TruyenHHH.com

Dong Nhan Hp Ban Chat Cua Mot Slytherin

"Quan hệ của mày với anh mày tệ nhỉ?" Draco không bất ngờ cho lắm khi thấy hai anh em nhà Batrice cãi nhau.

Thật ra thì lúc nào cái tên anh trai gì đó luôn nhường Batrice trong mọi tình huống thế nhưng Batrice lại có vẻ rất ghét cậu ta.

Mà cái thằng ý cứ như là con gái ấy. Nhìn vừa èo vừa ẻo không chịu được, cứ như búng một cái là lá lìa cành, chẳng bù cho cái sự ngoan độc của em gái hắn.

Thế nhưng cậu ấm lại khá thích cái sự chanh chua của cô ả.

"Kệ đi." Batrice hờ hững đáp lại.

Lithy thấy thế cũng vội hỏi. "Chị với cái người lúc nãy là anh em hả?"

Người hỏi là Lithy, Batrice cũng chẳng muốn trả lời lắm nhưng ngẫm nghĩ một lúc cuối cùng cũng gật đầu.

Anh và em hả? Lithy hơi bĩu môi, thế mà một người vào Slytherin, một người vào Gryffindor, vốn dĩ hai nhà này đã đối đầu nhau từ rất lâu bảo sao quan hệ của họ lại tệ đến vậy mặc dù là anh em.

"Mà..." Batrice đột nhiên ngừng lại. "Con rắn đó là do mày thả ra sao?"

"Em á?" Ánh mắt của Batrice khiến Lithy của thấy như mình vừa mắc lỗi gì đó vậy.

"Phù thuỷ năm nhất và năm hai không có đủ khả năng thực hiện một bùa chú nào đó nếu không có đũa phép. Mày làm thế nào vậy?"

Vừa dứt lời nghi hoặc đã thấy Lithy giơ ống tay áo chùng lên, phía sâu bên trong đầu đũa phép màu hồng nhạt vẫn còn tia sáng lấp ló.

"Em dùng đũa phép mà!"

"..." con bé này được đấy...

.

Học kỳ trôi qua rất chậm và chán đối với những người cầu toàn như Batrice, nhưng so với cô thì có vẻ Charlotte lại thoải mái hơn nhiều.

Đa phần là vì đám bạn của cậu luôn xoay cậu vòng quanh như dế.

"Charlotte, đến bệnh xá thăm Harry chút không? Tiện để mình xem con bé Ginny nó ra sao rồi nữa!"

Ron thò đầu ra từ giường trên, đánh tiếng với Charlotte. Harry bị dính bệnh cúm từ một trận dịch mà cụ thể là từ cậu bạn Longbottom, lúc cậu ta có biểu hiện của bệnh cúm Charlotte và Ron đã đuổi cậu ta đi ngay lập tức.

Hai đứa trẻ cũng cảm thấy có chút tội lỗi thế nên đành gom bánh kẹo tới thăm Harry sau vài ngày không gặp nhau.

Charlotte đẩy cửa bệnh xá, vừa mở ra đã thấy bà Pomfrey chạy ngược chạy xuôi, hối hả đến gương mặt già nua đỏ bừng.

Bà bận túi bụi để tìm ra cách chữa trị và chăm sóc đám trẻ nhỏ. Món thuốc nước si-rô ớt của bà cực kỳ hiệu nghiệm, nhưng người nào uống vào thế nào hai lỗ tai cũa bốc khói suốt nhiều giờ đồng hồ sau đó.

"Charlotte, Ron! Hai đứa mới tới đó sao?"

Là giọng của huynh trưởng Percy, Ron đang tính chào lại thì bị một màn trước mắt làm cho sốc ngang.

Em gái cậu - Ginny, trông xanh xao hốc hác, đang bị Huynh trưởng Percy ép uống một liều siro ớt dù cô bé đã và đang dãy dụa rất kịch liệt.

Khói lập tức bốc lên từ dưới lớp tóc đỏ hoe, tạo ấn tượng là cả cái đầu của cô bé đang bốc cháy.

"Ôi Merlin... mình đang nhìn thấy cái gì thế này?" Ron trố mắt lên.

Không chỉ Ginny, cả Harry ở giường bên cạnh cũng đang bốc cháy.

"Vì Merlin, Harry, Ginny bọn mình về đây!" Charlotte cảm thấy đôi mắt của cậu cũng đang bốc hoà.

"Khoan đã!"

Đúng là thứ đồ bội bạc.

Ít nhất thì cũng phải để quà ở lại chứ!

Harry cảm thấy thật buồn khi cậu có những người bạn tồi như vậy.

Hermoine đã tới trước họ, cô bé ngồi cạnh giường tay đang cầm đũa phép dùng bùa chú đơn giản để gọt vỏ táo.

Quả táo dần trở nên láng mịn rồi tự tách ra thành 8 miếng và bay đến trên dĩa.

"Hai bồ lúc nào cũng đến trễ cả, chẳng bao giờ đúng hẹn cả!" Hermoine phàn nàn.

Nhóm mà cô nàng chơi cùng, 4 người thì hết 3 đứa là chuyên gia trễ giờ. Người ta hay nói là đàn ông con trai sẽ ít trễ giờ hơn phụ nữ, thế ba tên này chậm còn hơn cả phụ nữ - là cô đây thì là cái gì?

Bê đê chắc?

"Mình cũng muốn đi sớm lắm chứ! Nhưng Charlotte lại đi tới phòng tắm phía Tây đó rồi ngồi lì trong đó hết nửa tiếng đồng hồ chẳng biết làm gì cả!" Ron bắt đầu kể tội, cậu vẫn còn nhớ như in cái cảm giác ngồi chờ Charlotte ở cửa phòng tắm, cảm giác tối tăm, ướt lạnh vì đã bị bỏ hoang từ lâu, cảm giác mấy con nhền nhện bò lổm ngổm, cảm giác lành lạnh sống lưng, chỉ vài giây thôi đã đủ khiến Ron sợ phát khóc.

Thế mà Charlotte lại ở trong đó đến nửa tiếng.

"Mình tắm đó! Trong đó có hồ nước tắm to lắm!"

"Bồ có thể dùng thần chú làm sạch mà!?" Đầu của Harry đã ngừng bốc cháy, nhưng nó vẫn xì ra khói trắng. Điều này chứng tỏ cậu đã sắp khỏi và có thể được quay trở lại lớp học.

"Tắm nước ấm thì vẫn luôn có cảm giác thích hơn thần chú làm sạch mà!"

Quả thật là Harry luôn mái đầu của Charlotte có vẻ bông xù và mềm mại hơn đám con trai cùng lứa, khác lứa nữa. Và cậu ấy luôn có một mùi hương đặc trung thoang thoảng mà không một học sinh hay giáo viên nào có cả, chắc là do từ lúc mới vào đến giờ Charlotte luôn dùng nước để làm sạch thay cho thần chú làm sạch.

Harry vô thức đưa tay lên sờ đầu Charlotte, quả nhiên là nó mềm hơn hồi trước thật. Mềm như lông mèo ấy, cậu nghĩ vậy dù chưa sờ vào lông mèo bao giờ.

Tay Harry vì nhiệt độ cơ thể cao mà trở nên ấm nóng khiến Charlotte cảm thấy rất dễ chịu, cậu nhắm hờ hai mắt thoải mái để Harry sờ đầu.

Bầu không khí lúc này thật là gay cấn.

Đến nỗi Hermoine buột miệng.

"Harry, Charlotte... hai bồ gay quá..."

Lập tức hai đứa trẻ kia liền tách nhau ra.

Đúng là cảm giác thích thật nhưng không gay! Không hề!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com