"Lam Hi Thần! Ta cả đời này nói dối vô số, hại người vô số, theo như lời ngươi nói, sát phụ, sát huynh, sát thê, sát tử, sát sư, sát hữu, thiên hạ này chuyện xấu gì ta cũng đều làm qua! Nhưng ta từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến sẽ làm hại ngươi!"Lời nói khi ấy, đến bây giờ vẫn vang vọng trong đầu Lam Hi Thần... Tựa như lời ấy chỉ vừa nói ra mà thôi.Ấy vậy mà, chớp mắt đã hơn nửa năm.Trong hơn nửa năm ấy, y vẫn luôn bế quan.Đôi khi Lam Vong Cơ sau khi cùng Ngụy Vô Tiện vẫn hay đến trò chuyện bên ngoài đôi ba câu với y, còn Lam Khải Nhân chỉ biết thở dài, khuyên nhủ không được, chỉ đành thay Lam Hi Thần gánh trọng trách tông chủ, xử lý nội vụ.Lam Hi Thần biết, bản thân không những không làm tròn trọng trách của một tông chủ, mà còn để thúc phụ cùng Vong Cơ nhọc lòng lo lắng.Nhưng mà y...
"Lam Hi Thần."Bất chợt có một giọng nói vang bên tai y. Là giọng nói vô cùng thân thuộc, y là đang nghe nhầm sao? Không thể nào là của người đó được... Vì... Kim Quang Dao đã mất rồi, là chính tay y đã đâm.Vậy thì giọng nói ấy... Là từ nơi nào?Lam Hi Thần quay người nhìn lại xung quanh, bốn bề đều tĩnh lặng.Không lẽ có kẻ cả gan đột nhập!? Điều này thật sự không có khả năng, Vân Thâm Bất Tri Xứ luôn có người túc trực canh gác, nếu có vấn đề gì sẽ được báo động, cổng chính phải có lệnh bài thông hành của Lam gia mới có thể vào."Phù..."Một giọng nói không rõ từ đâu vang lên, tức thì cả căn phòng đều bị bao phủ bởi làn khói màu trắng."Không ổn..."Lam Hi Thần nhanh chóng lấy tay che đi mũi của mình, tránh hít phải làn khí. Tay còn lại nắm chặt Sóc Nguyệt cảnh giác nhìn xung quanh, tai lắng nghe từng tiếng động để kịp thời phản ứng.Tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân, hình như có rất nhiều người. Chờ làn khói tản đi, Lam Hi Thần không khỏi kinh ngạc cảnh tượng trước mắt mình."...!?"Trước mặt y lúc này là khung cảnh của hội chợ đêm, người người qua lại, khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Lam Hi Thần đến hội chợ tự khi nào!? Là do làn khói vừa nãy đưa đến...?Có thể đây là ảo cảnh. Lam Hi Thần lấy lại bình tĩnh, cẩn thận bước lên quan sát tình hình xung quanh, đứa trẻ chạy nô đùa, các thiếu nữ nhìn y chăm chú, đôi khi nhỏ to bàn tán, người bán hàng mời mọc khách vào mua,... Vô cùng sống động và chân thực, đến mức khiến y nghĩ đây không phải ảo giác.
"Lam Hi Thần."Giọng nói kia lại một lần nữa vang lên bên tai y. Lam Hi Thần ngoái đầu nhìn lại, đập vào mắt là thân ảnh màu vàng lấp ló, do hội chợ quá đông, tầm nhìn Lam Hi Thần có phần bị hạn chế.Nhưng Lam Hi Thần chắc chắn, bóng dáng đó y hệt Kim Quang Dao."Chắc chắn là ảo giác..."Thần trí của Lam Hi Thần vô cùng rõ ràng, không thể nào Kim Quang Dao lại xuất hiện ở đây được. Dù biết là vậy... Lam Hi Thần vẫn không tự chủ được mà đuổi theo.Y chen chúc qua dòng người đông nghẹt, mắt không rời khỏi hình dáng đó, cố gắng bắt kịp.Mà người đó, quay lưng về phía y, cứ chạy mãi, không dừng lại."Lam Hi Thần!"Cơ thể Lam Hi Thần đột nhiên bị giữ lại, y cảm nhận có sợi dây quấn khắp người y, một lực mạnh kéo y lại, quăng y về phía sau.Đợi khi Lam Hi Thần định thần lại, xung quanh đã không còn hội chợ đêm cùng tiếng náo nhiệt nào nữa, khắp nơi đều là cây cối um tùm, rậm rạp, không còn những ánh đèn lồng chiếu sáng, chỉ có ánh trăng đang chiếu rọi. Nương theo ánh trăng, Lam Hi Thần thấy một thân ảnh màu tím chắn trước mặt, quay lưng về phía y. Xoẹt...Tử Điện mang ánh chớp màu tím lấp loé, vừa rồi còn quấn lấy y, giây sau nghe lệnh chủ vung tới phía đối diện kèm theo tiếng nổ vang trời, khói bụi mù mịt.Thân tử y, tay trái vung Tử Điện, tay phải rút kiếm Tam Độc, bên hông buộc thanh tâm linh.Là Giang Trừng!!Nhưng sao hắn lại ở đây...?Mang thắc mắc trong lòng nhưng khi thấy Giang Trừng vẫn đang giao chiến, rất nhanh Lam Hi Thần đã khôi phục ý thức, tay rút Sóc Nguyệt, chuẩn bị tương trợ.Hàng loạt nhánh cây, dây leo lao nhanh về phía Giang Trừng, rất nhanh liền bị Giang Trừng lấy Tử Điện quật đi, dù vậy số lượng dây leo cùng nhánh cây mà quái vật phóng ra quá nhiều khiến Giang Trừng có phần chật vật. Nếu muốn hạ yêu quái này, đầu tiên phải khiến nó không thể phóng dây leo, điểm yếu trong miệng sẽ lộ ra, trực tiếp dùng kiếm xuyên qua là được. Giang Trừng không nhận ra có một nhánh cây đang lặng lẽ tiến ra đằng sau, chuẩn bị đâm hắn.Keeng....Sóc Nguyệt nghe lệnh chủ, chỉ một đường chém đã cắt hết tất cả nhánh cây sau lưng Giang Trừng, tránh hắn gặp nguy hiểm."Giang tông chủ, ngươi không sao chứ?""Vô sự. Cẩn thận những nhánh cây và dây leo, chúng có độc."Đây là lý do Giang Trừng mãi vẫn không thể nhắm vào quái vật, nếu chỉ là những nhánh cây hay dây leo bình thường, hắn sẽ không chần chừ mà dùng Tam Độc đâm xuyên qua nó. Thế nhưng đây là loại có độc, hơn nữa lại là độc gây tê liệt. "Kéeeeeeeeeee..."Con quái này có tiếng la hét vô cùng chói tai.Lam Hi Thần lúc này mới nhìn kĩ được thứ trước mắt, loại yêu quái này y chưa gặp qua, cũng chưa nghe đến lần nào. Con quái này mang hình dáng một bông hoa khổng lồ năm cánh, mỗi cánh đều mang một cái miệng, cả năm cánh đều phóng ra dây leo, ở bên dưới, rễ không cắm vào lòng đất mà mọc ra nhiều phần, biến thành những nhánh cây nhỏ cùng dây leo kết hợp nhắm đến y và Giang Trừng. Trong lòng Lam Hi Thần lúc này mới rõ ràng, Giang Trừng vừa nãy đã cứu y một mạng. Là y quá bất cẩn, dẫn đến việc bị ảo giác đánh lừa, không nhận ra yêu quái ở trước mặt. Nếu Giang Trừng không dùng Tử Điện kéo y lại phía sau, e rằng Lam Hi Thần đã bị những dây leo, nhánh cây này tấn công, thương thế nguy hiểm ít nhiều. "Điểm yếu của nó đều nằm trong năm cánh hoa, khiến nó không thể phóng dây leo, điểm yếu sẽ lộ.""Giang tông chủ biết cách để nó ngừng phóng dây chứ?""Ngươi sử dụng âm luật, tạo nhiều âm thanh gây nhiễu đánh lạc hướng, càng lâu càng tốt. Ta sẽ tấn công."Để đối phó với "Mộc Dạ Hoa" cũng không quá khó, loại quái này có thể phóng ra hàng trăm dây leo, nhánh cây mang độc tê liệt, không có mắt nhưng bù lại thính giác cực kì tốt, đây là điểm mạnh nhưng đồng thời cũng là điểm yếu, vì thính giác quá nhạy nên chỉ cần nhiều âm thanh phóng ra từ khắp nơi, Mộc Dạ Hoa sẽ bị nhiễu, không thể xác định chính xác vị trí, dẫn đến phóng dây bừa bãi, phóng càng nhiều càng kiệt sức sớm.Các môn sinh khi săn đêm gặp loại yêu quái này cũng không quá hoảng sợ, chỉ cần phân ra hai bên, một bên sử dụng kiếm linh va chạm nhau hoặc đánh vào các thân cây, miễn tạo ra âm thanh thu hút quái, một bên chực chờ Mộc Dạ Hoa kiệt sức rồi điều khiển kiếm linh, đâm thẳng vào miệng. Giang Trừng bình thường khi gặp loại quái này cũng không tốn quá nhiều công sức, chỉ cần điều khiển Tam Độc tốc độ nhanh va chạm khắp nơi tạo âm thanh, một bên cầm Tử Điện chực chờ quái lộ điểm yếu, cứ thế một roi quất thẳng vào miệng. Nhưng con yêu quái này quá khác biệt... Số lượng dây leo nó phun ra là quá nhiều, không phải hàng trăm, mà là hàng nghìn. Nếu Giang Trừng điều khiển Tam Độc đánh lạc hướng thì vẫn sẽ còn những nhánh khác lao tới hắn. Giang Trừng nghĩ một hồi, Liệt Băng ống tiêu tạo âm thanh, kêu Lam Hi Thần tạo âm luật đánh lạc hướng, hẳn là có cơ hội tấn công hơn đi.Lam Hi Thần rất nhanh đã hiểu ý đồ của Giang Trừng, y thân ngự kiếm Sóc Nguyệt kéo dài khoảng cách tạo chỗ trống cho Giang Trừng dễ bề tấn công. Sau đó liền rút Liệt Băng, đặt lên khóe môi thổi một khúc, âm luật từ Liệt Băng phát ra tạo thành linh lực tản ra khắp nơi, nhưng y vẫn khéo léo tránh âm luật hướng về phía Giang Trừng để hắn không bị dây leo tấn công.Đúng như suy đoán của Giang Trừng, Mộc Dạ Hoa không thể xác định chính xác vị trí của đối phương, nó chỉ có thể dựa vào những âm thanh nghe được mà phóng dây bừa bãi. Mộc Dạ Hoa càng dùng toàn lực phóng tới, linh lực của Liệt Băng tạo ra đánh lạc hướng càng nhiều. Quả thật danh bất hư truyền, tu vi của Lam Hi Thần thật sự rất cao, nhìn cũng biết, nhánh cây cùng dây leo của Mộc Dạ Hoa có lên đến hàng nghìn cũng không thể đọ được với linh lực tản ra từ âm luật của Liệt Băng. Chỉ một lúc sau, số lượng nhánh của Mộc Dạ Hoa thưa dần, từ hàng nghìn xuống hàng trăm, hàng chục, đến khi nhánh cây cùng dây leo xuống số lượng còn một."Chính là lúc này."Khi những cái miệng trên cánh hoa của Mộc Dạ Hoa phóng hết dây leo mà mình có, nó dần trở nên kiệt sức, cái mồm nham nhở ấy lộ ra một quả cầu tròn bên trong, đây chính là điểm yếu của nó.Xoẹt.Tử Điện cùng Tam Độc rút ra đồng thời, cả hai một đường vung tới, một tiếng nổ vang lên, nổi một trận khói bụi mù mịt. Chờ khi bụi tản đi hết, năm cánh hoa có năm quả cầu đã bị Giang Trừng đánh cho vỡ nát thành từng mảnh vụn.Bị đánh trúng điểm yếu, Mộc Dạ Hoa cũng không còn sự sống nữa, trở nên héo úa."Giang tông chủ, ngươi không bị thương ở đâu chứ?"Lam Hi Thần lúc này mới ngự kiếm đáp xuống, tiến về phía Giang Trừng."Vô sự." Giang Trừng không quay người về phía y, chỉ cúi người phủi hết những mảnh bụi dính lên y phục."Loại quái này rốt cuộc là gì?""Mộc Dạ Hoa, loại quái chỉ mới xuất hiện vài tháng gần đây, không có mắt, chỉ có thính lực tốt, gặp nó chỉ cần làm như vừa nãy là được." Giang Trừng đối với thắc mắc của Lam Hi Thần chỉ giải thích ngắn gọn.Vài tháng gần đây? Nghĩa là nó xuất hiện trong khoảng thời gian Lam Hi Thần bế quan, chẳng trách y lại thấy loại quái này lạ lẫm vô cùng.Lam Hi Thần chưa kịp cất lời cảm ơn Giang Trừng vì đã cứu y. Thì Giang Trừng lúc này đã quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Lam Hi Thần, đôi mắt hạnh nhíu lại, không kiêng dè lộ rõ vẻ khó chịu kèm theo sự tức giận. Hướng về y cao giọng."Trạch Vu Quân! Ta thật sự không hiểu, Cô Tô Lam thị nhiều nơi như vậy, ngươi lại sợ thiếu chỗ chết hay sao mà tìm đường chết ngay đất Vân Mộng? Cô Tô Lam thị mà biết ngươi muốn tự sát nơi đất khách như vậy, e rằng khóc ngập hơn cả sông nước ở Vân Mộng mất.""Ngươi muốn sống hay chết là chuyện của ngươi, ta cũng mặc, không liên quan gì đến ta.""Nếu vừa rồi ta không ngăn lại, hẳn ngươi sẽ không ngần ngại để bản thân làm phân bón cho Mộc Dạ Hoa đâu nhỉ? Rồi sau này mọi người sẽ lan truyền câu chuyện gì đây? Vân Mộng Giang thị có xác của một vị tông chủ Cô Tô Lam thị? Hay tông chủ Lam gia chỉ thích chết trên đất nhà người ta, chê đất nhà mình?""Chẳng qua ta không ngờ tới, người đời luôn miệng ca ngợi Trạch Vu Quân đoan chính, trời quang trăng sáng vậy mà giờ lại thành bộ dạng dở hơi này, bế quan xong lại muốn dâng thân mình cho quái."Lam Hi Thần biết, "kẻ" mà Giang Trừng đang nói đến là ai. Lam Hi Thần không khỏi dở khóc dở cười, y bế quan vì suy ngẫm chuyện cũ là thật, nhưng bản thân y chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tự nguyện tìm chết. Dù vậy Lam Hi Thần vẫn không có lên tiếng.Thời điểm Giang Trừng thấy Lam Hi Thần là lúc hắn đang săn đêm. Khu rừng này quá tối, chỉ có ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, khi thấy thân bạch y buộc mạt ngạch, hắn chỉ đơn giản nghĩ là một môn sinh Lam gia cũng đi săn đêm mà thôi. Nhưng mà... Môn sinh Lam gia vốn cao như vậy? Hơn nữa dáng vẻ còn có vẻ rất vội vã, hệt như đang đuổi theo thứ gì đó. Hướng mà thân bạch y đến là nơi ở quái Mộc Dạ Hoa... Chỉ đi một mình, không lẽ là muốn tự mình giao chiến với quái."Nếu thật thì đúng là ngu ngốc."Có thể ai cũng biết cách để tiêu diệt quái này, nhưng không phải môn sinh nào cũng có khả năng giao chiến một mình. Thứ nhất là kinh nghiệm thực chiến chưa nhiều, thứ hai là khả năng điều khiển kiếm một cách chuẩn xác vẫn còn bị hạn chế, chỉ cần sai lầm một chút cũng sẽ thành mồi cho Mộc Dạ Hoa.Mà đó cũng không phải môn sinh Giang gia, hắn quan tâm làm gì...". . ."Dù sao đây cũng là đất thuộc Vân Mộng, xảy ra chuyện thì khá phiền phức.Giang Trừng vẫn là quyết định lẳng lặng theo sau.Môn sinh Lam gia này... Càng nhìn càng thấy có vẻ không phải. Giang Trừng vừa đi theo quan sát vừa thầm nghĩ, mắt vô tình nhìn đến thứ giắt bên hông thân bạch y, ống tiêu bạch ngọc, Liệt Băng?"Lam Hi Thần?" Không phải y vẫn đang bế quan sao? "Nếu là Lam Hi Thần hẳn quái này không vấn đề." Giang Trừng quyết định mặc kệ, chuyện của y, không liên quan gì tới hắn, vừa định xoay người định rời đi thì mắt Giang Trừng vô tình lướt qua, cảnh tượng đập vào mắt hắn khó có thể quên được.Lam Hi Thần cư nhiên lao thẳng vào Mộc Dạ Hoa!!! Không rút Liệt Băng, tay cũng không cầm Sóc Nguyệt, cứ thế mà đi vào."Đùa nhau à?"Giang Trừng kêu lớn tên y, nhưng Lam Hi Thần không có quay đầu lại. Mắt thấy Mộc Dạ Hoa mở miệng chuẩn bị hướng về Lam Hi Thần chỉ còn một khoảng cách nhỏ, Giang Trừng không kịp nghĩ gì thêm, chỉ la tên y rồi triệu Tử Điện quăng roi về phía trước, thành công giữ lấy Lam Hi Thần rồi quăng về sau. Bản thân hắn tiến lên trước, điều khiển Tam Độc cắt những sợi dây đang vung tới.Sau khi hạ gục Mộc Dạ Hoa, Giang Trừng lúc này mới hướng về Lam Hi Thần nổi giận. Trong lòng vẫn nghĩ biết đâu bản thân đã hiểu lầm y, chỉ cần Lam Hi Thần giải thích sự việc, mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn. Ấy vậy mà, Lam Hi Thần chỉ cúi đầu im lặng, không phản ứng. Lam Hi Thần thật sự ngự kiếm từ Cô Tô đến Vân Mộng chỉ để tìm chỗ chết tại đất nhà hắn?... Giang Trừng chỉ có thể lấy tay đỡ trán, khẽ thở dài."Trạch Vu Quân, không lẽ trong khi bế quan, ngươi giác ngộ rằng chỉ cần làm hại bản thân thì trời trên cao sẽ mủi lòng thương, cho ngươi một cơ hội?""Không..." Lam Hi Thần lúc này mới nhỏ giọng lên tiếng, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, tu chân giới pháp thuật, ngự kiếm, khinh công, vấn linh đều có thể,... Nhưng tuyệt nhiên sẽ không bao giờ có thứ gọi là trở về quá khứ."Chính là như vậy.""Ý của Giang tông chủ là..." Lam Hi Thần ngẩng lên nhìn đối phương, thấy người nọ cúi người trước mặt y, mắt hạnh rũ xuống, ngón tay ấn vào giữa ngực y."Trời không quan tâm đến, ngươi có ân hận mãi cũng không thay đổi được gì. Hơn nữa..." "Hắn không hại chết ngươi, hà cớ gì ngươi lại tự hành hạ chính mình?"Lam Hi Thần mở to mắt kinh ngạc nhìn Giang Trừng."Ai rồi cũng sẽ có lúc trở thành con cờ trong tay người khác, chi bằng lấy đó làm bài học, nhìn về phía trước, tự làm chủ ván cờ."
"Nhưng nếu ngươi vẫn thích bế quan hay đâm đầu chết lần nữa thì cứ việc, ta không quản. Về Cô Tô Lam thị của ngươi rồi muốn làm gì thì làm, đừng dính líu đến địa phận Giang gia ta. Cáo từ."
"Đợi đã, Giang tông chủ."
Giang Trừng vừa định xoay người rời đi thì cánh tay bất ngờ bị Lam Hi Thần giữ lại, làm hắn có hơi loạng choạng về sau.
"Chuyện gì?" Giang Trừng vô cùng khó chịu với hành động này của Lam Hi Thần, hắn liền nhanh chóng rút tay về.
"Ta..."
Lam Hi Thần chưa kịp nói hết thì đột nhiên y cảm thấy đôi mắt mình dần nặng trĩu, thân ảnh tử y trước mắt y trở nên mờ dần. Trước khi ngất hoàn toàn, Lam Hi Thần chỉ kịp thấy khuôn mặt đối diện bối rối, vội đỡ lấy y.
Từ đầu đến cuối vẫn luôn có hai thân ảnh quan sát từng hành động của hai người. Một trong số họ lén dùng chú thuật, khiến Lam Hi Thần ngất đi. Chờ hai thân ảnh một tím một xanh đi khuất, cả hai người kia mới lén bước ra, tiến lại chỗ xác Mộc Dạ Hoa vừa nãy lấy đi một vật, khẽ thì thầm.
"Kế hoạch thất bại rồi."