TruyenHHH.com

Dong Nhan Khr Chan Troi

Guren ôm một cái sọt lớn đựng đống vải trắng đã giặt sạch mang ra sân, giữa trưa nắng gắt thích hợp để phơi chăn và ga trải giường. Ban nãy Harmon đã kéo giá phơi để ngoài sân giúp Guren rồi, bây giờ cô mang đồ ra phơi thôi.

"Uri, đứng lại!"

Guren ngoảnh lại. Cô thấy từ xa, Uri nhỏ bé chạy nhanh như chớp, phía sau nó là Gokudera đang đuổi theo.

Gokudera ngẩng đầu vừa lúc bắt gặp Guren, vội nói: "Bắt nó lại!"

"Kouen." Guren gọi một tiếng.

Kouen phóng tới há miệng ngoạm vào cổ Uri, nhấc lên, đợi Gokudera tới gần thì nhả Uri vào tay hắn.

"Sơ hở là chạy lung tung! Tại sao mày bướng bỉnh quá vậy?" Gokudera mắng.

Uri giống như giận dỗi kêu một tiếng, giơ móng vuốt muốn cào Gokudera.

"Chắc là nó muốn tìm Yage chơi." Guren nói.

"Tôi sợ nó quậy phá hư hỏng đồ của cô." Gokudera nói.

"Không sao, có nhóm Hiou trông chừng, anh cứ yên tâm để nó ở đây."

"Ờ." Gokudera nhìn sọt đồ trong tay Guren, liếc thấy giá phơi ngoài sân, hỏi, "Gì đây?"

"Hôm nay tôi thay ga trải giường với chăn ở hai phòng bệnh."

Gokudera hiểu ra, hỏi: "Sao cô không mang qua phòng giặt ủi cho người bên đó làm?"

"Giặt ở đây rồi phơi trong sân cho tiện, đỡ mất thời gian chạy qua đó."

"Đừng nói với tôi là cô đã chuyển máy giặt vào Khu Y tế nhé?"

"Chỉ còn thiếu mỗi phòng bếp riêng thôi."

Chân mày Gokudera giật giật.

Guren nói tiếp: "Chỉ dùng để giặt chăn, ga trải giường và rèm thôi."

"Ờ." Gokudera đáp, "Tôi đi làm việc, Uri nhờ cô chăm sóc, chiều tôi đón nó."

Guren gật đầu. Gokudera thả Uri xuống, dặn dò nó không được phá phách rồi quay đi. Uri vui vẻ chạy qua bên chân Guren cọ cọ. Yage chui ra khỏi bóng của Guren chơi đùa với Uri, Hiou và Hyoki cũng xuất hiện.

Guren đem sọt đồ ra sân, kéo tấm chăn phơi ngang trên giá, sau đó lấy kẹp cố định góc chăn.

"Guren-dono!"

Phơi đến cái chăn thứ tư, Guren nghe có người gọi mình, mà kính ngữ này chẳng ai khác gọi ngoài Basil.

Guren vẫn đang trong tư thế giơ cao tấm chăn, đầu hơi nghiêng qua nhìn Basil.

"Cô không mang qua phòng giặt ủi sao?" Basil tiến tới gần.

"Phơi ở đây tiện hơn."

Basil lấy tấm chăn trong tay Guren đắp ngang qua thanh kim loại, rồi khom người lấy những tấm khác phơi tiếp, Guren chỉ cần dùng kẹp giữ chúng lại là xong.

Hai người ngồi ở băng ghế, Guren hỏi: "Hôm nay không bận sao?"

"Có, được nghỉ giải lao một lát nên tôi qua đây, đầu giờ chiều tiếp tục quay lại làm việc."

"Gần đây anh rất bận rộn nhỉ?"

"Sư phụ tôi nói sắp tới có sự kiện đặc biệt, ra lệnh toàn bộ CEDEF tăng cường tiến độ làm việc."

"Sự kiện đặc biệt?"

"Tôi cũng không biết đó là gì, nhưng sư phụ đã ra lệnh thì phải nghe thôi."

"Sư phụ của anh đã dạy cho anh về văn hóa Nhật Bản phải không?"

"Đúng vậy. Sao đấy?"

"Không có gì. Anh là người Ý nhưng cách nói chuyện lại hướng theo kiểu Nhật thời xưa, vì vậy tôi đoán anh được người ta dạy, mà ngoài Sawada Iemitsu thì chẳng còn ai khác tôi có thể nghĩ tới."

Basil gãi đầu, Guren nói đúng rồi.

Uri đột ngột nhảy lên đùi Basil, ngửa bụng giơ tứ chi với hắn. Yage ngồi bên chân Basil, đặt chân trước lên đầu gối hắn. Basil gãi cằm Uri rồi xoa đầu Yage. Hiou, Kouen và Hyoki nằm ở bậc thềm trước sảnh.

"Phải rồi, sao cô chỉ có một mình ở đây?"

"Các cô gái đang ở phòng Chrome, tôi không cần trông cô ấy nên xuống đây phơi đồ."

Uni ở Millefiore nhận được tin nhắn của nhóm Kyoko rằng họ đã tới Vongola, trời vừa sáng đã lập tức chạy tới tụ hội cùng chị em. Các cô gái tụ tập lại với nhau thì ríu ra ríu rít, nói cả buổi sáng vẫn không chán. Mặc dù Kyoko và Haru ra sức tìm cách giữ Guren ở lại cùng trò chuyện, nhưng Guren cảm thấy mình và nhóm người đang bàn luận sôi nổi dường như không thể hòa hợp, thêm nữa những gì họ nói cô cũng chẳng hiểu hết, mà cô cũng chẳng biết nói gì, cho nên liền lấy lí do phơi chăn rời khỏi phòng.

"Hay là anh vào Phòng Y tế nghỉ ngơi một lát đi."

"Tôi không mệt, ngồi đây mát mẻ hơn nhiều. Guren-dono, cô còn kẹo không?" Basil hỏi.

"Còn." Guren đáp, quay đầu gọi một tiếng, "Kouen, mang hộp thuốc ra đây."

Kouen đi vào rồi đi ra, thả cái hộp lên ghế. Guren mở hộp lấy một nắm kẹo bỏ vào tay Basil. Hắn mở gói kẹo ăn một viên.

"Ăn kẹo vị cà phê hiệu quả hơn." Guren nói, tiếc là cô không có kẹo vị cà phê.

"Lần sau tôi sẽ mua."

Đột nhiên Guren nghĩ đến một điều, hỏi Basil: "Nếu kẹo có vị rượu, ăn vào liệu có say không?"

Basil nâng cằm, cảm thấy câu hỏi này rất thú vị: "Ừm, nếu ăn nhiều thì có khả năng sẽ say thật. Hôm nào thử xem?"

Guren từ chối: "Tôi chỉ hỏi thôi, không muốn thử đâu."

Basil bật cười: "Kẹo trái cây vẫn ngon nhất."
.

Lại qua thêm hai ngày, buổi chiều hôm đó, đã tới lúc Squalo 'xuất viện'.

Anh cởi ra bộ đồ bệnh nhân, mặc vào trang phục yêu thích của mình vẫn hay mặc, đứng trong sân lớn Nhà Vongola khoan khoái vươn hai cánh tay.

"Voi!!! Đây chính là cảm giác tự do mà ta luôn mong chờ!!!"

"Shishishi, làm như người ta giam giữ anh không bằng." Belphegor nhe răng cười.

"Cũng phải thôi, Đội trưởng lúc nào cũng thích nhảy nhót đây đó, bị con bé Dược sĩ bắt không được vận động đương nhiên khó chịu rồi." Mammon nói.

Lúc này, Guren cũng tới để tiễn Squalo.

Squalo ngoắt tay. Guren đi tới. Anh gỡ huy hiệu màu đen trắng nhỏ bằng hai đầu ngón tay có biểu tượng của Varia trên cổ áo mình, đưa cho Guren.

Guren giơ tay nhận lấy.

Xanxus cất giọng trầm trầm, nói: "Varia nợ cô một ân tình, nếu ngày sau cô cần giúp đỡ, hãy đến Varia."

Đúng lúc Tsunayoshi, Reborn và Yamamoto đang đi tới.

Yamamoto hỏi: "Không chờ tổ chức tiệc tùng sao?"

Xanxus liếc cũng chẳng thèm liếc, trực tiếp quay người ngồi trong xe.

Tsunayoshi nhỏ giọng nói với Squalo: "Chậc, sao anh thích anh ta được vậy?"

Squalo lườm cậu.

Reborn ở bên cạnh đập vai Tsunayoshi một cái: "Cậu không biết đấy thôi, đó gọi là tình thú."

Cả Tsunayoshi và Squalo đều lườm hắn.

"Được rồi, tạm biệt. Hôm nào rảnh thì ghé chơi." Tsunayoshi vẫy tay.

"Giữ gìn sức khỏe." Yamamoto cười híp mắt.

"Ờ, cảm ơn." Squalo phất tay, vào xe cùng Xanxus.

"Tạm biệt nhé ~~~." Lussuria hôn gió.

"Shishishi, bye bye." Belphegor nhe răng cười.

"Hẹn gặp lại." Fran nói.

"Cái huy hiệu đó đắt tiền lắm đấy, đừng có làm mất." Mammon chỉ huy hiệu, nói với Guren.

"Cái thói tham tiền khó bỏ nhỉ Viper." Reborn nhếch mép.

"Im đi, đừng gọi ta bằng cái tên đó."

Leviathan quay đầu vẫy tay.

Đội Varia đi rồi, không gian cũng ắng lặng lại.

Yamamoto nhìn huy hiệu trong tay Guren, huýt sáo: "Hậu phương vững chắc đó Guren."

Tsunayoshi cũng nói: "Có Varia hậu thuẫn, bảo đảm không ai dám động vào em đâu."

Guren bỏ huy hiệu vào túi áo, hỏi: "Cả ngày nay không thấy các ngài tới Khu Y tế thăm Chrome, mọi người bận việc à?"

"Chrome có nhóm con gái bầu bạn rồi, với lại đúng là bọn anh bận thật." Tsunayoshi nói, "Em không tham gia cùng họ à?"

Guren lắc đầu.

"Sao vậy?"

Guren thành thật nói: "Tôi không hợp với họ."

Tsunayoshi hỏi Guren: "Không hợp chỗ nào?"

"Không biết, tôi chỉ biết rằng tôi và các cô ấy không ở chung một chỗ lâu được, nếu không cả hai bên đều sẽ thấy ngột ngạt."

Tsunayoshi nhìn Reborn và Yamamoto, hai người nhún vai.

Mà Tsunayoshi dường như hiểu ra vấn đề, nói: "Anh hiểu rồi, là do họ có quá nhiều điều để nói, còn em thì quá im lặng. Họ nói nhiều mà em không đáp họ sẽ ngượng, mà em không biết phải nói gì cũng cảm thấy khó xử, đúng không?"

Guren gật đầu, giải thích rất rõ ràng.

Tsunayoshi cười: "Thật ra không phải em và nhóm Kyoko không hợp nhau, chỉ là chưa kịp tìm hiểu nhau thôi. Kết bạn ấy mà, phải trò chuyện từ từ rồi mới biết có hợp hay không. Anh nghĩ giữa em và họ không phải là chuyện về tính cách, mà là tự em cho rằng em không thể hòa nhập với họ, nên không cho họ cơ hội trò chuyện để hiểu con người em thôi."

Guren nhìn Tsunayoshi.

"Một nhóm bạn phải có người này người kia, em nhìn anh, Reborn và nhóm Hộ vệ đi, mỗi người một tính cách, chẳng phải bọn anh vẫn rất hợp nhau sao?" Tsunayoshi nhe răng cười, vỗ vai Guren, "Guren này, sao em không thử kết bạn với họ?"

Guren chớp mắt. Kết bạn ư? Cô chưa từng kết bạn với ai bao giờ.

Nhưng nhìn Tsunayoshi đang cười với mình, Guren không muốn nói cũng không muốn hỏi, gật nhẹ một cái coi như đáp lại.

Tsunayoshi thấy cô gật đầu, liền mỉm cười.

"Được rồi, anh còn có việc, em trở lại Khu Y tế đi."

Đợi Guren đi xa, Yamamoto nói: "Cô ấy bị làm sao vậy?"

Tsunayoshi nhìn xa xăm: "Người chưa ăn ớt sẽ không biết ớt cay ra sao, tương tự vậy, người chưa từng kết bạn mãi mãi không bao giờ biết ý nghĩa của bạn bè là gì."

Yamamoto hỏi: "Có thể nhìn ra à?"

"Ừ, khi nãy tớ nói hai chữ 'kết bạn', trong mắt Guren hiện lên vẻ mờ mịt, rõ ràng em ấy không biết cái gì là kết bạn."

"Không phải chứ, kết bạn mà không biết." Reborn cảm thấy thần kỳ.

"Thôi, chuyện giữa con gái chúng ta đừng xen vào thì hơn." Tsunayoshi vươn vai.
...

Giữa đường tới Khu Y tế, Guren gặp Fon.

"Ăn không?" Fon chia cho Guren nửa ồ bánh mì, Guren cầm lấy.

"Hôm nay nhà bếp làm bánh mì à?"

"Ừ, tôi tới ngay lúc bánh mì vừa ra lò liền nhanh tay lấy một cái."

Guren nhai bánh mì, rất ngon, bữa tối sẽ lấy thêm một cái.

Fon dường như đoán được suy nghĩ của cô, nói: "Đầu bếp chỉ làm giới hạn một trăm cái cho một trăm người nhanh nhất thôi, đợi tới bữa tối thì hết rồi."

"Nhà bếp nhiều đầu bếp mà lại làm giới hạn?"

"Chứ sao, có tính cạnh tranh mới thú vị, mafia chính xác như vậy."

"Bây giờ tôi chạy tới đó còn kịp không?"

"Chắc chắn là... không." Fon nói, "Nếu cô muốn ăn thì lén đặt cọc trước đi."

"Thôi, cạnh tranh công bằng mới thú vị."

Hai người vừa gặm bánh mì vừa đi dạo.

"Ngày mai tôi về Trung Quốc." Fon nói.

"Mấy giờ? Tôi tiễn anh."

"Không cần đâu. Cô ở Vongola hãy giữ gìn sức khỏe, nếu gặp khó khăn thì nhớ phải nói với tôi."

"Tôi biết rồi."

"Guren, lỡ như, tôi nói là lỡ như nhé, bọn họ tìm thấy cô, thì cô sẽ làm sao?" Fon vẫn còn bồn chồn về chuyện kia.

"Tôi đã nói rồi, tôi sẵn sàng đổ máu với bọn họ bất cứ lúc nào."

Fon dừng bước nhìn Guren, hỏi: "Nếu đã sẵn sàng, tại sao cô không chủ động quay về?"

Giọng Guren nhỏ dần: "Tôi còn vài việc chưa làm xong, hiện tại chưa thể chết..."

"Nói bậy!" Gương mặt vốn ôn hòa của Fon đột nhiên cau có, "Chết gì mà chết, cô không được nói vậy, tôi sẽ giận đấy!"

Guren thở nhẹ, nói: "Đó là sự thật, tôi nói thật với anh, nếu tôi chiến đấu với đám người kia, kết quả cuối cùng chỉ có thể là đôi bên đều chết, nhưng tôi sẽ không để chúng giết được mình, ít nhất là tôi sẽ lôi chúng xuống địa ngục cùng nhau."

"Đừng nói nữa, tôi sai rồi, coi như tôi chưa hỏi được không? Cô đừng về đó nữa, ở lại đây an ổn sống, như vậy tôi mới yên tâm."

Guren không quan tâm, tiếp tục nói: "Sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra, tôi cũng tính toán rồi, cho dù bọn họ không tìm được tôi, cũng sẽ có một ngày tôi trở về đòi lại công bằng cho chính mình, đó cũng chính là lúc sinh mạng này tàn lụi."

"Guren!" Fon gằn giọng, một người hòa nhã như hắn hiếm khi lộ ra vẻ mất kiên nhẫn như thế.

Guren nhìn thẳng vào mắt Fon: "Anh biết tôi mà, Hideyoshi đi rồi, một mình tôi tồn tại trên cõi đời này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Fon, hứa với tôi, nếu một ngày nào đó tôi phải đi tìm Hideyoshi, mong anh hãy đến tiễn tôi một đoạn, coi như chúc tôi đạt được nguyện vọng, được chứ?"

Fon nắm chặt bàn tay, âm trầm nhìn Guren, khi hắn nhìn vào đôi mắt đen kịt sâu hun hút của Guren, hắn biết, hắn không thể ngăn cản được người này.

Trừ phi là Hideyoshi sống lại.

Không khí ảm đạm bao quanh hai người, hồi lâu sau, Fon hít vào một hơi rồi thở ra, ổn định tâm tình, nhẹ giọng nói với Guren: "Được, cô cũng phải hứa với tôi, dù là cô bị bắt về hay cô tự mình về, đều phải báo với tôi, tôi nhất định theo cùng cô!"

Guren gật nhẹ: "Được. Cảm ơn anh, Fon."

Fon thấy cô đáp ứng thì thở nhẹ, sau đó lại nhăn mặt càm ràm: "Ngày mai có thể tôi phải mang tâm thế bất an về Trung Quốc rồi. Thật tình, bao nhiêu cái không học, lại đi học cái thói thích làm người khác lo lắng của Hideyoshi."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com