TruyenHHH.com

Dong Nhan Khr Chan Troi

Giữa tháng Mười một, là thời điểm chuyển mùa từ thu sang đông, nhiệt độ lạnh dần.

Sáng sớm, Sawada Tsunayoshi mặc thêm một cái áo khoác tựa lưng vào ghế nhìn ra khuôn viên rộng rãi. Một bên là vườn hoa xinh đẹp do chính tay cậu trồng, một bên là đài phun nước hoa lệ, trong đầu Đệ Thập bây giờ trống rỗng chẳng nghĩ ngợi điều gì.

Hai bên gò má chợt ấm áp, Tsunayoshi ngước mặt, chạm mắt với Hibari Kyouya.

Hibari rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống người yêu thương: "Tôi thật không hiểu nổi, thay vì nằm trong phòng ngủ thêm một lát, em lại ra đây ngồi ngẩn người. Đang suy nghĩ gì đấy?"

Tsunayoshi mỉm cười, vươn tay phải chạm vào gò má Hibari: "Em không biết nữa, nhưng cảm giác thích lắm, anh cũng ngồi với em đi."

Hibari cười nhẹ, nụ cười chỉ dành riêng cho người trước mặt. Hắn vòng qua băng ghế, ngồi cạnh Tsunayoshi.

"Còn vài ngày nữa là sang đông rồi nhỉ?" Tsunayoshi nói.

"Ừ. Chúng tôi chuẩn bị quần áo cùng phụ kiện mùa đông cho em rồi, lát nữa về phòng thay là vừa."

"Sớm thế?"

"Sợ em lạnh thôi, mặc trước vẫn hơn."

"Đồ của các anh thì sao?"

"Cũng có rồi, lấy cùng đợt với em."

Tsunayoshi gật đầu, hỏi: "Mấy giờ anh đi tuần tra?"

"Không gấp, lúc nào đi cũng được." Hibari nói. Thật ra hắn chẳng muốn đi chút nào, ở đây ôm Tsunayoshi trong lòng mới thoải mái.

Tsunayoshi bật cười, ngón tay chọc chóp mũi Hibari: "Ô kìa Hội trưởng, làm việc không đúng giờ không phù hợp tác phong của Hội Kỷ luật đâu."

Hibari cũng bật cười một tiếng, ghé sát khuôn mặt Tsunayoshi: "Sawada Tsunayoshi, em dám trêu chọc Hội trưởng Hội Kỷ luật sao?"

Hắn phát hiện gần đây Tsunayoshi dường như không còn sợ hắn nữa mà rất hay chọc ghẹo hắn. Hộ vệ Mây không biết nên mừng hay nên bất mãn đây.

"He he, bây giờ em là người yêu của anh rồi. Em có đặc quyền, anh không thể cắn chết em được." Tsunayoshi cười ranh mãnh.

"Em ngày càng dũng cảm." Hibari vì một câu 'em là người yêu của anh' của Tsunayoshi mà tâm trạng vui vẻ, yêu chiều nhéo mũi Tsunayoshi.

Khi Gokudera Hayato và Yamamoto Takeshi đem bữa sáng đến cho Tsunayoshi thì thấy hai người ngả nghiêng đùa giỡn trên ghế.

"Chà, quả nhiên chỉ có mỗi Tsuna mới có thể trêu chọc Hibari mà không bị cắn chết." Yamamoto cười nói.

"Đệ Thập lợi hại nhất mà." Gokudera cảm thấy tự hào.

"Gokudera-kun, Yamamoto." Tsunayoshi cười vẫy tay.

"Đệ Thập, ăn sáng thôi." Gokudera đặt dĩa thức ăn xuống trước mặt cậu, "Sáng nay ăn trứng ốp la, thịt xông khói và bánh mì nướng, có cả sữa tươi đây."

Gokudera cùng Yamamoto kéo ghế ngồi xuống ăn sáng với Tsunayoshi và Hibari.

"Cơ mà, Reborn và Mukuro đâu? Sáng nay không thấy hai người họ." Yamamoto hỏi.

"Reborn bảo Verde đang nghiên cứu sản phẩm rất thú vị nên sáng sớm đã chạy sang nhà Verde rồi. Mukuro chắc còn đang ngủ, dẫu sao anh ấy cũng ghét thời tiết lạnh, giờ này sẽ không rời giường ấm đâu." Tsunayoshi nói, cắn một miếng bánh mì cùng trứng ốp la béo ngậy, "Hôm nay Yamamoto và Gokudera-kun có ra ngoài không?"

"Hôm nay tớ ở nhà với cậu, Gokudera đi cùng Hibari." Yamamoto nói.

Tsunayoshi chớp mắt: "Gokudera-kun đi à? Hiếm lạ đấy."

"Vốn dĩ là Sasagawa đi, nhưng Colonnello nói bên trường Quân sự đang cần huấn luyện viên boxing, nhờ anh ta đi tập huấn một tuần, cho nên cuối cùng anh ta bàn giao việc đi tuần tra với Hibari lại cho tôi."

"À, tớ có nghe Colonnello nói, hình như đợt tập huấn này có cả mấy vị cán bộ cấp cao ở trên tới xem nữa phải không?"

"Đúng vậy, quy mô lớn lắm."

"Chỉ có anh hai đi thôi à?"

"Có Colonnello, Lal Mirch, hai người thuộc CEDEF. À, Kusakabe cũng đi nữa."

Tsunayoshi ngạc nhiên: "Kusakabe-san? Anh ấy đi làm gì?"

Yamamoto lau vụn bánh mì bên mép cậu, nói: "Kusakabe bảo muốn học hỏi thêm để giúp Đội Trị an tiến bộ hơn."

"Vậy nên anh để anh ấy đi thật à?" Tsunayoshi nhìn Hibari.

"Ừ, tôi tuyên dương tinh thần kính nghiệp của cậu ta." Hibari vô cùng hài lòng với cấp dưới của mình.

Tsunayoshi gật gù, Kusakabe là một người đàn ông đáng tin cậy.

"Có điều, với khả năng của Hibari-san, một mình anh đi là đủ rồi, tại sao còn cần thêm một người nữa?" Tsunayoshi thắc mắc, "Vụ khủng bố hôm nọ vẫn chưa giải quyết xong à?"

Tuần trước trong trung tâm thương mại xảy ra một vụ đặt bom, qua điều tra thì là bọn khủng bố chống phá chính quyền muốn nhiễu loạn. Chuyện này nhanh chóng đến tai Hibari, Đội trưởng Đội Trị an thành phố kiêm Hội trưởng Hội kỷ luật Vongola. Hộ vệ Mây vừa hay tin liền xách tonfa đi bắt người. Đáng tiếc là khi hắn đến nơi thì kẻ cầm đầu đã chạy thoát.

"Phía cảnh sát có điều tra được gì không?"

"Chưa tiến triển gì mấy, có điều bọn họ đã giăng lưới khắp thành phố rồi, Đội Trị an của Hibari cũng phối hợp, hễ có động tĩnh sẽ lập tức hành động."

"Ồ." Tsunayoshi trầm ngâm, "Nếu không nhanh chóng xử lý thì sẽ còn nhiều người bị thương nữa."

Hibari xoa đầu cậu trấn an: "Đừng lo lắng, tôi sẽ mau chóng tóm bọn chúng."

"Đúng vậy Đệ Thập, ngài đừng suy nghĩ nhiều." Gokudera nói, cầm ly sữa để vào tay Tsunayoshi.

Cậu hớp một ngụm, nghiêm túc dặn dò: "Dẫu thế nào thì cậu với Hibari-san cũng nên cẩn thận, đừng liều lĩnh có biết không?"

"Đệ Thập yên tâm, nhất định không để ngài lo lắng đâu."

Hibari vỗ đầu cậu hai cái, hắn lau miệng rồi đứng dậy, nói: "Tôi đi đây."

Nói rồi ngoắt Gokudera một cái.

Hộ vệ Bão cũng lau miệng rồi nói với Tsunayoshi: "Đệ Thập, tôi đi nhé."

"Ừm, cẩn thận nhé." Tsunayoshi vẫy tay.

Hai người đi rồi, còn lại Tsunayoshi và Yamamoto, Tsunayoshi hỏi: "Hôm nay cậu làm gì?"

Yamamoto cười nói: "Hôm nay tớ chỉ ở cùng cậu thôi, cậu làm cái gì tớ làm cái đó."

Tsunayoshi nghiêng đầu suy nghĩ, cậu đề nghị: "Vậy, lát nữa hai ta cùng sửa sang vườn hoa lại nhé?"

"Ừm."
...

Guren vừa đi vừa hít thở không khí, vì thời tiết chuyển lạnh nên cô đổi chiếc áo sơ mi đen sang áo len kín cổ, mặc thêm một cái áo khoác dài đến đầu gối. Hai tay Guren đút vào túi, đạp chân lên từng miếng đá hình lục giác trải đều thành con đường đi.

Guren vừa đi vừa nghĩ đã sang mùa đông rồi, cô nên mua quần áo mới cho Sui thôi. Qua một năm Sui lại lớn hơn một chút, đồ của năm ngoái không mặc vừa nữa.

Guren mải mê suy nghĩ sẽ đi đâu, mua cái gì mà không phát hiện mình vừa lướt qua một người quen.

"Guren, cô đi đâu vậy?"

Guren ngoảnh lại, thì ra là Chrome Dokuro.

"Tôi ra ngoài mua đồ."

"Cô muốn mua gì?" Chrome hỏi, hiếm khi cô thấy Guren chịu ra ngoài vào sáng sớm thế này.

"Mua quần áo mùa đông cho Sui, nhân tiện mua gì đó cho Toto." Guren đáp.

"Cô có biết phải mua đồ ở đâu không?" Chrome hỏi.

Guren thành thật lắc đầu.

Chrome nói: "Tôi đi với cô."

"Không làm phiền cô chứ?"

Chrome mỉm cười: "Không hề. Đi nào."

Hai người cùng nhau ra cổng, Guren và Chrome sánh vai rời khỏi Vongola. Chợt xa xa có tiếng gọi, hai cô gái ngẩng đầu, liền thấy một chiếc xe dừng lại bên đường.

Kính cửa sau hạ xuống, Cecilia và Harmon ló đầu ra vẫy gọi: "Chào buổi sáng, hai chị đi đâu thế?"

"Guren muốn vào trung tâm thành phố mua quần áo mùa đông cho Sui, tôi đi cùng dẫn đường." Chrome thay Guren trả lời.

"Đi mua sắm sao? Em cũng đi." Cecilia nhảy xuống xe, nói với Harmon, "Cậu vào trước đi."

Harmon gật đầu, chào Guren và Chrome rồi bảo tài xế lái xe tiếp.

Ba người tiếp tục rảo bước.

"Nạn nhân của vụ đánh bom thế nào rồi?" Guren hỏi Chrome. Vào cái hôm nay xảy ra sự việc, cô đã ở trong thư viện tìm sách cả ngày cho nên không biết, sau đó được Basil kể lại thì cô mới hay.

"Cũng khá ổn." Chrome nói, "Có mấy người bị thương rất nghiêm trọng, tới nỗi không nhìn ra mặt mũi, thật sự rất đáng thương."

"Chưa xác định được đối tượng cụ thể à?"

"Trong đợt khủng bố đầu tiên cảnh sát bắt được một nhóm thiếu niên, sau khi thẩm vấn họ khai rằng có một nhóm người bảo họ đặt bom ở nơi được quy định." Chrome nói, lần đó cô cũng tham gia cuộc thẩm vấn cùng Mukuro.

"Họ làm thật à?" Cecilia há hốc, tuổi còn trẻ mà bất lương quá vậy.

"Những người kia cho họ nhiều tiền." Chrome nói ngắn gọn, nhưng Guren và Cecilia đều hiểu rõ.

"Vì tiền mà coi mạng người rẻ rúng vậy sao?" Guren lạnh nhạt cảm thán.

"Xã hội là vậy đó." Chrome nói.

"Thôi nào hai chị, mục đích chúng ta là đi mua sắm, không phải để cảm thán sự đời đâu." Cecilia nhanh chóng đổi chủ đề, "Guren, chị muốn mua gì trước?"

Guren nói: "Mua quần áo cho Sui trước."

"Quần áo trẻ em thì ở hướng kia." Cecilia chỉ ngón tay, sau đó cô vòng tay qua cánh tay Guren và Chrome, hào hứng nói, "Đi thôi."

Ba người đi vào một cửa hàng quần áo ở giữa dãy phố, thời điểm này có rất nhiều phụ huynh dẫn theo con cháu đến mua quần áo. Guren đứng trước cửa nhìn vào, thầm cảm thán sao mà đông thế.

Ba người vừa vào liền được một nhân viên tiếp đón nhiệt tình, hỏi Guren muốn mua quần áo cho bé trai hay bé gái.

Guren đáp: "Bé trai."

Nhân viên dẫn ba cô gái sang khu quần áo cho bé trai. Guren chọn được bốn bộ, sau đó đến quầy phụ kiện chọn một đôi bao tay và hai đôi tất. Khăn quàng cổ đã được Betty đan trước cho Sui rồi nên Guren không cần mua.

Thanh toán xong, Guren cùng Chrome và Cecilia đến trung tâm thương mại, nơi này bán đa dạng các loại cùng các kiểu quần áo, già trẻ nam nữ đều có, dễ dàng tiết kiệm thời gian mua sắm.

Y hệt với cửa hàng họ vừa ghé, trung tâm thương mại lúc này cũng đông người hơn ngày thường rất nhiều, hiển nhiên ai nấy cũng đang sắm sửa chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.

Cecilia và Chrome kéo Guren đến một cửa hàng đồ nam ở tầng hai, nơi đây bán những sản phẩm nam giới mọi độ tuổi, chất lượng được đảm bảo hoàn toàn. Chrome cũng thường mua quần áo cho Mukuro ở đây.

Guren đi một vòng, phân vân giữa mua áo len và áo khoác cho Toto, và không thể thiếu găng tay.

Cuối cùng khi ra khỏi cửa hàng, Guren cầm thêm một cái giỏ đựng áo khoác và găng tay cho Toto. Chrome ôm trong lòng gói giấy đựng khăn quàng cổ cùng mũ len cho Mukuro. Cecilia cũng xách trên tay một giỏ đồ, là đồ cho mẹ mình, mũ len cho Harmon và găng tay cho Manlio

Lần mua sắm này mất nhiều thời gian hơn Guren nghĩ, lòng vòng chốc lát vậy mà cũng gần trưa. Guren tính toán số tiền còn trong túi, suy nghĩ không biết nên mua gì cho mọi người ở Thị trấn E.

Đám người Lancelot hẳn là không thiếu quần áo mùa đông, đồ đạc gì đó cũng càng không đề cập.

Guren biết bọn họ chẳng mong cô mua gì cho họ, nhưng thật lòng suốt sáu năm qua họ vẫn luôn chăm sóc cô, coi cô như người nhà mà yêu thương, Guren muốn tặng cho họ gì đó để bày tỏ lòng biết ơn.

Cô hỏi Cecilia và Chrome góp ý cho mình, hai người nghe xong thì nâng cằm suy nghĩ.

"Không nhất thiết phải là quà đắt tiền, quan trọng là tấm lòng. Harmon bảo em thế đó." Cecilia nói, "Ý nghĩa của một món quà không phụ thuộc vào giá trị của nó đắt hay rẻ, trong tâm thật lòng muốn tặng thì quà nào cũng đáng quý."

Chrome cũng nói: "Đúng vậy, trọng điểm chính là ở tấm lòng."

"Vậy... phải tặng gì đây?" Guren hỏi.

"Hay chị tự làm món đồ gì đó đi." Cecilia vỗ tay một cái, "Quà làm tay có ý nghĩa lắm đó."

"Guren biết làm đồ thủ công không?" Chrome hỏi, "Như đan len, thêu thùa, đan vòng tay, làm một ít phụ kiện đơn giản chẳng hạn."

"Đan vòng tay là một ý kiến hay, không kén tuổi tác hay giới tính, tặng cho tất cả mọi người đều được." Cecilia cười nói.

Guren trầm ngâm, cảm thấy ý tưởng này đúng là không tệ: "Nhưng tôi không biết làm cái đó."

"Tôi biết, tôi dạy cô." Chrome mỉm cười.

Guren gật đầu: "Ừm."

"Thế thì đi mua nguyên liệu thôi." Cecilia hào hứng nói.

Ba cô gái trở xuống tầng trệt của trung tâm thương mại lựa chọn nguyên liệu làm vòng tay. Guren ngó tới ngó lui một hồi, quyết định chọn cuộn dây màu vàng.

Mua sắm một hồi Guren và Cecilia cũng thấy mệt. Chrome đề nghị đến quán nước ở đối diện trung tâm thương mại ngồi nghỉ một lát.

Có điều ba người vừa mới băng qua lộ đặt chân đến lề đường bên kia, một tiếng nổ đinh tai khiến họ giật mình hoảng hốt.

Tòa nhà cao tầng trong phút chốc bốc lên cột khói đen, người qua đường xì xào chỉ trỏ.

Lúc này một chiếc xe từ trong ga ra của tòa nhà đang cháy đó lao ra, trên xe chở một đám người cầm súng chĩa khắp hướng, không quan tâm trên phố có bao nhiêu người, trực tiếp nổ súng loạn xạ.

Ngọn giáo xuất hiện trong tay Chrome, cô gõ thật mạnh xuống đất, vòng sáng màu tím lan ra tạo thành một kết giới bảo vệ những người ở gần.

Mọi người la hét ầm ĩ, vội vàng chạy đến nơi an toàn hoặc những chỗ có thể ẩn nấp, nhưng súng đạn nào có mắt, điên cuồng xé gió bay loạn lạc khắp nơi, nhất thời có mấy người không kịp bỏ chạy, bị trúng đạn rất nhiều.

Sắc mặt Guren tối sầm, duỗi tay hướng về chiếc xe nọ. Một vòng ánh sáng xanh đen xuất hiện, từ vòng ánh sáng đó bắn ra luồng sức mạnh kinh hồn vào đám người kia.

Chiếc xe bị xuyên tạc thành hai nửa, những kẻ ngồi trên xe ngã lăn mấy vòng, kẻ nào kẻ nấy đều sửng sốt.

"Cecilia, cứu người!" Guren nhắc nhở.

"Vâng!" Cecilia lập tức ném giỏ đồ, chạy tới bên những người bị thương tiến hành sơ cứu, không quên gọi cấp cứu, gọi cho cả Harmon.

Đám người khủng bố kia nhìn thấy Guren và Chrome đi tới, chúng giơ súng chĩa vào hai người.

Guren và Chrome bị cảnh tượng khiếp đảm vừa rồi chọc giận, nét mặt cả hai vô cùng lạnh lùng.

Khi Chrome vừa nâng ngọn giáo, phía sau lưng cô và Guren lại truyền tới tiếng nổ vang trời, so với vụ nổ vừa rồi có khi còn khuếch đại gấp ba, bốn lần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com