TruyenHHH.com

Dong Nhan Nbn Tu Viet Thien De Nhi Nu Ky

Khi cảnh sát vừa xuất hiện, dân chúng xung quanh đã vây lại xem, châu đầu ghé tai nhau bàn luận xem Minh Hạo có gặp xui xẻo hay không.

"Phải, là tôi..."

Minh Hạo nghi hoặc ngẩng đầu lên, không hiểu vì sao cảnh sát lại tới tìm mình, chẳng lẽ lãnh đạo trong nước đã phát hiện ra mình? Không phải chứ, nếu đúng vậy thì bọn người được phái tới phải là quân đặc chủng cơ mật, và phải đột kích ban đêm mới đúng, không thể là ba tên dân cảnh nhỏ bé được.

Cảnh sát đưa thẻ ra xác minh, lạnh lùng cao ngạo nói:

"Tôi là cảnh sát đồn khu phía Tây, đại đội trưởng Phùng Bưu, có người tố cáo anh ẩu đả, mưu sát đám thanh niên, giờ mời anh lập tức theo tôi về đồn cảnh sát để điều tra."

Thì ra là vậy... Minh Hạo giật mình, xem ra cái tên Trần Phong kia bị đánh bỏ chạy đầu óc lệch lạc rồi, xã hội đen lại tìm cảnh sát đến làm việc.

Lão Lý đứng bên cạnh nóng nảy bước lên giải thích:

"Đồng chí cảnh sát, các anh bắt nhầm người rồi, là do Trần Phong và bọn côn đồ đến đòi tiền bảo kê, Minh Hạo chỉ tự vệ thôi"

"Hừ, có bắt nhầm hay không chúng tôi sẽ khắc điều tra rõ. Chỉ biết con trai của ông chủ Trần bị đánh hộc máu, vậy mà cậu lại không bị xây xát tí nào."

Phùng Bưu nói xong, không thèm để ý lão Lý, phất tay ra hiệu cho hai cảnh sát kia tiến lên khống chế Minh Hạo.

Minh Hạo cũng không chống cự, sau khi bị còng tay cũng chỉ khẽ thở dài, nói với lão Lý:

"Đừng lo lắng, tôi không làm gì sai, quán cafe này ông trông giúp tôi một lát, nếu trời tối tôi chưa về thì đóng cửa giúp tôi nhé."

"Đừng nhiều lời, đi mau."

Phùng Bưu lạnh lùng nói.

Lão Lý còn muốn nói gì đó nhưng biết là không thể giúp được, chỉ biết thở dài nhìn Minh Hạo bị cảnh sát dẫn đi.

Đợi đám người Phùng Bưu đưa Minh Hạo đi rồi, đám người bán hàng rong mới bắt đầu chửi ầm lên, chẳng qua là cảnh sát và đám thủ lĩnh xã hội đen cấu kết với nhau làm việc xấu, quan phỉ một nhà mà thôi, nhưng những lời này cũng không dám nói trước mặt cảnh sát.

Bị đưa thẳng đến đồn cảnh sát, Minh Hạo lập tức bị kéo vào thẩm vấn trong một căn phòng cực kì nghiêm túc. Hắn tò mò nhìn quanh, thật tình, trước giờ hắn không ít lần vào đồn cảnh sát, nhưng với thân phận của phạm nhân thì đây là lần đầu.

Phùng Bưu bảo hai gã cảnh sát cao to đi vào nhà sau, hừ mũi cười lạnh vài tiếng:

"Xem ra ngươi còn nhàn nhã nhỉ, còn có thời gian rảnh nhìn xung quanh, đợi lát nữa ta quay lại xem ngươi còn như vậy được không."

Nói xong hắn đóng cửa sắt "rầm" một cái rồi bỏ ra ngoài.

Minh Hạo lơ đễnh ngồi xuống, bình tĩnh, hoà nhã nhìn hai tên cảnh sát ngồi xuống trước mặt mình, bọn họ giống như hổ rình mồi vậy.

Một tên cảnh sát râu rậm bắt đầu đặt câu hỏi:

"Họ tên?"

"Minh Hạo"

"Giới tính?"

"Nam"

Minh Hạo phối hợp trả lời, trên mặt ẩn nụ cười.

"Tuổi?"

"22"

"Quê quán?"

"Trung Hải"

...

Sau một loạt các câu hỏi đơn giản nhưng phiền phức, Minh Hạo vẫn ung dung bình thản, trả lời không nhanh không chậm, dù là câu hỏi ngu ngốc nữa cũng vui vẻ trả lời. Ngược lại, hai tên cảnh sát bắt đầu bực bội, dù sao bọn họ cũng nhận lệnh Phùng Bưu tìm lý do dạy cho Minh Hạo bài học, nhưng Minh Hạo lại ngoan ngoãn phối hợp vậy, làm sao để kiếm cớ cho hắn nếm mùi đau khổ đây?

Rốt cục, một tên cảnh sát khác da ngăm ngăm đen nghĩ ra một cách, hỏi:

"Hôm nay ở chợ ngươi đã đánh sáu thanh niên khác, có chuyện này không?"

"Không phải tôi ẩu đả với bọn họ, là bọn họ muốn thu tiền bảo kê, là do họ gây sự trước, tôi có quyền tự vệ."

Minh Hạo trả lời.

"Bọn họ có thu tiền bảo kê hay không không biết, nhưng là ngươi ra tay trước đúng không?"

Tên cảnh sát râu rậm nhe răng cười độc ác hỏi.

Minh Hạo khẽ gật đầu:

"Phải... Nhưng tôi cho rằng tôi không có lỗi, cùng lắm thì tôi có thể theo họ ra tòa."

Tên cảnh sát mặt đen khinh thường lẩm bẩm vài tiếng, chìa ra một biên bản chỉ vào phần ký tên nói:

"Còn ra toà nữa... chỉ là tên nhà quê... Viết tên ngươi vào trong này, nhận tội và bồi thường cho người bị hại."

Minh Hạo nhìn lướt qua, đúng là một tờ biên bản nhận tội đã được chuẩn bị sẵn, các tội danh được thêm vào đủ để hắn ngồi tù nửa đời. Minh Hạo vẻ mặt nghiền ngẫm, cười nhạt nói:

"Anh cảnh sát, tờ biên bản này tôi nghĩ cũng là bất hợp pháp, còn chưa kể sao đột nhiên lại thêm vào nhiều tội danh đến thế?"

Tên cảnh sát mặt đen đập mạnh bàn:

"Ngươi nghi ngờ ư, cho rằng chúng ta muốn hãm hại ngươi? Ngươi không biết ngươi đang ở đâu ư?"

"Tôi chỉ nói thật."

Minh Hạo lòng hiểu rõ hai người này quyết tâm vu cho mình phạm tội, bất giác trong mắt xuất hiện vài tia lạnh lẽo.

Hai tên cảnh sát đương nhiên biết Minh Hạo sẽ không kí biên bản này, là người bình thường chỉ cần biết chữ sẽ không vô duyên vô cớ tự đưa mình vào tù nửa đời, lí do dùng biên bản này chỉ có một, rõ ràng muốn chọc giận Minh Hạo. Bọn chúng đã làm được.

"Tiểu tử, ngươi không phối hợp điều tra, có biết hậu quả là gì không?"

Tên râu rậm đứng dậy, chậm rãi đi đến sau lưng Minh Hạo, hai nắm tay vặn vào nhau kêu răng rắc.

Minh Hạo đưa mắt nhìn Camera trong phòng, xem xét màn hình ở đây. Chỉ có mình chống đối cảnh sát, mà sự tình sau đó người ngoài sẽ không biết được, cứ cho là biết thì sự việc trong đồn cảnh sát không dễ dàng truyền ra được.

Xem ra trên thế giới này đâu đâu cũng có loại cảnh sát phẩm chất kém vậy.

"Tôi không biết tôi sẽ có hậu quả gì, nhưng còn hai anh, chắc chắn cũng không tưởng tượng được hậu quả..."

Minh Hạo nhìn như không thèm để ý, quay đầu nhe răng cười với tên cảnh sát rậm râu.

"Ngươi muốn chết hả?"

Thấy Minh Hạo cuối cùng đã buông ra lời mạo phạm đến cảnh sát, tên râu rậm giơ tay định nắm lấy cổ áo Minh Hạo, tay kia nắm lại chuẩn bị nện xuống.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, tay tên râu rậm đấm vào khoảng không, chỉ thấy Minh Hạo từ chỗ ngồi đã đứng lên, giơ tay tóm cổ áo tên râu rậm.

"Anh muốn làm như vậy?"

Minh Hạo cười gian, nện một quyền vào bụng tên râu rậm.

Chỉ thấy tên râu rậm toàn thân co lại, cuộn mình ngã xuống mặt đất co giật.

Tên cảnh sát mặt đen giận giữ đứng lên:

"Ngươi dám đánh cảnh sát?"

Nói xong liền rút khẩu súng lục bên hông ra, nhắm ngay Minh Hạo.

Minh Hạo không để ý đến cái họng súng đen sì kia, chạy đến nhanh như chớp, nháy mắt đã đến sau lưng tên mặt đen, ngón tay nhẹ nhàng điểm vào cánh tay hắn, cánh tay đó lập tức như bị điện giật, run mạnh, khẩu súng lục trên tay rơi xuống đất.

Tên cảnh sát mặt đen chưa kịp phản ứng liền cảm thấy sau cổ run lên một hồi, sau đó liền ngất đi.

Minh Hạo nhặt tờ biên bản phi pháp trên bàn, cười khẩy nói:

"Xem ra thủ đoạn này các ngươi cũng hay dùng, không biết là bị tiết lộ ra ngoài thì sẽ ra sao đây."

Nghe Minh Hạo nói sẽ công bố bằng chứng, điều này xem như đã làm cảnh sát râu rậm tỉnh ra, mồ hôi túa ra lạnh toát.

"Mày... Mày dám sao? Mày có biết mình đã đắc tội với ai không? Chính là con trai của Trần lão gia đấy? Người của Trần lão gia có thể giết mười tám đời nhà mày đấy."

Râu rậm gầm rít lên, khắp người đau nhức khiến lão ta không thể đứng vững.

Sắc mặt Minh Hạo trở nên lạnh lùng:

"Lại là Trần lão gia... Các người đúng là một lũ khốn kiếp, các người đều không biết, bản lão gia vốn ghét nhất bị kẻ khác uy hiếp dọa nát..."

Nói xong hắn tiến về phía trước cho râu rậm một cước, đòn này làm cho lão bất tỉnh nhân sự.

"Dừng lại!"

Trong thoáng chốc, cánh cửa sắt của phòng thẩm tra bật tung, có bóng của một người lướt vào phòng.

"Dừng tay!"

Một giọng nói trong trẻo mà nghiêm khắc vang lên bên tai, Minh Hạo nghi ngờ quay đầu lại, vừa nhìn thấy người thì ánh mắt đang lạnh lẽo cũng dịu đi.

Đó là một cô nữ cảnh sát tư thế hiên ngang, tóc để ngang vai, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, chiếc mũi dọc dừa, đôi môi kiều diễm đánh một chút son màu hồng nhạt, một khuôn mắt đẹp hoàn hảo như của một minh tinh nổi tiếng người Nhật Bản hay Hàn Quốc, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ cảm nhận được chất anh thư toát lên từ bên trong, còn đẹp hơn mấy lần so với mấy ngôi sao kia, xem ra không thua kém chút nào so với Tịnh Lệ Cảnh Hoa.

Nhưng Minh Hạo chú ý hơn quân hàm trên vai của nữ cảnh sát, rõ ràng là có đính hai bông hoa bốn cánh, đây là dấu hiệu của cảnh sát điều tra.

Trong chốc lát Minh Hạo hiểu rằng nữ cảnh sát xinh đẹp như minh tinh điện ảnh này chính là Cục trưởng Cục cảnh sát khu vực phía Tây, là một cán bộ cấp cục trưởng của nước Hoa Hạ.

Lúc này trong lòng Thái Nghiên rất bồn chồn, vừa mới họp xong, vụ cướp ngân hàng gần đây nhất ở khu vực phía Tây khiến cô đau đầu, lại nghe nói có lệnh triệu tập, trong phòng thẩm tra của cục cảnh sát, bất ngờ có người tình nghi mắc tội tấn công cảnh sát, rõ ràng là xem thường quyền uy của cô đây mà.

"Chắp hai tay ra sau đầu, úp mặt vào tường."

Thái Nghiên chỉ tay vào Minh Hạo hét lớn.

Minh Hạo đánh giá ngược xuôi một lát, trong lòng cảm thấy bộ đồng phục quả nhiên là đồ tốt, chả trách có bao nhiêu người lựa chọn, để cho các đồng nghiệp nữ của họ mặc đồng phục làm việc...Lúc này nghe thấy mệnh lệnh của nữ cục trưởng, hắn không thể không nở nụ cười lạnh, nói:

"Cục trưởng đại nhân xinh đẹp, tôi thấy cô nên xem cái này trước sẽ tốt hơn đấy."

Hắn vừa nói vừa ném văn kiện trong tay cho nữ cảnh sát.

Thái Nghiên cũng không phải kẻ lỗ mãng, nếu không tuổi trẻ như cô sao có thể được ngồi trên cái ngai vàng Cục trưởng cục cảnh sát phía Tây, cho dù ô dù có lớn hơn nữa thì cũng chẳng thể được, bởi vậy khi thấy thái độ bình thản ung dung của Minh Hạo, cô thấy có điều gì đó không bình thường, cô cầm bức văn kiện lên, có hơi nghi ngờ, khẽ đưa mắt xem xét vài lần.

Dần dần khuôn mặt kiều diễm của nữ anh hùng phủ một vẻ lạnh lùng, cô hung hăng hất tên râu rậm đang nằm dưới đất, sau khi đưa mắt ra hiệu cho sỹ quan mặt đen, cô lạnh lùng hỏi Dương Thần:

"Vị này tên là gì?"

"Tôi họ Minh, tên Hạo."

"Tôi là Thái Nghiên, Cục trưởng cục cảnh sát khu vực phía Tây, tôi xin thay mặt cấp dưới xin lỗi anh về sự thất lễ vừa rồi, nhưng anh đã đánh người thi hành công vụ, anh có quyền giữ yên lặng, cũng có quyền mời luật sư bào chữa, nếu trong tình huống không có ai nộp tiền bảo lãnh cho anh, ít nhất sau 48 tiếng chúng tôi mới có thể thả anh."

Thái Nghiên nói xong, không đợi Minh Hạo nói thêm gì, lập tức chỉ huy mấy viên cảnh sát đưa hai người đang hôn mê bất tỉnh ra ngoài, nhìn Minh Hạo với vẻ mặt khó hiểu, rồi lại sập mạnh cánh cửa sắt.

Minh Hạo đờ đẫn nhìn một toán người đi vào rồi đi ra, mình lại vẫn bị nhốt trong đây, bất chợt cười khổ, gọi ai đến chứ? Gọi 'bọn họ' thì chỉ có nước bị lôi về. Xem ra tha hồ mà ngồi trong phòng giam 48 tiếng rồi.

Bên ngoài phòng giam, Thái Nghiên nhìn Phùng Bưu toát mồ hôi hột, nhíu mày nói:

"Đội trưởng Phùng, việc của anh đến khi bình xét cuối tháng tôi sẽ báo cáo chính xác, anh tự cầu phúc cho mình đi."

Nói xong, cô mặc kệ Phùng Bưu mềm nhũn cả chân đứng đó, bước vào phòng làm việc.

Vào đến phòng làm viêc Thái Nghiên cũng không nghỉ ngơi, tuy mới vào nghề cảnh sát không được bao lâu, nhưng khứu giác nhạy bén thường giúp cô phá được những vụ án lớn, lần này cô cũng quan sát được một vài tình tiết không bình thường, cô cảm nhận được một sự áp lực khó hiểu từ cậu trai trẻ tuổi tên Minh Hạo kia, nhưng hắn ta lại cười rất hiền lành, hơn nữa từ tướng mạo lại khó liên tưởng đến làm việc xấu, vậy rốt cuộc là bản thân ta đang sợ hãi điều gì?

Thái Nghiên vốn là người cao ngạo, cô thích cảm giác nắm bắt được tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, bởi vậy cô lập tức bắt đầu điều tra các tư liệu đang có trong tay, tìm kiếm mọi hồ sơ vụ án có liên quan đến Minh Hạo.

Lý lịch của Minh Hạo nhanh chóng bị Thái Nghiên tìm ra, không ngờ lại có quá ít tư liệu về Minh Hạo, Thái Nghiên mới chỉ nhìn qua đã phát hiện ra bản lý lịch này có quá nhiều điểm kỳ quái...

"Sinh tại Bắc Kinh, 10 tuổi đi định cư tại Mỹ cùng cha mẹ, có họ hàng tại Bắc Kinh , 22 tuổi tốt nghiệp học vị thạc sỹ Makerting và Quản Trị Kinh Doanh tại đại học Harvard Hoa Kỳ, cùng năm đó trở về nước..."

Phần cuối bản lý lịch khá đơn giản và sơ sài này đột nhiên xuất hiện một bức ảnh Minh Hạo chụp chung với cô giáo hiệu trưởng đại học Harvard Drew Foster tại khuôn viên trường, khu quần thể kiến trúc màu đỏ đặc trưng với huy hiệu trường nổi bật, khuôn mặt Minh Hạo đeo kính lộ rõ vẻ trí thức, cười rạng rỡ bên cạnh cô Foster.

Ảnh thuộc kho tư liệu của Cục cảnh sát không thể nào là ảnh photoshop, nhưng Thái Nghiên cảm thấy như chính mình đang bị trêu tức, tên thạc sỹ quái quỷ tốt nghiệp đại học Harvard kia có thể nào lại đi bán cafe ở chợ không? Còn nữa, 10 tuổi đi định cư tại Mỹ cùng cha mẹ, vậy sau khi định cư  thì sao? Còn có quãng hơn mười tuổi, sao liền nhảy cóc lên tốt nghiệp đại học luôn nhỉ? Cha mẹ như thế nào?

Nhưng Thái Nghiên nhanh chóng bình tĩnh lại, kho tư liệu của Cục cảnh sát đương nhiên không thể nào có người tự ý thay đổi lộn xộn, mỗi bản tư liệu của một người đều được Cục tự sắp xếp vào, tư liệu của Minh Hạo rõ ràng có vô khối lỗ hổng nực cười, vậy cũng có cái lý của nó chứ, sao cán bộ cao cấp Cục cảnh sát lại có thể đưa một lý lịch như thế này vào cơ chứ?

Thái Phiên nhanh chóng nghĩ đến hai khả năng: Một là, thân phận của Minh Hạo rất đặc biệt, là một nhân viên cơ mật của nhà nước, ví như nhân viên Cục an ninh quốc gia, hai là thân phận của Minh Hạo cũng rất đặc biệt, có điều, là kiểu nhân vật đặc biệt mà nhà nước không cho phép người khác biết đến...

Thái Phiên nhanh chóng loại bỏ khả năng thứ nhất, nếu như là nhân viên của Cục an ninh, thì tư liệu phải tỉ mỉ đến mức không thể bắt bẻ được mới đúng, như thế mới không bị những nghi ngờ không tốt, bởi vậy Minh Hạo chỉ có thể thuộc loại đặc biệt thứ hai, loại nhân vật mà các lãnh đạo cấp trên không muốn nói ra, cũng không có yểm hộ đặc biệt nào, chỉ là một cái giá trống không được bày ra để che đậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com