TruyenHHH.com

[ Đồng Nhân ] [ Ma Đạo ] [ Hi Dao ] Yên Hoa Sơ Mộng

Chương 2

fengyuan_pc

Kim Quang Dao đậu xe dưới tầng hầm, chỉnh lại quần áo, mở cửa giúp Tần Tố.

Hợp đồng hôm nay kí ở nhà hàng của bên đối tác, đã sớm có người bao phòng trước. Không hiểu sao, đột nhiên Kim Quang Dao cảm thấy tâm trạng nặng nề hẳn đi.

Thang máy không nhiều người đi lại, lúc Kim Quang Dao và Tần Tố bước vào, căn bản cũng chỉ có hai người. Cô bỏ điện thoại vào túi xách, quan sát sắc mặt hắn, hơi khó hiểu, hỏi:

- Anh lo lắng vậy à? Đừng căng thẳng. Không có chuyện gì xấu xảy ra đâu.

- A...

Kim Quang Dao ngơ ngác một hồi, mới bắt đầu hiểu lời cô nói. Hắn hình như cũng sốt sắng quá rồi... Vì cái gì chứ? Cũng đâu phải lần đầu đi kí hợp đồng. Dù lần này với thân phận tổng đốc Kim thị, còn mấy lần trước chẳng qua như một nhân viên trong công ti thôi. Hắn rũ mi mắt, thở sâu. Cửa thang máy từ từ mở, bên ngoài đã có người chờ thang.

Tần Tố khẽ gõ cửa phòng, rất nhanh cửa đã được mở ra. Có lẽ là một người bên đối tác.

Cạnh cửa sổ, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đầu nghiêng nghiêng nhìn ra bên ngoài, dáng người cao lớn chững chạc, phong thái vừa nhu hòa vừa trầm ổn. Kim Quang Dao không biết vì sao, chợt thấy tim mình đập loạn một nhịp.

Người kia khẽ quay đầu, thần sắc thoáng chút u buồn, ánh mắt nhẹ lướt qua hai người mới đến. Khuôn mặt Kim Quang Dao dần xuất hiện biểu cảm khác lạ, không tin nổi vào mắt mình, khóe môi run run. Lam Hi Thần dừng ánh nhìn trên người hắn, mắt hơi mở to, không nói nên lời. Trái tim trong lồng ngực đã lâu chưa có cảm giác đau đớn, lúc này lại như bị bóp nghẹt lấy. Năm năm, là năm năm! Hai người không gặp nhau, không liên lạc, không chút tin tức về đối phương, cứ như người xa lạ, vốn chẳng từng thân quen... Kim Quang Dao vì sao xuất hiện ở nơi này, ở ngay trước mắt y? Y đã từng nghĩ, đời này sẽ không thể gặp lại hắn nữa... Vì sao lúc y muốn quên đi, hắn lại cứ xuất hiện, chen vào cuộc sống của y một lần nữa? Chuyện chưa thể nói với hắn năm năm trước, y có thể một lời nói hết được không...? Hắn quay về rồi...

Tần Tố rũ mi mắt, khẽ lay người Kim Quang Dao, đi về phía đối diện Lam Hi Thần, chào hỏi một câu:

- Lam học trưởng!

Suy nghĩ của Lam Hi Thần nhất thời được kéo về. Y thu lại cảm xúc, cười gượng, đáp lễ:

- Tần học muội.

Tần Tố từng là học muội khóa dưới của Lam Hi Thần, xem như quen biết. Một đoạn cố sự dài... Vì Lam thị vẫn giữ những cổ tục nhất định, tỉ như nam nữ thụ thụ bất thân, không quan hệ không đụng chạm, vậy nên Tần Tố cũng không bắt tay với y.

Lam Hi Thần chủ động đưa tay đến trước mặt Kim Quang Dao, buồn buồn:

- A... Kim tổng đốc...

Kim Quang Dao hơi cúi đầu, do dự mãi vẫn chưa đưa tay ra. Hóa ra quan hệ của hai người, hiện tại lại xa đến thế... Tổng đốc? Ừ, hắn là tổng đốc Kim thị mà, y gọi như vậy thì có gì sai đâu. Một tiếng “A Dao...”, chỉ có thể nghe được trong quá khứ...

Kim Quang Dao thở sâu, điều chỉnh lại sắc mặt, khóe môi nâng lên nụ cười nhạt nhẽo, đưa tay ra với Lam Hi Thần, chào lại:

- Lam tổng đốc.

Bàn tay khẽ nắm lấy tay Kim Quang Dao hơi run run, nhưng còn chưa cảm nhận được hơi ấm truyền đến, hắn đã nhanh chóng rút tay về. Lam Hi Thần cho mấy người không cần thiết ra ngoài trước, cả căn phòng rộng lớn hiện chỉ còn ba người.

Tần Tố hơi suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nói gì. Kim Quang Dao không dám nhìn thẳng Lam Hi Thần, chỉ lật đọc bản hợp đồng Lam Hi Thần mới đưa qua. Ánh mắt Lam Hi Thần vẫn luôn dừng trên người hắn, có si mê, có luyến tiếc, cũng có đau lòng... Hắn không còn là Mạnh Dao vô tư hồn nhiên năm đó nữa, cũng không phải học đệ thường xuyên như hình với bóng theo y, gọi y một tiếng “Học trưởng”.

Kim Quang Dao mất tự nhiên, vừa ngẩng đầu lên, đã đối diện với ánh mắt Lam Hi Thần. Hắn cũng không biết vì sao đối tượng hợp tác là y, vì sao quản gia không chịu nói trước, nhưng mà... Hắn hình như không thích hợp gặp lại y... Chuyện cũ năm xưa của hai người, lẽ nào còn chưa đủ từ mặt nhau cả đời?

Lam Hi Thần thở dài, cũng không tiếp tục khiến Kim Quang Dao khó xử nữa, nghiêm túc nói vào chuyện chính:

- Kim tổng đốc thấy bản hợp đồng này thế nào?

Kim Quang Dao vẫn giả bộ cúi mặt lật mấy trang văn kiện, nói:

- Điều kiện hợp tác rất tốt. Chỉ là... Nếu xảy ra chuyện không hay, vẫn là Kim thị thiệt hại nhiều hơn.

Lam Hi Thần cười khẽ.

- Nếu Kim tổng đốc đã nói vậy, tôi sửa lại điều khoản hợp đồng theo ý em là được.

Lam Hi Thần nhận lại bản hợp đồng từ tay Kim Quang Dao, không do dự mà sửa ngay. Tần Tố thoáng kinh ngạc, tay cầm điện thoại cũng không chắc. Dù cô có ở Mỹ mấy năm nay thật, nhưng sớm đã nghe qua cách làm việc của Lam Hi Thần, vì sao lần này đột nhiên thiếu suy nghĩ như thế?! Dự án lớn, xảy ra sai sót là điều không tránh khỏi, nhưng dường như mọi điều trong hợp đồng ghi, đều là hại thì Lam thị gánh toàn bộ... Cũng biết Lam Hi Thần và Kim Quang Dao quan hệ tốt, chẳng qua cô vẫn không hiểu, là tốt đến mức nào? Tần Tố sang Mỹ sớm hơn Kim Quang Dao, chuyện xảy ra giữa hai người, căn bản chưa từng biết đến.

Qua một hồi, không khí cứ quỷ dị ngượng ngập, điện thoại Tần Tố bắt đầu đổ chuông. Cô nghe xong, đứng dậy chào hỏi mấy câu:

- Em có việc bận, đi trước. Hai người nói chuyện đi.

Kim Quang Dao dường như cũng muốn đi ngay lúc này, gấp gáp đáp:

- Anh đưa em đi!

Tần Tố lắc đầu.

- Có người đón em rồi. Anh cùng học trưởng lâu ngày không gặp, hẳn còn nhiều chuyện riêng cần nói.

Chờ Tần Tố rời khỏi nhà hàng, hợp đồng cũng đã kí xong, Kim Quang Dao chẳng còn lí do gì phải ở lại. Chỉ là...cảm giác luyến tiếc không nỡ rời đi cứ vây lấy hắn, khiến hắn không cách nào thoát ra. Lam Hi Thần không lên tiếng, Kim Quang Dao cũng chẳng chịu mở lời. Trừ tiếng thở nhẹ nho nhỏ, không một tạp âm nào khác. Đối diện ngượng ngập thế này, vì sao chẳng ai chịu rời đi trước chứ?!

Lam Hi Thần cuối cùng hơi nhắm mắt, xoa xoa mi tâm, nghiêng đầu về phía sau một chút. Y khóe môi nâng lên, nở nụ cười gượng gạo, khẽ hỏi:

- A Dao, năm năm qua, em sống tốt không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com