Dong Nhan Ma Dao To Su Hi Dao Tuong Kien
Kim Lăng ở dưới miệng giếng mấy ngày chưa bức bối đến chết, chưa bị hung thủ đâm chết cũng bị các nàng nháo khóc nghe đến chết rồi! Nỉ non từ sáng đến tối, từ ngày này sang ngày khác, từ bữa cơm đến lúc uống nước. May ra chỉ có mấy lần Lam Tư Truy mang đồ ăn xuống cho hắn mới tạm yên tĩnh. Mặc đồ của nữ nhân, ở cái nơi chẳng đâu ra đâu, ngày ngày bị tra tấn lỗ tai, hắn là lần đầu trải qua. Đến ngày thứ hai, rốt cuộc hung thủ cũng đến. Kim Lăng thấy thế còn vui hơn nhặt được vàng. Vì hắn sắp được thoát khỏi đây nha! Còn có vàng hắn không thiếu, có rơi trước mặt hắn cũng chưa chắc đã nhặt. Thân ảnh hắc y quét mắt qua xung quanh một hồi, song nhanh chóng nhảy xuống dưới giếng. Lam Tư Truy nhỏ giọng hỏi: - Tông chủ, có cần bắt ngay bây giờ không? Chờ gã vừa chui khỏi miệng giếng, lưỡi kiếm kề cổ! Lam Hi Thần lắc đầu, nói: - Không cần. Theo dõi hướng đi của gã, một lưới bắt gọn. " Một lưỡi bắt gọn", Lam Tư Truy nghi hoặc. Có phải tông chủ đoán được hung thủ là kẻ nào rồi không? Y nói thế nghĩa là hung thủ có tòng phạm. Một lúc sau, hung thủ thật trùng hợp vác Kim Lăng trên vai, nhanh chóng rời đi. Nhưng nhìn Kim Lăng úp sấp mặt xuống, hình như không tỉnh táo. Lam Tư Truy không nhịn được lo lắng trong lòng. Y phân phó Lam Tư Truy xuống dưới giếng cứu người, song đưa Kim Quang Dao theo sát hung thủ. Lúc trước thảo luận nói Kim Lăng bị đưa đi sẽ để lại kí hiệu, vì theo sát hung thủ quá dễ phát hiện. Quả nhiên có kí hiệu thật, Kim Lăng là giả bộ ngất đi. Lam Hi Thần và Kim Quang Dao theo đến rừng cây Tử Ích thì mất dấu. Cách đó không xa có một căn nhà nhỉ, nhìn qua thật đơn sơ, song ánh nến thắp lên mờ mờ. Lam Hi Thần bế Kim Quang Dao, lại vô thanh vô tức đến gần. Bên trong có mùi hương thơm thoang thoảng, khóe môi Lam Hi Thần nhẹ cong lên, nhìn Kim Quang Dao một cái. Kim Quang Dao cười yếu ớt, có lẽ y đoán đúng rồi. Bên trong phát ra thanh âm nói chuyện vô cùng nhỏ, là giọng nam trầm ấm: - Ta đưa nàng ta đi tắm. Kim Quang Dao nhíu mày tỏ vẻ không ổn. Đi tắm? Nếu thế khẳng định Kim Lăng sẽ bị phát hiện ngay. Giọng nữ mềm mềm, nhỏ nhẹ nói: - Không vội. Chuẩn bị dược thảo trước. Lam Hi Thần dùng khẩu hình miệng, nói với Kim Quang Dao: - Ta qua bên kia xem. Kim Quang Dao ngồi yên sau gốc cây lớn gần đó, không dám nhúc nhích, sợ sẽ làm hỏng chuyện. Lam Hi Thần qua khe hở nhỏ trên vách, nhìn vào trong. Phòng bài trí đơn sơ, có một thùng nước tắm để sau bình phong, một cái giường gỗ lớn và một bộ bàn ghế. Nữ tử mặc một bộ chu y rực rỡ, nằm trên giường được nam tử giúp đắp một ít dược cao lên mặt. Từ vị trí của Lam Hi Thần thấy được khuôn mặt nàng có một phần thịt đã thối ruỗng, phần còn lại cũng nhăn nheo vô cùng khó coi. Lam Hi Thần kinh ngạc, không thốt nên lời. Nam tử kia đưa lưng về phía Lam Hi Thần, động tác nhẹ nhàng, không có vẻ gì ghê tởm sợ hãi, dường như đã quen mà giúp nàng thoa dược cao. Kim Lăng được đặt nằm úp sấp mặt xuống bàn, nếu y không muốn nói sự thật là bị ném xuống. Nam tử kia lấy ra một bình sứ trắng đặt bên cạnh, song lại tiếp tục đi mở hòm gỗ nhỏ chứa dược liệu. Gã lấy ra một cái bình khác màu đen, một con dao găm vô cùng sắc bén, một bộ ngân châm. Toàn bộ đều đặt phía đầu giường. Hung thủ nhanh chóng tiến về phía Kim Lăng, ôm hắn đặt ngồi xuống ghế cạnh thùng nước tắm. Lam Hi Thần trở về cạnh Kim Quang Dao, chỉ chờ có động tĩnh bên trong liền xông vào. Hung thủ cúi thấp người, không bày ra biểu cảm gì, vòng tay qua định tháo thắt lưng Kim Lăng. "Phập..." - một dao ghim sâu vào bả vai gã, máu tanh chảy xuống. Kim Lăng một cước đá gã ra, khiến gã đụng phải thùng nước tắm. Thùng nước tắm vỡ thành nhiều mảnh, nước tràn ra xung quanh. Gã kêu lên một câu, song nhanh chóng im lặng ôm lấy bả vai, lăn về phía bàn cầm lấy trường kiếm. Nữ tử trên giường sợ hãi, run run: - Ca ca, xảy ra chuyện... Lời chưa nói hết đã nhìn thấy cảnh trước mắt. Lam Hi Thần và Kim Quang Dao từ bên ngoài xông vào. Y khẽ cười: - Quả nhiên là hai người. Nguyệt Hồ, Nguyệt Tâm. Kim Lăng không mang theo bội kiếm, nếu không hiện tại sẽ không đứng yên. Lam Hi Thần giao lại Kim Quang Dao cho Kim Lăng, Sóc Nguyệt rời vỏ, nhanh chóng lao về phía Nguyệt Hồ. Gã kinh ngạc thoáng chốc, nhưng không có nhiều thời gian ngẩn người, đỡ được kiếm kia. Nguyệt Tâm hỗn loạn, tùy tiện ném ra ít bột khói trắng. Song chỉ thấy làn gió mạnh lướt qua, hung thủ đã chạy mất. Lam Tư Truy vừa đến, ném bội kiếm Tuế Hoa cho Kim Lăng. Nguyệt Hồ bị thương, lại mang theo Nguyệt Tâm không biết võ công không thể chạy xa. Bên phía Lam Hi Thần lại có đến bốn người, rõ ràng chiếm thế thượng phong. Quả nhiên được một đoạn, đến thượng nguồn đã đuổi kịp. Nguyệt Hồ cắn răng, đem Nguyệt Tâm che chở phía sau, lạnh giọng hỏi: - Các ngươi làm sao biết? - Có thời gian hỏi, chẳng bằng chết sớm một chút! Chưa ai đáp lại, Kim Lăng đã giành nói trước, song không chút nể tình xuất kiếm! Kiếm hiện tại trong tay hắn, hắn muốn làm gì thì làm thế ấy. Mấy năm nay Kim Lăng linh lực mạnh lên không ít, kiếm pháp cũng tốt hơn nhiều. Kim Lăng đâm thật đúng chỗ, ngay bả vai phải, khiến Nguyệt Hồ cầm kiếm khó khăn hơn nhiều. Nguyệt Hồ một bên phải bảo vệ Nguyệt Tâm, một bên phải đánh với ba người. Kiếm pháp của gã không tồi, bị thương mà vẫn chống đỡ được. Máu chảy ra càng lúc càng nhiều, Nguyệt Tâm sợ hãi chỉ biết ngây người nhìn bốn người đánh nhau. Không, là ba người đánh một. Nghe thì không quân tử lắm, nhưng lúc này ai còn để ý quân tử hay không! Trước hết cần bắt hung thủ! Nguyệt Hồ bị đâm một kiếm vào bên vai trái, một kiếm lướt qua eo, một kiếm trúng bắp tay phải. Thấy gã không còn sức gắng gượng, Kim Lăng dứt khoát đáp một cước, Nguyệt Hồ ngã lăn vào gốc cây. Nguyệt Tâm càng lúc càng sợ hãi, hướng phía Lam Hi Thần cầu xin, song chạy đến đỡ Nguyệt Hồ. - Ca ca, ca ca... Ca có sao không? Muội không cần dung mạo xinh đẹp gì đó nữa, không cần... Hức... Ca ca... Tiếng khóc của nàng vẫn không ngừng vang lên, xé đi không gian tĩnh mịch của màn đêm. Kim Quang Dao đứng ngoài, trên tay cầm đuốc, khẽ bước về phía Lam Hi Thần. Có lẽ bất cứ ai nghe thấy lời nàng, nhìn thấy hành động của ca ca nàng đều đoán được, Nguyệt Hồ làm thế là vì ai. Nguyệt Hồ không còn khí lực cùng bộ dáng lãnh đạm như trước, cười nhạt với nàng: - Ta không sao... Muội...đừng khóc... Kiếm không đâm trúng những vị trí hiểm yếu, vì Kim Lăng còn phải giao phó với mọi người. Nhưng Nguyệt Hồ lại yếu ớt đến mức này hình như không đúng lắm! Không phải dung nhan xinh như lúc bọn họ gặp nhau, Nguyệt Tâm hiện tại thật khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Chỉ là...đôi mắt kia của nàng vẫn rất động lòng người. Nguyệt Hồ ho ra một ngụm máu tươi, tay chợt lạnh đi, rơi xuống đất. Nhóm Lam Hi Thần cả kinh. Rõ ràng theo lẽ thường không chết được! Huống chi Nguyệt Hồ còn là người luyện võ. Tiếng khóc thê lương vang khắp không gian, cho dù Lam Hi Thần hay bất cứ ai hỏi, Nguyệt Tâm cũng không trả lời. Cả người nàng như ngây dại, chợt cười một hơi dài. Nàng khóc đến mắt chẳng nhìn rõ, cả bốn nam tử kia đều ngơ ngẩn chôn chân tại chỗ. Thanh âm nàng vang vọng thật lớn, vừa quỷ dị, lại nghe lẫn tất cả đau thương một kiếp trong đó: - Các ngươi giết người ta yêu thương nhất, ta nhất định khiến các ngươi rơi vào cảnh tương tự! Nói xong thân ảnh nhỏ bé yếu ớt, vốn chẳng biết võ công kia không hiểu khí lực từ đâu ra, lao về phía Kim Quang Dao, ôm chặt hắn cùng chìm xuống thượng nguồn sông. Chỗ bọn y đứng, chỉ cách thượng nguồn kia vài bước chân ngắn. - A Dao!!! Bản thân cả bốn người đột nhiên lại ngơ ngẩn, lúc tỉnh lại Kim Quang Dao đã chìm xuống nước, Lam Hi Thần cả kinh sợ hãi, chợt nhớ đến khi Kim Quang Dao rơi xuống giếng. Lam Tư Truy và Kim Lăng lần này là thực sự ngơ ngẩn, Lam Hi Thần đã nhảy xuống rồi. So với Lam Hi Thần, Kim Lăng càng giật mình hơn. "A Dao"? Lam Hi Thần gọi Tịnh Liên công tử kia là gì? A Dao? Tiểu thúc của hắn Kim Quang Dao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com