Dong Nhan Inuyasha Lao Cong La Boss Phan Dien
Nàng... thua rồi?
"Không chịu, ngươi.... ngươi chơi xấu!"
"Ta đâu có. Ngươi thua rồi, đừng đổ thừa."
Onigumo mỉm cười vô tội, thích thú nhìn Shino tức giận đến đỏ cả mặt.
"Oa, quả nhiên là lão đại uy vũ!"
Xung quanh, mấy tên sơn tặc lập tức hoan hô ầm ĩ.
Onigumo cũng không khoe khoang kiêu ngạo về chiến thắng của mình, ngược lại nghiêm túc mà nói với Shino.
"Xét thấy ngươi trong tình trạng đói đến sắp ngất mà còn thắng được nhiều thuộc hạ của ta như vậy, ta nghĩ ngươi cũng không cần thức ăn đâu."
Shino nghe xong liền trợn trắng mắt.
Tên khốn vô liêm sỉ này!
Nhưng mà, nàng không thể không khuất phục, bởi vì, hiện tại, Shino quả thực đã đói đến mức da lưng cùng da bụng cũng sắp dán vào nhau rồi!
Nàng tiến tới, không màng hình tượng mà ôm chân Onigumo, nước mắt lưng tròng, vô cùng thảm thiết mà nói.
"Đại nhân cứu mạng, ta thực sự là đói đến sắp đi đời nhà ma rồi nha! Ngài thương tình, cho ta chút thức ăn đi mà!"
Có lẽ là do mặt nàng quá mức thảm thương, tên Onigumo kia thế nhưng thực sự ném cho nàng ba cái bánh bao.
Lại còn là bánh bao nhân thịt!
Shino mừng rỡ nhận lấy, vui vẻ nói cảm tạ.
"A, cảm ơn ngài, ở hiền gặp lành, người tốt sống thọ!"
Shino cũng không màng tới đối tượng chúc phúc của nàng là một tên sơn tặc, nói xong liền mang theo bánh bao mà bỏ trốn mất dạng, nàng sợ hắn ta nhất thời đổi ý.
Onigumo nhìn nàng chuồn còn nhanh hơn thỏ, liền bật cười.
Đúng là một kẻ kì quái!
Onigumo cũng không định bận tâm về Shino thêm nữa, dù sao cũng chỉ là một tiểu khất cái lang thang mà thôi.
Nghĩ như vậy, hắn ta lại nhàn nhã tiếp tục uống rượu.
Mà Shino sau khi có được bánh bao, liền trốn ra bụi cây phía sau tửu lầu, bắt đầu chậm rãi thưởng thức từng cái bánh một.
Bánh bao thịt ở đây đúng là thơm ngon hơn bánh bao nàng tự làm nhiều!
Nàng vừa ăn vừa nghĩ, trong lòng tràn ngập thỏa mãn.
Khác với tính cách hùng hổ ngổ ngáo, nhanh nhảu đoảng của mình, Shino ăn rất chậm, cho nên phải mất một lúc, nàng mới giải quyết xong hai cái bánh bao.
Đang chuẩn bị ăn nốt cái bánh bao thịt còn lại, Shino liền nghe được loáng thoáng có tiếng người nói chuyện gần đó.
"Tên khốn Onigumo đó, lần này cướp được bao nhiêu hàng hoá, hắn đều nẫng tay trên cả!"
Shino vốn không muốn quan tâm, định bụng quay người chuồn êm.
Ai ngờ thế nhưng liền ngoài ý muốn mà nghe được một cái tên quen thuộc.
Onigumo? Tên Nhện Quỷ đó sao?
Bởi vì tò mò, cho nên nàng quyết định ngồi lại, vừa gặm bánh bao vừa dỏng tai hóng hớt.
"Đừng lo, lần này hắn ta sẽ không sống nổi đâu, ta đã hạ thuốc vào rượu, chỉ cần một mồi lửa, hắn vĩnh viễn đều không thoát được."
"Ha ha, quả là diệu kế!"
Tiếng nói chuyện xa dần, mà Shino cũng lạnh toát sống lưng.
Cái này.... nàng đây là nghe được người ta mưu tính giết người sao?
Shino khiếp sợ cùng bất an, cho dù tên kia có là sơn tặc, nhưng mà giết người thế này thì cũng thật quá mức kinh khủng.
Nhớ lại mấy cái bánh bao vừa rồi, trong lòng Shino trở nên vô cùng phức tạp.
Nàng có chút hối hận, biết thế nàng cứ chuồn đại cho rồi! Tự nhiên nán lại nghe lỏm làm gì không biết!
Bây giờ thì tốt rồi, có muốn đi thì lương tâm cũng khiến nàng đi không nổi!
Onigumo kia tuy là sơn tặc, lại là tên vô lại xấu tính thích chơi bẩn, nhưng mà....
Shino nhìn nửa cái bánh bao còn lại trong tay, cảm thấy cái ơn huệ này nàng thực sự nuốt không trôi!
Đây dù sao cũng là chuyện ân oán cá nhân giữa mấy tên sơn tặc, thân nàng nàng còn chưa lo xong, cho nên, tóm lại nàng vẫn là thực xin lỗi tên Onigumo kia!
Shino vốn định bỏ đi, nhưng lại nghe thấy đám người trong tửu lầu bắt đầu hò hét kêu cứu mà tháo chạy.
"Cháy! Cháy rồi!"
"A, lửa ở đâu thế này? Cứu mạng!"
"Nóng quá! Mau chạy đi!"
Shino đứng như trời trồng, chân có nhấc thế nào cũng không lên nổi.
Đắn đo trong chốc lát, cuối cùng, nàng cắn răng, quay người, chạy vòng ra phía trước, lao vào bên trong tửu lầu.
Nàng thật sự đúng là bị điên rồi!
Nếu không biết, nàng còn có thể không cảm thấy tội lỗi cùng day dứt, hoàn toàn ngẩng cao đầu mà sống tiếp.
Thế nhưng đã biết rồi, nàng tuyệt đối không thể nhắm mắt làm ngơ, thấy chết mà không cứu!
Thấy Shino lao vào, một tên sai vặt hét lớn.
"Ê này, làm gì vậy, muốn chết sao? Lửa lan nhanh lắm, đừng đi vào!"
Shino cũng không trả lời tên kia, chỉ là che mặt chạy nhanh lên lầu hai.
Nàng chạy đến căn phòng ban nãy, mở cửa ra, bên trong là dày đặc khói mù.
Shino hai mắt cay xè, không ngừng ho khan, nhưng vẫn kiên trì tìm kiếm bóng dáng của Onigumo.
Nếu không làm thì thôi, đã làm liền phải làm tới cùng!
Shino ngó nghiêng một hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy một thân ảnh đang rực cháy, không ngừng gào thét đầy đau đớn.
Đừng có đùa chứ!
Shino lập tức lao tới, giúp hắn dập lửa, sau đó cũng không nghĩ nhiều, mang theo hắn nhảy qua ban công tầng hai.
Nàng ôm chặt hắn trong lòng, trở thành đệm thịt thay hắn tiếp đất.
"Au au au! Đau chết mất!"
Shino đau đến chảy cả nước mắt, mà những người xung quanh thấy vậy cũng liền mau chóng tiến lên giúp đỡ hai người.
Cũng may Shino sức lực hơn người, cho nên ngoại trừ bị bầm tím một mảng lớn sau lưng, cũng như bị trầy da này nọ, thì cũng không có gì đáng lo.
Shino nuốt nước miếng, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Nghiêm trọng chính là tên này!
Nhìn thân thể bị tàn phá nghiêm trọng đang được sơ cứu tạm thời của hắn, Shino không khỏi toát mồ hôi.
Tuy rằng nàng vẫn có thể cứu được tính mạng của hắn, nhưng hắn ta hiện tại cả người cháy xém, không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu nữa rồi.
Nếu không phải thấy hắn vẫn còn thoi thóp thở, nhịp tim cũng vẫn đang đập một cách yếu ớt, Shino còn hoài nghi hắn ta đã chết cháy rồi!
Cũng may, mấy tên thuộc hạ phản bội châm lửa giết hắn có lẽ đã sớm cuỗm hết của cải mà bỏ đi, cho nên Shino cũng không lo lắng sẽ bị bọn chúng đuổi cùng giết tận.
Việc cấp bách bây giờ chính là đem tên Onigumo này đi chữa thương.
Nhưng mà trên người nàng một xu cũng không có, cho nên cũng chỉ có thể đem hắn trở về làng của Kikyo nhờ cứu chữa.
Shino đã năn nỉ, xin xỏ rất lâu, mới có một ông lão đánh xe bò nguyện ý giúp đỡ bọn họ.
"Ngôi làng của vu nữ Kikyo sao? A, ta cũng định đi ngang qua đó, các ngươi lên xe đi, ta cho các ngươi đi nhờ một đoạn vậy."
"Cảm ơn ngài rất nhiều."
Shino cúi đầu cảm tạ, sau đó nhanh chóng mang theo Onigumo thân thể tàn tạ leo lên xe.
Shino nhìn hắn đau đớn đến mức không thốt ra lời, hai mắt đỏ ngầu đờ đẫn nhìn vào không trung, giống như một cái xác không hồn, liền không đành lòng mà an ủi một câu.
"Đừng lo, ta sẽ nhờ người chữa bệnh cho ngươi, rất nhanh sẽ đến nơi thôi. Ngươi cố gắng chịu đựng một chút!"
Hắn cũng không trả lời nàng, ngược lại, ông lão đánh xe bò vẻ mặt cảm động quay xuống nhìn nàng, cảm thán mà nói.
"Phu thê các ngươi tình cảm thâm hậu thật đấy! Ta nghe nói khi đám cháy bùng lên, chính ngươi đã liều mình lao vào cứu phu quân của của ngươi phải không? Ai, hành động này thật sự là khiến người ta cảm động không chịu được! Tiểu tử, ta nói ngươi nghe, tai nạn nhất thời chỉ là do ông trời thử thách ngươi mà thôi, ngươi phải cố gắng vượt qua, cũng đừng quên trân trọng nương tử đã cùng ngươi kề vai sát cánh!"
Shino thấy ông lão đánh xe nghiêm túc mà nói như vậy, liền biết ông đã hiểu lầm.
Thế nhưng nàng cũng không tiện giải thích nhiều, sợ bị người ta mắng là dở hơi, bởi vì có ai lại liều mình cứu một tên sơn tặc mới quen chứ?
Cho nên, Shino dứt khoát gật bừa.
"Vâng, ngài nói chí phải!"
Mà Onigumo nghe nàng đáp lời, vẫn không nói gì, chỉ là tròng mắt hơi động một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com