Dong Nhan Naruto Sa Mac Duoi Anh Trang
(Có một vài chi tiết mình lấy trong truyện của Pannsyy nhé. Hy vọng mọi người không ném đá) Được một thời gian, các thành viên của Akatsuki đã quen với việc căn phòng luôn sạch bong mỗi khi họ đi làm nhiệm vụ về, thi thoảng còn kèm theo và mẩu giấy nhắn nhắc nhở như: "Deidara, đừng có làm căn phòng nhọ nhem nữa. Tôi lau dọn cực lắm đó!" hay là "Hidan, làm ơn dọn cái đống sách gọn vào, không là tôi vứt hết đấy!"... Còn có cả cơm dẻo canh ngọt... Vô cùng đầy đủ... Không ai biết người giúp việc kia là ai, gan lớn cỡ nào mà dám làm việc trong một tổ chứ phản nhẫn thế này, ngoại trừ Deidara... Thời gian Tsukiko ở nơi này cũng đã được một vài tuần rồi. Và người mà cô thấy có hứng thú nhất là Itachi... Anh ta lúc nào cũng có cái vẻ mặt thế nào ấy... Vừa buồn bã, vừa u uất... Nếu theo truyện thì anh ta chỉ mới 21 tuổi thôi, hơn cô 5 tuổi. Mà sao nhìn anh ta còn già hơn cả trong truyện lẫn anime... Cả hai cái vết dài từ mắt kẻ xuống mặt nữa chứ. Y như vết nhăn... Nhưng điều khiến Tsukiko chú ý ở anh ta không chỉ có vậy... Nhìn anh ta khiến cô dường như liên tưởng đến những quá khứ sâu thẳm trong mình ấy... Phòng của Itachi và Kisame lúc nào cũng sạch sẽ nhất, có lẽ là do anh ta dọn đi... Và có vẻ như hai người họ cũng không bày bừa gì nhiều lắm. Mà chỗ của Itachi thì lại đơn giản đến không ngờ... Nhưng sao cô cứ thấy có điều gì đó là lạ... Tsukiko đã tra vài chuyện về Uchiha Itachi trong truyện tranh. Con trưởng, thiên tài, 14 tuổi diệt tộc, chỉ để lại mỗi Sasuke, tham gia Akatsuki. Một lô một lốc bí mật về anh ta nữa... Và kể cả cô thì tất cả mọi người đều là tội phạm cấp S. Chậc...
Từ khi Tsukiko đến làng Mưa, lượng mưa trút xuống đã giảm đi đáng kể. Cá biệt còn có ngày hửng chút nắng... Đương nhiên đều là công của Tsukiko hết, vì cô thích mưa nhưng hôm nào cũng mưa thì trời lạnh lắm, và cô muốn được nhìn thấy nắng... Trời lạnh hơn vì đã vào mùa thu, và Tsukiko thi thoảng nghe được những tiếng ho cố nén phát ra từ phòng Itachi... Phải rồi, hình như trong phim có nói anh ta bị bệnh thì phải? Nhưng bệnh gì mới được cơ chứ? Sáng nay sau khi thức dây, Itachi nhận ra có một hộp thuốc được đặt tại đầu giường anh... Cùng với đó là một mảnh giấy nhỏ: "Sáng, chiều, tối. Cứ sau bữa ăn thì uống một viên. Tôi sẽ quan sát đấy. Nếu không muốn mọi người biết bệnh của mình thì ngoan ngoãn uống đi." Gì chứ? Đây là đang uy hiếp anh sao?... Nhưng sao người này lại biết anh bị bệnh?... Cầm hộp thuốc trên tay, một cảm giác kỳ lạ bỗng lan tỏa trong lòng Itachi... Rốt cuộc người giúp việc thần bí kia là ai? Người đó luôn nấu đúng các món anh thích, luôn dọn phòng anh sạch sẽ và giờ là hộp thuốc này... Cảm giác được quan tâm này đã bao lâu rồi anh mới được nhận nhỉ?........................ Itachi ngồi trên nhánh cây trước căn cứ, nhìn xa xăm. Bóng đêm đặc quánh bao xung quanh khiến anh khó thở... Từ lâu rồi, đêm đen giống như một phần mà anh không thể chối bỏ... Và cả quá khứ của anh cũng chìm trong màu đen... Mưa đã ngớt, chỉ còn lất phất... Nhưng vẫn lạnh đến thấu xương... Mà bỏ đi, cũng chẳng liên quan đên anh, cái cơ thể này có lạnh thêm chút nữa cũng chẳng chết được đâu... Nghĩ vậy, Itachi mệt mỏi khép mắt... Và anh nhanh chóng chìm vào một giấc ngủ không báo trước... - Này, rốt cuộc là cô định ở cái chỗ này bao lâu hả?_ Kurama mắng Tsukiko xối xả khiến cô cười trừ... Tsukiko bước ra khỏi căn cứ, ngẩng mặt lên nhìn mặt trăng... - Bình tĩnh đi Kurama. Tôi tự có tính toán của tôi mà._ Tsukiko định quay vào thì nhìn thấy có một người đang ngồi trên cành cây trong đêm... Quan sát kỹ hơn chút nữa, cô nhận ra Itachi đã ngủ say rồi... "Cái người kia không biết tự chăm sóc sức khỏe chắc. Đã ốm rồi còn ra gió!" Cô cau mày thở dày... Khi Itachi mở mắt, anh ngạc nhiên khi thấy người mình đã được ai đó đắp cho một chiếc chăn từ bao giờ. Thảo nào mà ngồi suốt ngoài trời mà anh lại không thấy quá lạnh... Nhưng ai mới là người đắp cho anh chứ? Người có thể đến gần mà anh không nhận ra... Kẻ này có lẽ là rất mạnh đi... Cái lạnh khiến Tsukiko rùng mình tỉnh dậy... Ở làng Cát quanh năm nắng nóng khiến khả năng chịu lạnh của cô giảm sút mất rồi... Thấy trời đã sắp sáng, Tsukiko bèn thức dậy nấu nướng... Và để người khác không nhận diện được mình, cô đeo một chiếc mặt nạ màu xanh nhạt như màu lá non... Chỉ cần còn ở trong Akatsuki thì cô còn đeo cái mặt nạ ấy... Và chỉ có ba người biết được người giúp việc thần bí kia là ai... Nấu nướng xong, Tsukiko bắt đầu công đoạn chuẩn bị dọn dẹp buồng tắm. Nhưng tiếng ho dữ dội từ trong phòng tắm phát ra khiến cô giật mình... Kiểu này có lẽ, mà không phải... Chắc chắn là Itachi rồi, căn bệnh của anh ta đã vào giai đoạn trầm trọng luôn rồi á... Itachi bước ra từ phòng tắm với bàn tay đang bụm miệng, anh giật mình khi thấy một cô gái đang đứng trước mặt anh... Cô ta có mái tóc dài vàng chấm đất, đeo một chiếc mặt nạ lục nhạt và đôi mắt màu nước trong vắt đang chiếu cái nhìn về anh... Có vẻ cô ta là người giúp việc do Konan thuê về thì phải... Cô ta... đang nhíu mày đúng không nhỉ? Người giúp việc kia tiến về phía Itachi và đặt tay lên ngực anh, sau đó bắt đầu truyền Chakra trị thương. Itachi không né tránh. Bởi vì cô gái ấy không hiểu sao lại khiến anh cảm thấy an tâm... Khi đã ngớt cơn ho, cô gái kia lướt qua anh... Và trong một khoảnh khắc, Itachi đã nghe thấy tiếng nói rất khẽ vang lên bên tai mình... - Đừng có tự hành hạ bản thân nữa._ Giọng nói ấy, quen thuộc đến kỳ lạ... Tsukiko tiếp tục công việc của mình. Và cô thừa biết cái tên Uchiha kia còn lâu mới nghe lời cô nên cũng chẳng quan tâm nữa... Cứ chú tâm vào việc của mình thôi... Bịch... Một giọt mồ hôi chảy xuống trán Tsukiko... Âm thanh này nghe quen quen... đừng có nói là... Mở cửa, Tsukiko nhìn thấy một thân ảnh đang nằm gục ngay trên sàn... Dám cá là phơi sương đêm qua nên bị cảm lạnh rồi... Kệ kệ kệ... Mặc cho hắn ở đó luôn, để mọi người biết bệnh tình của hắn... Tsukiko đã nhắc nhở rồi mà không nghe, cho chừa... Cô đi lướt qua Itachi. Mọi người sắp dậy rồi, phải mau sắp xếp bàn ăn... - Lạnh... Tsukiko dừng khựng lại... Trời ạ... Chỉ có thể trách cô quá tốt thôi, không thể thấy chết mà không cứu được........................... Itachi mở mắt, chống tay ngồi dậy... Rõ ràng là anh đang ở phòng tắm mà, sao lại trở về phòng mình vậy? Cả người anh nóng hầm hập, khó chịu... Trên bàn có một cốc nước và một mẩu giấy nhỏ, Itachi cầm lên: "Ở yên đấy. Đừng có đi đâu hết!" Cạch... Tsukiko bước vào phòng và thấy người trong đó đã tỉnh. Cô bèn đặt tô cháo lên bàn rồi bước lại gần anh ta. Tiếp tục sử dụng chakra trị thương... - Cô là người giúp việc mới? Gật... - Cô là một ninja? Gật... - Cô biết đây là đâu đúng không?_ Dù người bên cạnh không nói lời nào nhưng Itachi vẫn hỏi... Có thể là bởi vì cảm giác thân quen mà cô ta mang lại cho anh... Gật... - Nếu đã biết, tại sao cô vẫn dám vào? Cô gái ấy đột ngột ngẩng mặt nhìn anh... Đôi mắt qua chiếc mặt nạ trong veo không chút gợn... Rồi khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng... - Anh ăn hết bát cháo đó đi. Còn nữa, tâm bệnh thì chỉ có thể dùng dược tâm để giải thôi. Tsukiko rời khỏi phòng... Để lại Itachi ở trong đó... Anh cầm bát cháo lên... Cảm thấy sự ấm áp đang thấm vào mình...
Từ khi Tsukiko đến làng Mưa, lượng mưa trút xuống đã giảm đi đáng kể. Cá biệt còn có ngày hửng chút nắng... Đương nhiên đều là công của Tsukiko hết, vì cô thích mưa nhưng hôm nào cũng mưa thì trời lạnh lắm, và cô muốn được nhìn thấy nắng... Trời lạnh hơn vì đã vào mùa thu, và Tsukiko thi thoảng nghe được những tiếng ho cố nén phát ra từ phòng Itachi... Phải rồi, hình như trong phim có nói anh ta bị bệnh thì phải? Nhưng bệnh gì mới được cơ chứ? Sáng nay sau khi thức dây, Itachi nhận ra có một hộp thuốc được đặt tại đầu giường anh... Cùng với đó là một mảnh giấy nhỏ: "Sáng, chiều, tối. Cứ sau bữa ăn thì uống một viên. Tôi sẽ quan sát đấy. Nếu không muốn mọi người biết bệnh của mình thì ngoan ngoãn uống đi." Gì chứ? Đây là đang uy hiếp anh sao?... Nhưng sao người này lại biết anh bị bệnh?... Cầm hộp thuốc trên tay, một cảm giác kỳ lạ bỗng lan tỏa trong lòng Itachi... Rốt cuộc người giúp việc thần bí kia là ai? Người đó luôn nấu đúng các món anh thích, luôn dọn phòng anh sạch sẽ và giờ là hộp thuốc này... Cảm giác được quan tâm này đã bao lâu rồi anh mới được nhận nhỉ?........................ Itachi ngồi trên nhánh cây trước căn cứ, nhìn xa xăm. Bóng đêm đặc quánh bao xung quanh khiến anh khó thở... Từ lâu rồi, đêm đen giống như một phần mà anh không thể chối bỏ... Và cả quá khứ của anh cũng chìm trong màu đen... Mưa đã ngớt, chỉ còn lất phất... Nhưng vẫn lạnh đến thấu xương... Mà bỏ đi, cũng chẳng liên quan đên anh, cái cơ thể này có lạnh thêm chút nữa cũng chẳng chết được đâu... Nghĩ vậy, Itachi mệt mỏi khép mắt... Và anh nhanh chóng chìm vào một giấc ngủ không báo trước... - Này, rốt cuộc là cô định ở cái chỗ này bao lâu hả?_ Kurama mắng Tsukiko xối xả khiến cô cười trừ... Tsukiko bước ra khỏi căn cứ, ngẩng mặt lên nhìn mặt trăng... - Bình tĩnh đi Kurama. Tôi tự có tính toán của tôi mà._ Tsukiko định quay vào thì nhìn thấy có một người đang ngồi trên cành cây trong đêm... Quan sát kỹ hơn chút nữa, cô nhận ra Itachi đã ngủ say rồi... "Cái người kia không biết tự chăm sóc sức khỏe chắc. Đã ốm rồi còn ra gió!" Cô cau mày thở dày... Khi Itachi mở mắt, anh ngạc nhiên khi thấy người mình đã được ai đó đắp cho một chiếc chăn từ bao giờ. Thảo nào mà ngồi suốt ngoài trời mà anh lại không thấy quá lạnh... Nhưng ai mới là người đắp cho anh chứ? Người có thể đến gần mà anh không nhận ra... Kẻ này có lẽ là rất mạnh đi... Cái lạnh khiến Tsukiko rùng mình tỉnh dậy... Ở làng Cát quanh năm nắng nóng khiến khả năng chịu lạnh của cô giảm sút mất rồi... Thấy trời đã sắp sáng, Tsukiko bèn thức dậy nấu nướng... Và để người khác không nhận diện được mình, cô đeo một chiếc mặt nạ màu xanh nhạt như màu lá non... Chỉ cần còn ở trong Akatsuki thì cô còn đeo cái mặt nạ ấy... Và chỉ có ba người biết được người giúp việc thần bí kia là ai... Nấu nướng xong, Tsukiko bắt đầu công đoạn chuẩn bị dọn dẹp buồng tắm. Nhưng tiếng ho dữ dội từ trong phòng tắm phát ra khiến cô giật mình... Kiểu này có lẽ, mà không phải... Chắc chắn là Itachi rồi, căn bệnh của anh ta đã vào giai đoạn trầm trọng luôn rồi á... Itachi bước ra từ phòng tắm với bàn tay đang bụm miệng, anh giật mình khi thấy một cô gái đang đứng trước mặt anh... Cô ta có mái tóc dài vàng chấm đất, đeo một chiếc mặt nạ lục nhạt và đôi mắt màu nước trong vắt đang chiếu cái nhìn về anh... Có vẻ cô ta là người giúp việc do Konan thuê về thì phải... Cô ta... đang nhíu mày đúng không nhỉ? Người giúp việc kia tiến về phía Itachi và đặt tay lên ngực anh, sau đó bắt đầu truyền Chakra trị thương. Itachi không né tránh. Bởi vì cô gái ấy không hiểu sao lại khiến anh cảm thấy an tâm... Khi đã ngớt cơn ho, cô gái kia lướt qua anh... Và trong một khoảnh khắc, Itachi đã nghe thấy tiếng nói rất khẽ vang lên bên tai mình... - Đừng có tự hành hạ bản thân nữa._ Giọng nói ấy, quen thuộc đến kỳ lạ... Tsukiko tiếp tục công việc của mình. Và cô thừa biết cái tên Uchiha kia còn lâu mới nghe lời cô nên cũng chẳng quan tâm nữa... Cứ chú tâm vào việc của mình thôi... Bịch... Một giọt mồ hôi chảy xuống trán Tsukiko... Âm thanh này nghe quen quen... đừng có nói là... Mở cửa, Tsukiko nhìn thấy một thân ảnh đang nằm gục ngay trên sàn... Dám cá là phơi sương đêm qua nên bị cảm lạnh rồi... Kệ kệ kệ... Mặc cho hắn ở đó luôn, để mọi người biết bệnh tình của hắn... Tsukiko đã nhắc nhở rồi mà không nghe, cho chừa... Cô đi lướt qua Itachi. Mọi người sắp dậy rồi, phải mau sắp xếp bàn ăn... - Lạnh... Tsukiko dừng khựng lại... Trời ạ... Chỉ có thể trách cô quá tốt thôi, không thể thấy chết mà không cứu được........................... Itachi mở mắt, chống tay ngồi dậy... Rõ ràng là anh đang ở phòng tắm mà, sao lại trở về phòng mình vậy? Cả người anh nóng hầm hập, khó chịu... Trên bàn có một cốc nước và một mẩu giấy nhỏ, Itachi cầm lên: "Ở yên đấy. Đừng có đi đâu hết!" Cạch... Tsukiko bước vào phòng và thấy người trong đó đã tỉnh. Cô bèn đặt tô cháo lên bàn rồi bước lại gần anh ta. Tiếp tục sử dụng chakra trị thương... - Cô là người giúp việc mới? Gật... - Cô là một ninja? Gật... - Cô biết đây là đâu đúng không?_ Dù người bên cạnh không nói lời nào nhưng Itachi vẫn hỏi... Có thể là bởi vì cảm giác thân quen mà cô ta mang lại cho anh... Gật... - Nếu đã biết, tại sao cô vẫn dám vào? Cô gái ấy đột ngột ngẩng mặt nhìn anh... Đôi mắt qua chiếc mặt nạ trong veo không chút gợn... Rồi khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng... - Anh ăn hết bát cháo đó đi. Còn nữa, tâm bệnh thì chỉ có thể dùng dược tâm để giải thôi. Tsukiko rời khỏi phòng... Để lại Itachi ở trong đó... Anh cầm bát cháo lên... Cảm thấy sự ấm áp đang thấm vào mình...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com