TruyenHHH.com

Dong Nhan Httccnvpd Van Dinh Thuong Thien

Y tựa như thiên tiên từ thượng thiên ghé chơi chốn trần tục, làm rúng động trái tim kẻ đơn côi đã hai kiếp người.
_________________________________________

Nhìn cửa hàng y phục tươm tất trước mắt, Lạc Băng Hà thắc mắc hỏi:

“Chúng ta đến đây làm gì vậy A Viên?”

“Đã đến đây thì đương nhiên là mua y phục rồi, vì nơi chúng ta sắp tới, mặc như thế này không thích hợp lắm.”

Lạc Băng Hà nhìn lại bộ bạch y đơn giản của mình, lại nhìn đến bộ thanh y cũng đơn giản không kém của sư tôn, đúng là có hơi bình thường thật.

Sư tôn định đến nơi trang trọng nào sao?

Thẩm Viên kéo Lạc Băng Hà vào trong cửa hàng, ông chủ vừa thấy là hai vị nam nhân vô cùng tuấn mỹ liền mở cờ trong bụng, ông tiến tới cười tươi nói với hai người họ:

“Chào mừng hai vị khách quan đến với bổn tiệm, chẳng hay khách quan muốn tìm loại y phục như thế nào?”

Thẩm Viên suy tư một hồi liền nói: “Ông chủ nhìn ta xem, bộ y phục đẹp nào sẽ khiến người quen không nhận ra ta?”

Ông là chủ của cửa hàng y phục, đương nhiên mắt nhìn cũng không giống mấy nam nhân bình thường.

Ông chủ nói: “Nhìn dáng vẻ của khách quan, ta đoán là người thường ngày đọc sách, nhưng hình dáng cơ thể lại không phải yếu đuối. Trong mềm mại lại có cứng rắn, ta nghĩ nếu muốn để người quen không nhận ra ngài thì bộ y phục mới nhất của tiệm ta rất phù hợp!!”

Ông chủ vừa dứt lời liền chạy vô một căn phòng háo hức tìm gì đó. Lạc Băng Hà bên cạnh lại vô cùng thắc mắc, y không kìm được lại hỏi:

“A Viên muốn đi đâu mà lại không muốn người khác nhận ra mình?”

“Lát nữa ngươi sẽ biết, bây giờ thì, Băng Muội à, ngươi cũng cần phải mua một bộ y phục mới đấy.”

“Nhưng mà ta lại không đem ngân lượng.”

Thẩm Viên xòe quạt xếp nói: “Không sao, ta trả tiền, ngươi thích bộ nào cứ lấy!”

“Nhưng…nhưng mà…”

“Nếu ngươi còn “nhưng mà” thì ta sẽ đi một mình.”

Một dòng suối ấm chảy trong lòng Lạc Băng Hà, y ngượng ngùng đáp:

“Đa tạ, A Viên.”

“Đến đây, đến đây!”

Ông chủ cửa hàng cẩn thận ôm một hộp gỗ tinh xảo bước đến chỗ họ, ông đặt xuống, sau đó, nhẹ nhàng mở nó ra. 

Đập vào mắt của Thẩm Viên và Lạc Băng Hà là một bộ y phục màu tím vô cùng sang quý. Chất vải vừa nhìn qua liền biết là hàng thượng hạng, những hoa văn cực kỳ tinh mỹ được thêu bằng chỉ vàng, nhưng không hề chói mắt mà lại thấp thoáng lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ.

Ông chủ hớn hở nói: “Ai da, khách quan à, đây chính là bộ y phục đáng giá nhất của tiệm ta. Ngài đây khí chất thanh nhã, nếu như muốn người khác không nhận ra mình thì cốt yếu nhất là phải đi ngược với khí chất ban đầu. Tựa như khi ngài thường mặc đồ trắng giản dị, thì hôm nay lại mặc một bộ màu đen sang quý thì rất khó để người khác nhìn ra.”

Thẩm Viên đập nhẹ cây quạt vào lòng bàn tay, tán thành nói: “Có lý! Ông chủ ta lấy bộ này.”

“Đương nhiên là được! Đây là vinh hạnh của tiệm ta!”

Nói xong ông lại quay sang nhìn lại Băng Hà, cười nói: “Còn vị công tử tuấn tú này, không định chọn cho mình một bộ sao?”

Ông nói làm Thẩm Viên nhớ đến một chuyện, hắn quay sang nhìn Lạc Băng Hà một loạt từ đầu tới chân, sau đó hơi suy tư mà nói:

“Dáng vẻ của Băng Muội rất đặc biệt, gặp qua một lần thì khó mà quên. Ta nghĩ ấy, dù ngươi ăn mặc như thế nào thì cũng không khó để nhận ra.”

Thẩm Viên lại nhắm mắt suy nghĩ một chút.

Băng Muội…Muội…

Muội!

“Đúng! Chính là như vậy!”

Lạc Băng Hà còn đang lâng lâng trong lời khen của sư tôn nhà mình thì đã bị hắn kéo sang một khu khác của cửa hàng, nơi này toàn là y phục cho nữ.

Thẩm Viên: “Khụ, Băng Muội à, nơi mà ta muốn đến khá là đặc thù, nên ta không muốn ai nhận ra, vả lại có một việc ta cần hoàn thành ở nơi đó. Liệu Băng Muội có thể giúp ta đóng một vở kịch để hoàn thành nó được không?”

Trong lòng Lạc Băng Hà khẽ động, y không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng đó là lời nhờ vả của Thẩm Viên, dù như thế nào đi nữa y cũng sẽ không từ chối.

“Được, A Viên muốn ta đóng vở kịch gì với người?”

“Một vở kịch nhỏ thôi, Băng Muội đợi ta một chút.”

Thẩm Viên vẫy vẫy chủ tiệm lại, hắn chỉ chỉ Lạc Băng Hà rồi nói với ông:

“Ông chủ, ông xem nơi này có bộ y phục nữ nào hợp với y không?”

Ông lão thấy hắn hỏi như vậy cũng không lấy làm lạ, dù sao việc nữ nhân muốn giả nam nhân hay nam nhân muốn giả nữ nhân cũng không có gì mới, vậy nên ông đáp:

“Ta nghĩ sẽ không có bộ y phục nào không hợp với y, chủ yếu là khách quan muốn theo dáng vẻ nào thôi ạ.”

Thẩm Viên: “Ừ nhỉ, ta quên mất.”

Thế là hắn lại quay sang nói với Lạc Băng Hà đang đầy đầu chấm hỏi:

“Băng Muội à, thứ lỗi cho ta nếu điều này xúc phạm đến ngươi, nhưng nếu ngươi đã đồng ý diễn một vở kịch với ta thì có thể giả làm thê tử của ta được không?”

Lạc Băng Hà cứng đờ người, trong phút chốc, có thể thấy rạng mây hồng len lỏi từ cổ đến hai gò má, rồi yên vị tại hai bên tai đỏ chót của y.

Lạc Băng Hà lắp bắp: “Thê…thê tử…thê tử của A Viên?!!”

Thẩm Viên gật đầu: “Đúng vậy.”

Thấy y luống cuống tay chân, nghĩ y không muốn nên Thẩm Viên lại nói: “Nếu ngươi thấy không được cũng không sao cả, ta có thể đi tìm người khá-”

Chưa kịp dứt câu Lạc Băng Hà đã nói: “Ta đồng ý.”

Thẩm Viên kinh ngạc trong phút chốc, rồi lại cười tươi nói: “Đa tạ.”

Lạc Băng Hà thầm nghĩ, y vẫn chưa làm gì mà cơ hội đã đến ào ào, nếu y bỏ qua nó thì y chính là đồ ngốc.

“Vậy chúng ta nhanh chóng chọn y phục cho ngươi nào, Băng Muội muốn mặc y phục như thế nào?”

Lạc Băng Hà bước tới gần phía sau hắn, họ chênh lệch chiều cao chỉ một chút, nhưng giả như chỉ cần Lạc Băng Hà vòng đôi tay mình qua vòng eo người nọ là có thể ôm trọn người ấy vào trong lòng chỉ để cảm nhận từng tế bào ấm áp cận kề với nhau, để ngửi thấy mùi hương riêng biệt nằm trong cơ thể người ấy.

Nhưng Lạc Băng Hà lại không thể làm thế, y chỉ hơi cúi đầu xuống kề bên tai của Thẩm Viên, nhỏ giọng hỏi:

“A Viên có thể chọn y phục cho ta được không? Ta không rành những thứ này lắm.”

Thẩm Viên cảm thấy hơi thở nóng ấm phả vào tai mình, trong lòng hắn dấy lên một nỗi nhộn nhạo khó nói thành lời.

Hắn không hiểu nó là gì, nhưng hắn biết mình sắp bắt được nó rồi.

“Được, miễn là ngươi muốn.”

Hắn quét mắt qua một vòng chỗ trưng bày y phục, sau đó ánh nhìn liền dính chặt đến một bộ y phục nọ.

Lạc Băng Hà để ý tới ánh mắt của hắn, cũng nhìn lên một chút, sau đó y có hơi sửng sốt.

Bộ y phục ấy có tay áo dài, màu chủ đạo là màu trắng nhưng pha lẫn với một màu xanh rất nhạt, chỉ khi nhìn qua các nếp áo mới thấy được một màu xanh mát hiện lên.

Thật trùng hợp, cái màu xanh ấy có hơi giống màu xanh trên bộ y phục sư tôn y thường mặc trên Thanh Tĩnh phong.

Thẩm Viên nhờ ông chủ lấy bộ y phục đó xuống, hắn tỉ mỉ xem thì thấy dưới tay áo dài và tà váy của y phục đều được thêu những đóa hoa trắng nhỏ trông rất đáng yêu.

Hắn ướm thử nó lên người Lạc Băng Hà thì tấm tắc khen, nó rất hợp với y.

Tuy Lạc Băng Hà là nam nhân, nhưng đường nét thiên hướng âm nhu, đặc biệt là đôi mắt, nếu không cau mày giận dữ thì đích thị là một vẻ đẹp phi giới tính. Thẩm Viên nghĩ chỉ cần làm tóc, thay đồ, trang điểm một chút cho y thì chắc chắn sẽ trở thành đệ nhất mỹ nữ giới Tu Chân.

Hắn cũng từng nghe qua Liễu Minh Yên - em gái của Liễu Thanh Ca cũng xứng với cái danh này, nhưng hắn vẫn chưa thấy mặt nàng, vậy thì cứ coi như người đang đứng trước mặt hắn xứng với cái danh này nhất đi.

Sau khi chọn thêm một số thứ, hai người cuối cùng cũng đi thay y phục.

Quả nhiên như lời của ông chủ tiệm nói, Thẩm Viên mặc lên bộ tử y kia liền như biến thành một người khác. Những khí chất thanh nhã thường ngày trên người hắn đều biến mất, bộ y phục làm tôn lên khí chất sang quý, những đường chỉ thêu vàng càng điểm tô thêm vẻ trang trọng của hắn.

Thẩm Viên lại nhớ tới kiếp trước, gia đình hắn vốn khá giả nên không thể tránh khỏi vài buổi giao lưu với đối tác làm ăn của gia đình. Hắn tốt xấu gì cũng là con trai thứ ba trong nhà, nên vài lễ nghi giao tiếp và dáng vẻ trang trọng cần thiết đều có thể thể hiện được.

Thẩm Viên nhẹ nhàng đi đến ngồi trên chiếc ghế trước bàn trang điểm đợi Lạc Băng Hà, tóc hắn vẫn chưa được búi lên, chúng nhu thuận mà rũ xuống sau lưng hắn. Lý do hắn vẫn chưa chải tóc là vì Lạc Băng Hà nói y muốn chải cho hắn.

Y phục Lạc Băng Hà mặc là của nữ, nên có hơi phức tạp hơn của Thẩm Viên. Hắn ngồi đợi chỉ khoảng chừng một chén trà sau là Lạc Băng Hà đã đi ra.

Nói không ngoa chứ Thẩm Viên cảm thấy y chẳng khác gì mỹ nhân từ trong tranh bước ra.

Mái tóc đen dài mềm mại, nhẹ nhàng lướt theo bước đi của y giống như những vết mực nước trên nghiên mực khi cây cọ khẽ phớt qua.

Da y rất trắng, nay khoát thêm bộ bạch y pha chút sắc xanh nhạt, cả người như phát sáng cả lên. Dung nhan lại càng như tạc từ viên ngọc quý, mỹ diễm rung động lòng người.

Y tựa như thiên tiên từ thượng thiên ghé chơi chốn trần tục, làm rúng động trái tim kẻ đơn côi đã hai kiếp người.

Thẩm Viên nhìn y ngơ ngác cả ra, không nói lên được lời nào.

Tình trạng của Lạc Băng Hà cũng không khác hắn lắm, y là một người thích ứng rất nhanh nên cũng không thấy gì khi mặc nữ phục. Vừa đi được vài bước thì nhìn thấy Thẩm Viên, Lạc Băng Hà cũng ngơ ngác cả ra.

Không ngơ ngác cũng khó, vì thường ngày sư tôn y chẳng bao giờ mặc những bộ y phục tinh mỹ như thế. Nay mặc lên, dáng vẻ liền quay ngoắt 360 độ.

Màu tử y ôm lấy thân hình cao ráo ấy, chỉ vàng điểm tô khí chất kia. Vị tiên sư luôn khắc sâu trong tâm khảm của Lạc Băng Hà, giờ đây như được bao quanh bởi vô số đá quý, vị tiên tôn ấy chẳng còn ở chín tầng trời mà đã lỡ bước rơi vào nhân gian.

Lạc Băng Hà muốn ôm chặt lấy vị tiên sư sa ngã vào đá quý ấy mà nâng niu, trân trọng và giữ chặt, chỉ muốn hắn quan tâm y, nghĩ đến y, dành trọn ánh mắt cho mỗi mình y.

Đúng, Lạc Băng Hà tham lam thế đấy, y là một Thiên Ma bò từ xác thây mưa máu mà lên, y muốn chiếm hữu ánh sáng ấy cho riêng mình. Lạc Băng Hà nguyện ý đánh đổi tất cả, thậm chí là sinh mạng của mình chỉ để sư tôn nhìn y nhiều thêm một chút, thích y hơn một chút, ở bên cạnh y lâu hơn một chút.

Lạc Băng Hà nếu có từng là tiên tử thì cũng đã thành quỷ dữ, mà con quỷ này chỉ khát vọng kính yêu một người mà thôi.

Nếu người đã sa ngã, xin ngã vào lòng đồ nhi.

Cả hai đều ngơ ngác nhìn nhau cho đến khi một cô nương phụ trách trang điểm đánh vỡ bầu không khí này.

Hai người họ đều biết mình thất thố, vội giấu những cảm xúc lúc nãy dưới đáy mắt, Thẩm Viên nhờ cô nương ấy trang điểm giúp Lạc Băng Hà trước.

Y ngoan ngoãn ngồi vào ghế, tùy ý để cô nương ấy làm việc của nàng, nhưng làm được một nửa Lạc Băng Hà lại bảo nàng dừng tay, rồi quay sang nói với Thẩm Viên:

“A Viên có thể giúp ta làm các bước còn lại được không?”

Thẩm Viên cảm thấy mình chưa bao giờ trang điểm cho người khác, hắn không nghĩ mình sẽ làm tốt, đang định từ chối thì lại nghe Lạc Băng Hà nói:

“A Viên thường ngày cầm bút vẽ tranh, chắc cũng sẽ vẽ mày cho ta được thôi. Nhưng nếu không đẹp cũng không sao cả, ta chỉ muốn A Viên có thể vẽ cho mình, được không A Viên?”

Thẩm Viên thấy không thể từ chối y được bèn nhận lời.

Thẩm Viên: “Ta sẽ cố gắng.”

Lạc Băng Hà cười nói: “Không sao, A Viên đừng lo lắng.”

Thẩm Viên hơi căng thẳng gật đầu, hắn lấy cây cọ từ tay cô nương ấy rồi đi về phía Lạc Băng Hà.

Y nói với cô nương ấy: “Đa tạ cô nương đã trợ giúp, phần còn lại chúng ta có thể lo được.”

Cô nương kia hiểu ý của y, nàng nói một câu rồi rời khỏi.

Sau khi nàng đi, Thẩm Viên một tay cầm cọ, một tay khẽ nâng cằm Lạc Băng Hà lên. Tay hắn cầm cọ, nhẹ nhàng vẽ chân mày cho y. Thần sắc của hắn nhìn rất căng thẳng, nhưng tay cầm bút lại không run, hắn cầm bút rất vững như sợ chỉ cần mình vô ý một chút sẽ phá hỏng bức họa tuyệt mỹ này.

Là phong chủ của Thanh Tĩnh phong, cầm kỳ thi họa có gì hắn lại không biết. Cho nên một nét mày này được vẽ vô cùng khéo léo, hắn tiếp tục vẽ một bên còn lại.

Vốn dĩ đôi mắt của Lạc Băng Hà đã mang nét âm nhu, nay lại vẽ thêm đôi chân mày tựa khói, nhìn qua ai nghĩ y là nam nhân chứ.

Thẩm Viên thấy mình vẽ cũng không đến nỗi tệ bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn tiếp tục lấy hộp phấn hồng trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng đánh lên hai bên má của Lạc Băng Hà. Sau đó, hắn cũng dùng phấn hồng đánh lên môi của y, hắn rất tập trung không để ý suốt cả quá trình Lạc Băng Hà vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.

Trong mắt y tràn ngập sự si mê, quyến luyến, Lạc Băng Hà chưa từng nghĩ đến cuộc gặp lại của họ lại có thể tốt đẹp đến như vậy.

Thẩm Viên vén tay áo dài của mình lên, hắn đặt hộp phấn lên bàn, háo hức nhìn thành phẩm của mình. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, dù là y phục của nữ hay nam, Lạc Băng Hà đều mặc rất hợp.

Hắn lấy chiếc gương đồng để trước mặt Lạc Băng Hà cho y xem gương mặt của mình.

Thẩm Viên hỏi: “Thế nào?”

Lạc Băng Hà nhìn vào trong gương đồng, y có hơi sửng sốt. Tuy gương đồng không thể hiện lên rõ lên dung mạo của y, nhưng có thể thấy được thấp thoáng một mỹ nhân mỹ diễm động lòng người.

Lạc Băng Hà luôn biết mình rất đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên y ăn mặc như vậy.

Người trong gương tóc đen buông xõa, mày liễu như khói, mắt sáng như sao, má phấn mềm mại, môi hồng xinh đẹp.

Nhìn vào thành phẩm này cũng đủ để biết được người trang điểm đã tỉ mỉ như thế nào. Tròng mắt Lạc Băng Hà đỏ lên, đáy lòng dâng lên một cỗ ấm áp, y không khỏi mỉm cười nói:

“Rất đẹp, đa tạ A Viên.”

Mỹ nhân không cười đã diễm mỹ tuyệt luân, nay cười một cái xung quanh như bừng sáng hẳn lên, càng tô điểm cho dung nhan của y.

Nụ cười này khiến Thẩm Viên đau đầu, vì trong trí nhớ của hắn lờ mờ hiện lên một người, y cũng cười như vậy, cũng mặc bạch y như thế. Y cười rất đáng yêu, rạng rỡ như ánh Mặt Trời ấm áp.

Cũng trong trí nhớ của hắn vang vọng lên vài câu nói, mà ở hiện tại hắn cũng vô thức nói ra những câu này.

“Mục tựa hằng tinh
Diện như quan ngọc
Vấn thiên thượng hạ
Hữu nhân bì mỹ.”

(Mắt như sao sáng
Dung nhan như ngọc
Hỏi trên dưới trời
Có ai đẹp bằng. )

Lạc Băng Hà nghe xong liền đỏ mặt, y che lại hai gò má nóng như lửa của mình, ngượng ngùng nói: “Không đẹp bằng A Viên…”

Từ trong cái âm ỉ của cơn đau, Thẩm Viên bừng tỉnh, đó là gì…

Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh lúc nãy là đầu hắn lại đau, Thẩm Viên quyết định không nghĩ nữa.

Hắn nhận ra lời mình vừa nói, cũng không để ý lắm, dù sao lời đó cũng không sai.

Thẩm Viên giấu đi cơn đau của mình, đáp lại lời của y:

“Ngươi đừng khiêm tốn.”

“Ta nói thật.”

Lạc Băng Hà lại với lấy hộp chu sa và một cây cọ khác đưa tới trước mặt Thẩm Viên.

“A Viên có thể vẽ hoa điền cho ta không?”

“À được, Băng Muội muốn vẽ gì?”

Lạc Băng Hà cười đáp: “A Viên thấy ta giống gì thì vẽ cái đó.”

Y muốn biết sư tôn nghĩ gì về y.

Thẩm Viên suy tư một chút liền nghĩ ra, hắn cầm cọ chăm chú vẽ lên giữa hai mày y.

Lạc Băng Hà hồi hộp.

“Xong rồi.”

Lạc Băng Hà vội đưa gương lên nhìn, trong phút chốc đôi mắt y lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó, lại long lanh ánh nước.

“A Viên à…”

Hết chương 8.
_________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com