Dong Nhan Ma Dao To Su To Thiep Ngo Dong
Tô Thiệp cùng đi với Giang Trừng ra cổng, tự dưng trong lòng ngổn ngang vô số cảm xúc không thể gọi tên.Giang Trừng thấy sắc mặt cậu không tốt, nhất thời cũng không biết phải nói gì. - Tôi tưởng cậu phải thích hắn.Tô Thiệp nhíu mày quay sang nhìn Giang Trừng, cậu không hiểu vị kế bên mình nói vậy là sao.- Còn không phải sao? Cậu vốn thích được chú ý, chính cậu trước đây đã nói vậy mà. Tô Thiệp đúng là từng mặt dày nói vậy với bạn học cùng lớp, kết quả chính là người ta cũng mặt dày đồn đoán khắp nơi, nói rằng cậu ảo tưởng. Có lẽ vì vậy mà Giang Trừng cho rằng cậu cũng sẽ giống như trước đây, thấy được người khác bắt chuyện liền cảm thấy mình đặc biệt, và rồi trở thành một tín đồ của những phần tử theo hệ tư tưởng Mạnh Dao trong cái trường này. Thấy Tô Thiệp né người nổi tiếng như né tà, Giang Trừng cảm thấy có gì đó không đúng thôi. - Tôi không biết, chỉ là, tôi cảm thấy hơi mệt nếu mình phải suốt ngày đứng giữa một đám đông như thế. - Hả? – Giang Trưng ngạc nhiên hỏi lại.- À, ngài đừng để ý, là do tôi thấy tôi đã già rồi, thấy không, lưng bắt đầu đau rồi đây.- Hừ - Giang Trừng cảm thấy hơi hiếu kì – Cậu mà già thì tôi cũng già à? Nói nhảm!Tô Thiệp sau cùng chỉ cười cười cho qua chuyện. Đổi tính đổi nết như vậy, cũng giống người già mà ha?***Mạnh Dao nhâm nhi một ít trà nóng, sau khi ăn trưa với anh trai mình, cậu chọn một quán cà phê nho nhỏ để chờ một người đặc biệt đến. Cậu nhớ lại khoảnh khắc ban sáng trong lớp, những tưởng gặp lại mình, Tô Thiệp phải cảm thấy vui vẻ hơn chứ. Cớ làm sao đầu giờ mặt mũi ủ dột, sau khi gặp cậu mặt lại càng đen hơn?Mạnh Dao kì thật cũng không có ý gì, cậu từ lâu, như những người khác, đã nhớ ra vài chuyện thú vị. Nhưng có vẻ như Tô Thiệp không như thế. Chỉ là Tô Thiệp vốn dễ hiểu, dễ thu phục, những tưởng cười với cậu ấy, nhớ tên cậu ấy là đã có thể nắm được trái tim người ta, nhưng không, Tô Thiệp bài trừ Mạnh Dao, ngay từ những giây phút gặp gỡ đầu tiên. Tại sao lại như vậy?Là do ai? Lam Trạm sao?Mà khoan, nhắc đến Lam Trạm mới nhớ, dường như hôm trước có nghe Lam Hoán ca ca nói, em họ của anh ấy vừa từ Nhật về.Là một người, rất đáng lưu tâm.***Tô Thiệp tìm cách đẩy những suy nghĩ lộn xộn về việc gặp lại Mạnh Dao ra khỏi đầu, đâu đó chính cậu cũng cảm thấy có vẻ như mình đã hơi bất lịch sự với người ta, nhưng nếu hỏi cậu có muốn tìm người đó xin lỗi không thì câu trả lời là không, vì cậu sợ chỉ sơ suất một chút thôi cậu sẽ bị người ta thao túng tâm lý. Cậu cố gắng hoàn thành bài tập nhóm vào cuối tuần, và điều này khiến Kim Tử Hiên hài lòng, còn nhắn tin trong gr chat tag tên Giang Trừng lẫn Ngụy Anh vào: " Tụi bây thấy người ta chưa, còn không nhanh nộp bài cho bổn công tử???"Thật sự khiến Tô Thiệp dở khóc dở cười. Cũng trong mấy ngày cuối tuần đó, tin tức về Kim Tử Huân tràn ngập mạng xã hội, người người nhà nhà không tiếc lời thóa mạ gã, cũng là lôi cả tổ tiên dòng họ Kim gia ra chửi, bảo rằng sinh ra trong nhung lụa lại không biết dạy, để giờ thành phần tử ăn hại, chẳng làm được gì còn bạo hành bạn học. Tô Du hỉ hả cười, còn giở từng bài báo ra đọc cho Tô thiệp nghe, Tô Thiêp lại bận làm bài tập trên lớp nên hoàn toàn ngó lơ, coi như không hay không biết. - Nhưng đã giấu mấy thông tin này được mấy năm trời, sao bây giờ bị moi ra? Kim gia đã chọc trúng thứ gì rồi?- ...Tô Thiệp cũng cảm thấy Tô Du nói có lý. Rõ ràng mẹ hắn chuyện nhỏ hắn gây ra thì tỏ vẻ xin lỗi ăn năn, nhả ra ít tiền bồi thường là xong, chuyện lớn thì tìm cách bịt đầu mối, vậy sao khi không sau một thời gian dài mấy thứ bê bối này lại xì ra? Còn cố tình bị phanh phui cho lớn chuyện. Kim gia xuống dốc đến mức không còn khả năng chi trả cho cánh truyền thông nữa sao?Hay đúng là họ đụng phải ai không nên đụng rồi?Mà Kim Tử Hiên nghe mấy tin này, những tưởng tâm trạng phải xuống dốc không phanh, ngược lại có vẻ còn thoải mái hơn mọi khi.Chuyện của bọn thiếu gia lắm tiền đúng là không thể hiểu được.***Đầu tuần Tô Thiệp có tiết học chung nhóm với mấy vị oan gia, nên dù cái lưng còn hơi ê ẩm, nhưng có đánh chết cũng nhất định không đến trễ. Vừa vào lớp đã thấy trùm cuối ngồi chễm chệ ở dãy giữa, nhất thời lúng túng không biết nên ngồi ở đâu. Lam Trạm rất nhanh chóng đã trông thấy Tô Thiệp, khiến cậu theo quán tính ngồi đại vào một chỗ còn trống, mãi đến khi Kim Tử Hiên với Giang Trừng đến.- Này, chung nhóm thì lên kia ngồi đi, ngồi ở đây làm gì? – Giang Trừng mặt nhăn mày nhó nói.- Cậu ta ngại đó mà. – Kim Tử Hiên cười nhạt – Nhưng đúng là cậu nên sang bên kia ngồi với bọn tôi. Làm việc nhóm mà ngồi xa vậy thì ko được đâu.Tô Thiệp gật đầu, ôm cặp theo sau hai vị đại gia rời đi. Cậu chọn ngồi ngoài cạnh Giang Trừng, né cái người kia càng xa càng tốt. - Chuyện của anh họ mày sao rồi chim công ? – Giang Trừng châm chọc.- Vẫn vậy.- Vẫn vậy?- Vẫn ồn ào như vậy, chưa giải quyết được, đang tìm cách tổ chức họp báo làm dịu dư luận, cũng là đang tìm người đã đưa mấy thông tin này lên mạng.- Tao nghĩ chẳng dễ gì tìm ra người đó đâu. - Tao cũng thấy vậy – Từ đầu tới cuối Kim Tử Huân đều nói rất thản nhiên – Thằng nhãi đó, chắc đụng trúng ổ kiến lửa nhà nào rồi.Nghe cách nói chuyện thì có vẻ như Kim Tử Hiên cũng chẳng lấy gì làm ưa thích đối với gã anh họ báo đời của y.- Nhưng dù sao, cả Kim gia cũng bị ảnh hưởng mà. – Ngụy Anh từ lúc nào đã đi đến nhập cuộc – Mày không lo lắng gì thật à?- Kim gia sẽ ổn, chỉ là hiện tại có chút tổn thất do giá cổ phiếu giảm mạnh. Nhưng tao tin chắc sau họp báo, mọi thứ sẽ dịu xuống. – Kim Tử Hiên ngả người ra sau, thong thả khoanh tay lại, liếc mắt nhìn Ngụy Anh. - Nhưng còn Kim Tử Huân thì không, phải vậy không ?- Ngụy Anh mỉm cười.- Quá rõ ràng mà. – Kim Tử Hiên đáp – Tự làm tự chịu. Chắc gây sự trúng con cái nhà ai không phải dạng vừa mới thành ra như vậy. Nói đến đây, không gian bỗng lặng ngắt như tờ. Dĩ nhiên ai cũng đều thắc mắc, rốt cuộc Kim Tử Huân đã chọc trúng ai mà thê thảm như vậy. Tô Thiệp không biết người cuối cùng gã to con đó chọc phải có phải mình không, hay sau đó còn lân la kiếm chuyện với ai nữa.Ngây ngốc nghĩ ngợi một lúc lâu, không biết từ lúc nào ánh mắt của Ngụy Anh đã hướng về phía cậu.- Tôi nghe nói cậu bị đau lưng hả? – Ngụy Anh cười vui vẻ - Đỡ chưa?- Tôi đỡ rồi, cảm ơn. - Vậy tốt rồi- Cậu ta nói cậu ta già rồi – Giang Trừng chen vào – Nên mới bị đau lưng.- Cậu mà già thì bọn tôi thế nào? – Kim Tử Hiên nói- Nói thật đi, sao mà bị đau lưng?Tô Thiệp nhất thời bị hỏi tới liền không biết phải trả lời họ như nào. Cậu không muốn nói rằng do Kim Tử Huân đã ra tay với cậu, tình hình đang căng thẳng, cậu không muốn gây thêm chuyện cho bản thân mình nữa. Chợt cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc.- Mọi người đông vui quá ta? Là giọng Mạnh Dao.Tức là cái lớp này không chỉ có mấy vị oan gia, còn có luôn cả Mạnh Dao á? Lại thế nào nữa, người không muốn gặp lại cứ gặp liên tục là sao?- Chào cậu, lâu quá không gặp. – Ngụy Anh nở một nụ cười không thể công nghiệp hơn. - Mới gặp hồi tuần rồi mà, anh nói quá. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy họ tay bắt mặt mừng, thân nhau lắm, nhưng Tô Thiệp cảm thấy nó cứ giả trân kiểu gì ấy. - Tô Thiệp chung nhóm với mấy anh luôn à? – Biết ngay mà, Mạnh Dao kiểu gì cũng bắt sang Tô Thiệp. - Cậu biết cậu ấy à? - Em gặp cậu ấy hôm thứ Sáu- Vừa gặp đã nhớ tên người ta rồi, tài thật, chả bù cho anh đó. - À, do hôm trước em vào trễ phải ngồi ở dãy khác – Mạnh Dao rất tự nhiên ngồi vào chỗ đối diện Tô Thiệp – Nếu không, em cũng sẽ chung nhóm với mọi người. Tô Thiệp cảm thấy sống lưng mình hơi lạnh lạnh, thấy Mạnh Dao nhìn mình cũng chỉ đành cười cười cho qua chuyện thôi. Vị đại gia này, có thể xem ta như không khí không? Ta chỉ là một người mờ nhạt và nhỏ bé trong cái trường này, xin đừng chú ý đến ta nữa. Tô Thiệp trong lòng gào thét.- Ừ phải, nhóm tối đa 6 người lận mà. – Kim Tử Hiên lên tiếng – Thôi, quăng em ở đâu em cũng sống được mà, cũng vậy thôi. - Chung nhóm với nhiều người quen vui hơn chứ.Cứ thế, họ rôm rả trò chuyện với nhau. Riêng Tô Thiệp không biết phải nói gì, chỉ đành im lặng, nhúc nhích mạnh một chút cũng không dám, lâu lâu sẽ cười cho qua chuyện. Chỉ là Tô Thiệp không biết, một vài người vẫn thầm quan sát cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com