Dong Nhan Nbn Tu Viet Thien De Nhi Nu Ky
Khi ánh nắng buổi sáng chiếu vào phòng của Minh Hạo, hắn có chút mơ hồ lay lay thái dương, đang định đứng lên thì chợt cảm thấy có cái gì đó mềm mềm đang quấn lấy mình. Hơn mười hai năm, đột nhiên lại có người kề gối bên cạnh, đối với hắn có chút gì lạ lạ, không quen xen lẫn với thư thái, đã bao năm rồi hắn mới có thể ngủ một cách vô lo, không cần lúc nào cũng đề cao cảnh giác.Nhìn sang người ngọc đêm qua, giờ phút này cô như một đóa sen trắng tinh khiết đang bám lấy hông mình, chiếc khăn tắm đã tuột xuống từ bao giờ để lộ đôi hoa nhũ tuyệt đẹp đang cọ ép vào đùi hắn, thân thể nhẵn mịn nõn nà đang quấn lấy phần thân dưới của hắn, trên thân thể ẩn hiện những đóa hoa nhỏ như dấu vết của cuộc hoan lạc đêm qua. Nhìn cô ngủ say trông thật khờ dại và thuần khiết, khó có thể liên hệ cô với nữ nhân chủ động và phóng túng đêm qua. Nhớ tới đêm qua,nhìn nơi ga giường hiển hiện một đóa hoa đỏ kiều diễm, Minh Hạo không kiềm được nhìn xuống hạ thân của cô, đêm qua cái cảm giác ấy đúng là khiến hắn không thể quên được, cô đúng báu vật trời sinh, quyến rũ đến tận xương tủy, chỉ có vào được bên trong cơ thể kỳ diệu của cô ấy, thì mới có thể cảm nhận được cảm giác phiêu diêu, kỳ diệu này! Đang lúc Minh Hạo còn đang hồi tưởng, cô gái đang nằm sấp trên người hắn bỗng cựa quậy tỉnh.Cô gái hơi mê man mở hai mắt ra, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Minh Hạo đang say đắm ngắm nhìn mình.Người đàn ông trước mặt nhìn rất xa lạ, nhưng lại cảm thấy quen thuộc. Mắt, mũi, miệng và thậm chí cả hơi thở đều thấy rất gần gũi, trong đầu hiện lên đứt quãng những việc đêm qua...Cô rất nhanh đã hiểu được vấn đề.Cô chậm rãi ngồi dậy, rồi thản nhiên đứng lên, sau khi tấm khăn tắm tuột ra để lộ một tấm thân như viên ngọc sáng, khiến cho hô hấp của Minh Hạo muốn đông cứng lại. Cô gái tuyệt nhiên không xấu hổ đi xuống giường.
Thấy vẻ lạnh lùng bình tĩnh ấy khiến trong lòng Minh Hạo và bồn chồn đột nhiên có chút áp lực (Tg: bé con đang sợ vợ không nhận mình đây mà~~), hắn hít sâu một hơi nói:
"Rất xin lỗi!"Cô gái đang mặc quần áo nghe thấy ba chữ ấy, thoáng dừng lại một chút, nhưng không đáp cũng chẳng xoay người lại, tiếp tục mặc quần áo.Minh Hạo thoáng xoa đầu, rồi cũng bước xuống mặc vào quần áo. Chưa đến 5 phút sau, cô gái đã mặc xong quần áo, chỉnh sửa lại dung nhan một chút, rồi chẳng nói tiếng nào, bước ra phía cửa. Minh Hạo như đứa trẻ làm sai, đứng nhìn cô đang bước ra cửa mà hỏi chừng:
"Cô không sao đó chứ"Cô gái cũng chẳng dừng lại, cố tình đi tiếp ra phía cửa, còn tiện tay đóng cửa lại. Đang lúc hắn đang phân vân có nên đi ra hay không, thì chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở vọng lại từ phía ngoài.Có vẻ như cô đang khóc, nhưng không muốn hắn nghe thấy, đáng tiếc cô không biết là tai của Minh Hạo đặc biệt hơn hẳn người thường, cho nên vẫn có thể nghe được. Nghĩ tới vừa rồi cô gái cố nén nước mắt mà Minh Hạo càng cảm thấy áy náy hơn. Bước nhanh ra cửa nhưng bóng dáng ấy đã không còn ở đó. Minh Hạo thầm tự trách mình, hắn thì thầm:"Sẽ nhanh thôi, chúng ta sẽ lại gặp nhau, đến lúc đó tôi sẽ dùng tất cả mọi thứ của mình mà chăm sóc em, không như cái 'tên kia' trong số phận vốn có của em nữa, tôi đã thay đổi được số phận của nhiều người, tôi cũng sẽ thay đổi số phận của em."Nói rồi hắn đi vào phòng, lấy ra một chiếc điện thoại bình thường mà gửi đi một tin nhắn, xong xuôi hắn mới đi thay một bộ đồ khác để ra mở quán cafe.Đang lúc mở cửa quán, lão Lý đến bên cạnh Minh Hạo cười:"Tiểu Minh à, hôm nay đi muộn nhé. Có phải hôm qua có hẹn không?"Minh Hạo thản nhiên trả lời:"Đâu có đâu, bác đừng suy nghĩ linh tinh, cháu ngủ quên thôi!"Lão Lý cười ha hả, có vài phần thỏa mãn nói:"Tinh Tinh nhà tôi thực tập xong đã về nhà rồi, hôm qua còn nhắc tôi phải nhớ đến ân tình của cậu đấy, nếu không có cậu thì tôi không có tiền chữa bệnh cho bà nhà, còn cho Tinh Tinh đi thực tập nữa. Tất cả đều nhờ có cậu."Con gái lão Lý là Lý Tinh Tinh, bằng tuổi hắn, được hai ông bà già cưng chiều hết mực, tốt nghiệp đại học xong liền đi thực tập hai tháng nay, vừa về nhà.Minh Hạo có gặp cô hai lần, thuộc dạng con gái vùng sông nước Nam Giang điển hình, nhưng vì hắn trong lòng đã có người nên Minh Hạo cũng chẳng suy nghĩ nhiều về cô.Lão Lý đột nhiên gật đầu:"Tôi quên béng đi mất, vợ tôi và Tinh Tinh đều nói phải mời cậu đến nhà ăn cơm để cảm ơn cậu mới được. Hay để tối nay nhé?""Thôi, không cần đâu, nhà bác cũng phải cố lắm mới đủ ăn, còn mời cháu ăn cơm làm cái gì."Lão Lý có chút giả vờ giận nói:"Chỉ là một bữa cơm thôi mà, đáng bao nhiêu đâu, cơm rau dưa thôi, Tiểu Minh không được chê chứ."Minh Hạo bất đắc dĩ, không lay chuyển được lão Lý, bèn gật đầu chấp thuận. Lúc này mặt mày lão Lý mới hớn hở hẳn lên.Đúng lúc này thì bọn lưu manh lại kéo đến, nhìn thấy Minh Hạo và lão Lý, tên đi đầu cười nham hiểm."Minh Hạo, số tiền hôm qua bảo anh chuẩn bị đã chuẩn bị chưa? Mấy anh em đang chờ sớm lấy tiền đi ăn uống nhậu nhẹt đấy."Trần Phong xoay xoay chiếc vòng bạc trên tay, cười quái dị hỏi.Lão Lý nóng nảy, chắn trước người Minh Hạo kêu lên:"Trần Phong, các ngươi đừng ức hiếp người quá đáng, cứ coi như bố ngươi Trần lão đại là Lão đại của khu này, nhưng ngươi có tư cách gì thu tiền bảo kê? Trần lão đại đã nói rồi, không mở cửa hàng không phải đóng tiền bảo kê, ngươi tưởng bọn ta không biết hả?"Bố của Trần Phong, Trần Đức Hải là một trong những thủ lĩnh xã hội đen cả khu phía Tây đều biết, bằng không Trần Phong đã không kiêng nể gì đi thu phí bảo kê khắp nơi như thế. Lúc nghe lão Lý mang bố mình ra dọa, mắt Trần Phong có một tia lạnh lùng: "Lão già, lão là cái thá gì? Lão cho rằng nhắc đến bố ta thì ta sợ chắc? Đó là bố ta, không phải con cháu ngươi, ta thu tiền bảo kê là nể mặt các người rồi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả?" "Ngươi..."Lão Lý nói xong cũng mới biết mình thiếu chút nữa là đắc tội với Trần lão đại, dù sao người ta cũng là cha con, mình là cái thá gì? Thế nhưng giọng điệu này nuốt không trôi, lão đang định nói giúp vài câu thì lại bị Minh Hạo phía sau kéo lại. Minh Hạo cau mày, sờ sờ trán vẻ đau đầu, kéo lão Lý lại, lạnh nhạt thản nhiên nói với Trần Phong:"Anh tên là Trần Phong đúng không, tôi gọi anh một tiếng anh Phong, anh đừng chuyện bé xé ra to, tôi cũng không muốn phiền toái, nhưng hôm nay không có tiền, mấy hôm nữa sẽ đưa anh, anh cứ về trước đi."Một tên lâu la cười ha hả:"Ai da... Anh Phong, tên tiểu tử này tưởng hắn là Lão đại chắc? Bảo chúng ta quay về là chúng ta quay về sao?"Mấy tên côn đồ khác cũng cười ha hả theo, thậm chí còn đòi "đem tên tiểu tử này đi dạy cho một bài học".Trần Phong cũng dường như xem được vở kịch hài nhất thế gian, nhưng trong lòng lại tức giận lời nói của Minh Hạo, bèn cười nham hiểm nói:"Minh Hạo, có giỏi thì nói lại lần nữa, ngươi có tin ta sẽ cắt lưỡi ngươi không?"Nói cho cùng hắn đã lộ ra ý tàn nhẫn.Vẻ mất kiên nhẫn trên mặt Minh Hạo trở nên có chút lạnh, ánh mắt ánh lên sát khí nhìn thẳng vào Trần Phong nói:"Anh biết con người tôi ghét nhất cái gì không?"Trong giây phút đó, Trần Phong có cảm giác ngộp thở, giống như tên tiểu tử Minh Hạo đang đứng trước hắn là một con hung thú chứ không phải người: "Ngươi..."Không đợi Trần Phong kịp nói, Trần Phong đã đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bay lên không trung ngay lập tức, đồng thời là một cơn đau ở vùng bụng, "bịch" một cái, cơ thể hắn bay vào đống rác ven đường, rau quả, lá cây, thịt cá thừa dính đầy người, quần áo dính đầy nước thiu thối. "Con người tôi ghét nhất là bị uy hiếp..."Như thể là thuận tay đẩy một cái, Minh Hạo đứng ở chỗ Trần Phong đứng lúc nãy, thu hồi lại bàn tay vừa vươn ra.Trần Phong bị đẩy một phát thất điên bát đảo, trong mũi, miệng đầy mùi máu tươi, lại thêm mùi rác hôi thối khiến hắn nôn khan."Tiểu tử thối, dám đánh anh Phong, không muốn sống nữa à?""Đánh chết nó đi!"Mấy tên du côn còn chưa hiểu gì, chỉ thấy đại ca bị đánh liền ỷ đông hiếp ít, không nghĩ nhiều là Minh Hạo đánh thế nào, xông lên đấm đá loạn xạ như ong vỡ tổ. Minh Hạo nhìn cũng chẳng nhìn, mặc kệ quyền cước của bọn chúng ra sao, đều chỉ dùng tay tiếp chưởng đẩy ra ven đường.Bọn côn đồ chỉ cảm thấy tay chân mình bị một lực cực mạnh hất ra sau, cơ thể bị hất bay lên ra ngoài, rồi đụng vào mặt đất xi măng cứng, đau đến mức kêu rên ầm ĩ. Cả bọn nhìn Minh Hạo đến nửa sợi tóc cũng không bị tổn hại, rốt cuộc cũng biết là đánh không lại, đến tên Trần Phong vừa bò lên từ đống rác cũng toát mồ hôi lạnh, hắn đã từng thấy thủ đoạn của mấy tên đặc chủng binh đã giải ngũ của bố hắn, mấy người họ đều là "kim bài" của bố hắn, đánh nhau lấy một chấp mười vẫn rất nhẹ nhàng cũng là mấy người đó, nhưng cũng chưa nhìn thấy ai mạnh đến vậy, nhanh như vậy, nháy mắt đã quăng năm, sáu người lên giống như quăng chó quăng mèo, mấy tên côn đồ này tuy chưa luyện qua võ công, nhưng cũng là từ nhỏ đến lớn ngày nào cũng đánh nhau, người bình thường làm sao có thể đánh lại được?Hơn nữa còn có ánh mắt vừa nãy, một người bình thường không thể nào có được. "Đi!"Trần Phong tuy tức đến ngứa răng, nhưng không thể giữ sĩ diện nữa,lúc này nhìn thần sắc bình tĩnh trên mặt Minh Hạo, hắn sợ như thấy quỷ, cuống quýt gọi bọn tay chân chạy mất dạng. Lão Lý và vài người vây quanh xem thấy thân thủ của Minh Hạo đều khoái chí hô to, mấy tên côn đồ mọi ngày quen thói ngang ngạnh, những người bán hàng rong đều sợ chúng, hôm nay thấy Minh Hạo cho bọn chúng một bài học nhưng họ cũng không dám quá thân thiết với Minh Hạo, họ không sợ Trần Phong, nhưng sợ bố của hắn Trần Đức Hải đến hỏi tội Minh Hạo, họ lo sẽ bị liên lụy. Lão Lý vô cùng kích động:"Tiểu Minh, tôi không nghĩ cậu thân thủ lợi hại như vậy, trước kia cậu có phải từng học võ không?""Vâng, cũng học qua một chút."Minh Hạo cũng không muốn nói nhiều, thực ra nếu không vì Trần Phong hiếp người quá đáng, chạm vào điều tối kị của hắn thì đánh chết hắn cũng không muốn động thủ ở nơi phố xá sầm uất này, thế nhưng hắn đã nói với Trần Phong, hắn có nguyên tắc của hắn, ghét nhất là bị uy hiếp. Cái nguyên tắc kì lạ này, cho dù hắn muốn cuộc sống khiêm nhường đến đâu cũng không thay đổi được, bởi vì hắn có sự tôn nghiêm mình, cái sự tôn nghiêm này giống như có từ khi hắn được sinh ra, dù chết cũng không thể quỳ gối cúi mình.Lão Lý thấy Minh Hạo không nói nhiều cũng không hỏi thêm nữa, bắt đầu lo lắng nói:"Tiểu Minh à, giờ cậu xem, Trần Phong bị đánh về sẽ gọi bố hắn Trần Đức Hải đến, cậu phải làm sao bây giờ? Trần Đức Hải là một trong hai bang lớn ở khu phía Tây, là nhân vật quan trọng trong hội Tây Minh, cả khu này không ai dám gây hấn với hắn đâu."[Hội Tây Minh ư...] Minh Hạo chỉ lơ đễnh cười cười.Sau khi hai người nghỉ ngơi một lát lại bắt đầu bận bịu việc buôn bán. Minh Hạo tiếp tục chăm chú dọn hàng, pha chế cafe.Một lúc sau, từ xa một chiếc xe cảnh sát đi đến. Một vị cảnh quan mặc sơ mi trắng và hai cảnh sát nhảy xuống, mặt nghiêm túc đi đến cạnh Minh Hạo.Vị cảnh quan lạnh lùng hỏi:"Ngươi là Minh Hạo?"
Thấy vẻ lạnh lùng bình tĩnh ấy khiến trong lòng Minh Hạo và bồn chồn đột nhiên có chút áp lực (Tg: bé con đang sợ vợ không nhận mình đây mà~~), hắn hít sâu một hơi nói:
"Rất xin lỗi!"Cô gái đang mặc quần áo nghe thấy ba chữ ấy, thoáng dừng lại một chút, nhưng không đáp cũng chẳng xoay người lại, tiếp tục mặc quần áo.Minh Hạo thoáng xoa đầu, rồi cũng bước xuống mặc vào quần áo. Chưa đến 5 phút sau, cô gái đã mặc xong quần áo, chỉnh sửa lại dung nhan một chút, rồi chẳng nói tiếng nào, bước ra phía cửa. Minh Hạo như đứa trẻ làm sai, đứng nhìn cô đang bước ra cửa mà hỏi chừng:
"Cô không sao đó chứ"Cô gái cũng chẳng dừng lại, cố tình đi tiếp ra phía cửa, còn tiện tay đóng cửa lại. Đang lúc hắn đang phân vân có nên đi ra hay không, thì chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở vọng lại từ phía ngoài.Có vẻ như cô đang khóc, nhưng không muốn hắn nghe thấy, đáng tiếc cô không biết là tai của Minh Hạo đặc biệt hơn hẳn người thường, cho nên vẫn có thể nghe được. Nghĩ tới vừa rồi cô gái cố nén nước mắt mà Minh Hạo càng cảm thấy áy náy hơn. Bước nhanh ra cửa nhưng bóng dáng ấy đã không còn ở đó. Minh Hạo thầm tự trách mình, hắn thì thầm:"Sẽ nhanh thôi, chúng ta sẽ lại gặp nhau, đến lúc đó tôi sẽ dùng tất cả mọi thứ của mình mà chăm sóc em, không như cái 'tên kia' trong số phận vốn có của em nữa, tôi đã thay đổi được số phận của nhiều người, tôi cũng sẽ thay đổi số phận của em."Nói rồi hắn đi vào phòng, lấy ra một chiếc điện thoại bình thường mà gửi đi một tin nhắn, xong xuôi hắn mới đi thay một bộ đồ khác để ra mở quán cafe.Đang lúc mở cửa quán, lão Lý đến bên cạnh Minh Hạo cười:"Tiểu Minh à, hôm nay đi muộn nhé. Có phải hôm qua có hẹn không?"Minh Hạo thản nhiên trả lời:"Đâu có đâu, bác đừng suy nghĩ linh tinh, cháu ngủ quên thôi!"Lão Lý cười ha hả, có vài phần thỏa mãn nói:"Tinh Tinh nhà tôi thực tập xong đã về nhà rồi, hôm qua còn nhắc tôi phải nhớ đến ân tình của cậu đấy, nếu không có cậu thì tôi không có tiền chữa bệnh cho bà nhà, còn cho Tinh Tinh đi thực tập nữa. Tất cả đều nhờ có cậu."Con gái lão Lý là Lý Tinh Tinh, bằng tuổi hắn, được hai ông bà già cưng chiều hết mực, tốt nghiệp đại học xong liền đi thực tập hai tháng nay, vừa về nhà.Minh Hạo có gặp cô hai lần, thuộc dạng con gái vùng sông nước Nam Giang điển hình, nhưng vì hắn trong lòng đã có người nên Minh Hạo cũng chẳng suy nghĩ nhiều về cô.Lão Lý đột nhiên gật đầu:"Tôi quên béng đi mất, vợ tôi và Tinh Tinh đều nói phải mời cậu đến nhà ăn cơm để cảm ơn cậu mới được. Hay để tối nay nhé?""Thôi, không cần đâu, nhà bác cũng phải cố lắm mới đủ ăn, còn mời cháu ăn cơm làm cái gì."Lão Lý có chút giả vờ giận nói:"Chỉ là một bữa cơm thôi mà, đáng bao nhiêu đâu, cơm rau dưa thôi, Tiểu Minh không được chê chứ."Minh Hạo bất đắc dĩ, không lay chuyển được lão Lý, bèn gật đầu chấp thuận. Lúc này mặt mày lão Lý mới hớn hở hẳn lên.Đúng lúc này thì bọn lưu manh lại kéo đến, nhìn thấy Minh Hạo và lão Lý, tên đi đầu cười nham hiểm."Minh Hạo, số tiền hôm qua bảo anh chuẩn bị đã chuẩn bị chưa? Mấy anh em đang chờ sớm lấy tiền đi ăn uống nhậu nhẹt đấy."Trần Phong xoay xoay chiếc vòng bạc trên tay, cười quái dị hỏi.Lão Lý nóng nảy, chắn trước người Minh Hạo kêu lên:"Trần Phong, các ngươi đừng ức hiếp người quá đáng, cứ coi như bố ngươi Trần lão đại là Lão đại của khu này, nhưng ngươi có tư cách gì thu tiền bảo kê? Trần lão đại đã nói rồi, không mở cửa hàng không phải đóng tiền bảo kê, ngươi tưởng bọn ta không biết hả?"Bố của Trần Phong, Trần Đức Hải là một trong những thủ lĩnh xã hội đen cả khu phía Tây đều biết, bằng không Trần Phong đã không kiêng nể gì đi thu phí bảo kê khắp nơi như thế. Lúc nghe lão Lý mang bố mình ra dọa, mắt Trần Phong có một tia lạnh lùng: "Lão già, lão là cái thá gì? Lão cho rằng nhắc đến bố ta thì ta sợ chắc? Đó là bố ta, không phải con cháu ngươi, ta thu tiền bảo kê là nể mặt các người rồi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả?" "Ngươi..."Lão Lý nói xong cũng mới biết mình thiếu chút nữa là đắc tội với Trần lão đại, dù sao người ta cũng là cha con, mình là cái thá gì? Thế nhưng giọng điệu này nuốt không trôi, lão đang định nói giúp vài câu thì lại bị Minh Hạo phía sau kéo lại. Minh Hạo cau mày, sờ sờ trán vẻ đau đầu, kéo lão Lý lại, lạnh nhạt thản nhiên nói với Trần Phong:"Anh tên là Trần Phong đúng không, tôi gọi anh một tiếng anh Phong, anh đừng chuyện bé xé ra to, tôi cũng không muốn phiền toái, nhưng hôm nay không có tiền, mấy hôm nữa sẽ đưa anh, anh cứ về trước đi."Một tên lâu la cười ha hả:"Ai da... Anh Phong, tên tiểu tử này tưởng hắn là Lão đại chắc? Bảo chúng ta quay về là chúng ta quay về sao?"Mấy tên côn đồ khác cũng cười ha hả theo, thậm chí còn đòi "đem tên tiểu tử này đi dạy cho một bài học".Trần Phong cũng dường như xem được vở kịch hài nhất thế gian, nhưng trong lòng lại tức giận lời nói của Minh Hạo, bèn cười nham hiểm nói:"Minh Hạo, có giỏi thì nói lại lần nữa, ngươi có tin ta sẽ cắt lưỡi ngươi không?"Nói cho cùng hắn đã lộ ra ý tàn nhẫn.Vẻ mất kiên nhẫn trên mặt Minh Hạo trở nên có chút lạnh, ánh mắt ánh lên sát khí nhìn thẳng vào Trần Phong nói:"Anh biết con người tôi ghét nhất cái gì không?"Trong giây phút đó, Trần Phong có cảm giác ngộp thở, giống như tên tiểu tử Minh Hạo đang đứng trước hắn là một con hung thú chứ không phải người: "Ngươi..."Không đợi Trần Phong kịp nói, Trần Phong đã đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bay lên không trung ngay lập tức, đồng thời là một cơn đau ở vùng bụng, "bịch" một cái, cơ thể hắn bay vào đống rác ven đường, rau quả, lá cây, thịt cá thừa dính đầy người, quần áo dính đầy nước thiu thối. "Con người tôi ghét nhất là bị uy hiếp..."Như thể là thuận tay đẩy một cái, Minh Hạo đứng ở chỗ Trần Phong đứng lúc nãy, thu hồi lại bàn tay vừa vươn ra.Trần Phong bị đẩy một phát thất điên bát đảo, trong mũi, miệng đầy mùi máu tươi, lại thêm mùi rác hôi thối khiến hắn nôn khan."Tiểu tử thối, dám đánh anh Phong, không muốn sống nữa à?""Đánh chết nó đi!"Mấy tên du côn còn chưa hiểu gì, chỉ thấy đại ca bị đánh liền ỷ đông hiếp ít, không nghĩ nhiều là Minh Hạo đánh thế nào, xông lên đấm đá loạn xạ như ong vỡ tổ. Minh Hạo nhìn cũng chẳng nhìn, mặc kệ quyền cước của bọn chúng ra sao, đều chỉ dùng tay tiếp chưởng đẩy ra ven đường.Bọn côn đồ chỉ cảm thấy tay chân mình bị một lực cực mạnh hất ra sau, cơ thể bị hất bay lên ra ngoài, rồi đụng vào mặt đất xi măng cứng, đau đến mức kêu rên ầm ĩ. Cả bọn nhìn Minh Hạo đến nửa sợi tóc cũng không bị tổn hại, rốt cuộc cũng biết là đánh không lại, đến tên Trần Phong vừa bò lên từ đống rác cũng toát mồ hôi lạnh, hắn đã từng thấy thủ đoạn của mấy tên đặc chủng binh đã giải ngũ của bố hắn, mấy người họ đều là "kim bài" của bố hắn, đánh nhau lấy một chấp mười vẫn rất nhẹ nhàng cũng là mấy người đó, nhưng cũng chưa nhìn thấy ai mạnh đến vậy, nhanh như vậy, nháy mắt đã quăng năm, sáu người lên giống như quăng chó quăng mèo, mấy tên côn đồ này tuy chưa luyện qua võ công, nhưng cũng là từ nhỏ đến lớn ngày nào cũng đánh nhau, người bình thường làm sao có thể đánh lại được?Hơn nữa còn có ánh mắt vừa nãy, một người bình thường không thể nào có được. "Đi!"Trần Phong tuy tức đến ngứa răng, nhưng không thể giữ sĩ diện nữa,lúc này nhìn thần sắc bình tĩnh trên mặt Minh Hạo, hắn sợ như thấy quỷ, cuống quýt gọi bọn tay chân chạy mất dạng. Lão Lý và vài người vây quanh xem thấy thân thủ của Minh Hạo đều khoái chí hô to, mấy tên côn đồ mọi ngày quen thói ngang ngạnh, những người bán hàng rong đều sợ chúng, hôm nay thấy Minh Hạo cho bọn chúng một bài học nhưng họ cũng không dám quá thân thiết với Minh Hạo, họ không sợ Trần Phong, nhưng sợ bố của hắn Trần Đức Hải đến hỏi tội Minh Hạo, họ lo sẽ bị liên lụy. Lão Lý vô cùng kích động:"Tiểu Minh, tôi không nghĩ cậu thân thủ lợi hại như vậy, trước kia cậu có phải từng học võ không?""Vâng, cũng học qua một chút."Minh Hạo cũng không muốn nói nhiều, thực ra nếu không vì Trần Phong hiếp người quá đáng, chạm vào điều tối kị của hắn thì đánh chết hắn cũng không muốn động thủ ở nơi phố xá sầm uất này, thế nhưng hắn đã nói với Trần Phong, hắn có nguyên tắc của hắn, ghét nhất là bị uy hiếp. Cái nguyên tắc kì lạ này, cho dù hắn muốn cuộc sống khiêm nhường đến đâu cũng không thay đổi được, bởi vì hắn có sự tôn nghiêm mình, cái sự tôn nghiêm này giống như có từ khi hắn được sinh ra, dù chết cũng không thể quỳ gối cúi mình.Lão Lý thấy Minh Hạo không nói nhiều cũng không hỏi thêm nữa, bắt đầu lo lắng nói:"Tiểu Minh à, giờ cậu xem, Trần Phong bị đánh về sẽ gọi bố hắn Trần Đức Hải đến, cậu phải làm sao bây giờ? Trần Đức Hải là một trong hai bang lớn ở khu phía Tây, là nhân vật quan trọng trong hội Tây Minh, cả khu này không ai dám gây hấn với hắn đâu."[Hội Tây Minh ư...] Minh Hạo chỉ lơ đễnh cười cười.Sau khi hai người nghỉ ngơi một lát lại bắt đầu bận bịu việc buôn bán. Minh Hạo tiếp tục chăm chú dọn hàng, pha chế cafe.Một lúc sau, từ xa một chiếc xe cảnh sát đi đến. Một vị cảnh quan mặc sơ mi trắng và hai cảnh sát nhảy xuống, mặt nghiêm túc đi đến cạnh Minh Hạo.Vị cảnh quan lạnh lùng hỏi:"Ngươi là Minh Hạo?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com