TruyenHHH.com

Dong Nhan Hp Ban Chat Cua Mot Slytherin

"Sao mày dám mặc áo chùng dài như thế hả?"

"...quy định về đồng phục có nói, áo chùng chỉ cần không ngắn quá đầu gồi và dài quá ba tấc so với cổ chân mà thầy?" Pansy cau mày, không dấu được vẻ chán ghét trong mắt.

"Chúng mày dám cãi sao? Chúng mày muốn bị kỷ luật sao? Chúng mày-"

"Thầy làm gì được chúng tôi khi chúng tôi chẳng làm sai điều gì?" Pansy nhướn mày, đôi mắt cụp lại lộ rõ vẻ châm chọc. "Mà chúng tôi có bao giờ làm sai điều gì đâu."

"Nhỉ?"

"Chúng mày!"

Thầy Filch gằn lên, nhưng quả thật, dù cho lũ quỷ này có làm gì đi chăng nữa chỉ cần ông bố, bà mẹ của chúng ra mặt thì mọi tội lỗi được quy về con số 0.

Mặc dù ở thế giới phù thuỷ nhưng đồng tiền và quyền lực vẫn luôn chi phối mọi thứ.

Không để thầy Filch kịp nói hết câu, Pansy đã kéo đám bạn rời đi ngay lập tức. Cô nàng cũng không cần phải nhỏ giọng, cố tình nói lớn để cho những người ở xung quanh khu vực này nghe thấy, đặc biệt là một vài người.

"Bọn squib, đúng là nỗi ô nhục còn hơn cả máu bùn." Cô nàng đảo mắt một vòng chán ghét. "Ước gì bọn đó tự biết thân biết phận một chút."

.

"Nghe tệ thật đấy..." Charlotte cũng ở gần đó, cậu có thể thấy em gái mình bị Pansy kéo tay rời đi nhưng Charlotte không thể tiến tới kéo em ấy lại.

Lúc Pansy miệng ra sỉ nhục người khác, Batrice lẳng lặng đứng một bên không hề có biểu cảm gì. Cứ như những lời Pansy nói hoàn toàn là đúng, chẳng có gì phải cãi vậy.

"Nhưng mà Squib là cái quỷ gì vậy?"

"Ờ, cũng chẳng có gì khôi hài lắm đâu, nhưng tại vì đó lại là thầy Filch thì mới tức cười!" Mặc dù Ron thấy lời châm chọc của Pansy có hơi quá đáng nhưng vì người đó là thầy Filch nên cậu lại thấy khá buồn cười.

"Squib là một người sinh ra trong một gia đình phù thủy nhưng lại không có một tý năng lực pháp thuật nào cả! Đại khái ngược lại với những phù thủy xuất thân từ những gia đình Muggle hoàn toàn ấy! Nhưng Squib thì hiếm thấy hơn! Nếu thầy Filch thử học ma thuật qua khóa Kwikspell, thì mình đáon chắc thầy là một Squib! Điều này thích giải được nhiều chuyện, như tại sao thầy ghét bọn bọn học sinh tụi mình dữ vậy! Thầy cay cú ấy mà!"

Nói xong, Ron lại cười khoái trá.

Đâu đó vang lên tiếng chuông đồng hồ gõ. Harry vội kéo mấy đứa bạn quay trở về ký túc.

"Nửa đêm rồi. Tụi mình nên về phòng ngủ lại kẻo lại bị thầy Snape bắt gặp rồi gán thêm cho cái tội gì nữa bây giờ!"

.

"Squib là sao vậy?" Batrice nghiêng đầu hỏi.

Cái dáng vẻ nghiêng đầu cắn bánh ngọt của Batrice làm Pansy thấy thật đáng yêu. Cô nàng liền giải thích cho cô bạn ngờ nghệch này.

"Squib là một người sinh ra trong một gia đình phù thủy nhưng lại không có một tý năng lực pháp thuật nào cả! Sinh ra với dòng máu thuần chủng mà chẳng có tí năng lực nào, quả thật là nhục nhã mà."

"Chị nói vậy thì tội lão ta quá!"

"Không phải mày cũng từng nói lão Filch là máu bùn trong máu bùn sao?" Pansy quay người, ngả dài trên người Batrice, thoải mái đáp lại lời người kia.

Người kia là ai thì cũng chẳng phải nói, Batrice thật sự chẳng ưa người đó chút nào.

"Lithy chỉ nói sự thật thôi! Sự thật thì thường mất lòng mà!"

Lithy thắt chiếc cà vạt rồi lận vào sau tấm áo chùng.

Batrice có thể hiểu vì sao con nhỏ này lại vào chung phòng với mình. Một phần là vì mỗi phòng sẽ có 4 đến 5 người ở chung nhưng trong năm nay cô và Pansy lại lẻ thế nên một phòng này chỉ có hai người và là sự lựa chọn để nhồi nhét mấy đứa bị lẻ.

"Được rồi! Đi thôi!" Lithy hoà nhập rất nhanh, cô bé kéo tay hai đứa bạn rồi kéo đi.

Đi ăn thôi!

Batrice có vẻ cũng đã quen với sự xuất hiện của Lithy bên cạnh, cô bé cứ nói tíu tít cả ngày và dường như thật sự cũng chẳng có ý gì với Draco, chỉ đơn thuần như hai anh em.

Nhưng Batrice vẫn thấy bực mình khi nhìn hai người đó tíu tít bên nhau.

So với Lithy, Batrice không xinh đẹp bằng, không vui vẻ năng động và cũng chẳng hay cười, thay vì đem lại cho người khác nguồn năng lượng tích cực, còn cô trước đến giờ bất kỳ ai cũng nói là sao chổi.

Draco thích Batrice thật chứ?

"Dra! Dra! Bọn em tới rồi nè!" Lithy chạy tới sau lưng Draco khi tới sảnh đường, cô bé tíu tít nom rất vui vẻ.

"Ờ!" Draco đánh tay với Lithy rồi ngó ngang ngó dọc. "Batrice đâu?"

"Batrice đang tới á, anh chả quan tâm gì em cả chỉ quan tâm mỗi Batrice thôi!"

"Tao quan tâm mày làm gì, vợ tao còn chưa chăm được! A đây rồi! Qua đây nè!" Draco ỉn mông đẩy Crabbe và Goyle sang một bên để dành chỗ lại cho cái đứa mặt cọc đang đi tới.

Batrice cọc cằn nhưng rất khoan thai vén áo chúng sang một bên rồi ngồi xuống cạnh Draco. Sau đó không để ý gì cậu ấm nữa mà bắt đầu bữa sáng.

Cô dùng nĩa găm lấy một mẩu bánh mì phết mứt trên bàn kéo lại đĩa của mình rồi cắt ra ăn.

Nhắm mắt cũng biết là Batrice đang không vui.

Vẫn như thường ngày, một đám cú ùa vào từ sảnh chính làm đám học sinh nhao nhao lên, thế nhưng chúng cũng không còn bị doạ sợ như lần đầu nữa.

Một con cú tha một gói đồ thả xuống trước mặt Pansy, một con khác tha một đống đồ thả xuống trước mặt Draco ngồi đối diện và Lithy bên cạnh.

Tiếp tục chuyên mục Batrice là người có nhiều thư nhất. Và đám trẻ Slytherin đã quá quen với việc khi nào có cú, thì chỗ của Batrice sẽ như trút nước một đống đồ rơi xuống.

Batrice điềm tĩnh gạt hết đống thư và quà xuống đất, chỉ cầm lại trên tay một bức thư duy nhất.

Bức thư có con dấu xanh ngọc của điện thờ.

Mở bức thư ra đọc, sắc mặt cọc cằn của cô mới giãn ra đôi chút.

Hoàng hậu đã quyết định xử phạt gia tộc Trixtophia, dù chỉ là phạt cấm túc thế nhưng cũng đủ để lấy lại uy danh của điện thờ.

Người không cần phải lo lắng nữa, cứ chuyên tâm học tập. Từ giờ mọi chuyện ở hoàng cung ta sẽ giải quyết hộ người.

"Gì đấy? Trông mày vui thế?" Pansy nhận ra sự khác thường trong cảm xúc của Batrice liền hỏi.

Thế nhưng không như những lần trước sẽ để Pansy xem, Batrice trực tiếp đem thư đốt đi, trước mặt Pansy cô mỉm cười.

Điện thờ sẽ luôn chống lưng cho người.

Giáo chủ tái bút.

"Không có gì."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com