TruyenHHH.com

Dong Nhan Khr Chan Troi

8 giờ sáng. Cổng chính Vongola.

Basil vừa lái xe ra khỏi ga ra đã nhìn thấy Guren ngồi xổm trên khối đá vuông cạnh vườn cỏ, hai chân co lên, tay đặt trên đầu gối, nhìn xuống đất mà ngẩn người.

Basil nhìn dáng vẻ của cô có chút buồn cười, cũng có chút... đáng yêu.

"Chào buổi sáng, Guren-dono."

Guren nghe giọng Basil thì ngước lên, xách hộp thuốc vòng qua bên kia vào trong xe, thắt dây an toàn, nói: "Chào buổi sáng."

Bánh xe chầm chậm di chuyển ra khỏi cổng Vongola.

"Cô ăn sáng chưa?" Basil hỏi.

"Chưa. Còn anh?"

"Tôi cũng chưa."

"Đêm qua lại ở CEDEF à?"

"Vì hôm nay tôi vắng mặt nên phải tranh thủ làm cho xong, nếu không khi về làm bù sẽ mệt mỏi lắm."

"Nếu anh bận quá thì xin chuyển nhiệm vụ cho người khác, bên Đệ Thập nhiều người như vậy mà."

Basil cười: "Đã nhận rồi thì phải làm đến cùng."

Guren che miệng ngáp một cái.

"Sáng ra đã thấy cô không được tỉnh táo rồi, đêm qua ngủ không ngon sao?" Basil hỏi.

"Suy nghĩ vài chuyện, ngủ trễ."

"Chuyện gì?"

Guren chẳng biết nên nói như thế nào, suy nghĩ một hồi liền hỏi Basil: "Anh cảm thấy kết bạn có khó không?"

Basil nghĩ câu hỏi của Guren chắc chắn liên quan đến vấn đề khiến cô suy nghĩ đến mất ngủ, hắn nói: "Không khó, rất dễ là đằng khác. Sao vậy? Cô gặp khó khăn trong việc kết bạn à? Cô muốn kết bạn với ai, để tôi xem có giúp được cô không?"

Guren băn khoăn, không biết nên nói từ đâu. Mà Basil cũng hiểu được điều đó, hắn hỏi: "Đối tượng là ai?"

"Mấy cô gái qua thăm Chrome ấy."

"Cô muốn kết bạn với họ?"

"Họ nói họ muốn kết bạn với tôi, nhưng mà tôi chưa từng kết bạn với ai, cho nên không biết phải làm thế nào."

Basil lập tức hiểu ra vấn đề: "Các cô đã nói chuyện với nhau chưa?"

"Chiều hôm qua họ cùng tôi đến nhà kính. Tôi giới thiệu các cây thuốc cho họ, sau đó họ kéo tôi đi uống trà, hỏi tôi khá nhiều chuyện, cũng nói khá nhiều chuyện."

Basil kiên nhẫn hỏi tiếp: "Vậy sau khi trò chuyện cô cảm thấy thế nào?"

"Khá ổn, họ cũng giống nhóm Đệ Thập và anh vậy." Guren nói.

"Nếu vậy thì cô và các cô ấy đã trở thành bạn bè rồi đó." Basil cười.

"Bạn bè?"

"Ừm, hai bên nói chuyện với nhau mà không cảm thấy khó chịu, ngược lại có thể nói với nhau rất nhiều, chia sẻ rất nhiều, đó là bước đầu tiên để kết thành bạn bè." Basil nói.

Guren đặt tay dưới cằm suy tư: "Nếu như tôi nói chuyện với họ mà thấy bực mình hoặc không muốn nói nữa, vậy đó không phải là bạn bè rồi?"

Basil gật đầu: "Đúng vậy."

Tay phải Guren nắm lại, đặt lên lòng bàn tay trái: "Thì ra là vậy. Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh, Basil-dono."

"Không có gì." Basil cười, hắn chợt nghĩ đến gì đó, hỏi Guren, "Guren-dono bảo rằng chưa từng kết bạn, rốt cuộc là vì sao vậy?"

"Trước kia không có ai kết bạn với tôi cả."

Guren nhớ lại, năm đầu tiên sau khi được đưa về Nhật Bản, tất cả người trong gia tộc chẳng ai ưa cô cả. Từ lớn tới nhỏ đều vậy, bọn họ cho rằng để một đứa trẻ nô lệ không rõ danh tính ở trong phủ là một sự ô uế, thỉnh thoảng bọn họ còn mắng Guren là đồ chó hoang, mấy đứa trẻ cũng lấy đá ném cô. Sau đó Hideyoshi biết được, nổi giận đùng đùng bắt cha mẹ của những đứa trẻ kia quỳ trong sân, mà những đứa trẻ đã ném đá vào Guren phải ném đá vào cha mẹ của chúng, mục đích là trừng phạt bọn họ không biết dạy dỗ con cái, cũng như nhắc nhở chính họ phải biết chừng mực.

Sau chuyện đó, Hideyoshi đưa Guren đến Biệt phủ ở ngọn núi sống cùng nhau. Thỉnh thoảng có việc quay lại nhà chính thì chỉ có một mình Hideyoshi đi, Guren ở lại trông nhà.

Guren chống tay nhìn ra bên ngoài, nói chuyện một hồi hai người đã tới một khu phố, hai bên đường trải dài những quầy bán đồ ăn thức uống. Thời điểm sáng sớm, người người nô nức qua qua lại lại, cả khu phố náo nhiệt vô cùng.

Nhân lúc xe dừng chờ đèn xanh, Basil hơi liếc mắt sang Guren. Áng chừng ba giây, Basil dời tầm mắt nhìn hai bên đường, đèn đỏ đổi màu xanh, Basil quay vô lăng, rẽ trái.

Xe dừng bên lề đường, Basil nói với Guren: "Tôi sẽ quay lại ngay."

Guren không nói gì, nhìn theo bóng lưng Basil đi vào một cửa hàng thức ăn nhanh. Hai mươi phút sau, Basil quay trở lại, trong tay là giỏ đựng đồ ăn, hắn ngồi vào vị trí, lấy bánh và cà phê đưa cho Guren.

Guren nhận lấy: "Cảm ơn."

Đợi Guren gặm một góc của cái bánh rồi, Basil nói: "Guren-dono, mời đối phương ăn sáng cũng là một cách để kết bạn."

Guren chớp mắt, ngưng trệ nhai bánh, nhìn cái bánh bị cắn một góc nhỏ rồi nhìn Basil như muốn hỏi, thế này thì phải làm sao?

Basil cười nhẹ, nói tiếp: "Cô nhận bánh và ăn bánh rồi, từ giờ hai chúng ta đã là bạn bè rồi nhé."

Guren nghiêng đầu, vừa tiếp tục nhai bánh vừa nghĩ ngợi, nuốt xong, cô hỏi: "Vậy, tôi cũng nên mời anh ăn sáng?"

Basil híp mắt cười: "Không nhất thiết là buổi sáng, ăn trưa ăn tối đều được."

Guren gật đầu: "Hiểu rồi."

Sau khi ăn xong, Basil lại khởi động xe, chạy một mạch tới cô nhi viện. Từ Vongola đến cô nhi viện chỉ mất chưa đầy ba mươi phút, vốn dĩ theo tính toán của Basil, khoảng 8 giờ 40 phút hắn cùng Guren tới nơi, nhưng vì hai người trì trệ tận hơn ba mươi phút, khi đến địa điểm đã quá 9 giờ.

Chiếc xe màu bạc quẹo vào trong sân, rẽ qua sân phải rồi dừng lại. Trong sân có hai chiếc ô tô và ba chiếc xe chở hàng đã đậu sẵn, cạnh xe chở hàng là sáu người đàn ông vạm vỡ.

Basil cùng Guren xuống xe, một người trong số đó thấy hai người đi qua, liền nói: "Basil, đồ đạc đều chuyển vào, các Bác sĩ đã bắt đầu làm việc."

"Cảm ơn các anh." Basil gật đầu rồi lại nhìn xung quanh, hỏi, "Ngoài này chỉ có mấy anh thôi à?"

"Mọi người vào trong hết rồi." Một người chỉ vào con đường bên phải của cô nhi viện.

"Ừm." Basil đáp, ra hiệu Guren đi theo mình.

Hai người vừa tới ngã rẽ liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên, nét mặt hiền hòa bước nhanh tới chỗ hai người, niềm nở đón chào.

"Xin chào, tôi là Viện trưởng. Xin lỗi vì không ra tiếp đón hai vị sớm hơn."

Basil xua tay: "Không sao, chúng tôi mới là người xin lỗi vì tới trễ."

Guren bên cạnh cũng hơi cúi đầu một cái.

"Không trễ, không trễ. Hai vị tới đúng lúc lắm. Xin mời theo tôi." Viện trưởng giơ tay làm động tác mời.

Cô nhi viện gồm ba tòa nhà tách biệt được nối liền bằng dãy hành lang làm bằng xi măng. Nơi đây thu nhận và nuôi dưỡng hơn một trăm trẻ em, trong số đó có gần hai mươi đứa trẻ bị khuyết tật.

Viện trưởng đưa Basil và Guren đến tòa nhà kế tòa nhà chính, cách một đoạn đã nghe được âm thanh ồn ào tràn đầy năng lượng của trẻ con, còn nghe được mấy tiếng nói nhắc nhở và chỉ dẫn đám trẻ xếp hàng.

Càng tới gần, Guren và Basil đều nghe rõ mồn một giọng nói vô cùng quen thuộc.

'Tiếng gào' của Cecilia vang dội khắp tòa nhà: "Xếp hàng! Xếp hàng! Bé trai bên trái, bé gái bên phải! Nhỏ đứng trước, lớn đứng sau! Không được chen lấn, không được xô đẩy, không được đánh nhau! Ai ngoan sẽ được thưởng!!!"

Basil nói với Guren: "Cổ họng Cecilia tốt quá nhỉ."

Guren tán thành: "Đúng vậy, không chỉ nói to, mà còn nói dai."

Cửa lớn của tòa nhà mở toang, Basil và Guren đứng sau lưng Viện trưởng ngó vào. Không gian trong tòa nhà này rất rộng, các thiết bị được đặt ngay ngắn. Ngoài Harmon và Cecilia thì còn có năm bác sĩ, ba y tá phân chia ở những vị trí khác nhau. Harmon và Cecilia được phân công phần đầu tiên là khám tổng thể như chiều cao, cân nặng và cường độ của mắt, cho nên từ ngoài cửa bước vào liền thấy hai người.

"Chị Guren!" Cecilia cười tươi rói, "Em ổn định các bạn nhỏ xong rồi, thấy em giỏi không?"

"Ừm, tôi chưa tới cửa đã nghe tiếng cô lanh lảnh rồi." Guren nói.

Cecilia cười hề hề.

Harmon đặt một chồng giấy để lên bàn, đẩy mắt kính, nói với Cecilia: "Chuẩn bị xong rồi."

Cecilia gật đầu, đứng trước hai hàng trẻ nhỏ, bắt đầu hướng dẫn chúng nên làm gì trong quá trình khám, đồng thời chỉ vào từng bàn Bác sĩ bên kia, giới thiệu từng quy trình cho lũ trẻ.

"Các em đã rõ hết chưa?"

Lũ trẻ đồng loạt reo lên: "Dạ rõ!!!"

"Tốt!" Cecilia hài lòng, bắt tay cùng Harmon làm việc.

Lúc này Viện trưởng đi qua chỗ Basil, hỏi: "Ngài có thể đến phòng khách cùng tôi một lúc không?"

Basil nhìn qua Guren. Guren chỉ cái bàn, biểu thị mình sẽ ở đây. Basil thấy vậy thì gật đầu, cùng với Viện trưởng đi ra ngoài.

Harmon hỏi: "Chị không đi với anh Basil sao?"

Guren nói: "Tôi ở lại giúp đỡ."

Cecilia ở bên cạnh nghe thấy thì bước qua chỗ Harmon, lấy trong ba lô một cái áo blouse mới tinh, đưa cho Guren: "Đây, chị mặc đi."

"Tại sao?"

"Phải ra dáng Dược sĩ chứ! Mau mặc vào, em muốn thấy chị mặc cái áo này lâu rồi!" Vẻ mặt Cecilia đầy mong chờ.

Guren nhìn áo blouse, bất lực khoác vào. Sau khi mặc xong, cả Cecilia và Harmon đều nhìn chằm chằm cô, hai cặp mắt phát sáng lấp lánh.

"Hợp lắm đó Guren!" Harmon giơ ngón cái.

"Mấy đứa chờ chị một phút!" Cecilia nói với đám nhỏ rồi vòng qua sau lưng Guren, túm mái tóc đen dài lại, buộc cao lên.

Harmon giơ hẳn hai ngón cái, tấm tắc khen: "Vô cùng xinh đẹp! Đúng là Nữ thần của lòng em!"

"Chị là Nữ thần Guren của chúng em!" Cecilia cũng hí hửng không kém.

Guren: "...Vớ vẩn, làm việc đi."

Harmon và Cecilia nhìn nhau cười hi hi, lại tiếp tục công việc.

Basil đi theo Viện trưởng tới một căn phòng ở tầng hai của tòa nhà chính, căn phòng đơn giản với bàn làm việc hai tủ sách và một bộ ghế sô pha.

Basil ngồi xuống, Viện trưởng rót cho hắn tách trà, đặt xuống trước mặt hắn.

"Chúng tôi thật lòng rất biết ơn các ngài đã tổ chức khám sức khỏe miễn phí cho các đứa nhỏ." Viện trưởng vừa nói vừa cúi đầu.

Basil giơ tay đỡ ông: "Ngài đừng làm vậy, chúng tôi chỉ làm những gì chúng nên làm và có thể làm thôi."

"Đây là năm thứ ba chúng tôi nhận được sự trợ giúp của Vongola, nếu không có các ngài thì cô nhi viện có thể đã đóng cửa từ ba năm trước rồi." Vành mắt Viện trưởng đỏ lên.

Ba năm trước cô nhi viện chịu cảnh khủng hoảng suýt nữa phải đóng cửa. Khi ấy Viện trưởng tất bật chạy khắp nơi cố gắng tìm cách cứu lấy như đứa con bất hạnh của mình, ngay lúc đứng bên bờ vực tuyệt vọng, ông gặp được người thanh niên có nét mặt dịu dàng nồng ấm. Người đó đã cho những đứa con của ông một cơ hội mới để sống dưới sự che chở và trợ cấp của Vongola, không chỉ vậy, người đó còn mời đến giáo viên dạy học cho bọn trẻ, giúp bọn trẻ được tiếp cận giáo dục như bao người.

Viện trưởng nhớ tới người thanh niên kia, vội hỏi: "Năm nay Đệ Thập không đến sao?"

Basil nói: "Ngài ấy bận quá không có thời gian, có điều ngài ấy cũng nhờ tôi chuyển lời cho ông rằng nhất định sẽ sắp xếp ghé qua thăm ông và bọn trẻ."

Viện trưởng gật đầu liên tục: "Nhờ ngài gửi lời thăm hỏi của tôi đến ngài ấy, tôi chẳng biết làm gì ngoài khắc ghi ân huệ của ngài ấy trong tim, hằng ngày tôi luôn thỉnh cầu với Chúa rằng xin hãy mang những điều tốt lành tới với ngài ấy."

Basil nhìn gương mặt hiền từ cùng cặp mắt chân thành, vui vẻ mỉm cười: "Tôi chắc chắn sẽ chuyển lời với Đệ Thập, ngài ấy sẽ rất vui khi nghe những lời này."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com