Dong Nhan Nbn Tu Viet Thien De Nhi Nu Ky
"Lên xe em, theo em đi một nơi nữa."
Minh Hạo không hỏi Lâm Nhược Khê muốn đi đâu, chỉ nghĩ cuối cùng cũng có thời gian riêng tư bên cô mà thôi.Không bao lâu, hai người đến tầng trệt của tòa nhà Đế Vương Trung Hải, tòa nhà nổi tiếng là trung tâm chi phí cao, mỗi tầng không phải KTV cao cấp, trung tâm hội nghị, thì là câu lạc bộ hạng sang.Theo Lâm Nhược Khê cùng bước vào tòa nhà, Minh Hạo có thể thấy khắp nơi nhân viên làm việc qua lại trong tòa nhà cũng đều mặc sườn xám, những cô gái trẻ đẹp dáng người thướt tha, hoặc là những thanh niên mặc vest thắt cà vạt tuấn tú, đủ để thấy tính quan trong đối với tượng phục vụ. "Tầng trên cùng ở đây, chúng ta có mở tiệc rượu nhỏ chiêu đãi những đại diện của hạng mục hợp tác lớn, vốn là Thiện Ny đại diện em nhưng bây giờ tranh thủ ra sớm, em cũng cần phải đích thân đến xem xem thì tốt hơn, cho anh đến cùng em, cũng là hy vọng anh sẽ tiếp xúc nhiều hơn với người xuất sắc của những công ty lớn này, sau này đối với anh sẽ giúp ích được không nhỏ."
Lâm Nhược Khê vừa đi vừa giải thích nói:
"Tuần sau việc ký kết thỏa hiệp cũng tổ chức tại đây, để anh quen dần trước.""Vậy anh vào trong với em là với thân phận gì?"
Minh Hạo cười nói, Lâm Nhược Khê nhìn Minh Hạo một cái, nhón chân, hôn lướt một cái vào môi, tinh nghịch nói."Chồng em và cũng người chịu trách nhiệm của hạng mục quan trọng, cụ thể anh cũng không cần giải thích nhiều." "Ok, nghe em hết, bà xã đại nhân."Đi đến trước cửa của hội sở, Minh Hạo có chút ngạc nhiên, bởi vì cái tên của hội trường là "Phong Lâm''!Không phải đây cũng là của Đường Uyển đấy chứ. Minh Hạo thầm nghĩ như vậy, cùng Lâm Nhược Khê đi vào vòng qua vài chỗ chậu cảnh lớn trong nhà có tạo hình tao nhã, đi vào bên trong đại sảnh.Lúc này đã có vài chục người trong sảnh nâng Champagne, rượu cốc-tai xúm lại trò chuyện từng cụm vuông, nhìn thấy Lâm Nhược Khê bước vào đại sảnh, không ít người lộ vẻ kinh ngạc vui mừng, nhưng đều là những người từng trải qua sóng gió, không xúm lại ngay, duy chỉ vài người ở gần tiến đến chào hỏi Lâm Nhược Khê, xu nịnh vài câu tán gẫu với chuyện làm ăn.Sự xuất hiện của Minh Hạo không gây sự chú ý của nhiều người, sau khi có vài người chào hỏi bình thường với hắn, đều sẽ tập trung chú ý hướng vào Lâm Nhược Khê, người khó mà xuất hiện trước công chúng.Đường Uyển mặc bộ đầm dạ hội hở vai màu đỏ, đen kiều diễm, tỏa sáng bốn phía từ một buồng nhỏ đi ra, vẻ mặt ung dung mỉm cười, gật đầu chào hỏi xung quanh rồi bước đến chỗ Nhược Khê, khẽ chào cô rồi quay sang người đang đứng bên cạnh Nhược Khê như không khí nãy giờ, cười nói:
"Tiểu Hạo, sao rảnh rỗi đến đây chơi thế, đã vậy còn không cho người thông báo cho tôi một tiếng, cậu có còn xem tôi là Đường tỷ của cậu không thế."Không ít người đều biết Đường Uyển, dù sao Đường Uyển trong vùng Trung Hải có mối quan hệ không thể xem thường, và bản thân lại là người phụ nữ mạnh mẽ có sản nghiệp hùng hậu, còn về phần hậu thuẫn phức tạp cũng làm cho người ta tôn kính mà không thể gần gũi, cho nên lúc phát hiện cô ấy chủ động nói chuyện với một người đàn ông xa lạ, rất nhiều người đều bắt đều phỏng đoán liệu Minh Hạo và Đường Uyển có những bí mật nào đó không thể cho ai biết được hay không.Lâm Nhược Khê vẫn luôn âm thầm chú ý đến Minh Hạo nên khi nhìn thấy cảnh này, hơi nhíu mày.
Lúc này nhiều người vô cùng hối hận, nếu sớm biết người này có mối quan hệ tốt với Đường tổng thì phải bắt tiếng làm quen thật tốt."Tỷ nói đùa rồi, hôm nay em đến có công việc, với lại em cũng không biết đây là hội sở của tỷ""Vậy sao? Vậy công việc gì khiến cậu phải tự giải quyết thế""Đi dự tiệc với bà xã, giới thiệu với tỷ, đây là vợ em, Lâm Nhược Khê, còn đây là nghĩa tỷ của anh, Đường Uyển.""Chào em, tôi là Đường Uyển, em là chủ tịch của Ngọc Lôi nhỉ, nếu có gì cần, cứ liên lạc với tôi.""Vâng, chào chị.""Tôi còn phải tiếp khách, không phiền 2 người."Đường Uyên chào cả hai rồi bước đi, bỗng bị Minh Hạo gọi lại.
"Tỷ, cố lên."Và tất nhiên, chỉ có hai người biết Minh Hạo đang nói về điều gì. Đường Uyển gật đầu, bước đi.
=========================
Rời khỏi hội sở, Minh Hạo hỏi Lâm Nhược Khê có muốn đi đâu hay không, kết quả là sau một hồi bàn luận quyết định đi shopping.
Đến trung tâm mua sắm. Nhược Khê kéo Minh Hạo vào một cửa hàng quần áo Gucci, lấy một vào cái áo ướm thử vào người hắn. Nhân viên cửa hàng thấy trang phục và khí chất của cả hai không tầm thường liền không dám lơ là, thay nhau đem những mẫu quần áo đắt tiền đến cho hai người lựa chọn. Minh Hạo thấy vợ chọn quần áo cho mình liền vui vẻ làm người mẫu. Sẵn tiện gọi luôn Thập Nhất chuẩn bị vài người sang làm người xách đồ. Phải nói là con người Minh Hạo rất đẹp, dù là mặc bộ đồ nào vào cũng vẫn đẹp.Lâm Nhược Khê hài lòng lấy thẻ ra không chớp mắt thanh toán. Mới một lúc mà đã có mười bộ. Minh Hạo cười nhìn Lâm Nhược Khê bỗng bước đến lấy 1 cái váy để cô đi thử, rất nhanh đã thử hết 10 bộ nữa, hắn rất hài lòng lấy thẻ ra quẹt. Các nhân viên trong cửa hàng cũng lần đầu thấy đôi vợ chồng nào hào phóng như hai người. Đợi hai người thanh toán xong, Thập Nhất dẫn theo 10 người của hội Hồng Kinh đã đến. Ném mấy túi xách cho bọn họ, cả hai lại tiếp tục đi mua sắm. Đi một lúc thấy cô mệt, hai người lại dùng bữa tại một nhà hàng cao cấp ở tầng khác. Cả hai sau đó lại cùng nhau đi xem phim.Đến trước bãi đổ xe phía ngoài của rạp chiếu phim ở Trung Hải, Lâm Nhược Khê lấy điện thoại ra hỏi Minh Hạo:
"Coi phim gì, em kêu Ngô Nguyệt đặt phòng.""Đặt phòng?"
Minh Hạo nghi ngờ:
"Đặt phòng gì?""Xem phim không cần phải đặt phòng?"
Lâm Nhược Khê hỏi ngược.Sau khi Minh Hạo hỏi tỉ mỉ mới hiểu ra, hóa ra từ trước Lâm Nhược Khê xem phim đều là đặt phòng VIP riêng biệt ở lầu một của rạp, vả lại đều do Ngô Nguyệt đặt vé trước cho cô ấy, chỉ cần xuất trình chứng minh thư thì sẽ có người chuyên trách hướng dẫn đi vào."Không cần đâu, xuống xe đi, qua đó chọn phim, rồi anh đi mua vé, đặt phòng VIP làm gì, ngồi trên lầu nhìn xuống xem đầu người hay xem phim?"Minh Hạo vừa cười vừa nói.
Lâm Nhược Khê có chút không quen đi theo sau hắn.Xung quanh người đi đường tới lui đại đa số là từng đôi trai gái trẻ đến xem phim, bầu không khí ồn ào như vậy, Lâm Nhược Khê cảm thấy mọi thứ đều mới lạ.Cuối cùng hai người chọn xem phim 'Thế giới kỳ ảo của Elise'. Tội cho đám người phía sau tay xách đủ thứ, cuối cùng cũng nhân cơ hội hai người xem phim mà được nghỉ ngơi.Lâm Nhược Khê ngồi trên ghế hạng thường, vị trí ở giữa rạp chiếu, nhìn thấy xung quanh không ít thanh niên nam nữ, cùng chờ đợi chiếu phim bắt đầu, xung quanh là những âm thanh nói chuyện thì thầm.Một thùng giấy bắp rang đưa đến trước mặt mình, Lâm Nhược Khê quay đầu lại, trong bóng tối Minh Hạo đang nhìn cô:
"Cầm lấy, ăn nhẹ một chút.""Không cần, trước kia em cũng không ăn."
Lâm Nhược Khê nhỏ giọng nói."Bà xã đại nhân, nể mặt anh được không?"
Minh Hạo như dụ con nít mà nói.
Lâm Nhược Khê phồng miệng, cầm lấy bắp rang, lấy một cục cho vào miệng, thơm ngọt, giòn giòn, đã rất nhiền năm không có ăn thứ này, Lâm Nhược Khê không kiềm nổi lại ăn thêm vài cục.Minh Hạo nhìn cô ấy ăn ngon lành, đem ly nước cam để cạnh ghế ngồi:
"Nếu khô miệng, hãy uống chút nước cam, đừng để mắc nghẹn."Lâm Nhược Khê trong lòng ấm áp nhẹ nhẹ, vé giá rẻ, chỗ ngồi giá rẻ, quà vặt và thức uống giá rẻ, môi trường xung quanh ồn ào như vậy, những thứ này, gần như trong quá khứ cô ấy chưa từng nghĩ đến đích thân trải nghiệm, mà lại tình cảm như thế này, so với cô nghĩ thú vị hơn nhiều. Là tại vì mình cảm thấy mới mẻ, đặc biệt, hoặc là vì có người cùng xem phim với mình?
=========================
Địa điểm cuối cùng phải đi là nhà sách Trung Hải. Minh Hạo cho đám người Thập nhất đem đồ về nhà, còn bản thân tiếp tục chở Nhược Khê.Cả nhà sách là một tòa nhà hai mươi tầng, các loại sách các ngành nghề sản xuất đều có thể tìm được ở đây. Xung quanh nơi này thưa thớt, dòng xe cộ cũng tương đối thưa thớt. Nhưng dòng người qua lại trong nhà sách rất nhiều.Tuy đời sống vật chất ở thời đại này đã vô cùng phong phú, có nhiều phát minh thần kỳ nhưng sách vẫn không bị đào thải. Không ít nhà khoa học công bố sách truyền thống sẽ bị sách điện tử và các công cụ khác đào thải, trang giấy sẽ bị ghi vào lịch sử. Nhưng trên thực tế, sách là đồ vật không thể thay thế. Phát minh của nhân loại từ xưa đến nay chỉ có mấy loại không bị đào thải, trong đó có sách.Thực ra thì nguyên nhân này rất đơn giản, lúc mọi người nhìn đến trang sách điện tử, thường thường chỉ có hai lựa chọn, đọc, không đọc. Mà khi đối mặt với một quyển sách, mọi người có thể lựa chọn cách mở sách hữu ích. Mọi người chỉ cần tùy tay lật một trang sách, đại khái cũng biết được giảng thuật cái gì. Đây là điều mà sách điện tử không thể làm được.Minh Hạo vui vẻ lấy một cái giỏ đi theo Lâm Nhược Khê vào bên trong nhà sách.Nhiều ánh mắt trong nhà sách giờ giống những ánh lửa, tham lam dán vào người cô. Minh Hạo bực bội, bước đến ôm Nhược Khê, hôn vào má cô, rồi ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn một vòng. Mấy tên con trai e ngại cuối đầu xuống không dám nhìn nữa.Thang máy đi vào hơn mười lầu sách nhân văn lịch sử. Lâm Nhược Khê đi ra thang máy, sau đó bắt đầu xem ở một loại giá sách sắp xếp trình tự rõ ràng.Bởi vì toàn bộ tầng trệt rộng lớn, cho nên tuy rằng bên trong nhà sách rất nhiều người, nhưng đại đa số đều rất thanh tĩnh, bốn phía không người.Các thể loại sách mà Lâm Nhược Khê đọc vô cùng phong phú, bắt đầu từ lầu mười mấy, mỗi tầng sách báo đều đã đi xem, chọn được mấy cuốn sau đó bỏ vào giỏ. Cứ như vậy mãi cho đến tầng thứ mười tám được thiết kế riêng biệt, rất thời thượng. Hai tay Minh Hạo đã nặng trịch hai giỏ sách, ước chừng cũng phải hơn một trăm cân.
Trước kia cùng vú Vương đến đây, bởi vì đều là phụ nữ, thường thường chỉ cầm cái giỏ cũng không nổi, không thể làm gì khác hơn là chọn sách ở lầu một, vô cùng phiền toái. Lần này đến cùng Minh Hạo, Lâm Nhược Khê cảm thấy rất thoải mái. Không cần biết là chọn sách gì, chỉ cần Minh Hạo giơ giỏ lên thả sách vào là được. Mình chỉ cần chọn, căn bản không có suy xét có cầm hay không.
Lúc này nhìn cô ấy có vẻ rất nhập tâm, vốn quên mình đã chọn bao nhiêu quyển sách, qua lại không biết bao nhiêu giá sách, dường như không biết mệt mỏi là gì.
Không ít khách hàng đi qua hai người nhìn thấy Minh Hạo hai tay mang theo giỏ lớn, đầy sách. Mọi người nhìn hắn với vẻ mặt khâm phục và bi ai. Bọn họ nhìn đều khẳng định cánh tay đã sắp đứt rời. Nhưng lại nhìn đến khuôn mặt của Lâm Nhược Khê, những khách hàng này cũng bình thường trở lại, đoán là lấy lòng cô gái này, chính là liều mạng theo đuổi. Một số khách hàng trẻ tuổi nhìn tình cảnh của Minh Hạo, ý muốn tiếp cận Lâm Nhược Khê cũng loại bỏ, phụ nữ như vậy "Ăn không tiêu".
Nhưng Minh Hạo từ đầu tới cuối nụ cười chưa từng thay đổi, sủng nịch đi theo Lâm Nhược Khê. Minh Hạo cũng không suy xét sức nặng trên tay mình có vượt qua khả năng của một người bình thường không, chỉ cần giỏ còn có thể chứa được, hắn sẽ không nói cái gì.
Qua khu thời thượng cùng khu thiết kế, hai người cuối cùng cũng đi đến tầng cuối cùng. Là tầng chuyên về sách ngoại ngữ. Tầng này ít người. Dù sao phần lớn đều là tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha và các bộ sách ngôn ngữ khác. Có thể đến gần xem, muốn nhìn những bộ sách phổ thông càng thêm ít.
Lâm Nhược Khê tới tầng này, đột nhiên nhớ tới Minh Hạo rất giỏi ngoại ngữ, thậm chí đến mức biến thái liền tùy ý hỏi:
"Sách nào ở đây anh xem cũng hiểu phải không?"
Minh Hạo nhìn lướt qua, tất cả đều là sách quốc gia ngôn ngữ phương Tây và một số ít Đông Nam Á, Trung Đông, cũng không có châu Phi và Châu Mỹ Latin một ít tiểu ngữ loại. Vì thế gật đầu nói:
"Xem đều có thể hiểu."
Lâm Nhược Khê không nói gì đi đến khu chứa sách Alnania.
Tiếng Albania là Nam Tư Lạp Phu, là quốc gia của Serbia, là tiếng phổ thông. Bởi vì kết hợp với tiếng của Hy Lạp, tiếng Italy, tiếng Slavic và rất nhiều thứ tiếng khác. Cho nên nó thuộc loại ngôn ngữ cực kỳ khó khó học và ít được lưu lại ở Châu Âu.
Lâm Nhược Khê thuận tay cầm lấy một quyển sách bìa màu đen. Mở đến một trang, trên trang sách đều là chữ Albania, nhìn đau cả đầu.
"Anh nói mọi ngôn ngữ mình xem đều có thể hiểu đúng không? Vậy có thể dịch trang này cho em nghe không?"
Lâm Nhược Khê nhìn Minh Hạo, mắt sáng lên, bộ dạng vừa trêu tức vừa làm nũng.
Minh Hạo liếc nhìn quyển sách, hơi khó xử, thuận miệng hỏi:
"Anh có thể không dịch được không? Anh cảm thấy những điều ở đây rất khó nói ra."
"Không cần tìm cớ, không phải là anh phiên dịch sao? Không phải anh nói đều hiểu được hết sao? Cái này có gì khó? Em cho anh cầm sách, anh chỉ cần nói ra là được rồi."
Lâm Nhược Khê liên tục truy vấn, đôi mắt xinh đẹp đắc ý vui sướng, cảm giác chiếm được phần thắng. Giống như Minh Hạo đã thất bại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com