Dong Nhan Httccnvpd Bang Cuu Son Huu Moc He Tam Duyet Quan He
Chương 16
Thẩm Thanh Thu mở bừng mắt, vội vã ngồi bật dậy, y thở dồn dập tham lam hít lấy hít để từng ngụm không khí, đè ép trái tim đang điên cuồng đập loạn trong lồng ngực. Đầu óc choáng váng, cái gì cũng không nghĩ được, chỉ liên tục bất lực gọi tên một người.Lạc Băng Hà! Lạc Băng Hà!Hắn ở đâu?Y gấp gáp bước xuống giường, tay chân luống cuống liền ngã lăn ra đất. Trên đỉnh đầu bỗng nhiên bay tới một giọng nói lạnh nhạt bình thản."Ngươi không sao chứ?"Thẩm Thanh Thu giống như nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng, đứng dậy siết chặt bả vai Mạc Bắc Quân nôn nóng hỏi:"Tiểu súc sinh đâu rồi?""Ngươi quan tâm hắn?""Đừng phí lời, hắn ở đâu? Đưa ta đi gặp hắn.""Chết rồi. Gặp thế nào được."Một câu này tựa như dùng kiếm đâm xuyên qua ngực y, trái tim co rút đau đớn. Thẩm Thanh Thu cắn chặt răng, hét lớn:"Ta không tin. Hắn sao có thể chết dễ dàng như vậy được. Ngươi lừa ta."Mạc Bắc Quân khoanh tay, thong thả đáp:"Không phải ngươi chính mắt nhìn thấy hay sao?"Thẩm Thanh Thu nhớ lại cảnh tượng cuối cùng trước khi mình ngất đi, toàn thân vô lực ngồi xụp xuống.Hắn, chết rồi?Trước đây lúc còn ở trong địa lao, ngày đêm nguyền rủa hắn chết không được tử tế. Bây giờ hắn bị vạn quỷ xé xác, hồn phi phách diệt, Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy thế giới trước mắt dường như cũng sụp đổ.Y khóc không thành tiếng, lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng đau đến chết lặng, đời này chưa từng đau đớn như vậy, từng mạch máu thớ thịt cũng đều âm ỉ nhức nhối.Mạc Bắc Quân nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của y, lại nói:"Lừa ngươi đấy. Tuy rằng không khác chết cho lắm, nhưng ít ra vẫn còn thở."Hai mắt Thẩm Thanh Thu sáng bừng, run rẩy nói:"Thật...thật sao? Giờ hắn đang ở đâu? Ta muốn gặp hắn.""Nhưng hắn không muốn gặp ngươi.""Vì sao?""Có lẽ đã chết tâm rồi.""Hắn coi Thẩm Thanh Thu ta là cái gì, thích thì chơi chán thì bỏ sao? Chuyện này do hắn bắt đầu, nhưng có kết thúc hay không không phải do hắn quyết định. Dẫn ta đi gặp hắn."Mạc Bắc Quân đẩy tay y ra, xoay người rời khỏi, trước khi đi còn để lại một câu."Hắn muốn trốn, không ai có thể tìm được."Thẩm Thanh Thu nghiến răng vỗ mạnh xuống bàn, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Hắn vẫn còn sống, nhưng tiểu súc sinh này lại dám không chịu gặp y.Y đứng dậy bỏ ra ngoài, âm thầm hạ quyết tâm cho dù phải lật ngược cái địa cung này lên cũng phải tìm cho ra Lạc Băng Hà.Sau đó, hung hăng đánh hắn một trận.Thẩm Thanh Thu cơ hồ đào ba tấc đất, tóm lấy từng người một trong địa cung tra hỏi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lạc Băng Hà. Y làm loạn khắp nơi, đập phá tẩm điện của hắn thành bãi chiến trường, xé nát công văn quan trọng của hắn, vắt óc nghĩ đủ mọi cách vẫn không thể bức hắn hiện thân.Chỉ có khi đang ngủ, mới cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc, nhưng vừa mở mắt ra, lại không thấy ai khác, cửa sổ mở toang.Thẩm Thanh Thu hận nghiến răng nghiến lợi. Tiểu súc sinh trốn chui trốn nhũi cũng không làm tới cùng, chơi trò nửa úp nửa mở là có ý gì đây? Thử thách lòng kiên nhẫn của y?Nhịn một ngày hai ngày, tới ngày thứ mười, Thẩm Thanh Thu không nhịn được nữa, chính thức nổi điên.Y tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Vì vậy, sáng sớm đẹp trời nào đó, A Hoàng theo thường lệ mang điểm tâm đến cho y, chỉ thấy trong phòng trống hoác không một bóng người, trên bàn đặt một tờ giấy viết vài chữ rồng bay phượng múa.Đoạn tuyệt, đường ai nấy đi.Thẩm Thanh ThuA Hoàng thiếu chút nữa đã trợn mắt ngất xỉu, cầm tờ giấy xông ra ngoài trúc xá, một đường chạy thẳng tới đại điện, vừa chạy vừa la to:"Mạc Bắc đại nhân ơi, nguy to rồi, không thấy Thẩm tiên sư đâu nữa."Ma cung náo động.Thẩm Thanh Thu gói ghém đồ đạc, ăn nhờ ở đậu chỗ Thiên Lang Quân. Cũng không còn cách nào, người khác không ai dám chứa chấp y, ra ngoài thì lại không xu dính túi. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có gã là coi như có chút quen biết.Hơn nữa con nợ cha trả. Con trai gã chọc giận y, thì y phải đòi lại trên người phụ thân của hắn, xem như công bằng.Thiên Lang Quân cũng không bất mãn gì với chuyện phải nuôi thêm một kẻ ăn không ngồi rồi, thường thường rảnh rỗi sẽ tìm y tán gẫu. Đương nhiên đa phần đều do gã tự nói, Thẩm Thanh Thu chẳng thèm để tâm.Hôm nay Thiên Lang Quân không tới, chỉ thấy cháu ngoại trai của gã là Trúc Chi Lang, Thẩm Thanh Thu mấy ngày nay chưa từng để lộ sắc mặt đẹp, lạnh lùng nói:"Chuyện gì?"Trúc Chi Lang chớp đôi mắt trong veo, thật thà đáp."Quân thượng muốn ta chiếu cố chu toàn cuộc sống hàng ngày của tiên sư. Cho nên ta muốn biết liệu ngài có thiếu thốn gì không?""Không có." Y hờ hững đáp, xong định quay về phòng, nhưng có lẽ ngồi quá lâu, hai bắp chân tê dại nhức mỏi, vừa đứng lên liền loạng choạng nghiêng ngã."Thẩm tiên sư cẩn thận." Trúc Chi Lang vội vươn tay đỡ y, Thẩm Thanh Thu ngã vào ngực hắn, thấy hắn đột nhiên run lên bần bật, tò mò hỏi:"Ngươi sao vậy?""Không sao..." Trúc Chi Lang lúng túng giúp y đứng vững, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp "Chỉ cảm thấy, hình như có một ánh mắt ác liệt vừa nhìn chằm chằm ta. Giống như muốn khoét cho ta mấy cái lỗ vậy."Thẩm Thanh Thu mờ mịt không hiểu gì, bỗng linh quang chợt loé, vội đẩy Trúc Chi Lang ngồi xuống, bản thân ngồi lên đùi hắn, còn thân mật quàng vai bá cổ."Thẩm Thẩm Thẩm tiên sư..."Trúc Chi Lang không biết y muốn làm gì, vươn hai cánh tay run rẩy ôm không được mà đẩy cũng không xong, mặt thoáng cái đã đỏ như máu.Thẩm Thanh Thu giữ chặt cằm hắn, nhích người tới tựa như muốn hôn.Trúc Chi Lang còn chưa kịp phản ứng, một đạo ma khí đã hung ác đánh tới, khoét một lỗ sâu trên nền đá cạnh chân hai người."Buông ra!" Lạc Băng Hà dữ tợn quát."Chịu chui đầu ra rồi sao?" Thẩm Thanh cười lạnh, quay đầu nhìn hắn. Trong mắt bừng bừng lửa giận không át được. Y chậm rãi bước tới, doạ Lạc Băng Hà sợ hãi lui lại.Sau đó, xoay người chạy trối chết.Thẩm Thanh Thu thoáng ngẩn ra, nghiến răng nghiến lợi đuổi theo."Tiểu súc sinh, đứng lại cho ta."Trúc Chi Lang vẫn ngồi ngây như phỗng trên ghế, chưa tiêu hoá nổi rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra. Thiên Lang Quân không biết xuất hiện từ khi nào, đứng sau lưng hắn cười đến vô cùng đáng khinh."Nhìn xem, đây có phải tiết mục truy phu trong truyền thuyết không? Chậc chậc, ta nhất định phải viết lại diễn biến gửi Liễu Túc Miên Hoa làm tư liệu cho chương tiếp theo của Xuân Sơn Hận mới được, há há há."Thẩm Thanh Thu tức hộc máu đuổi theo Lạc Băng Hà. Tuy không biết hắn mắc cái chứng gì mà lại trùm kín áo choàng từ đầu tới chân, nhưng y tuyệt đối khẳng định người kia là hắn. Chạy một hồi vẫn không bắt kịp, vừa gấp vừa sợ sẽ để vụt mất hắn, liền nóng nảy hét to:"Ngươi còn chạy, ta lập tức chết cho ngươi xem."Quả nhiên người kia nghe thấy, hoảng hốt dừng chân. Thẩm Thanh Thu cũng không bước tới, nhíu mày nói."Qua đây!"Lạc Băng Hà thở dài một tiếng, ngoan ngoãn đi qua. Thẩm Thanh Thu nhìn chướng mắt, muốn kéo áo choàng của hắn xuống, lại bị hắn đưa tay giữ chặt."Đừng..."Y kinh ngạc, tiểu súc sinh phản ứng mạnh như vậy tất có điều giấu diếm. Chẳng lẽ vết thương của hắn rất nặng, hay bị hủy dung nên không dám cho ai nhìn mặt. Lòng y trầm xuống, lạnh giọng nói:"Buông ra..."Lạc Băng Hà do dự, cuối cùng vẫn làm theo lời y. Thẩm Thanh Thu tháo nút thắt, kéo áo choàng xuống, mái tóc trắng như tuyết liền rơi ra."Ngươi...."Hai cánh môi run rẩy không nói được lời nào. Y vươn tay sờ lên tóc hắn, từng sợi từng sợi giống như dùng tuyết dệt nên, trắng tinh không nhiễm một tia tỳ vết. Dung mạo rõ ràng không thay đổi, mà mái đầu đã phủ sương mai."Bị thương nặng lắm đúng không?""Không có, vết thương không đáng ngại. Chỉ là hao tổn ma lực quá độ mà thôi, không sao cả."Làm sao có thể không sao. Hắn đã biến thành như vậy rồi, mà vẫn ngoan cố nói mình không đáng ngại.Mạc Bắc Quân nói với y, vì Lạc Băng Hà nửa người nửa ma, nên thuốc Thẩm Thanh Thu cho hắn uống không những tác dụng chậm, hiệu quả còn giảm mạnh. Y vừa đi gần một canh giờ, hắn đã dần khôi phục, nhưng không chịu đợi cơ thể trở lại bình thường đã lập tức xông vào Minh giới. Để duy trì thông đạo hắn đã sử dụng hơn phân nửa ma lực, trải qua thêm một trận tàn sát, gần như nỏ mạnh hết đà. Nếu không phải nhờ Tâm Ma Kiếm uy lực nghịch thiên, vào giây phút quyết định sức mạnh bạo phát đẩy lùi vạn quỷ, cho hắn tranh thủ thời cơ quay về nhân giới, có lẽ Lạc Băng Hà sẽ thực sự chôn thây dưới địa phủ, bị quỷ hồn ăn tươi nuốt sống.Nhưng y không biết, cả hắn và Tâm Ma Kiếm đều đã sức cùng lực kiệt. Kiếm ngủ say, người tóc trắng."Vì sao phải trốn ta?""Đại nạn không chết, cái gì cũng có thể nghĩ thông. Chỉ cần sư tôn còn sống, tất cả đều không quan trọng."Ngày đó lúc nhìn thấy y sắp bị quỷ hồn cắn nuốt, Lạc Băng Hà gần như phát điên. Đứng bên bờ sinh tử, hắn mới hiểu, đối với hắn không gì quan trọng bằng việc Thẩm Thanh Thu còn sống. Chỉ cần y sống, muốn giết hắn cũng được, muốn rời xa hắn cũng không sao, hắn đều có thể chấp nhận.Miễn y ở một nơi hắn có thể tìm thấy, vậy là đủ rồi. Từ xa ngắm y, che chở y, yêu y, đã là hạnh phúc.Thẩm Thanh Thu véo mặt hắn, tức giận nói:"Ngươi vẫn luôn bá đạo độc đoán như vậy, cứ thích tự làm theo ý mình, chưa bao giờ hỏi qua ý nguyện của ta."Lạc Băng Hà trầm mặc. Hắn luôn cho rằng Thẩm Thanh Thu hận hắn, chán ghét hắn, nên bất kể bọn họ điên loan đảo phượng bao nhiêu lần, hiểu rõ đối phương tới mức nào, hắn vẫn không dám hỏi, sợ rằng câu trả lời sẽ bóp nát trái tim hắn.Hắn hèn nhát, thà rằng mãi mãi chìm trong mộng đẹp, cũng không muốn đối diện với hiện thực tàn khốc."Ta nguyện ý." Thẩm Thanh Thu ôm hắn, nhẹ giọng nói "Bất kể ngươi muốn gì, ta cũng đều nguyện ý.""Sư tôn..." Lạc Băng Hà ngẩn người, không dám tin những điều mình vừa nghe được.Sư tôn...nguyện ý ở bên cạnh hắn.Cảm động chưa được bao lâu, Thẩm Thanh Thu đã đẩy hắn ra, trở về bộ dáng kiêu căng thường ngày, hất cằm nói:"Sau này không cho phép ngươi làm chuyện có lỗi với ta."Lạc Băng Hà mỉm cười, gật đầu đáp:"Được!""Không cho phép đi tìm nữ nhân." Y híp mắt, cảm thấy vẫn không thể tin vào bản tính của tên tiểu súc sinh này, vì vậy liền bổ sung "Nam nhân cũng không được."Hắn dám tìm, thiến không cần hỏi."Ta có sư tôn là đủ rồi."Thẩm Thanh Thu hài lòng gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ xem nên thêm điều khoản nào mới tốt, tuyệt đối không để tiểu súc sinh tự tung tự tác hoành hành ngang ngược được."Sư tôn...""Gì hả?""Ta yêu người.""...""Người thì sao? Có yêu ta không?"Cái này, muốn y làm sao nói ra khỏi miệng.Thẩm Thanh Thu hơi đỏ mặt, ngẩng đầu hôn lên môi hắn."Vậy được rồi chứ."Lạc Băng Hà bĩu môi, bất mãn nói:"Không được."Thẩm Thanh Thu nổi điên."Ngươi đừng có quá đáng.""Ta hy vọng sư tôn ở bên cạnh ta là vì yêu thích ta, không phải thương hại. Chuyện đến nước này, người cái gì cũng không nói, bảo ta làm sao yên lòng." Hắn uất ức nói, vành mắt đã đỏ hoe, giống như sắp khóc tới nơi "Người nếu không yêu ta, thì không cần phải miễn cưỡng ở bên cạnh ta. Ta không muốn sư tôn không vui."Tiểu súc sinh phiền phức, từ khi nào thích bày vẽ lắm chuyện như vậy. Trước đây không phải đều lên giường để giải quyết vấn đề sao?Muốn y nói ra mấy câu nùng tình mật ý như vậy, chẳng thà cắt lưỡi y luôn cho rồi.Tròng mắt Thẩm Thanh Thu khẽ đảo, đôi môi hết khép rồi mở, lặp lại mấy chục lần vẫn không thốt được nên lời.Lạc Băng Hà thở dài, khom người bế y lên."Ngươi muốn làm gì?""Sư tôn miệng cứng, chỉ có thời điểm ở trên giường mới thành thật được một chút. Chúng ta cùng nhau tham luận đi."Ý của tham luận mà hắn nói, không cần hỏi cũng biết. Hai vành tai Thẩm Thanh Thu đỏ bừng, gắt gỏng nói:"Đây là Nam Cương.""Không ngại."Nhưng y ngại. Đâu phải ai cũng mặt dày như tiểu súc sinh này, nổi máu dâm mà không cần quan tâm địa điểm. Nếu để Thiên Lang Quân phát hiện, với bộ óc ngập tràn máu chó thích xem Xuân Sơn Hận của gã, đồn ra ngoài không biết sẽ thành cái dạng khó nghe nào.Lạc Băng Hà mặc kệ phản đối, bế Thẩm Thanh Thu về thẳng phòng của y, nhào lên giường, dùng miệng mình bịt lại đôi môi đang lải nhải không ngớt kia, loạt soạt hai ba tiếng, quần áo rơi đầy đất."Súc sinh...ngươi...a...chậm một chút...ưm a....""Sư tôn, chậm không được, huynh đệ của ta không chịu nghe lời.""Ngươi...a...khốn kiếp..."Trong phòng không ngừng vang lên tiếng rên rỉ thở dốc, tình ý triền miên. Mười ngón tay đan xen nhau, siết chặt đối phương, đời đời kiếp kiếp không rời không bỏ.---HOÀN---P/S: Vậy là cuối cùng truyện đã đi đến hồi kết. Hy vọng kết thúc này có thể làm thoả mãn các bạn. Mặc dù khả năng viết lách của mình chưa tốt lắm, nhưng rất cám ơn những bạn độc giả đáng yêu đã dõi theo và ủng hộ truyện cho tới tận cùng. Ai muốn thêm phiên ngoại, gáy to lên nào!!!
Thẩm Thanh Thu mở bừng mắt, vội vã ngồi bật dậy, y thở dồn dập tham lam hít lấy hít để từng ngụm không khí, đè ép trái tim đang điên cuồng đập loạn trong lồng ngực. Đầu óc choáng váng, cái gì cũng không nghĩ được, chỉ liên tục bất lực gọi tên một người.Lạc Băng Hà! Lạc Băng Hà!Hắn ở đâu?Y gấp gáp bước xuống giường, tay chân luống cuống liền ngã lăn ra đất. Trên đỉnh đầu bỗng nhiên bay tới một giọng nói lạnh nhạt bình thản."Ngươi không sao chứ?"Thẩm Thanh Thu giống như nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng, đứng dậy siết chặt bả vai Mạc Bắc Quân nôn nóng hỏi:"Tiểu súc sinh đâu rồi?""Ngươi quan tâm hắn?""Đừng phí lời, hắn ở đâu? Đưa ta đi gặp hắn.""Chết rồi. Gặp thế nào được."Một câu này tựa như dùng kiếm đâm xuyên qua ngực y, trái tim co rút đau đớn. Thẩm Thanh Thu cắn chặt răng, hét lớn:"Ta không tin. Hắn sao có thể chết dễ dàng như vậy được. Ngươi lừa ta."Mạc Bắc Quân khoanh tay, thong thả đáp:"Không phải ngươi chính mắt nhìn thấy hay sao?"Thẩm Thanh Thu nhớ lại cảnh tượng cuối cùng trước khi mình ngất đi, toàn thân vô lực ngồi xụp xuống.Hắn, chết rồi?Trước đây lúc còn ở trong địa lao, ngày đêm nguyền rủa hắn chết không được tử tế. Bây giờ hắn bị vạn quỷ xé xác, hồn phi phách diệt, Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy thế giới trước mắt dường như cũng sụp đổ.Y khóc không thành tiếng, lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng đau đến chết lặng, đời này chưa từng đau đớn như vậy, từng mạch máu thớ thịt cũng đều âm ỉ nhức nhối.Mạc Bắc Quân nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của y, lại nói:"Lừa ngươi đấy. Tuy rằng không khác chết cho lắm, nhưng ít ra vẫn còn thở."Hai mắt Thẩm Thanh Thu sáng bừng, run rẩy nói:"Thật...thật sao? Giờ hắn đang ở đâu? Ta muốn gặp hắn.""Nhưng hắn không muốn gặp ngươi.""Vì sao?""Có lẽ đã chết tâm rồi.""Hắn coi Thẩm Thanh Thu ta là cái gì, thích thì chơi chán thì bỏ sao? Chuyện này do hắn bắt đầu, nhưng có kết thúc hay không không phải do hắn quyết định. Dẫn ta đi gặp hắn."Mạc Bắc Quân đẩy tay y ra, xoay người rời khỏi, trước khi đi còn để lại một câu."Hắn muốn trốn, không ai có thể tìm được."Thẩm Thanh Thu nghiến răng vỗ mạnh xuống bàn, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Hắn vẫn còn sống, nhưng tiểu súc sinh này lại dám không chịu gặp y.Y đứng dậy bỏ ra ngoài, âm thầm hạ quyết tâm cho dù phải lật ngược cái địa cung này lên cũng phải tìm cho ra Lạc Băng Hà.Sau đó, hung hăng đánh hắn một trận.Thẩm Thanh Thu cơ hồ đào ba tấc đất, tóm lấy từng người một trong địa cung tra hỏi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lạc Băng Hà. Y làm loạn khắp nơi, đập phá tẩm điện của hắn thành bãi chiến trường, xé nát công văn quan trọng của hắn, vắt óc nghĩ đủ mọi cách vẫn không thể bức hắn hiện thân.Chỉ có khi đang ngủ, mới cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc, nhưng vừa mở mắt ra, lại không thấy ai khác, cửa sổ mở toang.Thẩm Thanh Thu hận nghiến răng nghiến lợi. Tiểu súc sinh trốn chui trốn nhũi cũng không làm tới cùng, chơi trò nửa úp nửa mở là có ý gì đây? Thử thách lòng kiên nhẫn của y?Nhịn một ngày hai ngày, tới ngày thứ mười, Thẩm Thanh Thu không nhịn được nữa, chính thức nổi điên.Y tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Vì vậy, sáng sớm đẹp trời nào đó, A Hoàng theo thường lệ mang điểm tâm đến cho y, chỉ thấy trong phòng trống hoác không một bóng người, trên bàn đặt một tờ giấy viết vài chữ rồng bay phượng múa.Đoạn tuyệt, đường ai nấy đi.Thẩm Thanh ThuA Hoàng thiếu chút nữa đã trợn mắt ngất xỉu, cầm tờ giấy xông ra ngoài trúc xá, một đường chạy thẳng tới đại điện, vừa chạy vừa la to:"Mạc Bắc đại nhân ơi, nguy to rồi, không thấy Thẩm tiên sư đâu nữa."Ma cung náo động.Thẩm Thanh Thu gói ghém đồ đạc, ăn nhờ ở đậu chỗ Thiên Lang Quân. Cũng không còn cách nào, người khác không ai dám chứa chấp y, ra ngoài thì lại không xu dính túi. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có gã là coi như có chút quen biết.Hơn nữa con nợ cha trả. Con trai gã chọc giận y, thì y phải đòi lại trên người phụ thân của hắn, xem như công bằng.Thiên Lang Quân cũng không bất mãn gì với chuyện phải nuôi thêm một kẻ ăn không ngồi rồi, thường thường rảnh rỗi sẽ tìm y tán gẫu. Đương nhiên đa phần đều do gã tự nói, Thẩm Thanh Thu chẳng thèm để tâm.Hôm nay Thiên Lang Quân không tới, chỉ thấy cháu ngoại trai của gã là Trúc Chi Lang, Thẩm Thanh Thu mấy ngày nay chưa từng để lộ sắc mặt đẹp, lạnh lùng nói:"Chuyện gì?"Trúc Chi Lang chớp đôi mắt trong veo, thật thà đáp."Quân thượng muốn ta chiếu cố chu toàn cuộc sống hàng ngày của tiên sư. Cho nên ta muốn biết liệu ngài có thiếu thốn gì không?""Không có." Y hờ hững đáp, xong định quay về phòng, nhưng có lẽ ngồi quá lâu, hai bắp chân tê dại nhức mỏi, vừa đứng lên liền loạng choạng nghiêng ngã."Thẩm tiên sư cẩn thận." Trúc Chi Lang vội vươn tay đỡ y, Thẩm Thanh Thu ngã vào ngực hắn, thấy hắn đột nhiên run lên bần bật, tò mò hỏi:"Ngươi sao vậy?""Không sao..." Trúc Chi Lang lúng túng giúp y đứng vững, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp "Chỉ cảm thấy, hình như có một ánh mắt ác liệt vừa nhìn chằm chằm ta. Giống như muốn khoét cho ta mấy cái lỗ vậy."Thẩm Thanh Thu mờ mịt không hiểu gì, bỗng linh quang chợt loé, vội đẩy Trúc Chi Lang ngồi xuống, bản thân ngồi lên đùi hắn, còn thân mật quàng vai bá cổ."Thẩm Thẩm Thẩm tiên sư..."Trúc Chi Lang không biết y muốn làm gì, vươn hai cánh tay run rẩy ôm không được mà đẩy cũng không xong, mặt thoáng cái đã đỏ như máu.Thẩm Thanh Thu giữ chặt cằm hắn, nhích người tới tựa như muốn hôn.Trúc Chi Lang còn chưa kịp phản ứng, một đạo ma khí đã hung ác đánh tới, khoét một lỗ sâu trên nền đá cạnh chân hai người."Buông ra!" Lạc Băng Hà dữ tợn quát."Chịu chui đầu ra rồi sao?" Thẩm Thanh cười lạnh, quay đầu nhìn hắn. Trong mắt bừng bừng lửa giận không át được. Y chậm rãi bước tới, doạ Lạc Băng Hà sợ hãi lui lại.Sau đó, xoay người chạy trối chết.Thẩm Thanh Thu thoáng ngẩn ra, nghiến răng nghiến lợi đuổi theo."Tiểu súc sinh, đứng lại cho ta."Trúc Chi Lang vẫn ngồi ngây như phỗng trên ghế, chưa tiêu hoá nổi rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra. Thiên Lang Quân không biết xuất hiện từ khi nào, đứng sau lưng hắn cười đến vô cùng đáng khinh."Nhìn xem, đây có phải tiết mục truy phu trong truyền thuyết không? Chậc chậc, ta nhất định phải viết lại diễn biến gửi Liễu Túc Miên Hoa làm tư liệu cho chương tiếp theo của Xuân Sơn Hận mới được, há há há."Thẩm Thanh Thu tức hộc máu đuổi theo Lạc Băng Hà. Tuy không biết hắn mắc cái chứng gì mà lại trùm kín áo choàng từ đầu tới chân, nhưng y tuyệt đối khẳng định người kia là hắn. Chạy một hồi vẫn không bắt kịp, vừa gấp vừa sợ sẽ để vụt mất hắn, liền nóng nảy hét to:"Ngươi còn chạy, ta lập tức chết cho ngươi xem."Quả nhiên người kia nghe thấy, hoảng hốt dừng chân. Thẩm Thanh Thu cũng không bước tới, nhíu mày nói."Qua đây!"Lạc Băng Hà thở dài một tiếng, ngoan ngoãn đi qua. Thẩm Thanh Thu nhìn chướng mắt, muốn kéo áo choàng của hắn xuống, lại bị hắn đưa tay giữ chặt."Đừng..."Y kinh ngạc, tiểu súc sinh phản ứng mạnh như vậy tất có điều giấu diếm. Chẳng lẽ vết thương của hắn rất nặng, hay bị hủy dung nên không dám cho ai nhìn mặt. Lòng y trầm xuống, lạnh giọng nói:"Buông ra..."Lạc Băng Hà do dự, cuối cùng vẫn làm theo lời y. Thẩm Thanh Thu tháo nút thắt, kéo áo choàng xuống, mái tóc trắng như tuyết liền rơi ra."Ngươi...."Hai cánh môi run rẩy không nói được lời nào. Y vươn tay sờ lên tóc hắn, từng sợi từng sợi giống như dùng tuyết dệt nên, trắng tinh không nhiễm một tia tỳ vết. Dung mạo rõ ràng không thay đổi, mà mái đầu đã phủ sương mai."Bị thương nặng lắm đúng không?""Không có, vết thương không đáng ngại. Chỉ là hao tổn ma lực quá độ mà thôi, không sao cả."Làm sao có thể không sao. Hắn đã biến thành như vậy rồi, mà vẫn ngoan cố nói mình không đáng ngại.Mạc Bắc Quân nói với y, vì Lạc Băng Hà nửa người nửa ma, nên thuốc Thẩm Thanh Thu cho hắn uống không những tác dụng chậm, hiệu quả còn giảm mạnh. Y vừa đi gần một canh giờ, hắn đã dần khôi phục, nhưng không chịu đợi cơ thể trở lại bình thường đã lập tức xông vào Minh giới. Để duy trì thông đạo hắn đã sử dụng hơn phân nửa ma lực, trải qua thêm một trận tàn sát, gần như nỏ mạnh hết đà. Nếu không phải nhờ Tâm Ma Kiếm uy lực nghịch thiên, vào giây phút quyết định sức mạnh bạo phát đẩy lùi vạn quỷ, cho hắn tranh thủ thời cơ quay về nhân giới, có lẽ Lạc Băng Hà sẽ thực sự chôn thây dưới địa phủ, bị quỷ hồn ăn tươi nuốt sống.Nhưng y không biết, cả hắn và Tâm Ma Kiếm đều đã sức cùng lực kiệt. Kiếm ngủ say, người tóc trắng."Vì sao phải trốn ta?""Đại nạn không chết, cái gì cũng có thể nghĩ thông. Chỉ cần sư tôn còn sống, tất cả đều không quan trọng."Ngày đó lúc nhìn thấy y sắp bị quỷ hồn cắn nuốt, Lạc Băng Hà gần như phát điên. Đứng bên bờ sinh tử, hắn mới hiểu, đối với hắn không gì quan trọng bằng việc Thẩm Thanh Thu còn sống. Chỉ cần y sống, muốn giết hắn cũng được, muốn rời xa hắn cũng không sao, hắn đều có thể chấp nhận.Miễn y ở một nơi hắn có thể tìm thấy, vậy là đủ rồi. Từ xa ngắm y, che chở y, yêu y, đã là hạnh phúc.Thẩm Thanh Thu véo mặt hắn, tức giận nói:"Ngươi vẫn luôn bá đạo độc đoán như vậy, cứ thích tự làm theo ý mình, chưa bao giờ hỏi qua ý nguyện của ta."Lạc Băng Hà trầm mặc. Hắn luôn cho rằng Thẩm Thanh Thu hận hắn, chán ghét hắn, nên bất kể bọn họ điên loan đảo phượng bao nhiêu lần, hiểu rõ đối phương tới mức nào, hắn vẫn không dám hỏi, sợ rằng câu trả lời sẽ bóp nát trái tim hắn.Hắn hèn nhát, thà rằng mãi mãi chìm trong mộng đẹp, cũng không muốn đối diện với hiện thực tàn khốc."Ta nguyện ý." Thẩm Thanh Thu ôm hắn, nhẹ giọng nói "Bất kể ngươi muốn gì, ta cũng đều nguyện ý.""Sư tôn..." Lạc Băng Hà ngẩn người, không dám tin những điều mình vừa nghe được.Sư tôn...nguyện ý ở bên cạnh hắn.Cảm động chưa được bao lâu, Thẩm Thanh Thu đã đẩy hắn ra, trở về bộ dáng kiêu căng thường ngày, hất cằm nói:"Sau này không cho phép ngươi làm chuyện có lỗi với ta."Lạc Băng Hà mỉm cười, gật đầu đáp:"Được!""Không cho phép đi tìm nữ nhân." Y híp mắt, cảm thấy vẫn không thể tin vào bản tính của tên tiểu súc sinh này, vì vậy liền bổ sung "Nam nhân cũng không được."Hắn dám tìm, thiến không cần hỏi."Ta có sư tôn là đủ rồi."Thẩm Thanh Thu hài lòng gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ xem nên thêm điều khoản nào mới tốt, tuyệt đối không để tiểu súc sinh tự tung tự tác hoành hành ngang ngược được."Sư tôn...""Gì hả?""Ta yêu người.""...""Người thì sao? Có yêu ta không?"Cái này, muốn y làm sao nói ra khỏi miệng.Thẩm Thanh Thu hơi đỏ mặt, ngẩng đầu hôn lên môi hắn."Vậy được rồi chứ."Lạc Băng Hà bĩu môi, bất mãn nói:"Không được."Thẩm Thanh Thu nổi điên."Ngươi đừng có quá đáng.""Ta hy vọng sư tôn ở bên cạnh ta là vì yêu thích ta, không phải thương hại. Chuyện đến nước này, người cái gì cũng không nói, bảo ta làm sao yên lòng." Hắn uất ức nói, vành mắt đã đỏ hoe, giống như sắp khóc tới nơi "Người nếu không yêu ta, thì không cần phải miễn cưỡng ở bên cạnh ta. Ta không muốn sư tôn không vui."Tiểu súc sinh phiền phức, từ khi nào thích bày vẽ lắm chuyện như vậy. Trước đây không phải đều lên giường để giải quyết vấn đề sao?Muốn y nói ra mấy câu nùng tình mật ý như vậy, chẳng thà cắt lưỡi y luôn cho rồi.Tròng mắt Thẩm Thanh Thu khẽ đảo, đôi môi hết khép rồi mở, lặp lại mấy chục lần vẫn không thốt được nên lời.Lạc Băng Hà thở dài, khom người bế y lên."Ngươi muốn làm gì?""Sư tôn miệng cứng, chỉ có thời điểm ở trên giường mới thành thật được một chút. Chúng ta cùng nhau tham luận đi."Ý của tham luận mà hắn nói, không cần hỏi cũng biết. Hai vành tai Thẩm Thanh Thu đỏ bừng, gắt gỏng nói:"Đây là Nam Cương.""Không ngại."Nhưng y ngại. Đâu phải ai cũng mặt dày như tiểu súc sinh này, nổi máu dâm mà không cần quan tâm địa điểm. Nếu để Thiên Lang Quân phát hiện, với bộ óc ngập tràn máu chó thích xem Xuân Sơn Hận của gã, đồn ra ngoài không biết sẽ thành cái dạng khó nghe nào.Lạc Băng Hà mặc kệ phản đối, bế Thẩm Thanh Thu về thẳng phòng của y, nhào lên giường, dùng miệng mình bịt lại đôi môi đang lải nhải không ngớt kia, loạt soạt hai ba tiếng, quần áo rơi đầy đất."Súc sinh...ngươi...a...chậm một chút...ưm a....""Sư tôn, chậm không được, huynh đệ của ta không chịu nghe lời.""Ngươi...a...khốn kiếp..."Trong phòng không ngừng vang lên tiếng rên rỉ thở dốc, tình ý triền miên. Mười ngón tay đan xen nhau, siết chặt đối phương, đời đời kiếp kiếp không rời không bỏ.---HOÀN---P/S: Vậy là cuối cùng truyện đã đi đến hồi kết. Hy vọng kết thúc này có thể làm thoả mãn các bạn. Mặc dù khả năng viết lách của mình chưa tốt lắm, nhưng rất cám ơn những bạn độc giả đáng yêu đã dõi theo và ủng hộ truyện cho tới tận cùng. Ai muốn thêm phiên ngoại, gáy to lên nào!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com