Dong Nhan Ma Dao To Su Tram Tien Mong
Trầm Tiên Mộng.Ta lại mơ thấy A Dao, cả cơ thể đệ ấy không có chỗ nào lành lặn, máu nhuộm đỏ cả y phục. A Dao không còn mỉm cười dịu dàng gọi ta là nhị ca nữa, đệ ấy chỉ lẳng lặng nhìn ta, trong đôi mắt ấy như chất vấn ta vì sao lại không tin đệ ấy. A Dao, A Dao... ta tin đệ, ta vẫn luôn tin tưởng đệ....Đừng, đừng nhìn ta với ánh mắt nghi ngờ đó. A Dao, chỉ mình ta tin đệ thì có ích gì, dù rằng, tất cả sự thật là chính tay đệ giết chết đại ca. Đại ca có lỗi nhưng đệ nào vô tội, A Dao... ta tin đệ thì có ích gì?
.
.
.
Ta có một giấc mơ, không hiểu sao ta lại mơ về những ký ức vụn vặt thời niên thiếu đó, những ký ức giữa ta và A Dao, ký ức đó tươi đẹp biết bao nhiêu? A Dao vẫn còn là một A Dao trong sáng lương thiện, dù sống trong bùn lầy nhưng vẫn vững tâm chính nghĩa, A Dao khi đó mạnh mẽ cứu ta thoát khỏi biển lửa, thân thể gầy yếu đó cõng ta trên lưng chạy thoát khỏi kẻ địch, đôi tay gầy yếu ấy sẵn sàng dang rộng bảo vệ ta... trong bóng tối, nụ cười dịu dàng của A Dao khiến ta vững tâm, một loại cảm xúc xa lạ tràn dâng, trái tim điên cuồng đập loạn, ta không hiểu đó là loại tình tự gì, nhưng trong lòng lại không do dự quyết tâm."Dù sau này có ra sao, ta nhất định sẽ bảo vệ A Dao chu toàn."
.
.
.
Ta giật mình tỉnh giấc, nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt. A Dao A Dao.... ta hiểu rồi, ta rốt cuộc cũng hiểu được cái cảm xúc xa lạ khiến trái tim ta điên cuồng đập loạn đó là gì rồi. A Dao đệ có nghe thấy không? A Dao, ta thích đệ. Nhưng xin lỗi A Dao, dù hứa sẽ bảo vệ đệ chu toàn, cuối cùng lại chỉ là một lời hứa suông. Rốt cuộc thì ta vẫn thất hứa với đệ. Tự bản thân ta biết rõ, ta là một kẻ ngu si nhu nhược, thích một người lại mãi trì độn không phát giác ra, đến khi mọi chuyện không thể vãn hồi thì ngu ngốc ôm lấy đau khổ. A Dao, đệ sẽ cười ta sao? Cười đáng lắm!"A Dao, ta chỉ tiếc kiếp này đã không yêu đệ sớm hơn." "...................""Qua cầu Nại Hà, ta nhất định sẽ không uống canh Mạnh Bà... Để kiếp sau... vẫn nhớ... Kiếp sau sẽ lại... đi tìm... Kiếp sau, ta sẽ yêu đệ, sẽ yêu ngay từ cái nhìn tiên, A Dao ta hứa!"
.
.
.
Ta có một giấc mơ, không hiểu sao ta lại mơ về những ký ức vụn vặt thời niên thiếu đó, những ký ức giữa ta và A Dao, ký ức đó tươi đẹp biết bao nhiêu? A Dao vẫn còn là một A Dao trong sáng lương thiện, dù sống trong bùn lầy nhưng vẫn vững tâm chính nghĩa, A Dao khi đó mạnh mẽ cứu ta thoát khỏi biển lửa, thân thể gầy yếu đó cõng ta trên lưng chạy thoát khỏi kẻ địch, đôi tay gầy yếu ấy sẵn sàng dang rộng bảo vệ ta... trong bóng tối, nụ cười dịu dàng của A Dao khiến ta vững tâm, một loại cảm xúc xa lạ tràn dâng, trái tim điên cuồng đập loạn, ta không hiểu đó là loại tình tự gì, nhưng trong lòng lại không do dự quyết tâm."Dù sau này có ra sao, ta nhất định sẽ bảo vệ A Dao chu toàn."
.
.
.
Ta giật mình tỉnh giấc, nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt. A Dao A Dao.... ta hiểu rồi, ta rốt cuộc cũng hiểu được cái cảm xúc xa lạ khiến trái tim ta điên cuồng đập loạn đó là gì rồi. A Dao đệ có nghe thấy không? A Dao, ta thích đệ. Nhưng xin lỗi A Dao, dù hứa sẽ bảo vệ đệ chu toàn, cuối cùng lại chỉ là một lời hứa suông. Rốt cuộc thì ta vẫn thất hứa với đệ. Tự bản thân ta biết rõ, ta là một kẻ ngu si nhu nhược, thích một người lại mãi trì độn không phát giác ra, đến khi mọi chuyện không thể vãn hồi thì ngu ngốc ôm lấy đau khổ. A Dao, đệ sẽ cười ta sao? Cười đáng lắm!"A Dao, ta chỉ tiếc kiếp này đã không yêu đệ sớm hơn." "...................""Qua cầu Nại Hà, ta nhất định sẽ không uống canh Mạnh Bà... Để kiếp sau... vẫn nhớ... Kiếp sau sẽ lại... đi tìm... Kiếp sau, ta sẽ yêu đệ, sẽ yêu ngay từ cái nhìn tiên, A Dao ta hứa!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com