TruyenHHH.com

Dong Nhan Khr Chan Troi

Xế chiều, Chrome được Nhà Simon hộ tống về Vongola, vừa xuống xe trùng hợp gặp Basil và Sui dắt tay nhau đi ra từ ga ra.

"Chrome-dono, mừng cô về." Basil cười nói.

"Tôi về rồi." Chrome mỉm cười gật đầu, thấy Basil xách giỏ đựng chocolate, cô hỏi, "Cho Guren đúng không?"

"Đúng vậy, khi nãy cô ấy uống thuốc rất đắng nên tôi mua kẹo cùng chocolate cho cô ấy ăn giải vị đắng."

"Thuốc? Guren chưa hết cảm sao?" Chrome chớp mắt.

"Hết cảm rồi, nhưng trưa nay bị chảy máu cam." Basil nói, "Sui bảo thể chất của Guren-dono vào mùa đông dễ bị bệnh, có điều đã uống thuốc rồi, sẽ ổn thôi."

"Thế thì tốt rồi." Chrome an tâm, nói, "Tôi định nấu xúp hải sản cho Boss và Mukuro-sama, nấu xong anh thay tôi mang cho cô ấy nhé."

"Được, khi nào xong thì cô cứ gọi, tôi tới lấy." Basil đáp, nhìn ra sau lưng Chrome, thấy xe của Enma vẫn đậu ở đó, Enma còn vẫy tay với hắn. Basil bước ra hỏi Enma, "Enma-dono, không vào sao?"

Enma cười nói: "Không còn sớm nữa, tớ phải về nhà. Chuyện kia đã sắp xếp xong, chốc lát tớ sẽ gọi điện nói với Tsuna-kun sau."

"Được. Vậy chúng tôi vào nhé."

"Gặp sau." Enma nói với Basil rồi giơ tay vẫy chào tạm biệt Chrome và Sui.

Chrome cùng Sui cũng vẫy tay với hắn.

Xe của Simon đi rồi, Basil quay lại nói với hai người sau lưng: "Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta cũng vào nhà thôi. Chrome-dono, ăn chocolate này."

"Cảm ơn Basil-san." Chrome xòe tay nhận mấy viên chocolate.
...

"Vậy ra, những tù nhân đó vượt ngục nhờ sự trợ giúp từ bên ngoài." Tsunayoshi cầm điện thoại trên tay, tựa lưng vào sofa, mở loa ngoài, nói qua điện thoại với Enma, "Tình huống cụ thể thế nào?"

Bên phải Tsunayoshi là Reborn vòng cánh tay gác lên vai cậu, Mukuro ở bên trái gối đầu lên đùi Tsunayoshi, chân gác lên tay ghế.

"Khoảng bốn giờ sáng vào ngày phát hiện tù nhân biến mất, các giám ngục theo thời gian quy định kiểm tra nhà tù. Tù nhân đầu tiên bị phát hiện đã biến mất là một gã đàn ông giết người cướp của bị nhốt ở dãy phía Nam tầng thứ hai. Sau khi kiểm tra hết một lượt thì phát giác được tám tù nhân không còn trong phòng giam nữa. Giám ngục nói với tớ nhà tù có quy định cách một tiếng sẽ tuần tra một lần, chúng ta có thể đoán được thời gian tù nhân vượt ngục là từ ba giờ tới bốn giờ sáng."

Ở đầu dây bên kia, Enma chống tay lên cửa xe, áp điện thoại bên lỗ tai.

"Còn nữa, qua đối chiếu của camera an ninh, tầm bốn giờ mười phút cùng ngày, sau khi giám ngục phát hiện tù nhân đã biến mất thì cửa sau của nhà tù có ba chiếc xe chở rác đồng loạt rời đi. Vốn dĩ đó là chuyện rất bình thường vì mỗi ngày xe chở rác đều làm việc vào thời điểm này, nhưng vấn đề là ba chiếc xe đó cũng hoàn toàn mất tích, không tìm ra dấu vết."

"Không tìm thấy cả ba chiếc ư?" Tsunayoshi ngạc nhiên hỏi lại, ba chiếc xe chở rác to như thế sao có thể nói mất là mất chứ?

"Cảnh sát đã âm thầm liên lạc bên công ty xử lý rác thải, xác định ba chiếc xe đó quả thật là từ công ty của họ, nhưng từ hôm đó cho đến hiện tại không hề quay lại công ty."

"Người phụ trách của ba chiếc xe thì sao? Mỗi xe đều phân công một nhóm nhỏ mà nhỉ?" Tsunayoshi hỏi, tay trái vuốt tóc Mukuro.

"Đúng vậy, tớ đang định nói với cậu đây. Những người phụ trách xe chở rác hôm đó đều được tìm thấy trong tình trạng hôn mê ở bãi đất hoang cách công ty xử lý rác thải không xa. Qua lời kể của họ, chín người chia thành ba nhóm lần lượt lái xe chở rác đến nhà tù làm việc, vừa rời khỏi công ty không lâu thì xe của họ bị người khác chặn đường, chưa kịp làm gì đã ngất xỉu hết. Bọn họ nói vì nơi họ bị chặn là đất hoang, không có đèn đường, thời gian đó trời cũng chưa sáng, cho nên không nhìn rõ mặt đối tượng khả nghi kia."

Tsunayoshi nhìn Reborn, Reborn vừa nghịch tóc của cậu vừa trầm ngâm, nói: "Xem ra vụ cướp xe này đã được lên kế hoạch từ trước. Kẻ cướp biết rõ thời gian nào xe chở rác sẽ đi qua vị trí này, cho nên đã mai phục chờ sẵn, lợi dụng thân phận thu dọn rác thải để trà trộn vào nhà tù, trợ giúp những người kia vượt ngục. Enma, các công nhân nọ có nói rõ có bao nhiêu người chặn đường họ không?"

Enma đáp: "Chỉ có một."

"Một?" Tsunayoshi ngạc nhiên, "Chờ đã, không đúng, một người làm sao có thể khiến chín người ngất xỉu ngay cùng một lúc chứ?"

"Là thế này, ba công nhân trên chiếc xe chở rác đầu tiên nói họ trông thấy một bóng đen vụt qua trước xe nên vội vàng dừng lại, vì sợ đã đụng phải mèo hoặc chó hoang nên một người trong số đó xuống xe xem thử. Sau khi thấy không va phải thứ gì họ mới an tâm định quay vào xe, nào ngờ trước mắt bỗng mơ hồ, rồi không nhớ gì nữa. Hai người đi cùng thấy bất thường nên cũng nhảy xuống, kết quả cũng y hệt người đầu tiên. Tiếp đến là sáu người còn lại đồng loạt xuống xe xem chiếc xe phía trước xảy ra chuyện gì, dù sao thứ bọn họ chở là rác thải chứ không phải cái gì quý giá, chẳng sợ gặp kẻ cướp. Tuy nhiên sáu người vừa thấy ba người kia ngất xỉu, chưa kịp đỡ họ dậy thì trước xe xuất hiện một người đeo khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt, sau đó nữa họ không cảm nhận được gì, cho đến khi tỉnh dậy phát hiện mình đang ở bệnh viện."

"Gặp phải kẻ kỳ quặc gì nữa rồi." Mukuro nói.

"Chỉ có một người thì làm sao lấy đi hết ba chiếc xe?" Tsunayoshi nghi vấn.

"Có thể là đồng bọn của kẻ kia nấp ở gần đó chờ, đợi các công nhân nọ hôn mê hết thì mới lộ diện." Reborn nói.

"Tôi cũng nghĩ như Reborn-san." Enma nói, "Vấn đề mà tôi đang nghi vấn nhất bây giờ đó là không biết bọn họ dùng phương thức gì để qua mặt giám ngục cùng camera an ninh, mở cửa cho các tù nhân mà không bị để ý."

Tsunayoshi suy nghĩ một lát, cúi mặt hỏi Mukuro: "Mukuro, anh cảm thấy có thể nào là do ảo ảnh hay thứ gì đó tương tự không? Dù sao thứ duy nhất có thể lừa được mọi người là ảo thuật mà."

Mukuro ngược lại không có cũng ý nghĩ với Tsunayoshi, hắn nhếch khóe miệng, nói: "Anh không nghĩ vậy. Không phải ai cũng có thể sử dụng ảo ảnh bao phủ trong phạm vi rộng lớn đâu. Em cũng biết nhà tù lớn thế nào, muốn che mắt tất cả giám ngục lẫn tù nhân không phải chuyện dễ."

"Vậy thì làm cách nào nhỉ?" Tsunayoshi sờ cằm.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ thì tiếng xe bên Enma chợt ngưng hẳn, Enma lên tiếng: "Tớ tới nhà rồi."

"Ừm, tạm ngừng ở đây, chúng ta sẽ trao đổi sau." Tsunayoshi nói.

"Được, gặp cậu sau."

Tắt máy, Tsunayoshi đặt điện thoại lên bàn, nói với Reborn và Mukuro: "Sao em cứ thấy bất an làm sao, chẳng lẽ lại sắp đối mặt với mấy tội ác gì nữa sao? Y hệt như vụ buôn nội tạng ấy."

"Em lại nghĩ nhiều rồi. Cái gì tới thì sẽ tới thôi." Reborn nói.

"Đúng vậy, em nên nhớ rằng em chỉ là con người thôi, không phải thần thánh, quản không hết chuyện của con người đâu." Mukuro vươn thẳng hai tay áp lên hai bên gò má Tsunayoshi xoa xoa, "Em đó, nên thư giãn nhiều hơn. Mới có hai mươi lăm tuổi thôi, đừng có suốt ngày nghĩ ngợi rồi căng thẳng vì mấy chuyện linh tinh vớ vẩn như ông cụ thế."

"Biết rồi, biết rồi mà." Tsunayoshi nắm cổ tay Mukuro, ngăn cản hành động bóp nắn mặt mình của hắn.

Reborn nhếch nhẹ khóe miệng nhìn hai người đùa giỡn.

Cửa phòng bị đẩy vào, Yamamoto bước một chân qua cửa, nói với ba người trong phòng: "Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, đi thôi."

"Nghe thấy chưa? Đừng có giỡn nữa, đứng dậy đi." Tsunayoshi nhéo mũi Mukuro.

"Rồi rồi rồi."

Tsunayoshi đứng lên ôm mặt bước lại gần Yamamoto: "Đi nào."

"Mặt cậu sao đấy Tsuna?" Yamamoto hỏi.

Tsunayoshi chỉ Mukuro nói: "Mukuro nhéo tớ."

"Oan ức cho anh quá Tsunayoshi." Mukuro phản bác.

Tsunayoshi lè lưỡi trêu hắn.

Yamamoto cười hai tiếng, cúi đầu hôn lên gò má Tsunayoshi, nói: "Chúng ta sẽ bảo Hibari với Gokudera trả thù cho cậu."

Tsunayoshi cười tươi rói đáp: "Ý kiến hay."

Reborn đi tới vươn tay vòng qua hông Tsunayoshi, nói: "Đi, anh đói rồi."

Tsunayoshi cười đáp: "Em cũng đói. Tối nay ăn gì vậy nhỉ?"

"Sườn cừu nướng phô mai." Yamamoto đáp, "Sáng nay Gokudera dặn nhà bếp mua sườn cừu cho cậu đấy."

"Sáng này Nagi nói với anh chiều con bé về sẽ nấu xúp hải sản cho em." Mukuro nói.

"Chrome về rồi, đang ở trong bếp nấu xúp đó." Yamamoto nói.

Tsunayoshi hào hứng vỗ tay: "Đều là món tớ thích."

Reborn xoa đầu Tsunayoshi, nói: "Thích thì lát nữa ăn nhiều chút."

"Ừm ~~~."
...

Sảnh Khu Y tế.

"Guren-dono, ăn tối thôi." Basil nói, đặt thức ăn lên bàn.

Sui hít hít mấy cái, hỏi: "Mùi gì thơm quá vậy ạ?"

Fon cười đáp: "Sườn cừu nướng phô mai đó."

"Còn có xúp hải sản Chrome-dono nấu nữa, chỉ có người trong nhà như chúng ta mới được ăn thôi đấy." Basil nói.

Guren đi ra từ Phòng Y tế, trông thấy sườn cừu thơm phức cùng xúp hải sản nghi ngút khói thì nói: "Toàn món ngon nhỉ."

"Hôm nay có lộc ăn, Gokudera-san muốn bồi bổ cho Tsunayoshi-san, chúng ta được hưởng phụ đó." Fon nói, "Xúp là do Chrome-san nấu."

"Ồ, vậy phải cảm ơn Đệ Thập và Chrome rồi." Guren ngồi xuống.

Bốn người ngồi trong sảnh cùng ăn tối, vì Basil đã dặn Giannini lắp thêm máy sưởi trong sảnh nên nhiệt độ lúc này rất ấm.

Guren nhai thịt cừu vừa mềm vừa thơm, ngước mắt nhìn Fon và Basil: "Sao hai người không ăn tối cùng nhóm Đệ Thập? Trước kia chẳng phải luôn cùng nhau ăn cơm à?"

Basil và Fon chớp mắt.

Fon nói: "Bữa cơm tôi ăn cùng cô còn nhiều hơn so với cùng nhóm Tsunayoshi-san ấy. Có vấn đề gì sao?"

"Không có."

Basil cười đáp: "Guren-dono, cô biết rõ mà còn hỏi ư?"

Guren chớp mắt hai cái, tất nhiên là cô biết lí do vì sao Basil lại chọn ăn cơm với cô thay vì cùng nhóm Tsunayoshi như thời gian mà cô chưa tới Vongola.

Nghĩ tới đây, Guren lúng túng hắng giọng, nhỏ giọng nói với Basil: "Đâu nhất thiết phải như thế, anh làm vậy không sợ Đệ Thập giận sao?"

Basil mỉm cười nghiêng người qua, cũng hạ giọng thì thầm với Guren: "Ngược lại ngài ấy còn bảo tôi nên dành thời gian theo đuổi cô ấy chứ."

"..."

Guren giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục gặm sườn cừu.

Sui nói với Fon: "Chú Fon, cháu phát hiện ra một điều rất thú vị."

"Nói chú nghe với."

"Hễ Guren với anh Basil ngồi cùng nhau thì chẳng ai có thể chen vào được."

"Ha ha ha." Fon cười rộ lên, "Cháu giỏi thật, vậy mà nhìn ra được."

Guren liếc Sui: "Ăn sườn cừu của cậu đi, không thì tôi ăn hết bây giờ. Còn anh nữa, đừng dạy hư thằng bé."

Fon đáp: "Không liên quan tôi."

Guren liếc qua Basil. Basil lắc đầu: "Tôi vô tội."

Sui cười khúc khích.

Ăn xong, Guren lau miệng, phụ Basil và Fon dọn dẹp.

Sui dựa vào ghế vỗ cái bụng no căng.

Basil hỏi Guren: "Vẫn còn sớm, Guren-dono định làm gì?"

"Tôi về phòng tắm rửa, sau đó đi gặp Đệ Thập nói chút chuyện." Guren nói, "Tôi đi trước đây."

Basil ngửa mặt nhìn cô, nói: "Hôm trước cô bảo máy nước nóng lạnh trong phòng tắm bị hỏng, đã sửa chưa?"

"Sửa rồi."

"Vậy thì tốt. Tôi định bảo nếu chưa sửa thì tôi cho cô và Sui mượn phòng tắm trong phòng mình." Basil nói.

Guren rũ mắt nhìn Basil, sau đó vươn tay đặt lên đỉnh đầu hắn, vừa xoa vừa nói: "Anh thật tốt."

Basil tròn mắt sững sờ. Fon và Sui ngỡ ngàng nhìn Guren.

Guren không quan tâm vẻ mặt của ba người, xoa đầu Basil xong thì rời đi.

Basil giơ tay để lên đỉnh đầu, có chút hoang mang.

Guren hiếm khi nào hành động thân thiết với hắn như vậy, bởi vì cô rất dễ ngại ngùng mà.

Fon cười trừ, cuối cùng cũng chịu thừa nhận sao?
...

Sau khi ăn tối, Tsunayoshi quyết định đêm nay sẽ ngủ ở nhà Hibari, thế nên nhóm Gokudera cũng theo cùng.

Hibari tỏ ra bất mãn, hắn chỉ thích Tsunayoshi ngủ với hắn thôi, còn đám ngu ngốc này cút ra đi.

Theo lời Tsunayoshi nói, vì mùa đông rất lạnh, cho nên ngủ cùng nhau sẽ càng ấm hơn, cũng có cảm giác an toàn.

Hibari nghe xong càng thêm bất lực, Hội trưởng Hội Kỷ luật là hắn đây chưa đủ đảm bảo an toàn hay sao? Có điều trông vẻ mặt hạnh phúc khi ở cùng bọn hắn của Tsunayoshi, Hibari chỉ đành nghe theo.

Tsunayoshi tắm rửa xong xuôi, thay bộ âu phục bằng đồ ngủ, nằm xuống trên sàn lăn qua lăn lại trong thư phòng của Hibari, chơi đùa với Uri.

Nhắc đến Uri, con mèo mà Gokudera đem về nuôi sau một thời gian đã lớn hơn một chút, tính cách tuy nghịch ngợm nhưng đã không còn hung hãn như khi nhỏ nữa, nhưng vẫn còn một chút kiêu căng và bướng bỉnh.

Khi Tsunayoshi nhìn Uri, cậu bất giác lại thấy Uri thật sự rất giống với Gokudera.

So về sự giống nhau của Gokudera và Uri, mọi người đều thống nhất cho rằng cả hai vô cùng yêu mến Tsunayoshi. Uri đối với hầu hết mọi người đều kiêu ngạo, thậm chí đôi khi còn nhe răng gầm gừ với chính chủ nhân của mình, tuy nhiên, khi nó ở cùng Tsunayoshi thì lại mang tính cách hoàn toàn trái ngược, lúc nào cũng như chú mèo nhỏ mà nũng nịu với Tsunayoshi.

Ngoài Tsunayoshi ra thì còn có hai người mà Uri không bao giờ tỏ ra hung dữ, đó là Guren và Chrome.

Chuyện này cũng dễ hiểu, vì Gokudera hay bận rộn không có thời gian chăm sóc Uri, hắn thường giao Uri cho Guren và Chrome trông chừng giúp, Guren nuôi bốn con sói nên có kinh nghiệm, Chrome thì thích động vật nên đối xử với Uri rất dịu dàng, thế nên nó đối với hai người rất có thiện cảm.

"Đệ Thập, nằm trên sàn lạnh lắm, để tôi trải nệm cho ngài." Gokudera kéo cửa đi vào.

"Không sao, có máy sưởi mà, không lạnh chút nào." Tsunayoshi cười nói, ôm Uri tiếp tục lăn qua lăn lại.

Uri nằm trong lòng Tsunayoshi kêu mấy tiếng phản kháng, nó giơ vuốt lên quơ loạn.

"Uri, mày mà làm Đệ Thập bị thương là tao đánh mày đấy!" Gokudera trừng mắt cảnh cáo.

Uri gầm gào với hắn, coi lời đe dọa như gió thổi ngoài tai.

"Thật tình, càng lớn càng không coi ai ra gì."

"Tớ thấy nó giống cậu lắm cơ." Tsunayoshi buông Uri, lăn qua cạnh đùi Gokudera, cười tủm tỉm, "Đáng yêu như nhau."

Gokudera cười nhẹ, nói: "Chẳng phải ngài nói không được dùng hai chữ 'đáng yêu' để khen đàn ông sao?"

Tsunayoshi chọt chọt Gokudera, nói: "Tớ có quyền khen người yêu của mình đáng yêu nhé. Hayato-kun đáng yêu này, Takeshi đáng yêu này, Kyouya đáng yêu này, Mukuro đáng yêu này, à, cả Reborn cũng đáng yêu."

Gokudera cười khẽ mấy tiếng: "Reborn với Hibari nghe được sẽ nổi cáu cho xem."

"Hì hì."

Gokudera rũ cặp mắt xanh như ngọc lục bảo nhìn Tsunayoshi rồi cúi thấp xuống hôn lên môi cậu: "Ngài biết không? Thật ra ngài cũng rất đáng yêu, Tsunayoshi, đến mức tôi không thể ngừng yêu ngài."

Tsunayoshi vòng hai cánh tay quanh cổ Gokudera, kéo hắn xuống.

Hai người im lặng ôm nhau, không nói gì, nhưng cũng đủ biểu lộ tình cảm cho đối phương.

"Sawada-san, cậu có ở trong không?" Bên ngoài vang lên tiếng của Kusakabe.

Tsunayoshi giữ nguyên tư thế bám cổ Gokudera mà ngửa cổ ra cửa, đáp: "Có, tôi đây. Sao đấy?"

"Guren-san tìm cậu, cô ấy đang chờ ở phòng khách."

"Guren?" Tsunayoshi buông tay ngồi dậy, "Tôi tới ngay."

Gokudera khoác áo cho Tsunayoshi, cùng cậu đến phòng khách.

Guren ngồi trong phòng, thấy hai người thì gật một cái.

"Guren, em đã khỏe chưa? Tại sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?" Tsunayoshi hỏi, thấy Guren chỉ mặc mỗi yukata trắng cùng khăn quàng cổ, cậu hỏi, "Áo khoác của em đâu?"

"Treo bên kia." Guren chỉ giá treo đồ.

Tsunayoshi lấy áo đem qua choàng lên vai Guren, nói: "Anh nghe Basil-kun nói rồi, sức khỏe của em không tốt vào mùa đông lạnh, em nên giữ nhiệt cho cơ thể."

"Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi vẫn khỏe." Guren nói, cô nhìn Tsunayoshi, "Đệ Thập, tôi có chuyện phải nói với ngài."

"Em nói đi."

Guren rút từ dây thắt lưng tờ giấy gấp hai nửa, mở ra: "Tôi mong ngài..."

Cô dùng hai tay nâng lên trước mặt Tsunayoshi, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng.

"...Cho phép tôi từ chức."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com