Dong Nhan Lop Hoc Am Sat Tho San Hay Con Moi
Cô cùng Shiki về "nhà", người hầu đã đứng từ ngoài cổng đợi sẵn. Họ mang hộ cặp sách của hai người vào phòng, cô theo bước chân của một hầu gái về phòng của mình. Đây là căn phòng tương đối rộng, toàn bộ đồ đạc của cô đều bị bưng về bày trong này. Lấy bừa một bộ đồ rồi bước vào nhà tắm, trước đó cô lột cặp kính sát tròng ra khỏi mắt cho thoải mái.Sau khi bước ra cô lau khô tóc rồi ra khỏi phòng, cha của Shiki là Suiren Hiwashi đã nói cô không cần phải che lại đôi mắt của mình khi ở trong "nhà". Tuy vậy cô vẫn đeo cái khăn quàng cổ như một thói quen, cô không muốn để bất cứ ai nhìn thấy thứ đằng sau nó cả. Cô bỏ lại cặp kính sát tròng rồi đi đến phòng ăn. Shiki cũng cùng lúc đến với cô, nhìn thấy đôi mắt dã thú kia Shiki không hề tỏ vẻ ngạc nhiên hay sợ hãi mà lại là thích thú. Có lẽ là vì giữa hai người đã có một điểm khác biệt. Hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là Shiki cảm thấy đôi mắt đó thú vị mà thôi. Trong bữa ăn không khí tương đối vui tươi và thoải mái, trong khi Shiki hăng say nói về điểm của hai người thì cô chỉ im lặng xử lý phần ăn của mình. Hiwashi nhìn cô trầm tĩnh như vậy không khỏi tán thưởng trong lòng. Cô dường như không hề để ý tới xung quanh, hoặc cũng có thể cô có để ý tới nhưng lại không quan tâm. Giống như một kẻ ngoài cuộc, có thể nhìn thấu mọi thứ nhưng không bao giờ can thiệp vào. Luôn thuận theo dòng chảy của sự vật, yên lặng đứng một bên quan sát.Tuy bây giờ cô đã mất trí nhớ nhưng tính cách của cô vẫn không thay đổi nhiều so với trước kia. Cái cảm giác kì lạ nhưng quen thuộc từ cô Hiwashi ông vẫn còn cảm nhận được rất rõ rệt. Còn đôi mắt kia, không ai có thể nhìn thấy đáy của đôi mắt ấy. Cái khăn quàng cổ kia......không hiểu tại sao nhưng....cảm giác đó....Bữa ăn nhanh chóng trôi qua, sau đó thì trời cũng đã chiều. Hai ông bà Suiren thì đi đến tập đoàn làm việc, bọn cô thì buổi chiều không có tiết nên đành ở nhà chơi. Cô đi dạo làm quen với mọi nơi trong toà lâu đài này, bất chợt đi đến phòng tập kiếm thì bước chân chợt dừng lại. Cô cảm giác những thứ trong đó đang mời gọi mình. Bản năng cũng mách bảo nên vào trong, đôi chân không tự chủ bước vào trong. Cô cầm một cây kiếm gỗ, trong vô thức đã vung lên và chém vài đường vào không khí. Dường như....trước đây cô đã từng sử dụng thứ này. Cô dùng kiếm như một phản xạ tự nhiên, tự nhiên như thể nó là một phần của mình vậy. Cô.....rốt cục trước đây là người như thế nào?Không hiểu sao....cô có cảm giác mình đã quên điều gì đó....rất quan trọng....giống như....nếu không nhớ được thì rất tồi tệ vậy!Hôm sau hai người đến lớp, sau khi thi và lấy kết quả xong thì ai ấy cũng nhẹ bẫng cả người vậy. Hôm nay thời tiết rất đẹp nên tâm trạng mọi người trong lớp E cũng đều rất thoải mái và háo hức cho chuyến đi sắp tới.Chỉ tội cho Koro-sensei, thầy ấy bị mất khá nhiều xúc tu nên rất có khả năng sẽ tèo trong chuyến đi này. Vậy mà ai đó lại rất hăng hái chuẩn bị cho cả lớp một cuốn sách cực dày, gấp nhiều lần so với lần trước. Cả lớp ai cũng ngán ngẩm vì nó quá dày, làm đàn xếp cũng không thành vấn đề. Trừ... "Oa! Tuyệt quá! Sách thế này đọc mới đã chứ! Koro-sensei đã viết thì chắc hẳn rất thú vị!" Shiki hai mắt sáng lên nhìn cuốn sách trong tay mình. - Chúng ta có một đứa mọt sách ở đây! -- Cả lớp thầm nghĩ. "Nufufu! Cảm ơn em đã khích lệ Shiki-san! Lần sau thầy sẽ cố gắng viết thêm để các em có được tài liệu bổ ích để chuẩn bị cho sau này!" Koro-sensei cười cười. Cả lớp cười khổ, liệu đọc cả đời có hết được không nhỉ?Cô mặt không đổi sắc nhìn cuốn sách to đùng trên bàn mình. Trong lòng không khỏi tự hỏi đây có phải là cục gạch không? Sao lại vừa to vừa nặng như vậy?Mọi người trong lớp E đều chăm sóc cô và chỉ bảo cô rất nhiều. Có hôm Karma còn ghen vì cô bị mọi người kéo đi chơi bỏ cậu lại một mình. Cô thì ngơ ngác bị kéo vào cái gọi là "tình bạn" của họ. Dần dần cô cũng không quá bài xích họ mà đã chậm rãi tiếp nhận.Koro-sensei nhìn thấy cảnh đó không khỏi mừng rỡ, cô vốn là một con người rất cố chấp. Khi đã quyết định tin vào điều gì thì dù nó là sai trái cô vẫn tin tưởng đến cùng. Có lẽ mất đi ký ức với cô mà nói là một việc tốt, những ranh giới trước kia sẽ không làm cô phải bị bó buộc nữa. Cô có thể tận hưởng cuộc sống và tìm ra được nhiều điều mới từ chuyện này. Cô sẽ không cảm thấy thế gian xấu xa với đầy rẫy những điều đen tối mà dần nhìn thấy ánh sáng tươi đẹp. Cô cũng có thể cảm nhận được tình cảm thứ mà trước kia cô căm ghét. Dù ông không rõ tại sao cô lại căm ghét nó như vậy nhưng chắc chắn có liên quan đến người mà cô gọi là "sư phụ". Chắc chắn ông ta đã biến cô trở nên như vậy.Hôm nay là ngày luyện tập cho chuyến đi Okinawa xa xôi mệt mỏi kia. Karasuma-sensei đã mời đến Lovro và Red Eye để luyện tập cho cả lớp. Ryoshi-sensei thì đột nhiên mất tích nên mới để Red Eye thế chỗ, Karasuma-sensei thì cũng tiện miệng bịa vài lí do cho sự biến mất ấy. Trước đó thì Koro-sensei đã tốn nước bọt tạo ra một câu chuyện để khiến thầy ấy tin Ryoshi-sensei đang bận bịu ở đâu đó.Hiện giờ cô đã mất trí nhớ nên không thể duy trì thân phận của Ryoshi-sensei được. Cho nên ông cần tìm một lí do để lấp liếm cho sự biến mất ấy. Giờ Koro-sensei đang ở Bắc Cực để tránh cái nóng ở Nhật Bản. Mong rằng mọi chuyện sẽ ổn, nếu có thể ước ông sẽ ước cô mãi mãi không thể lấy lại kí ức. Như vậy thì cô sẽ được sống trong ánh sáng ấm áp mà không phải bóng tối đó.Tại lớp E, mọi người đang chăm chỉ tập bắn súng. Ai nấy cũng đều háo hức cho chuyến đi kia, đối với lớp E nó có một ý nghĩa to lớn. Vì đây là chiến thắng đầu tiên với lớp A, lớp giỏi nhất trường. Cho nên ai nấy cũng đều tự nhủ sẽ cố gắng tận hưởng hết mình để xứng đáng với công sức bỏ ra.Về mặt tầm xa trong lớp có Hayami và Chiba là hai người nổi bậc nhất. À còn có Shiki nữa, cô ấy sử dụng súng bắn tỉa cũng không kém cạnh hai người đó chút nào. Lovro rất vừa mắt ba người, ông ta khẽ gật đầu hài lòng.Phải nói là từ sau khi mất đi trí nhớ cô dường như đã trở nên hiền lành hơn và còn dễ bị lừa hơn nhiều so với trước kia. Đôi lúc còn rất ngốc nghếch giống như Shiki vậy. Có lẽ là trước đây cô đã cố chấp với suy nghĩ về mặt tối của thế giới và chối bỏ ánh sáng nên mới luôn dè chừng với mọi thứ. Bây giờ nó đã không còn nên cô giống như một đứa trẻ đang khám phá thế giới xung quanh mình.Và hôm nay....là một trong những lần cô biểu hiện khá là.....ngốc nghếch. Cô nhìn khẩu súng trong tay mình, trong lòng dậy lên một cảm giác không thoải mái. Cô không thích súng! Không hiểu tại sao cô lại có nghĩ như vậy, chỉ biết khi cầm nó cô không hề thấy quen tay. Cô muốn một cái gì đó....nhưng lại không biết mình muốn gì.Tuy không thấy quen tay nhưng không hiểu tại sao bản thân lại có một cảm giác lạ. Giống như chỉ cần bản thân muốn cô có thể sử dụng thứ không quen tay này......vào bất cứ chuyện gì. Nhìn đến mấy tấm bia trong lòng cô không tự hỏi, nó có gần quá không? Đây là dạy bắn súng cho trẻ lên ba à? "Anou....không phải tấm bia này gần quá sao?" Cô khó hiểu hỏi, gần như vậy thì sao học bắn được? "Yuurei-chan! Nó mà gần sao? Ít gì cũng hơn 20 mét đó!" Mọi người sửng sốt, tuy khoảng cách này không xa lắm nhưng để bắn trúng toàn bộ vào một vị trí không phải chuyện dễ dàng gì. "Khoảng cách đó chỉ giơ tay một cái là đến rồi mà?" Cô thắc mắc, trong mắt cô nó ở gần như vậy mà? Bộ xa lắm sao? "..." Mọi người vẻ mặt ba chấm trước lời nói của cô, nguyên nhân là do đôi mắt của cô có cấu tạo đặc biệt. Nó có thể nhìn rất xa nên cô mới lầm tưởng là nó gần. Mọi người kể cả Karma và Shiki đều không biết bí mật này của cô, chỉ có Koro-sensei biết nhưng hiện giờ thầy ấy không có ở đây giải thích cho lớp E hiểu. "Hửm? Em có thể nhìn xa như vậy sao?" Là một tay bắn tỉa chuyên nghiệp nên Red Eye có tầm nhìn xa hơn người bình thường. Nghe lời nói của cô khiến anh bất ngờ vì cô có thể nhìn xa mà chỉ như cạnh bên mình không khỏi ngạc nhiên. "Nhìn xa?" Cô hơi khó hiểu. "Em có nhìn thấy rõ con chim đó không?" Red Eye không trả lời mà chỉ vào một con chim đang ở chỗ một cái cây cách đây hơn ba mươi mét. "Rất rõ!" Cô lần lượt miêu tả ngoại hình của con chim, Red Eye dùng ống nhòm xác nhận lại. Quả thật đúng y như cô nói không sai một lời. "Lovro! Ông thấy sao?" Red Eye liếc sang nhìn Lovro đang nhìn cô một cách đăm chiêu.Lovro tiến tới đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh tung cước nhắm vào cô. Mọi người thì không kịp phản ứng, Karasuma-sensei thì không thể chạy đến kịp. Tưởng chừng như cô sẽ phải ngậm hành nhưng một chuyện đáng ngạc nhiên lại xảy ra. Lovro chỉ đánh trúng tàn ảnh của cô, bản thân cô thì đã lui lại vài bước. Đôi mắt ánh lên tia đề phòng.Lúc này mọi người mới phản ứng kịp, không ngờ một sát thủ chuyên nghiệp lại có tốc độ đáng kinh ngạc như vậy. Dù rằng đã bị cô né tránh. Họ biết cô rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh tới như vậy. "Đúng là hiếm gặp! Này cô bé! Có hứng thú làm đệ tử của ta không?" Lovro gật đầu rồi nhìn thẳng vào mắt cô mà hỏi. Tốc độ của ông cũng được xếp và loại nhanh vậy mà cô bé này lại có thể né tránh được. Đúng là một nhân tài! Nếu có thể bồi dưỡng thì nhất định sẽ còn vượt xa hơn nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com