào?"“Ta đều không muốn, tất cả các nàng đều đáng ghét hết! Ta không cần tẩu tử!" Cung Viễn Chủy tuy còn cao hơn ca ca mình hai tấc, nhưng mang gương mặt non nớt vị thành niên, trắng trắng mềm mềm tinh tế gầy gầy, dù đã cao lên rồi nhưng vẫn tựa như nhóc con rúc trong lòng hắn khóc năm ấy. Rõ ràng là thiên tài độc dược khiến người ngoài nghe danh mà sợ vỡ mật, thân hình thẳng tắp không yêu mị, mỗi lần khóc lại kỳ dị mà mang vẻ đẹp lê hoa đái vũ như thiếu nữ."Ai rồi cũng phải kết hôn sinh con, ca ca tới tuổi rồi, đây là chuyện rất bình thường." Tuy Cung Thượng Giác có âm mưu khác, lại không muốn để đệ đệ bị cuốn vào. Cung Viễn Chủy vẫn chưa thành niên, lại chỉ một lòng tập trung nghiên cứu độc dược ám khí, có giải thích nhiều lời đi nữa chưa chắc cậu đã hiểu."Huynh thành hôn rồi, người cùng huynh ăn cơm uống rượu luyện công đi ngủ đều thành người khác, còn ta biết phải làm sao, huynh chẳng cần ta nữa.” Cung Viễn Chủy được Cung Thượng Giác ôm vào lòng ngồi lại xuống, vẫn còn đang tủi thân vô cùng mà nức nở, buồn rầu muốn chết: “Ta không cha không mẹ, có vứt ở ven đường thì ca ca và chó cũng không thèm ngó ngàng!”“Sẽ không có chuyện đó đâu mà.” Cung Thượng Giác bị mấy lời trẻ con này chọc tới vừa tức lại vừa buồn cười, gồng cũng gồng không nổi, nhịn không được mà cười ra tiếng.Cung Viễn Chủy thấy ca ca cười nhạo mình thì lại càng tủi thân hơn:"Huynh đi mà thành thân đi, sau này chẳng cần ta, việc gì cũng có người khác cùng huynh làm! Thượng Quan Thiển biết nhiều thứ hơn ta, nghe lời hơn ta, đẹp hơn ta…”Câu nói còn đang dở của chú cún nhỏ ngạo kiều bị dòng rượu thuần hương ngọt lành chặn lại, dòng rượu được truyền bằng một nụ hôn."Ưm…” Tiểu độc vật mỗi ngày chỉ biết trầm mê vào độc trùng thảo dược, chưa từng trải nghiệm chuyện nam nữ kinh ngạc mà mở to hai mắt, dưới môi lưõi bá đạo của ca ca cùng nụ hôn ôn nhu, không tự giác mà run rẩy thân mình, hốt hoảng lại khó nén mà ưm ư nho nhỏ.Thiếu niên tới cả việc thở cũng không biết bị ca ca dùng hôn đút cả một bầu rượu. Tục ngữ nói rượu không say người tự say, huống chi rượu này vốn đã rất mạnh.Một tiếng vang nhỏ khó mà phát hiện ra truyền tới từ ngoài cửa sổ, ánh mắt Cung Thượng Giác sắc bén lên, hắn nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của Cung Viễn Chủy đang thở hổn hển. Hắn ôm thiếu niên mơ màng ngủ đi vào lòng mình rồi mới trầm giọng quát:"Nhìn đủ chưa?"Cung Tử Thương cùng Cung Tử Vũ ló đầu ra từ dưới cửa sổ, một người láo liên nhìn quanh, một người ngửa đầu ưỡn ngực đàng hoàng. Họ lộn xộn chen vào phòng như thể không có việc gì."Ta tới lấy rượu uống." Cung Tử Thương ngẩng đầu nhìn trời.“Ta chỉ đi ngang qua thôi.” Cung Tử Vũ cúi đầu nhìn đất."Đến lấy rượu nhưng không vào, đi ngang qua nhưng không cút ngay, rình coi bao lâu rồi? Các ngươi rảnh rỗi tới vậy à? Cung Thượng Giác che đi gương mặt nho nhỏ hồng rực của Cung Viễn Chủy, trên khuôn mặt lạnh như tiền là biểu cảm như thể đang nhìn người chết."Mụ nội… Đại ca, có thể nói đạo lý chút không? Giữa thanh thiên bạch nhật, ở nơi công cộng cửa sổ mở toang hoang này, đệ uy hiế… à không là điều giá… à không là yêu thương… Không không, rốt cuộc gọi là gì…" Cung Tử Thương tìm mãi không ra từ hợp ý, chống nạnh giậm chân: "Dù sao thì đệ làm này làm nọ với nhóc độc dược, bản thân không tự về phòng giờ còn trách chúng ta?""Gì mà làm này làm nọ, ta cũng chưa có làm gì." Cung Thượng Giác ôm Cung Viễn Chủy đang ngủ thong thả ung dung đứng dậy:"Viễn Chủy đệ đệ mới 17 tuổi, ta có thể làm gì đây, là bản thân các người đầu óc đen tối mới nghĩ vậy. Ngậm chặt miệng lại, cẩn thận không ta lật mái Thương Cung Vũ Cung mấy người."Ngươi đã abcdz nhóc kia rên hừ hừ như mèo con luôn rồi, bọn ta nhìn lén đã nửa ngày, chả lẽ nhìn toàn ảo cảnh chắc. Bọn ta còn chưa ngại ngươi tâm tư bất chính, ngươi còn muốn bôi nhọ bọn ta tâm tư xấu xa? Cung Tử Thương Cung Tử Vũ nhìn nhau rồi lườm chằm chằm theo bóng Cung Thượng Giác, cuồng nộ trong bất lực, tức mà không dám nói gì.Tên mặt lạnh giá trị vũ lực thì cao lại còn độc miệng và mặt dày, mắng không lại mà đánh cũng không thắng, không hơn nổi mặt nào.Uống rượu uống rượu thôi!Cung Tử Vũ uống vài chén rượu vào bụng, nhịn không được mà phun tào: "Đồ mặt lạnh với nhóc độc dược, chuyện này… chuyện này không bình thường…"Cung Tử Thương trợn trắng mắt: "Bọn họ đã bao giờ bình thường đâu? Một người tới việc ca ca cưới vợ cũng phải khóc, một người tới cả đệ đệ ăn cơm thôi cũng phải quản."Cung Tử Vũ:…Nói cũng có lý ha.Hắn nghĩ ngợi một hồi, vẫn không nhịn được mà nói:"Cung chủ hai cung, lại còn là huynh đệ, cứ thế mà dây dưa bên nhau vậy hả? Tỷ nhìn cái mặt cục đá của Cung lão nhị đi, sắp cười tươi luôn rồi kìa." Hắn thấy đáng tiếc: "Võ công Cung lão nhị tốt vậy, thế này thì không có người nối nghiệp hả?""Niềm vui của hội nuôi vợ từ bé chúng ta không hiểu nổi đâu." Cung Tử Thương hèn hèn nhìn Cung Tử Vũ mấy lần: "Mà đệ cũng có chuyện giỏi giang mà. Ta thấy đệ cốt cách thanh kỳ, nhất định có thể cùng Vân Vi Sam sinh mười đứa tám đứa, lúc đó đưa bọn họ một đứa để họ có người nối nghiệp, cũng coi như giữ tình huynh đệ."Cung Tử Vũ mặt đỏ bừng bừng, đứng dậy dậm chân: "Tỷ… tỷ tỷ tỷ… đầu óc đen tối!""Ta không đen tối thì sao có thể đi nhìn lén Kim Phồn tắm rửa?" Cung Tử Thương ung dung đáp trả.Cung Tử Vũ chán nản, cướp lấy vò rượu trước mặt Cung Tử Thương rồi bỏ chạy… Được rồi được rồi, ta mới là kẻ dưới đáy chuỗi thức ăn mồm mép, không cãi nổi ai.Mà lúc này, Cung Viễn Chủy đang ngủ ngon lành trên giường lẩm bẩm nói mớ: "Không muốn tẩu tử đâu, ca ca không được thành thân…"Mà Cung Thượng Giác ngồi bên cạnh, mỉm cười vuốt ve gương mặt mềm mềm mịn mịn của cậu, cả biểu cảm lẫn động tác đều ôn nhu vô cùng: "Sang năm là em mười tám rồi…"Nói rồi hắn cúi người xuống hôn lên trán Cung Viễn Chủy:“Viễn Chủy, ca ca không thành thân, chờ em lớn lên đó.”___Truyện này đọc riêng cũng được, nhưng có thể coi là mở đầu của 1 series siu xà lơ, tui có up riêng đó, tên là [Người trong lòng cùng ta qua đêm đẹp], mọi người có hứng thú thì xem thử nha cũng bùn cười lắm =)))))))))Nguồn: lofter xinjinjumin8553646
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com