TruyenHHH.com

Dong Nhan Ma Dao To Su Khuc Hat Trong Long Vong Tien

Họ có thể nói chuyện với nhau mà không gặp chút khó khăn nào và Lam Vong Cơ cũng nói với Ngụy Vô Tiện rằng y có thể nói chuyện với hắn nếu hắn muốn; không phải thông qua cử chỉ hay đánh máy mà là bằng chính giọng của mình. Giờ đây y biết hắn không bị điếc bẩm sinh, điều đó có nghĩa là hắn có thể nghe và cũng thậm chí cũng có thể nói. Nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ đơn giản cười rồi lại lắc đầu, nói rằng nếu hắn có thể chơi nhạc được bằng chính tấm lòng của mình thì cũng không nên lơ là để tập được cách nói từ trong chính tấm lòng của mình. Dần dần, hắn nói. Từ khi Ngụy Vô Tiện khẳng định như vậy, Lam Vong Cơ cũng không muốn cố chấp.

"Nếu anh cảm thấy chán nản khi nói chuyện với tôi thông qua kí hiệu và những dòng chữ, anh có thể nói với tôi thông qua âm nhạc, và tôi có thể đáp lại với anh như vậy!" Ngụy Vô Tiện bèn đưa ra ý kiến ngay lập tức, dường như ngay lập tức thấy được sự chán nản trong mắt Lam Vong Cơ khi y từ chối. Đương nhiên là Lam Vong Cơ không hề cho là như vậy khi Ngụy Vô Tiện muốn giao tiếp với y bằng lời nói. Nhưng y cũng thật sự tò mò về những gì bên trong hàm y của Ngụy Vô Tiện. "Tôi tin vào ngôn từ của âm nhạc! Khi anh chơi đàn tôi thật sự có thể cảm nhận được, và tất cả những gì ănh muốn truyền đạt đến cho tôi."

Lam Vong Cơ vẫn trân trân nhìn hắn nhưng biểu cảm đã thay đổi chuyển từ tò mò sang lo lắng. Ngụy Vô Tiện không biết làm gì ngoài việc mỉm cười vào lúc này.

Hắn nắm lấy tay Lam Vong Cơ, điều này thực khiến y ngạc nhiên, và đưa y tới bên cây đàn piano. "Anh thử xem.", hắn đề nghị. Ngay khi Lam Vong Cơ chỉ vừa mới ngồi xuống, những ngón tay đặt lên phím đàn, không biết chắc chắn thực sự rằng mình nên làm gì, thì Ngụy Vô Tiện đã trầm ngâm tay đưa lên cằm. Và rồi, y chơi một vài nốt nhạc. Nó không phải là âm nhạc, lại cũng không phải là một bài hát. Mà nó chính là lời nhắn được lấy từ âm điệu. Và còn kinh ngạc hơn khi Lam Vong Cơ nghĩ rằng ngay cả chính mình cũng nghe được gì từ đó; không phải từ ngữ, không phải những nốt nhạc, nhưng mà là một ý nói, "Cậu có thể nghe được không?"

Có thể đây chính là cách mà Ngụy Vô Tiện nghe. Có thể đây chính là cách mà hắn nhìn Lam Vong Cơ chơi đàn mỗi ngày ở quán cà phê, đó cũng là cách mà Ngụy Vô Tiện thưởng thức bài hát của y.

Và cũng có thể, đây là một cách vô tình khiến Lam Vong Cơ có thể giao tiếp được với Ngụy Vô Tiện với một thứ cảm nhận mà y không thấy nhưng đối với Ngụy Vô Tiện thì hoàn toàn có thể.

¸¸♬·¯·♩¸¸♪·¯·♫¸¸¸♬·¯·♩¸¸♪·¯·♫¸¸

Y đã có một mối quan hệ vô cùng thoải mái với Ngụy Vô Tiện. Cách giao tiếp của họ thỉnh thoảng rất đặc biệt, sử dụng văn bản, nhưng hầu hết thời gian, họ đều giao tiếp với nhau qua âm nhạc, thông qua những cử chỉ rất đỗi bình thường như một ánh nhìn, một cái chạm lên cánh tay, nụ cười, gật đầu, hay nhiều cách khác nữa. Y không thể nào biết chúng bắt nguồn từ đâu, hoặc là có thể nó đến một cách tự nhiên và vô tình, nhưng rồi cũng vài năm trôi qua kể từ khi mà hai người dành thời gian cho nhau, Lam Vong Cơ nhận thấy có một thứ gì đó đã đặc biệt nảy mầm giữa họ.

Nó là một phần nào cơ bản giữa họ có thể làm cho y cảm thấy bình yên và không phòng vệ. Đó là một phần của động lực khiến y tin rằng bản thân mình quan trọng hơn khi gặp Ngụy Vô Tiện, và đó là lí do mà hắn trở nên quan trọng hơn khi ở bên y. Ngụy Vô Tiện vẫn đang trong quá trình có thể học thêm những bản nhạc dành cho khóa sáu vào lúc này và cũng có cố gắng học tập để sáng tác. Lam Vong Cơ đã từng tiếp tục làm việc này và xuyên suốt cả một năm nữa, nhưng hầu hết thời gian, y nhận ra rằng mình lại có nguồn cảm hứng vô tận khi ở bên Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện dạy y cách để có thể nghe và cảm nhận được tiếng đàn bằng chính trái tim mình, một thứ mà y nghĩ mình đã không thể có được khi những kĩ năng được dần cải thiện nhờ công nghệ hiện đại. Nhưng lại một lần nữa, y không bao giờ biết được lại có thể gặp một người điếc có khả năng chơi đàn piano, ngay cả bằng cách đáng kinh ngạc.

Đôi khi, Ngụy Vô Tiện sẽ ở yên tại nhà. Và đôi khi Lam Vong Cơ cũng nấu ăn cho cả hai người. Khi y khiến bản thân mình bận rộn như vậy, Ngụy Vô Tiện sẽ nhân lúc đó mà lần mò những bài hát mà y đang sáng tác. Hắn ngày càng tốt hơn về khoản đó, ngay cả khi hắn cũng chỉ biết đọc những nốt nhạc, bằng cách nào đó mà hắn có thể nói ra phần nào không tự nhiên và phần nào sẽ tốt hơn. Một lần nọ khi hắn đang tìm bản nhạc ở trong phòng của Lam Vong Cơ, hắn vô tình nhìn thấy trang web của y vẫn còn sáng đèn trên laptop, trang Bilibili mở ra ở ngay trang cập nhật thông tin của người đăng tải. Vào lúc thấy tên của người sử dụng, Ngụy Vô Tiện chỉ đơn giản cười rồi lắc đầu, vừa vặn lúc ấy Lam Vong Cơ liền gõ cửa, nói rằng bữa tối đã sẵn sàng.

Một năm trôi qua, rồi lại nửa năm nữa. Và khi đó Lam Vong Cơ đặt ra cho hắn một câu hỏi.

"Cậu sẽ làm gì sau khi học được những thứ mà mình cần được học?"

Ngụy Vô Tiện đang cố gắng thêm một vài nốt nhạc nữa vào bản nhạc của mình bèn dừng lại vì câu hỏi. Hắn quay lại phía Lam Vong Cơ, rồi đánh vài chữ trên điện thoại. Lam Vong Cơ vốn nghĩ hắn sẽ viết câu trả lời của mình lên đó như thường lệ nhưng một cách bất ngờ khi Ngụy Vô Tiện cho y xem về trang web Cuộc thi piano quốc tế của Trung Quốc. Lam Vong Cơ hỏi hắn thông qua một ánh nhìn, Ngụy Vô Tiện liền gật đầu.

"Tôi từng được khuyến khích tham gia nếu không vướng phải vụ tai nạn ấy," Ngụy Vô Tiện nói. Cuộc thi được tổ chức trong vòng ba năm qua. Khi đó Ngụy Vô Tiện đã bỏ lỡ đợt đầu tiên ba năm trước, cơ hội thứ hai của hắn nhất định sẽ là ở lần sau vào nửa năm trước.

Lam Vong Cơ suy tính một chút rồi nói. "Sẽ cần một khoảng thời gian rất lâu để tập luyện."

Tuy nhiên, Ngụy Vô Tiện cười thầm và nhìn vào ánh mắt của Lam Vong Cơ. Hắn không hề viết thêm thứ gì khác trên điện thoại, hắn cũng không sài thêm một bất kì kí hiệu ngôn ngữ nào.

Hắn mấp máy miệng, tin. tôi.

Lam Vong Cơ làm những gì hắn thường làm, Ngụy Vô Tiện là người duy nhất giúp y cải thiện khả năng cảm nhận âm nhạc. Nếu bây giờ, Ngụy Vô Tiện sẽ có nhận thức hơn về tài năng của mình hơn cả Lam Vong Cơ. Thấy được y có vẻ phân vân với ý định của mình, Ngụy Vô Tiện cầm điện thoại lên và viết.

"Nhưng tôi cần anh giúp sáng tác bài hát."

Lam Vong Cơ nhìn hắn, chỉ là để Ngụy Vô Tiện nắm lấy cánh tay y một cách bất ngờ, làm y mất đi sự cảnh giác. Ngay khi y bất ngờ hoàn hồn trở lại, Ngụy Vô Tiện vẫn đang nhìn y một cách đáng thương, cảnh tượng lúc này làm tiêu tán đi hết bao nhiêu lớp phòng hộ mà Lam Vong Cơ đã từng rất dễ dàng dựng nên.

"Anh sẽ giúp tôi, phải không?" là tất cả những gì y có thể thấy trên gương mặt của Ngụy Vô Tiện.

Y cảm thấy thực sự bất lực khi phải chống lại Ngụy Vô Tiện. Trước khi có thể ngăn cản bản thân, một từ đã thốt ra từ thanh quản của y.

"Ừ."

Và với một giọng rất nhỏ, chỉ với một từ, đã làm đông cứng ánh nhìn của Ngụy Vô Tiện hướng về y, đôi mắt mở lớn, gần như cũng bằng với vẻ xấu hổ trên mặt Lam Vong Cơ.

¸¸♬·¯·♩¸¸♪·¯·♫¸¸¸♬·¯·♩¸¸♪·¯·♫¸¸

Ngay cả khi, đó là một thử thách đối với Lam Vong Cơ để có thể viết ra một bài hát phù hợp với hắn. Ngụy Vô Tiện quả thật lại rất phù hợp với tất cả những bài hát mà y đề cập đến. Hắn có thể chơi bài hát truyền cảm và hắn cũng có thể chơi một khúc nhạc lạc quan khác. Không quan trọng những tố chất mà người nghệ sĩ dương cầm cần có, đó là giới hạn sắc bén nhất mà cả hai phải đối mặt của Lam Vong Cơ, nó là những bài hát đại loại như Moonlight Sonata 1st Movement, Nocturne trong E-flat Major và Mozart's Lacrimosa.

Với ấn tượng lần đầu gặp mặt, Lam Vong Cơ vẫn thường nghĩ Ngụy Vô Tiện là loại người giống như Fur Elise, hay như Prelude trong C Major, hay ngay cả là Sonata trong C Major. Nhưng thậm chí Sonata No.17 trong D minor và Minute Waltz.

Cứ trông như Ngụy Vô Tiện chỉ... tốt về tất cả mọi thứ mà tất cả mọi mặt. Và đó thật sự không phải là cách giúp đỡ một cách xem thường nhất. Vào ngày mà cuộc thi diễn ra rất gần, mà họ vẫn chưa viết xong bản nhạc. Y cần nó không quá khó đối với Ngụy Vô Tiện, và cũng không quá dễ. Nó thật sự quá khó để quyết định. Trong khi y vùi đầu vào nó, Ngụy Vô Tiện chỉ đơn giản nói y phải bình tĩnh và không nên tập trung quá vào nó, khi mà nguồn cảm hứng không còn thì áp lực sẽ đến. Và nút thắt này đang bóp nghẹt y chặt hơn mỗi ngày, Lam Vong Cơ cảm thấy bản thân như bị kẹt vào đường cùng. Khoảng thời gian này là không tốt cho cả hai nhưng vẫn may mắn thay, họ còn có nhau, tình trạng lạc quan của Ngụy Vô Tiện vẫn luôn làm dịu đi sự khó chịu trên mặt Lam Vong Cơ, và bản chất tự nhiên của y luôn hướng cả hai đi đúng hướng.

Và rồi, chỉ còn đúng một tháng trước cuộc thi, Lam Vong Cơ tỉnh giấc vì âm thanh của cây đàn piano ở trong phòng đặt đàn. Y biết đó chỉ có thể là Ngụy Vô Tiện, kể từ khi hắn ở qua đêm nhiều lần hơn vào vài tháng trước. Nhưng khoảnh thời gian lúc này, y không thể tin đó chính là Ngụy Vô Tiện.

Y lần theo âm thanh của đàn piano, từng bước từng bước, những nốt nhạc y nghe được trên đàn piano cứ như đập mạnh vào lồng ngực, bởi vì nhịp tim không ngừng loạn xạ lên mỗi khi y bước thêm bước nữa. Khi cuối cùng đứng trước cánh cửa, y lặng người, đứng chôn chân ở đấy, môi run rẩy, ngực nặng nề.

Đó thật sự chính là Ngụy Vô Tiện đang chơi đàn piano. Và hắn đang chơi một bản nhạc tuyệt vời với những xúc cảm mãnh liệt như lấy đi hết dưỡng khí của Lam Vong Cơ.

- Khúc Chopin's Prelude No.16, Op.28.

Những ngón tay mềm mại của hắn nhảy múa trên phím đàn, lướt đi một cách mềm mại không như trên mặt gỗ. Thỉnh thoảng, những chuyển động uyển chuyển của những đốt ngón tay của hắn nhiều lúc lại ngắt quãng bởi lực nhấn mạnh mẽ của những nốt ngắt âm hay những lần lướt tay duyên dáng như những người nghệ sĩ thực thụ. Giá đặt bản nhạc trống không; hắn chơi những nốt nhạc này chỉ bằng trí nhớ của bản thân. Bản nhạc như khiến cả căn phòng được lấp đầy, và rồi lan tỏa xung quanh những cánh cửa và cửa sổ, trong khi những ngón tay mảnh khảnh vẫn nhảy múa rất mượt mà.

Lam Vong Cơ đã hoàn toàn bối rối khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt. Y đã từng thấy Ngụy Vô Tiện chơi đàn rất nhiều lần, rất nhiều nhưng chưa bao giờ y cảm thấy đến chính cả bản thân mình phải rùng mình như lúc này. Tài năng mà Ngụy Vô Tiện bộc lộ ra còn vượt xa so với người chỉ mới bắt đầu, hắn trông cứ như một người đã chơi piano thành thạo trong gần cuộc đời của mình. Không chỉ toàn diện về mặt kĩ thuật, mà còn mang một tâm hồn sâu sắc trong cách mà Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn chơi trước đây. Không phải, điều này có lẽ không đúng. Y dường như biết đến cảm xúc này. Sự rung cảm này, nhịp điệu này, cách chuyển đổi những nốt nhạc một cách ngoạn mục này, nó-

Bất thình lình, cứ như có một ai đó đánh thật mạnh vào đầu y.

Có một bài hát mà nó sẽ hợp với Ngụy Vô Tiện. Bài hát đó đang tràn ngập trong mọi ngóc ngách của căn phòng này, không bao giờ đụng đến kể từ khi y bị gián đoạn trong một năm qua, chưa từng được chạm đến từ khi y nhận được câu trả lời bất lực từ một người đăng tải cho y nhiều cảm hứng. Kể từ lúc ấy y đã từng nghĩ rằng bản thân có lẽ đã mất đi nguồn cảm hứng, đó là vì mất đi sự rung cảm. Nhưng kể từ khi bận rộn với những giờ học cùng Ngụy Vô Tiện, nó không còn dính lấy y nữa. Nó vẽ nên một hướng đi mới.

Điều duy nhất y biết lúc này đó chính là chính mình chưa bao giờ mất đi nguồn cảm hứng bởi vì những cảm giác này đều đã ở ngay bên cạnh mình.

Ngụy Vô Tiện kết thúc bản nhạc với một nốt đánh thướt tha. Hắn hít lấy một hơi thật dài, đôi mắt vẫn nhắm lại, và những ngón tay thả lỏng trên phím đàn. Không ai trong hai người nói với nhau vào lúc này, nhưng thanh âm của bài hát vẫn vang lên trong thính giác mỗi người. Không khí giữa hai người như nhẹ nhàng hơn, mãnh liệt hơn sau khi bài hát kết thúc.

Rồi, Ngụy Vô Tiện mở mắt. Hắn quay mình về phía Lam Vong Cơ. Hắn cũng biết y đứng từ đó kể từ khi bản thân bắt đầu chơi. Y thật giống như những gì hắn mong đợi. Hắn nở nụ cười, nụ cười như khiến tim Lam Vong Cơ lệch đi một nhịp.

Khi hắn đứng dậy, Lam Vong Cơ cũng đã tiến đến gần bên mình. Y nhìn về phía cây đàn piano, rồi nhìn về phía Ngụy Vô Tiện. Khi nhận thấy y chuẩn bị ra hiệu cho mình, Ngụy Vô Tiện đã bắt chặt lấy tay của y để ngăn lại. Hắn lắc đầu. Một cách chậm rãi, những ngón tay của hắn nhẹ nhàng đặt lên đôi môi nhợt nhạt của Lam Vong Cơ.

Ánh trăng màu bạc như lan tỏa khắp căn phòng, nhưng cũng không đủ để đánh bật màu sắc sặc sỡ của tấm thảm mang hoa văn Trung cổ bên dưới cây đàn piano, nhưng cũng đủ để tô vẽ thêm ánh sáng nhàn nhạt cho sắc mặt của hai người. Ánh mắt của họ dừng lại trên nhau như muốn thiêu cháy thứ gì khác, như đang nói với nhau qua ánh mắt, giống như những gì từng làm qua trước đây. Ngụy Vô Tiện vẫn nắm chặt lấy tay của Lam Vong Cơ, trong khi tay còn lại vẫn nhẹ nhàng đùa giỡn trên môi của y, một cách vụng về, như thể hắn không biết nên làm gì tiếp. Tia sáng trong mắt hắn giao động theo từng giây, nhiều lúc nhìn sang hướng khác nhưng vẫn không giữ được lòng mình, không biết đó là bây giờ hay chưa bao giờ.

Yết hầu của Lam Vong Cơ giao động lên xuống. Có những điều y muốn làm rõ vào lúc này nhưng đồng thời, y biết rằng lúc này không có lời nói nào từ Ngụy Vô Tiện để giúp y biết được đáp án. Bởi vì đôi con ngươi của hắn như chất chứa cả câu trả lời bên trong, và cách hắn nắm lấy tay y, mọi thứ như muốn tố giác cho y biết.

Nó không cần một từ ngữ nào để diễn tả. Y đã biết ngay từ lúc đầu đó là mối quan hệ giữa hai người là gì, đó là động lực của hai người đã có ra làm sao, và đó cũng là một cảm giác được hình thành từ lúc bắt đầu.

Y đã biết đến nó từ rất lâu. Nhưng bởi vì Ngụy Vô Tiện đã có người khác người mà hắn yêu mến đó là lí do khiến Lam Vong Cơ tự mình xây nên khoảng cách giữa hai người. Nhưng mà, tuy nhiên...

Y nắm lấy bàn tay của Ngụy Vô Tiện cảm giác được một cảm xúc run rẩy và sợ hãi trong lòng bàn tay hắn. Y thoạt mở miệng như muốn nói gì, nhưng rồi lại im lặng, thật sự rất muốn hỏi một câu mà không chắc chắn có nên hỏi. Ngụy Vô Tiện trông có vẻ vui mừng khi nhìn thấy nó, hắn ra hiệu cho Lam Vong Cơ đến gần hơn với một ngón tay, tất cả như thể hiện ra trên nụ cười nhếch mép của hắn, và rồi Lam Vong Cơ làm theo. Y nghiêng người mình đến, và rồi đôi môi của Ngụy Vô Tiện tiến đến rất gần tai y. Hắn nói, không phải là viết, không phải gõ chữ và cũng không phải là một cử chỉ gì ráo. Nhưng hắn vừa nói,

"Lam Trạm."

Đó là lần đầu Lam Vong Cơ nghe thấy giọng nói của hắn. Y trở nên lúng túng với những tiếng cười khúc khích nho nhỏ của hắn nhưng đây là lần đầu tiên y được nghe thấy giọng nói của Ngụy Vô Tiện, ngay bên tai mình, rất gần gũi, chỉ thông qua mấy tiếng thầm thì.

Và rồi y đang gọi-

"Cậu..." những lời nói tuôn ra, một cách run rẩy.

Ngụy Vô Tiện gật đầu với một nụ cười rạng rỡ. Hắn đang ra dấu thể hiện tình yêu với Lam Vong Cơ và rồi nháy mắt với y. Rồi hắn chỉ vào Lam Vong Cơ và rồi sau đó, đến cây đàn piano.

"Anh chính là nhà soạn nhạc mà em thích nhất." Ngụy Vô Tiện nói với y thông qua những cử chỉ của bản thân.

Nó không cần những ngôn từ, nó chỉ là một cảm xúc sinh lý khó hiểu giữa họ, bởi vì họ không cần phân biệt trắng hay đen để cảm nhận về nhau. Và cũng bởi vì... Nếu những lời nói trở nên phức tạp, họ biết những thứ cảm xúc này rồi sẽ trở nên mạnh mẽ đến mức không ai có thể ngăn cản được.

Đó là suy nghĩ cuối cùng của Lam Vong Cơ khi y loạng choạng tiến đến gần bên Ngụy Vô Tiện, ôm lấy vòng eo của hắn mà kéo một cách thô bạo đến nỗi Ngụy Vô Tiện không kịp thở mà mở to đôi mắt.

Y hôn hắn như cả thế giới đều tan biến đi mất. Nó bắt đầu bằng rất ngọt ngào và chậm rãi, như làm thỏa mãn người khác theo nhiều cách khác nhau mà ngôn từ không thể nào diễn tả được, rồi nhẫn tâm và mất kiên nhẫn, như cách y muốn trao cho hắn một thế giới  đã sụp đổ khi hai cánh môi chạm vào nhau. Tay y khẽ chạm vào vành tai của hắn, ngón tay cái khẽ vuốt ve gò má khi hai hơi thở như hòa làm một. Những ngón tay chạy xuống sống lưng, kéo hắn lại gần hơn nữa cho đến khi giữa hai người không còn một khoảng trống nào nữa và rồi họ có thể nghe được nhịp đập từ hai trái tim khác nhau. Y có thể nghe được tiếng đứt quãng của Ngụy Vô Tiện và những tiếng rên rỉ thông qua cánh môi. Và khi hai người tách ra, đôi con ngươi của Ngụy Vô Tiện như bị phủ một lớp sương mù, hắn đang thở hổn hển tựa như người hết hơi, nhưng vẫn giữ nguyên một nụ cười  theo rất ngọt ngào và đáng yêu  Lam Vong Cơ đã phải cố gắng giữ vững tinh thần của mình để ngăn không dày vò hắn lần nữa.

Lam Trạm không là tên của ai hết nhưng Ngụy Vô Tiện có thể gọi nó ngay trước mắt y bởi vì không ai biết đó thực sự chính là y. Đó là tên mà không ai có thể biết được bởi vì giống như Lam Trạm, người đăng tải mà Lam Vong Cơ đã từng theo dõi vẫn là bí ẩn, không ai biết y là ai, nên đó là lí do vì sao chưa có ai gọi bút danh của bản thân ngay trước mặt y.

Không ai cả, ngay cả Lam Vong Cơ, người thật sự không hề biết người đó là ai, nhưng ai là người đã phải lòng y, ôm lấy y trong vòng tay, và cảm nhận nó như một phần của linh hồn mình.

Rồi y tiến đến gần hắn hơn, và như những gì Ngụy Vô Tiện đã làm với y ban nãy, y tiến đến gần tai hắn, rồi thầm nói mấy từ, mặc dù y biết rằng Ngụy Vô Tiện sẽ không thể nào nghe được.

"Ngụy Anh."

Tên của một người đăng tải tất cả các video âm nhạc đã truyền cảm hứng cho Lam Vong Cơ, và lúc này cũng truyền cảm giác đến cho Ngụy Vô Tiện.

-----------------

Xin lỗi mọi người vì vừa qua tôi lặn cái bộ này lâu quá. Nhưng phải nói thật là đọc được mấy câu tôi nằm quắn ấy nên là chầy chật mãi mới dịch xong. Hết chương sau là chương cuối, bạn hãy gửi lời cảm ơn chân thành đến Shino nha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com