TruyenHHH.com

Dong Nhan Nbn Tu Viet Thien De Nhi Nu Ky

Mạc Thiện Ny nhìn Minh Hạo đã trễ rồi mới đến thăm Lâm Nhược Khê, trách móc:
"Hứ, Nhược Khê mệt đến ngã bệnh phải nằm đây, không đi làm thì thôi đi, anh làm chồng người ta chỉ biết ở ngoài ăn chơi đàng điếm. Nhược Khê, bạn coi tên chồng này của bạn kìa, hắn tự xem hắn là ai chứ, bạn bị bệnh cũng không chịu đến đây chăm sóc cho đàng hoàng, ngược lại còn có nhã hứng đi ăn chơi đến giờ này mới tới nữa chứ!"
Lâm Nhược Khê chỉ lấy sách ra đọc, thuận miệng hỏi:
"Anh đã đi uống rượu ở đâu?"
Minh Hạo lấy một chiếc ghế ra ngồi gần Lâm Nhược Khê, kéo chăn đắp kỹ cho cô, mỉm cười nói.
"Anh đã tắm rửa vậy mà em vẫn phát hiện ra, bà xã, em thật quan tâm anh nga~, uống rượu ở Thiên Phủ Chi Quốc, đi cùng một người bạn, là con gái, cô ấy ngại đến đó một mình nên nhờ anh theo cùng, bà xã đại nhân muốn biết thêm gì nữa không?"
"Ừm, em biết rồi."
Thấy Nhược Khê im lặng không nói, lại có cái bóng đèn Mạc Thiện Ny ở bên cạnh, Minh Hạo lấy Table ra làm việc, trong lòng thầm nghĩ phải giới thiệu người rinh cái bóng đèn Mạc Thiện Ny này đi.(cái tật thích làm mai tới mất trí nhớ rồi vẫn còn)
Chỉ còn lại mỗi Mạc Thiện Ny ngồi đó hết nhìn Minh Hạo đang cầm Table rồi lại nhìn sang Nhược Khê đang thản nhiên đọc sách trên giường, ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, há hốc mồm, một lúc lâu cũng chẳng nói được câu nào, cuối cùng cũng nhả ra được một câu:
"Hai vợ chồng mấy người toàn là quái nhân."
=========================
Sáng hôm sau, Minh Hạo tỉnh giấc thì thấy Nhược Khê đang nhìn mình, Mạc Thiện Ny cũng đã tới công ty. Khẽ hôn lên trán Nhược Khê, tuy cô vẫn còn ngại ngùng nhưng đã không còn né tránh như trước. Dặn dò cô nghỉ ngơi một lúc, lại nhân lúc cô ngủ thi triển một chút châm cứu, cộng thêm thuốc nấu chung với thức ăn để tránh cô phát hiện, thay vì nửa tháng thì chỉ cần thêm vào ngày nữa cô sẽ hoàn toàn hồi phục.
Nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh, Minh Hạo bỗng nhận được một tin nhắn, là của Lưu Minh Ngọc.
{Chủ Nhiệm Mã, Khách sạn Lưu Vân}
Tin nhắn ngắn gọn, có vẻ Lưu Minh Ngọc không có nhiều thời gian, nhưng đủ ý để Minh Hạo hiểu. Tự mình lái xe đến khách sạn Lưu Vân, Minh Hạo đi vào đại sảnh của khách sạn, cầm một tờ báo lặng lẽ ngồi ở sô pha tại một góc của đại sảnh.
Khách sạn Lưu Vân được bài trí như khách sạn 4 sao, ở trung tâm của thành phố Trung Hải này, cũng thuộc loại có tiếng trong việc đón tiếp các khách thương vụ lưu trú, người ra ra vào vào nhộn nhịp, bỗng nhiên có một gã ngồi đọc báo ở một góc đại sảnh chắc cũng không ai chú ý tới.
Chờ khoảng 5 phút sau, Minh Hạo chú ý thấy phía cửa của khách sạn xuất hiện 2 bóng người.
Chính là cô gái có dung mạo diễm lệ đưa một người mặc bộ váy màu ánh trăng tiến vào khách sạn, đó là Lưu Minh Ngọc.
Sau khi vào cửa, Lưu Minh Ngọc không biết vô tình hay cố ý, nhìn trước nhìn sau mấy lần, thoáng nhíu mày, có vài phần thất vọng, nhưng cũng không lâu.
Cô gái kia và cô nói chuyện vài câu. Sau đó Minh Ngọc có chút do dự, nhưng cô vẫn bước vào thang máy, đi lên lầu.
Minh Hạo bước nhanh đến cửa thang máy, nhìn con số hiện lên trên đó, bắt đầu từ tầng 1, đến tầng 5 thì ngừng một lúc, tiếp đó lại đến tầng 13, lại ngừng một lúc, sau cùng tiếp tục đi thẳng lên tầng thượng thì bắt đầu đi xuống lại.
Nhìn sang bảng giới thiệu bên cạnh thang máy, lầu 5 là trung tâm tắm hơi thư giãn, từ tầng 10 đến tầng 15 là phòng khách, sân thượng là khu vực hội nghị.
Hiển nhiên, trong tình huống này khả năng lớn nhất là đến phòng khách, Minh Hạo sau khi bước vào thang máy, gọi điện cho Lưu Minh Ngọc xác định vị trí.
"Thuê bao quý khách vừa gọi..."
Giọng nói trong điện thoại vang lên khiến Minh Hạo có chút dự cảm không tốt, đối với nhân viên quan hệ khách hàng như Minh Ngọc, vì công việc lẽ ra điện thoại phải mở 24/24 mới phải, thông thường thì không thể tùy ý tắt máy, huống chi vừa rồi còn mới nhắn tin cho hắn.
Thang máy lên đến tầng 13, Minh Hạo bước ra, hành lang rất dài, nhìn sơ có khoảng ba, bốn chục gian phòng, vì đang trong giờ đi làm buổi sáng nên hành lang vắng vẻ, ngay cả nhân viên phục vụ cũng chưa có mặt. Minh Hạo thấy có người đang bước lại đây, nhìn lại thì là người quen, Thập Tam, Thập Thất và Dương Liệt. Cả ba cũng nhận ra hắn, đều bước đến cuối người hành lễ. Minh Hạo khoát tay nói: "Đây là ở Hoa Hạ chứ không phải vùng đất của ta, không cần hành lễ trang trọng, khi ở ngoài như thế này cũng không cần gọi ta là điện hạ, các người ở đây làm gì?"
Cả ba nhìn nhau, Thập Tam bước đến nói:
"Thiếu gia, nơi đây là sản nghiệp của Dương gia tại Trung Hải, nên chúng thuộc hạ đến đây xem xét một chuyến. Thiếu gia, không biết ngài đến đây có cần chúng tôi gì không ?"
Minh Hạo không khỏi thấy thật may mắn, không cần phải đi tìm từng phòng nữa, Minh Hại để ba người đưa hắn đi kiểm tra Camera. Nhưng vừa chuyển bước, Minh Hạo nghe thấy cách đó không xa về phía đông của góc hành lang có tiếng mở cửa. Cô ả xinh đẹp vừa dẫn Lưu Minh Ngọc đến đang cười duyên bước ra.
Khẽ ra hiệu cho Thập Thất, cô hiểu ý bước đến khống chế cô gái kia lại. Cô gái kia đang ra sức vùng vẫy nhưng làm sao có thể thoát khỏi đòn khoá của một sát thủ chuyên nghiệp như Thập Thất được. Minh Hạo bước đến trước mặt cô gái, mỉm cười âm hàn hỏi:
"Tiểu thư được những lợi ích gì rồi?"
Cô gái nhìn những người xuất hiện trước mặt mình, cảnh giác nói:
"Anh nói cái gì?"
Hiển nhiên cô gái này không nhận ra một người mới vào công ty như Minh Hạo.
"Tôi không có ý gì khác, nhưng hy vọng cô phối hợp, giúp tôi gõ cửa phòng bên kia một chút."
Cô gái nheo mắt, thấp giọng hỏi:
"Anh theo dõi tôi? Chẳng lẽ không sợ tôi báo cảnh sát sao?"
"Tôi lại sợ cô không báo cảnh sát!"
Minh Hạo nói.
"Thần kinh!"
Nghe cô ta nhục mạ thần linh của mình, Thập Thất liền siết lại đòn khoá làm cô ta đau đớn đồng ý. Minh Hạo thầm khó hiểu, vì sao nhiều người lại thích đau đớn mới chịu hợp tác.
==============
Trong phòng khách, Lưu Minh Ngọc ngã ngồi lên chiếc giường mềm, hai tay khó khăn chống xuống đệm, mi mắt khó mở ra được, nhìn thấy Chủ Nhiệm Mã trước mặt đã cởi hết đồ, chỉ còn mặc chiếc quần đùi, cô cắn răng ép mình tỉnh táo lại một chút.
Tuy rằng trước giờ vẫn đề phòng, nhưng cô không ngờ Chủ Nhiệm Mã lại thông đồng với người khách hàng vốn cô định gặp hôm nay, lừa cô đến nơi này.
Càng phòng bị lại càng không ngờ tới, lúc ở trên đường, người phụ nữ kia lại tiếp tay cho giặc, đưa cô một chai nước khoáng, không ngờ là có pha thuốc ngủ!
Lưu Minh Ngọc cảm thấy mình suy nghĩ quá đơn giản, vốn nghĩ chỉ cần đề phòng một mình chủ nhiệm Mã là được, không ngờ đối phương đã cài một cái bẫy tinh tế vậy, chỉ chờ mình đến chui vào!
Vừa nghĩ đến việc lão già béo lùn, bụng to, lông ngực dài bạc trắng này sẽ làm chuyện đồi bại với mình, Lưu Minh Ngọc ngày thường vốn kiên cường cũng không kìm nổi hai mắt ướt nhòe.
Trong đôi mắt bé tí của chủ Nhiệm Mã tràn đầy tham lam, dục vọng, lại có phần cuồng nhiệt, nhìn giai nhân trước mặt mặc bộ váy OL bó sát thân hình với những đường cong hoàn mỹ, trên môi lộ ra nét cười hài lòng vì gian kế đã thực hiện được.
"Lưu Minh Ngọc à, Lưu Minh Ngọc, cô cho là cô giả bộ làm một khuê nữ thì ta sẽ không làm gì được à! Lão Mã ta trên đời này không có cô gái nào không chơi được! Hôm nay hãy để ta vui vẻ hưởng thụ, ta mang cả camera đến, đợi lát nữa cởi hết đồ cho cô rồi sẽ thu lại..."
Chủ Nhiệm Mã đi lên trước, nhìn Lưu Minh Ngọc đã buồn ngủ, cười nham hiểm nói:
"Đợi cô tỉnh lại sẽ cho cô từ từ thưởng thức, rồi nghĩ lại có nên hầu hạ ta cho tốt không?"
Trong mắt Lưu Minh Ngọc hiện lên một tia tuyệt vọng, thống khổ không cam lòng, nhưng cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ của thuốc, mềm nhũn ra trên giường, nỉ non vài tiếng rồi bất tỉnh nhân sự.
Chủ Nhiệm Mã động đậy ngón trỏ, đang muốn chồm lên lột bỏ hết những thứ trói buộc báu vật xinh đẹp này thì lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
Chủ Nhiệm Mã không vui, nhíu mày, rút tay lại, đi tới chỗ mắt mèo trên cửa nhìn qua, nhìn thấy gương mặt phụ nữ diễm lệ quen thuộc liền thở phào.
Cửa phòng mở ra một nửa, Chủ Nhiệm Mã vẻ mặt gian tà, cười nói:
"Sao thế? Tiểu hồ ly lẳng lơ này, không phải là ghen, muốn vui vẻ một chút mới chịu đi hả?"
Cô gái nụ cười cứng ngắc, không nói nửa câu, giống như ăn phải mướp đắng vậy. Nhưng từ bên người cô một bóng dáng nhanh chóng đi ra khống chế Chủ Nhiệm Mã. Tình huống bất ngờ khiến Chủ Nhiệm Mã không kịp phản ứng, lúc tỉnh táo lại nhìn lên thì thấy một người, hắn chợt nhớ ra, tức giận nói:
"Là mày?"
Tên tiểu tử hôm trước ở hành lang đã cắt ngang lão, lúc này lại phá hỏng chuyện tốt của lão!
Vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?! Nghĩ đến điểm mấu chốt này, chủ nhiệm Mã không khỏi rùng mình, lại nhìn ba người xung quanh, hai người khống chế mình và cô ả kia, một người đứng bên cạnh hắn, trông dáng vẻ cả ba là hộ vệ của hắn, rốt cuộc hắn là ai !?
Minh Hạo để cho Thập Tam và Thập thất khống chế hai người kia, cùng Dương Liệt bước vào trong phòng, liếc mắt nhìn Lưu Minh Ngọc đang hôn mê bất tỉnh trên giường, lòng thầm nhủ may mà mình tới kịp.
Bước đến dùng tư thế bồng công chúa bồng cô lên, lại liếc mắt cho Thập Tam rồi cùng Dương Liệt đi ra khỏi phòng.
Đưa Minh Ngọc lên xe, để cho Dương Liệt lái xe, Minh Hạo nhìn Lưu Minh Ngọc đang ngồi bên cạnh, mỉm cười nói:
"Minh Ngọc tỷ, chị đừng giả bộ ngủ nữa."
Lưu Minh Ngọc đã tỉnh từ lúc nãy, mở mắt ra phức tạp nhìn Minh Hạo: "Cảm ơn"
"Không có gì, tôi cũng không thích những kẻ quấy rối phụ nữ như thế."
"Minh Hạo, để cảm ơn, tôi mời anh đi ăn được chứ?"
"Được"
Khẽ nhìn xe rồi lại nhìn Dương Liệt đang lái xe, Lưu Minh Ngọc có chút bất ngờ:
"Thật không ngờ, anh hằng ngày đi mua đồ ăn sáng cho chị em trong văn phòng đều là đi BMW, lại còn có tài xế và vệ sĩ nữa, thật khó tin anh lại lại thiếu gia nhà giàu."
Minh Hạo không ngượng ngùng mà còn tự hào nói:
"Người đúng là của tôi, nhưng xe này thật ra là của bà xã tôi. Minh Ngọc tỷ, chị có thể coi như tôi là công tử bột được bà vợ giàu có nuôi."
Lưu Minh Ngọc cười:
"Anh không phải công tử bột, hơn nữa, so với công tử bột anh còn hữu dụng hơn nhiều."
Khi hai người nói đùa thì xe đã đến nơi, Dương Liệt quay đầu lại nói với Minh Hạo:
"Thiếu gia, đến nơi rồi!"
"Tiểu Dương, cậu về trước với hai người Dương Thần đi, lát nữa tôi đi ăn xong sẽ tự về."
"Vâng, ngài phải cẩn thận!"
Nói rồi để lại xe cho Minh Hạo, bắt xe ra về trước.
Đây là một cửa hàng Quảng Đông, có vẻ là một quán ăn trong chuỗi nhà hàng gia đình, tuy không cao cấp lắm nhưng cũng phù hợp với thói quen dùng bữa của cuộc sống nhộn nhịp của thành phố.
Hai người mới ngồi xuống chưa lâu, đồ ăn đã nhanh chóng được mang lên. Minh Hạo tuy sáng sớm chưa ăn sáng đã giúp Lưu Minh Ngọc giải quyết chuyện rắc rối kia, bụng đã rất đói, nhưng vẫn ưu nhã ăn.
Hai người đang nói chuyện phiếm, đằng sau lưng Lưu Minh Ngọc đột nhiên đi đến mấy người cả nam cả nữ, người phụ nữ ăn mặc rất đẹp, dáng người nhỏ nhắn, sau lưng là hai gã đàn ông mặc vest có vẻ như là vệ sĩ.
"Trùng hợp quá, không ngờ Lưu Minh Ngọc tiểu thư cũng hẹn đàn ông đến nơi này ăn cơm."
Người phụ nữ nghiền ngẫm liếc mắt nhìn hai người nói.
Lưu Minh Ngọc có chút khác thường, nhưng lại lập tức tươi cười như hoa, đứng lên nói:
"Vương tiểu thư không phải cũng vậy sao, hơn nữa lại còn đi cùng hai vị này nữa."
"Bọn họ chỉ là trợ thủ của tôi, chúng tôi vừa mới bàn xong công việc ở một công ty gần đây nên cùng vào đây ăn cơm thôi. Không biết xưng hô thế nào với bạn trai của Lưu tiểu thư?"
Minh Hạo dừng ăn, lấy khăn lau rồi mỉm cười nói: "Tôi là bạn của Lưu tỷ, họ Minh, tên Hạo."
Vương Duyệt, rất vui được biết anh.
Vương Duyệt vươn tay, vẻ mặt tự tin tươi cười.
Minh Hạo mặt cười trong không cười cũng vươn tay khẽ bắt tay với Vương Duyệt, trong lòng lại lật bàn lật ghế:[trời đánh tránh bữa ăn a~ (¬_¬") (╯°□°)╯︵ ┻━┻)]
Sau một hồi đấu khẩu giữa hai cô gái, cuối cùng Minh Hạo giúp Lưu Minh Ngọc chọc tức Vương Duyệt rời đi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lưu Minh Ngọc vẫn còn buồn ngủ, kết quả là Minh Hạo đưa cô về nhà rồi mới trở về bệnh viện.
=========================
Đang lái xe Minh Hạo suýt nữa gây tai nạn vì một của điện thoại của Vú Vương:
"Cậu...cậu chủ...tiểu thư...tiểu thư bị bắt trói rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com